Mua Được Tiểu Đào Thê

Chương 114: "tôi hoàn toàn nghiêm túc"




- Anh vào bế Tư Tư ra đây giúp em.

Khiết Tâm tay cầm tô cháo tôm đặt lên bàn rồi quay sang nói với Khả Phong. Mới khoảng gần mười phút trước, cô đã khóc một trận cho đã trong vòng tay của anh. Khóc đến độ nơi áo sơmi ở ngực anh cũng bị thấm ướt.

Bây giờ, mắt vẫn còn hơi sưng và đỏ, tháo kính áp tròng đeo lên cặp kính gọng đen quen thuộc. Tóc được Khả Phong lấy chun buộc cao gọn gàng trở lại.

Cô đứng nhìn bóng lưng của anh đang dần tiến về phía cửa phòng của Tư Tư, rãnh môi chợt cong nhẹ một cách vô thức. Đối với cô, Khả Phong thực sự đã trở thành một phần hơi thở trong cuộc sống của cô.

- Bánh bao nhỏ, đến giờ ăn tối rồi.

Khả Phong mở cửa phòng bước vào đi đến đứng ngay bên giường Tư Tư, nó vẫn còn đang dán mắt vào bộ phim mình yêu thích trên chiếc tivi to chảng trên tường. Hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của ai kia.

- Bánh bao nhỏ.

Khả Phong lên tiếng gọi lấy Tư Tư lần nữa, lần này nó mới có phản ứng. Quay mặt nhìn anh chu môi tỏ vẻ không chịu hợp tác.

- Tư Tư không đói!

Nói rồi nó lập tức quay mặt về trước xem tiếp bộ phim đang đến đoạn hấp dẫn. Khả Phong hít một hơi thật sâu, đúng thật đối với anh.

"TRẺ CON LUÔN LÀ SINH VẬT ĐÁNG SỢ NHẤT QUẢ ĐẤT"

Anh ngồi lên giường, nắm lấy hai vai Tư Tư nhằm tập trung ánh nhìn của nó hướng về mình.

- Bánh bao nhỏ, chẳng phải con nói con muốn có em sao?

Dường như câu nói này của Khả Phong đã có tác dụng, khi mà Tư Tư vừa nghe thấy hai từ "Có em", nó liền di chuyển sự hào hứng từ bộ phim kia dồn hết sang cho người trước mặt.

Tư Tư gật đầu lia lịa, miệng lại còn cười toe toét. Khả Phong biết mình đã thật sự nắm được "điểm yếu" của thằng nhóc nhỏ. Nên tiếp tục dùng chiến lực này để phá đảo tình thế.

- Vậy thì ngoan, theo ba ra ngoài ăn tối. Mẹ đang đợi.

- Vậy Tư Tư ăn tối xong sẽ có em chứ ạ?

Khả Phong nghe câu hỏi đó của nó khiến anh phải bật cười vì độ ngây thơ. Anh kéo lấy Tư Tư, bế lên tay rồi đi ra khỏi phòng.

Khiết Tâm vừa thấy hai bố con kia trong phòng đi ra, đang tiến tới mình. Liền dõng dạc hỏi to.

- Hai người đàn ông trong đó làm gì lâu dữ vậy hả? Đồ ăn sắp nguội mất rồi.

Tư Tư mím nhẹ cái môi nhỏ xíu, rồi hai tay ghì lấy đầu của Khả Phong thì thầm.

- Chú tạo em bé cho Tư Tư đi.

Khả Phong đuôi mắt như cười thích thú, cũng thì thầm to nhỏ đáp trả.

- Ăn nhanh mới có thời gian. Hiểu không?

Tư Tư khoái chí gật gật, hai bố con nhìn nhau cười đến tít mắt làm cho Khiết Tâm cũng nghi ngờ. Rõ ràng là có gì đó mờ ám ở đây.

