Mùa Hè Của Diệp Xuyên

Chương 69




Hắc Lục còn chưa xuống xe thì đã thấy Diệp Xuyên ngồi kế bên bồn hoa dưới lầu, bên cạnh để vài cái túi mua sắm màu sắc rực rỡ, bộ dáng cúi đầu giống như chú gà trống choai bị đánh bại.

Lúc Hắc Lục nhận được điện thoại của Lâm Tử còn tưởng rằng tên này bệnh thần kinh lại tái phát nói điêu, không có việc gì làm cho nên kiếm chuyện.

Nhưng khi hắn đậu xe lại rồi, đi đến trước mặt Diệp Xuyên mà cậu vẫn không nhìn thấy mình, Hắc Lục mới mơ hồ nhận ra có gì đó không thích hợp.

Bất quá chỉ là ra khỏi nhà cùng anh của mình ăn một bữa cơm, nghe Lâm tử nói không khí giữa hai người lúc đó vẫn coi như hòa hợp.

Sao trở về lại thành như thế này đây? Thành thật mà nói, Hắc Lục thật sự không quan tâm đến Diệp Thời Phi.

Hắn ta là người tâm cơ thủ đoạn, đương nhiên hiểu được tầm quan trọng của Diệp Xuyên ở trong lòng Hắc Lục, nếu muốn làm ra chuyện gì thì cũng phải suy nghĩ trước sau cân nhắc nặng nhẹ giữa tập đoàn Bắc Hồng và công ty Lý Nghiệp của hắn.

Hắc Lục chắc chắc Diệp Thời Phi sẽ không dám lộ liễu làm ra chuyện gì, chính vì nguyên nhân này cho nên hắn mới yên tâm để Diệp Xuyên ra khỏi nhà.

Không phải vì Diệp Thời Phi, đương nhiên là có nguyên nhân khác.

Chẳng lẽ là Lâm Tử để lộ ra cái gì sao? Hắc Lục ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Xuyên, cẩn thận nâng mặt cậu lên, “Xuyên nhi?”

Diệp Xuyên thất hồn lạc phách nhìn hắn.

“Sao lại ngồi ở đây?”

Hắc Lục nhẹ nhàng xoa cằm cậu, “Sao không về nhà?”

Hai chữ về nhà làm cho Diệp Xuyên đang mất tinh thần thoáng lộ ra vài phần sức sống, cậu nương theo sự nâng đỡ của Hắc Lục đứng lên, tùy ý để hắn ôm mình từng bước một đi vào nhà.

Vào trong rồi, Diệp Xuyên như trong vô thức vừa cởi áo khoác vừa thay giày, sau đó bị Hắc Lục giữ lấy, không nói một lời ôm vào phòng ngủ.

Hắc Lục đặt người lên giường, chùm chăn rồi nhanh chóng kéo cậu vào trong lòng mình, còn thuận tay vỗ vỗ lên lưng cậu, “Ngủ một chút đi.”

Diệp Xuyên nhắm mắt lại vùi đầu vào trong lòng hắn, khóe miệng không tự chủ được cong lên, “Anh xem em là trẻ con à?”

“Đương nhiên là con nít rồi.”

Hắc Lục xiết chặt cánh tay, hạ giọng nói: “Gặp cái rắm gì cũng hoang mang lo sợ, còn không phải con nít thì là gì?”

Diệp Xuyên ở trong chăn đấm hắn một cái.

Bởi vì được ở trong hoàn cảnh quen thuộc, thân thể cứng ngắc cũng bắt đầu thả lỏng.

Tuy rằng không buồn ngủ, nhưng mà cứ lẳng lặng nằm như vậy vẫn làm cho cậu cảm thấy thập phần vừa ý.

Bàn tay Hắc Lục ấm áp, nhè nhẹ vuốt ve lưng cậu, thanh âm giọng nói đều lộ ra một chút hương vị lười biếng, “Ai khi dễ em? Nói cho anh nghe.”

Diệp Xuyên lắc đầu.

Diệp Thời Phi nói vài câu bóng gió kia, chắc không tính là khi dễ chứ? “Hay là ăn chưa no?”

Hắc Lục toàn tâm toàn ý trêu chọc cho cậu nói chuyện, “Tôi vốn cũng không thích mấy thứ đồ ăn chơi này, đầy bụng lại không thoải mái, hay là cuối cùng Diệp Thời Phi không chịu trả tiền?”

Diệp Xuyên mỉm cười, “Nào có thái quá như vậy.”

“Rốt cuộc là chuyện gì?”

Diệp Xuyên ôm eo hắn, “Chỉ là nhớ tới một việc.

Có chút phiền lòng.”

