Mr.Bu Không Phải Idol Của Tôi

Chương 139




Mr.Bu rất hay bị loét dạ dày, trong nhà lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn hạt lạc sống, lúc nào đau nặng quá thì phải ăn vài hạt để xoa dịu đi phần nào.

Đêm hôm đó anh lại khó chịu, nên sợ đánh thức tôi nên nhẹ nhàng dời giường, không đi dép, xiêu vẹo đi ra phía cửa. Lúc đi qua đầu giường, vì trong phòng quá tối nên đầu gối anh va phải thành giường. Tôi nghe tiếng va đập mạnh như vậy, chắc chắn là anh rất đau, nhưng anh vẫn cố nhẫn nhịn, không kêu lên.

Tôi liền mở mắt, anh vừa đau bụng vừa đau chân, quỳ trên nền đất không đứng dậy nổi.

Tôi vội vàng đỡ anh lên giường, chạy đi lấy hộp lạc đặt vào tay anh.

Anh ngoan ngoãn ăn lạc như một cậu bé, bên ngoài cửa sổ, ở bãi để xe  có chiếc xe đi ngang qua, ánh đèn chiếu thẳng khiến người ta chói mắt. Anh lấy tay che mắt lại cho tôi, rồi đôi bàn tay ấy lại vuốt ve khuôn mặt tôi trìu mến, “Trời mưa rồi”.

Anh khẽ nói, “Còn nhớ ngày trước trong giờ Văn, dạ dày của anh đột nhiên rất khó chịu, anh đau đến mức nằm bò cả ra bàn. Lúc đó thầy giáo đang giảng: Bao giờ chung bóng song tây- Còn bao nhiêu chuyện núi này đêm mưa1. Lúc đó anh nghĩ, người vợ trong tương lai của anh sẽ là một người như thế nào?

Tiếng mưa rơi tí tách trong đêm lại khiến người ta thấy bình lặng đến thế.

1Hai câu thơ trích trong bài thơ Dạ Vũ Kỳ Bắc (Thư gửi người phương Bắc đêm mưa) của nhà thơ Lý Thường Ẩn đời Đường. Bản dịch thơ của Tương Như.