Đặt Tư Tư ngồi xuống ghế, Khiết Tâm ngồi bên cạnh tay cầm thìa khuấy lấy tô cháo thơm lừng trước mặt.

- Anh cũng ăn đi. Hôm nay em muốn ngủ sớm một chút.

Khả Phong đang sắp đưa miếng hoành thành béo ú, bóng lưỡng hấp dẫn vào miệng nhưng bị câu nói của Khiết Tâm làm khựng lại.

Buông thìa, anh nhíu mày nhìn cô.

- Em đang đuổi khéo anh?

- Đâu có!

Khiết Tâm vô tư vô nghĩ trả lời, cô thật sự hôm nay rất mệt. Đầu óc đã quá căng thẳng chỉ muốn được ngã lưng ra giường, tựa đầu lên một chiếc gối mềm mại mà khép mắt ngủ một giấc thật ngon.

Khả Phong chống cằm, đôi mắt hẹp lãnh não nề.

- Rõ ràng như vậy còn chối. Kể ra em cũng thật biết lợi dụng. Khi nãy còn mượn thân người anh để khóc la om sòm, bây giờ xem ra anh đã tạm thời hết giá trị lợi dụng rồi chăng?

Khiết Tâm nghe câu nói đó của anh, có phần buồn cười một chút. Rốt cuộc dụng ý của nam nhân này là muốn ăn vạ ngủ lại ở đây.

Lúc này, đột nhiên Tư Tư quay sang ngây ngốc hỏi lấy cô một câu.

- Mẹ, mẹ khóc hả?

Khiết Tâm miệng mĩm cười lắc đầu, thằng bé lại tiếp.

- Mẹ bị côn trùng cắn đau nên khóc?

- Côn trùng cắn?

Khả Phong ngạc nhiên, Tư Tư gật gật.

- Mẹ bị côn trùng cắn đỏ cả người.

Khiết Tâm suýt chút nữa là phun luôn miếng hoành thánh đang nhai ngấu nghiến trong miệng. Vội buông thìa chặn cái miệng nhỏ lẻo mép của Tư Tư, nét mặt và giọng điệu có phần bối rối.

- Bánh bao nhỏ, đừng nói lung tung. Ăn nhanh lên.

Khả Phong vẫn chống cằm ngồi đó cẩn thận quan sát Khiết Tâm, nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngượng lúng túng này của cô, anh dường như hiểu ra con "côn trùng" mà Tư Tư nói là gì.

Sắc mặt anh tối sầm, một tay gõ gõ nhịp lên mặt bàn gỗ phát ra từng tiếng "lộc cộc".

Khiết Tâm lén đưa mắt nhìn anh, liền giật mình khi chạm phải khí sắc khá tồi tệ nơi nam nhân trước mặt. Vội cúi đầu húp sùm sụp tô hoành thánh trên bàn không dám ngẩng đầu.

Tư Tư ngồi ngây ngốc nhìn qua nhìn lại hai người lớn bên cạnh, rồi ngậm lấy thìa, tự nhiên hỏi lấy.

- Chú, chẳng phải chú bảo ăn nhanh để tạo em bé sao?

- Tạo em bé?

Khiết Tâm tròn mắt quay sang ngạc nhiên, thằng bé cười cười rồi tiếp tục.

- Chú mặt dày nói ăn nhanh để có nhiều thời gian. Chú hứa tạo cho Tư Tư một đứa em.

Khiết Tâm lúc này hiểu ra, cô khép mắt thở dài ôm mặt. Rồi phút chốc đưa ánh nhìn sắc như dao lườm lấy Khả Phong.

Còn anh, vẫn giữ vững một thái độ bình thản đến kiêu ngạo như thường lệ. Khuôn cằm tinh xảo, cương nghị được hai bàn tay đan xen nhau tì lên bàn chống đỡ.

Rãnh môi mỏng bạc lạnh khẽ nhếch, anh còn chưa kịp nói gì để trêu chọc cô gái nhỏ đang vừa tức vừa ngượng trước mặt thì thằng ranh con kia lại xen ngay vào.