Hắc Lục vỗ vỗ lưng cậu, “Muốn nói ra không?”

Diệp Xuyên nhắm mắt lại giọng hờn dỗi hỏi: “Hắc ca, anh có nghe nói tới chuyện xuyên qua chưa?”

“Xuyên qua?”

Hắc Lục hơi sửng sốt, “Giống như Hạng Thiếu Long vậy, xuyên về Tần triều cưới một đống vợ, sau đó lại sinh ra một đứa con trai nổi tiếng thiên hạ ấy hả?”

“Anh cư nhiên cũng biết Tầm Tần Kí?”

Diệp Xuyên mỉm cười, “Vậy anh biết chuyện chết đi sống lại chứ?”

Hắc Lục nhéo nhéo cằm của cậu, “Cái tên nhóc này trong đầu nghĩ cái gì vậy?”

Diệp Xuyên thở dài, “Em muốn nói là kỳ thật mình đã chết, rồi sống lại một lần nữa, anh tin không?”

“Tin.”

Hắc Lục trả lời rõ ràng dứt khoát, “Mặc kệ nói như thế nào, sống mới tốt.

Chết thì sao, coi như đi du lịch âm tào địa phủ một ngày là được rồi.

Đi đâu cũng không quan trọng hơn việc hiện tại em vẫn sống, còn có thể cùng tôi nằm chung một ổ chăn.

Ừm, điều này thật là tốt.”

Những ngột ngạt ở trong lòng Diệp Xuyên đột nhiên được thả lỏng, cả người giống như vừa cất đi một gánh nặng, cảm giác thoải mái từ trong lòng lộ ra ra bên ngoài, miệng không tự chủ được hỏi lại hắn, “Thật chứ?”

Hắc Lục xoa xoa đầu cậu, “Tôi đã lừa gạt em bao giờ chưa?”

Diệp Xuyên hé miệng cười, “Cho tới bây giờ thì chưa.

Ah, ghi lại để vào viện bảo tàng nhé.”

“Vui hơn một chút rồi chứ?”

Hắc Lục nhẹ kéo cằm của cậu lại rồi hôn lên, “Bây giờ có thể nói chuyện gì làm em mất hứng rồi chứ? Tiểu tổ tông?”

Diệp Xuyên ôm hắn, trong lòng hơi chua xót.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ có cha mẹ mới dụng tâm dỗ dành cậu như vậy, khi lớn hơn một chút, trong nhà xảy ra chuyện, chỉ còn cậu và bà nội, mặc dù bà cũng thương yêu cậu, nhưng mà thân thể không được khỏe, mỗi ngày đều nằm trên giường nghỉ ngơi, hữu tâm vô lực.

Trên vai Diệp Xuyên còn gánh nặng sinh hoạt của hai người một già một trẻ, mỗi ngày ngoại trừ đến trường thì hầu hết thời gian là chạy qua chạy lại giữa chợ và bệnh viện, còn thời gian đâu mà chờ người ta dỗ.

Đến khi cậu tới Diệp gia, tuổi cũng đã lớn, nên không ai xem cậu là trẻ em, còn người nào có thể lo lắng đi dỗ dành cậu? Hắc Lục hơi kinh ngạc, “Sao vậy, nói thế làm em mất hứng sao?”

Diệp Xuyên lắc lắc đầu, dời cánh tay để trên lưng hắn theo lồng ngực nhích lên trên, quàng qua cổ hắn nhẹ nhàng kéo về phía mình, “Anh hôn em đi.”

Ánh mắt Hắc Lục tối lại, không chút do dự cúi xuống hôn cậu.

Diệp Xuyên có chút vội vàng đón ý của hắn.

Quên đi quá khứ, những sinh sinh tử tử ân ân oán oán vốn cần phải phong ấn ở sâu trong trí nhớ.

Những thứ mà mình từng cầu xin ở một người khác mà không thể có, giờ khắc này cậu đã ôm vào trong lòng.

Diệp Xuyên mơ hồ nghĩ, cho dù Lý Hành Tung thật sự nhớ tới cái gì.

Cách nói này thật sự là kỳ quái, cho dù Lý hành tung thật sự đã biết cái gì, thì đó cũng đã là quá khứ rồi.

Đã gọi là quá khứ, thì cũng có nghĩa là đã qua mất rồi.

Hắc Lục nói rất đúng, quan trọng là bây giờ còn sống.

Chúng ta đang sống, đang yêu nhau, cách làn da ấm áp có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ.

Yêu, và được yêu.

Thế là đủ rồi.

Sau khi bị Diệp Thời Phi châm biếm, bị Lý Hành Tung làm cho hoảng sợ và rất nhiều chuyện không thuận lợi, rốt cục tối nay Diệp Xuyên nhận được một cú điện thoại làm cho cậu tương đối hài lòng.