- Mà chú tạo em bé như thế nào?

- Bánh bao nhỏ, con nít đừng nên tò mò nhiều quá!

Khả Phong ngồi ngã lưng ra ghế, hai tay khoanh trươc ngực hất cằm tự đắc.

- Bày binh bố trận, đánh một trận chiến quyết liệt trên "giường trường", một người xuất binh, một người nhận binh để cai quản. Nhưng quan trọng hơn hết, đó là do người dẫn binh có đủ tài hay không thôi! Với cả người quản binh cũng phải biết chọn lựa thời cơ thích hợp. Từ đó mới có thể tạo ra một kết quả mỹ mãn!

Khiết Tâm đầu óc bỗng chốc như quay cuồng, thần kinh nơi cô một lúc như căng ra khi nghe một tràng dài câu giải thích không đâu vào đâu của Khả Phong.

Cô nghiến răng nghiến lợi, hít thở thật đều để trấn an tinh thần mình một chút. Tránh xảy ra ẩu đả không hay trước mặt Tư Tư.

Cô thở phào thật nhẹ, rồi tay vuốt tóc thằng bé bên cạnh ôn nhu nói.

- Ngoan, ăn nhanh lên để chú mặt dày của con còn đi về!

Vừa nói cô vừa liếc nhìn Khả Phong, lại còn cố ý nhấn mạnh hai từ "Đi về" cố ý chọc tức nam nhân kia.

Anh đanh mặt nhíu mày, hai cặp mắt nhìn nhau như muốn toé lửa, độ chừng vài phút sau, Tư Tư đẩy lấy tô đã rống tuếch ra trước, liếm môi lên tiếng.

- Tư Tư ăn xong rồi. Em bé của Tư Tư đâu?

Khả Phong bật cười, anh đứng dậy đi đến véo vào bên má phúng phính của thằng bé rồi nói.

- Bánh bao nhỏ phải về phòng, ngoan ngoãn xem phim. Sau đó không lâu sẽ có em bé.

- Thật?

- Ừm. Thật hơn cả vàng!

Nghe câu trả lời chắc nịch đó của Khả Phong, ngay lập tức Tư Tư nhảy khỏi ghế, không nói không rằng chạy ngay về phòng mình đóng sầm cửa lại.

Bên ngoài, Khiết Tâm đã lẻn trốn đi xuống bếp tự khi nào. Cô đang luây huây rửa lấy đống chén dĩa trong bồn, lòng vừa tức vừa ngượng vì cái màn trêu chọc lúc nãy.

- Chẳng lẽ đến lúc nên cho thằng bé một đứa em?

Cô lẩm bẩm một mình, bất chợt một thanh âm "Ừ" vang nhẹ bên tai, rồi tấm lưng cong mảnh mai cảm nhận được một làn hơi ấm đang dần nép sát.

Cô giật mình vội muốn né tránh, nhưng đã bị một vòng tay lực lưỡng ôm lấy siết chặt trong lòng.

- Anh làm gì vậy hả? Em đang bận không thấy sao?

Cô khẽ lên giọng trách mắng, Khả Phong vẫn chẳng màn đến. Anh vẫn ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé, mềm mại với mùi hương thanh thoát nhẹ nhàng. Hệt như một miếng mồi ngon, cứ động vào một chút cũng đủ khiến anh thèm đến phát điên.

- Đến giờ tạo em bé rồi.

Khả Phong tì cằm lên hõm vai của cô, phả lấy hơi thở nóng hổi vào bên ngạnh cằm gợi cảm làm cô nhột nhạt rùng mình.

- Đừng phá nữa! Hôm nay em đã nói muốn ngủ sớm kia mà. Anh về được rồi đó!

Khả Phong nhắm mắt thở hắc, hụt hẫng vô cùng.

- Em thật sự tuyệt tình đến vậy? Nói đuổi là đuổi không chút dự tình?

- Em không đuổi, là anh tự nói đấy thôi! Buông....buông em ra! Anh ôm như vầy vướng tay quá, em không rửa chén được.

Khiết Tâm cựa quậy thân người đang bị kiềm hãm, bất chợt Khả Phong nắm lấy eo nhỏ xoay người cô về đối diện, cầm lấy miếng rửa chén trong tay cô ném phăng sang một góc. Từ từ áp sát, nhỏ nhẹ thì thầm với biểu diện gian trá.

- Anh còn chưa tính sổ với em việc em dám nói anh là một con côn trùng, lại còn đuổi anh về? Càng lúc em càng to gan hơn rồi đấy!

Khiết Tâm hai tay mang găng cao su để trước ngực, gượng cười chống chế.

- À....chẳng qua là tránh cho bánh bao nhỏ thắc mắc thêm thôi mà.... anh đừng để ý làm gì.

- Nhưng anh không thể không để ý!

- Anh.....

Cô bị lời nói cắt ngang của Khả Phong làm cho tưng tức, rõ ràng là anh đang mượn cái đó diện cớ để "thực hiện mục đích" của mình. Rõ ràng là anh dồn cô đến tận cùng không lối thoát. Dù nói thế nào, cũng bị nam nhân xảo trá mưu mô kia nắm cáng dễ dàng.

- Không nói nhiều! Anh không đủ kiên nhẫn để đợi đâu!

Khả Phong ngạo mạn lên tiếng, rồi một phát rút bỏ hai chiếc găng tay cao su từ tay cô ném bừa lên kệ bếp. Mặc cho cô có vẻ hơi kháng cự. Nhưng cô lại chẳng biết, sự lúng túng này của cô càng làm cô trở nên đáng yêu hơn, quyến rũ hơn trong mắt Khả Phong. Càng khiến cho tế bào dục vọng sinh sổi nảy nở không kiểm soát.

Khiết Tâm vừa bị anh nắm lấy tay muốn kéo đi, cô liền với tay còn lại bấu vào kệ chén ngay bên trên mình, ra sức giữ chặt.

- Mặc kệ anh! Em không muốn!

Khả Phong nhíu mắt, nghiêng đầu nhìn cô với một biểu diện đầy tà niệm.

- Từ xưa đến giờ, anh đã có bao giờ nói với em rằng em có quyến muốn hay không muốn chưa?

- Anh...

Khiết Tâm tức tối mím môi, đôi chân dẫm dẫm xuống đất tỏ vẻ giận dỗi. Cánh mũi nhỏ cũng thoáng phập phồng vì từng đợt thở gấp đang hình thành.

Khả Phong nhoẻn cười xảo trá, vừa gỡ lấy năm ngón tay đang cố níu giữ kệ chén kia ra lại vừa thâm trầm cất giọng.

- Để xem con côn trùng này lam gì được em?

- Anh nói lảm nhảm gì vậy?

Khiết Tâm cố gắng dùng chút sức lực còn lại mà ngăn chặn hành động đang diễn ra của nam nhân ngang ngược.

Khả Phong nhướng mày cất giọng, nở nụ cười tà mị vô cùng.

- Tối nay, anh sẽ cho em biết thê nào là liệt giường thật sự!

Dứt lời, anh hai tay vác lấy cả thân thể nhỏ nhắn nhẹ tưng của Khiết Tâm đi thẳng về phía phòng. Mặc cho cô có cố ra sức vùng vẫy anh vẫn hiên ngang mang con gái người ta vật ngã ra giường.

Nhanh chóng cởi phăng áo sơmi trên người, nhoàng người chế ngự lấy thân ngọc quyến rũ bên dưới.

Khiết Tâm thở hồng hộc, cánh môi nhỏ nhắn căng mướt cứ liên tục hé mở, thổi lấy từng làn hơi thở đến độ cả anh cũng nghe thấy.

Bầu không khí chưa gì đã kịp dần trở nên nóng bức, nén lấy nhiệt độ hai thân thể kia xuống mức cùng cực.

Khiết Tâm tròn mắt nhìn lấy nam nhân bên trên, hàng mi cong khẽ lay động một chút. Mặc dù đã cùng anh trải qua bao nhiêu lần hoan ái, nhưng mỗi lần như vậy, anh đều mang đến cho cô một cảm giác rất hồi hộp,  chẳng khác gì với những lần đầu tiếp xúc thân mật bằng da thịt.

Đây, chính là điểm mạnh của Khả Phong. Thu hút người khác bằng tất cả những gì anh có.

Rồi cả thân thể của cô dường như một lúc nóng hơn, khi cảm nhận một bàn tay âm ấm thô ráp mơn trớn phần eo nhỏ nhắn dưới lớp áo thun.

Từng ngón tay nơi anh, từng tấc da thịt của cô hệt như những chất xúc tác mạnh mẽ. Làm dấy lên dục tính nhanh chóng không thể nào rào soát.

Khả Phong cơ hồ ngắm nhìn một gương mặt khả ái, một đôi mắt đang dần trở nên đờ đẫn, một cánh môi hờ hững gợi tình cùng một làn hơi nhiệt toả ra mỗi lúc mỗi cao.

Anh đưa tay tháo lấy cặp kính cản trở, hạ mặt áp sát, hai chóp mũi khẽ chạm vào nhau thật nhẹ.

Khiết Tâm cười mĩm, rồi cất giọng nhỏ xíu nhưng lại mang tính mị hoặc đến mê người.

- Không có kính, em không thấy rõ mặt anh được!

Khả Phong bật cười, hàm răng trắng đều như bắp nổi bần bật. Trán kề trán, mũi chạm mũi cất giọng trêu đùa.

- Những lúc thế này, anh chỉ cần nhìn em là đủ. Em chỉ việc nhắm mắt và hưởng thụ. Còn lại cứ để cho anh!

Sau câu nói ẩn ý đó, hai đôi môi nóng bỏng đã quyện lấy nhau. Cánh môi mang theo hơi ấm cùng sự ẩm ướt lan toả đánh động mọi giác quan từ bên trong cơ thể.

Nhẹ nhàng, khơi gợi, kích thích. Mỗi gang mỗi tấc da thịt trơn tru, nhẵn bóng và thơm ngát mát lạnh của Khiết Tâm, hệt như một que kem ngon lành. Bây giờ, chỉ cần đầu lưỡi ấm nóng kia của anh chạm vào, lập tức tan chảy chẳng còn gì.

[...]

- Đây! Bia tới!

Triệu Bân cầm hai chai bia Bouton County đặt xuống bàn, cô cùng với Cung Phi rinh lấy một cái bàn cùng hai tấm đệm ngồi ra phía lô gia. Nơi mà cô thường hay ngồi đó vào những buổi sớm hay về đêm, lý tưởng để đón nắng mai hoặc gió lạnh man mát của buổi tối.

Đêm nay, bên cạnh cô còn có thêm một người. Chả hiểu là bầu bạn hay là làm gì. Đối với họ bây giờ, mối quan hệ này vẫn chưa đuoc khẳng định.

- Bia ngon mồi ngon, đúng là tiệc tại gia hạng sang.

Cung Phi ngồi tựa người vào bàn, nhìn lấy những thứ đuoc bày trên bàn mà bật cười.

Triệu Bân cầm lấy chai bia, rót lấy ra hai ly thuỷ tinh. Từng dòng bia sền sệt màu nâu đen lẫn chút bọt li ti len lỏi chảy xuống những viên đá hình vuông trong suốt.

Tay cầm một ly hướng về phía nam nhân đối diện, miệng tươi cười hào sảng lên tiếng.

- Cạn trước cái đã!

"Keng" một cái thật giòn, Cung Phi nâng ly, rãnh môi cũng cong nhẹ.

- Cạn!

Một hơi một, ly bia trên tay Triệu Bân nốc cạn không còn một giọt. Cung Phi hắn dù đang uống lấy ly bia của mình nhưng vẫn không quên để mắt đến cô gái trước mặt.

Nhìn thấy cô một lần uống cạn, hắn cũng thoáng ngạc nhiên. Hôm nay, rốt cuộc tâm trạng của cô là như thế nào? Tâm lộ của cô gái này, càng lúc càng chẳng khác gì bóng trăng nơi đáy nước. Mờ ảo, vô định chẳng thể nào nắm bắt.

"Cuối cùng, em có còn dành cho tôi một chút cảm tình nào hay không đây?"

Từng câu hỏi liên tục ẩn hiện trong đầu hắn, khiến hắn chẳng kịp say vì hơi men nhưng cũng đủ hoa mắt, chóng mặt vì những tiếng ong ong đang đánh động nơi lớp vỏ đại não. Khó chịu vô cùng!

Triệu Bân cầm đũa gấp lấy một miếng thịt bò, bỏ vào miệng nhai nhai lại vừa nói.

- Nè! Ăn đi, đồ ngon nhất định không được bỏ phí!

Cô vô tư vừa ăn vừa nói huyên thuyên, lại chẳng để ý rằng bây giờ gò má kia của cô đã nhạn chóng chuyển hồng, sắc diện được phủ nhẹ một màn men mỏng lại càng tạo ra ở cô một sưc hút đến kỳ lạ.

Cung Phi chống cằm nhìn cô đăm đăm, rồi rãnh môi gượng cười khổ sở thì thầm một câu.

- Đúng rồi, đồ ngon nhất định không được bỏ phí. Tôi thật sự đang rất khó xử, không biết rằng đêm nay có nên bỏ qua một món ngon thượng hạng hay không?

- Hả?

Triệu Bân thoáng nghe thấy vài từ nhưng chẳng rõ, liền ngẩng mặt tròn mắt.

Cung Phi như tỉnh táo một chút, hắn ngồi thẳng lưng cầm đũa gấp lấy một con bào ngư béo ụ nằm trên dĩa, mắt không nhìn thẳng bâng quơ trả lời.

- Không có gì, chỉ là nhiều món ngon quá không biết phải ăn từ món nào.

Triệu Bân nghiêng đầu nhướng mắt nhìn hắn, đối với cô, ngay từ lúc gặp phải tiêng sét với cái tên nam nhân mặt lạnh này, thì bây giờ xem ra vẫn là tốt hơn trước rất nhiều.

Cô được đi chung với hắn, được ở bên cạnh hắn nhiều hơn, đuoc ngồi ăn uống với nhau thoải mái thế này. Còn có hôn....

Dòng suy nghĩ chạy đến đây liền dừng lại. "Pặc" một cái, kịp nhận thấy dây thần kinh như đứt đoạn.

Cả khuôn mặt diễm lệ, thanh tú một phen đỏ bừng gay gắt. Nơi lồng ngực nóng bức tựa như hoả diệm thiêu đốt. Khó chịu, thật sự rất khó chịu.

Cung Phi vô tình ngẩng mặt, lại bắt gặp phải sắc diện kỳ lạ của cô. Liền gác đũa đưa tay ra chạm vào trán cô một cái, cất giọng trầm măc.

- Sao thế? Mặt cô đỏ bừng, bị sốt à?

Triệu Bân vốn đang bị bối rối, thình lình hắn lại động chạm với cô như thế này liền khiến cô càng thêm căng thẳng. Cảm tưởng như chỉ cần thở mạnh một cái cũng đủ làm tim mình vỡ ra chết mất.

Cô cúi mặt, lúng túng lắc đầu nguầy nguậy. Cung Phi yên vị, nhíu mày nhìn cô. Trong phút chốc, hắn hiểu ra cô đang ngượng. Liền không nhịn được mà ôm mặt cười khì khì.

Triệu Bân nghe thấy tiếng cười trêu chọc đó, ngượng càng thêm ngượng liền ngẩng mặt cau có, vừa nói lại vừa đánh mạnh vào vai hắn một cái.

- Anh cười...cười cái gì! Cười gì vậy hả?

Cung Phi tay che lấy miệng, cố nén lại cơn buồn cười dâng lên trong họng. Nhăn mặt khổ sở mà cố gắng lên tiếng, xua xua tay trước mặt.

- Xin lỗi....Thật sự...nhìn em như vây tôi không nhịn được!

- Không nhịn được?

Triệu Bân hơi ngây ngốc, câu nói bông đùa chả rõ ý đó của hắn làm cô thoáng bối rối. Rốt cuộc, có phải là do cô say rồi chăng? Nên suy nghĩ lung tung thế này.

Cung Phi nín cười, lập tức trở lại biểu diện lãnh đạm, cao ngạo nhưng bây giờ lại như pha chút gian ý. Nhướng nhẹ hàng lông mày buông giọng đầy khơi gợi.

- Có gì thắc mắc sao hả?

- À, không..không có!

Triệu Bân ấp úng, đôi đồng tử thoáng dao động sang phía khác. Nam nhân trước mặt đột nhiên nhoàng người lên bàn, gương mặt kia kề sát thì thầm.

- Rõ ràng đang nghĩ...điều mà tôi không nhịn được ở đây là gì, đúng không?

Triệu Bân căng mắt nhìn hắn, cô nuốt nước bọt sợ hãi né tránh. Cuối cùng nam nhân này còn có tài gì nữa? Ngoài việc làm một Lão nhị của hắc đạo, thì bây giờ còn thêm tài đọc được suy nghĩ người khác sao?

Hay là, do cô đã quá sơ suất lộ liễu in rõ luôn trên trán?

Cung Phi càng trêu đùa lại càng thích thú, mùi hương toát ra từ cơ thể mềm mại, trắng ngần của cô cứ không ngừng quyện vào làn gió mát của buổi tối xộc thẳng vào khứu giác nơi hắn. Len lỏi đến từng tế bào thần kinh khiến hắn thật sự sắp không thể kiềm được mà bùng cháy mất.

Hắn nhướng người, càng lúc càng áp đảo cô gái nhỏ. Nhưng rõ ràng hắn chỉ muốn trêu ghẹo một chút, vì vướng cạnh bàn hắn hoàn toàn không thể một lần mà lấn tới.

Vậy mà Triệu Bân lại quá căng thẳng và hồi hộp, ngay lúc nam nhân kia nhoàng người lên, cô đã dần lùi người về sau. Càng lúc lại càng lùi, lùi mãi vô tình bàn tay đè lên chiếc đệm bên cạnh trượt sang một bên làm cô bật ngửa ngã lăn ra sàn.

Cung Phi hốt hoảng, vội đi đến đỡ lấy cô.

- Không sao chứ?

Triệu Bân lườm hắn, cong môi trách mắng.

- Cái tên chêt tiệt, cứ trêu chọc thế này mãi sao hả?

Cô vừa cằn nhằn vừa đưa tay vuốt lại đầu tóc có phần rối nhẹ. Cung Phi ngồi cạnh thẫn người nhìn cô, ở góc độ nghiêng thế này, từng đường nét thanh thoát trên gương mặt cô lại càng nổi bật. Dưới ánh đèn vàng bên trên, phủ lên ngũ quan kia một lớp màu nhàn nhạt cô đọng từng góc độ hoàn hảo.

Cõi lòng hắn chợt thấy rung chuyển dữ dội, bàn tay vô thức bắt đầu nâng lên, chạm lấy mái tóc mềm mượt, mát lạnh của cô, từng ngón ty luồn vào chúng, nhẹ nhàng âu yếm trượt trên chúng một cách đầy tham luyến.

Triệu Bân như nín thở hoàn toàn, nơi mi tâm rung rung không chớp. Cánh môi hé mở dồn lấy từng hơi thở mạnh ra khỏi cửa miệng. Cô chầm chậm quay mặt, đối diện nhau nhìn rõ vào hình ảnh nam nhân đang ở ngay bên cạnh.

Phút chốc cả không gian càng thêm tĩnh mịch, yên ắng đến cả nhịp tim của đối phương cũng sắp nghe thấy được.

Ngón tay có phần chai sạn ram ráp trượt xuống bên má ửng hồng, lả lướt phảng phất lên cánh môi mềm mại như một thứ quả ngọt chín mọng.

- Tôi thật sự không có ý trêu chọc em. Tôi hoàn toàn nghiêm túc!

Chỉ một câu thôi, cũng đủ khiến nơi tim nhỏ của Triệu Bân bị dồn nén đến vỡ tung. Bao nhiêu mạch xúc cảm một lúc tràn ra, lấp đầy khoảng trống lồng ngực đang nhấp nhô kịch liệt.

Câu trả lời, cuối cùng cũng đến lúc phải nói ra. Vì cả cô và nam nhân này, đều đã lạc nhau cả một khoảng thời gian quá lâu rồi. Hành trình tìm kiếm nhau, cũng phải đi đến hồi kết.

Đó là gặp được nhau, chấp nhận cho nhau thêm một cơ hội.

Khoé mi cô gái nhỏ bỗng chốc đỏ rát, thoáng chút nươc ươn ướt ánh lên như pha lê dưới ánh đèn soi rọi. Chóp mũi cũng sụt sịt từng cơn, cánh môi cong lên tạo nụ cười mãn nguyện.

Nụ cười đó của cô, ánh mắt đó của cô xem như là một câu trả lời xác đáng nhất cho Cung Phi. Nơi đáy mắt tồn đọng lại chút hài lòng, bàn tay nắm giữ khuôn cằm tinh tế nơi cô gái trước mặt, nhẹ nhàng nâng cao nó lên một chút.

Chầm chậm áp sát, thu hẹp khoảng cách. Đem hơi lạnh từ đôi môi bạc lãnh phủ lấy cánh môi mềm mại ngọt ngào.

Nụ hôn sâu hút, xen lẫn chút hơi men của loại bia thượng hạng khiến đầu óc cả hai phút chốc phải say sẩm.

Cung Phi đem môi mình cùng đầu lưỡi ẩm nóng tiến công xâm nhập mọi khoảng trống trong miệng Triệu Bân. Tham lam nuốt trọn cả vị ngọt lẫn hơi men còn sót lại nơi cô.

Nhịp tim tăng cao, hơi thở cũng theo đó mà tăng dần. Một màn đêm tĩnh lặng với từng cơn gió cứ thi nhau lùa vào qua khung cửa kính đang mở toang. Vậy mà vẫn không thể nào làm nguội đi phần nào bầu không khí nóng bức đến ngột ngạt đang bao trùm lấy hai con người kia.

Một mảnh tình xuân vào đêm tối nhanh chóng tràn về, kích thích mọi gíac quan bùng nổ không thể nào cưỡng lại được.

Vòng tay Cung Phi bắt đầu gắt gao ôm siết thân thể mềm mại trong lòng.

Từng ngón tay lả lướt trượt trên tấm lưng cong gợi cảm sau lớp áo voan nơi cô.

Hai cánh môi vẫn quyện chặt nhau chẳng rời. Triệu Bân chỉ thấy đầu óc mơ hồ, hoàn toàn không thể suy nghĩ đuoc gì. Nụ hôn lần này, cô không hề có ý định kháng cự. Cứ mặc nhiên để mọi việc diễn ra, khi cảm nhận được sự tiến công kịch liệt từ nam nhân, cũng là lúc trong đầu cô tự hiểu chuyện tiếp theo sẽ là gì.