Điện thoại do Diệp Thời Tranh gọi tới, nghe giọng nói của anh có vẻ lười biếng, không biết có phải bởi vì vừa xuống máy bay hay là không được nghỉ ngơi đầy đủ.

“Anh đã về rồi.”

Diệp Xuyên một câu nói trơn tru vừa ra khỏi miệng, lập tức liền cảm thấy mình thật là không có tiền đồ.

Này xem như làm nũng sao? hay là giận hờn? Hay là.

Bên kia điện thoại Diệp Thời Tranh lại khẽ cười, “Sao thế, nhớ anh hả?”

Diệp Xuyên thành thành thật thật gật đầu, “Hơi hơi nhớ.”

Không biết có phải trùng hợp hay không, lúc Diệp Thời Tranh ở nhà thì Diệp Thời Phi sẽ không liên lạc với mình, ngoại trừ tình cờ gặp ở nhà, điện thoại tuyệt đối không có.

Diệp Thời Tranh vừa ra khỏi cửa, Diệp Thời Phi liền nhớ tới kêu mình ra ngoài ăn cơm.

Chẳng lẽ Diệp Thời Phi cũng giống mình có chút sợ anh cả sao? “Nhớ anh mà không thấy em gọi điện thoại được một lần.”

Diệp Thời Tranh hừ lạnh một tiếng, bất quá em trai nói một câu có nhớ vẫn là làm cho anh thực khoái trá, trong thanh âm ngược lại còn vương nụ cười, “Hiện tại em làm cả ngày ở Đức Ngôn hả? Buổi tối mấy giờ tan tầm?”

“Sáu giờ rưỡi.”

Diệp Xuyên nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm: “Nếu như không có ai tăng ca thì chính là giờ này.”

“Vậy em nói với Hắc Lục một tiếng, tối mai anh đến đón em.”

Diệp Thời Tranh nói: “Sáng mai ba mẹ sẽ về, anh dẫn em về ăn bữa cơm.”

Diệp Xuyên nhất thời khẩn trương hẳn lên, “Có thể đến sao?”

“Em cũng đâu thể trốn tránh mãi được.”

Diệp Thời Tranh nhẫn nại giảng đạo lý, “Chuyện của em và lão Hắc vì sao mà nói với anh? Chẳng phải là nói không muốn giấu người trong nhà sao? Ngoại trừ không giấu diếm, không có ý gì khác sao? Đừng nói em đã nghĩ đến mức cả đời này không còn qua lại với nhau nhé?”

“Đương nhiên là không phải.”

Diệp Xuyên rầu rĩ nói: “Em đương nhiên là.

.”

Diệp Thời Tranh cắt ngang lời cậu, “Suy nghĩ của em đương nhiên cha mẹ đều biết, cũng có thể hiểu em mà, đúng không?”

Ngược lại Diệp Xuyên không nghĩ sâu sắc tới vậy.

Cậu chỉ nghĩ không giống với kiếp trước, khi Kiều Mẫn nghe được tin đồn từ nơi khác, tức giận đến chết khiếp rồi trở về chất vấn cậu.

Tình trạng của Kiều Mẫn lúc ấy đương nhiên là bị động, mình thì càng bị động hơn, bởi vậy ầm ĩ đến cuối cùng không thể vãn hồi được nữa.

Trên đời này vốn không có chuyện gió không lọt qua tường, huống chi Hắc Lục cũng không phải là người không biết cúi đầu.

B thị lớn như vậy, Diệp Ninh Đức và Kiều Mẫn sớm muộn gì rồi cũng sẽ biết chuyện, xem ra do mình chủ động nói ra, so với nghe từ người khác nói thêm nói bớt thì tốt hơn nhiều.

Ít nhất cậu cũng làm cho người lớn biết rằng mình có thể làm chủ tình cảm, cũng không phải học đòi mấy công tử nhà giàu ăn chơi phóng đãng.

“Anh nghe giọng điệu của ba mẹ cũng dịu hơn một chút.”

Diệp Thời Tranh nói: “Họ lui một bước, em cũng phải có biểu hiện.

Em muốn hai người hiểu mình, thì bản thân em phải có tư thái, đúng không?”

“Xin anh đừng nói nữa,”

Diệp Xuyên lúng ta lúng túng, “Em biết.

Chỉ là.

Chỉ là không dám đi mà thôi.”

Diệp Thời Tranh vui vẻ, “Sao bây giờ nhát vậy?”

Diệp Xuyên thở dài, “Sợ hai người tức giận.”

“Có anh đây mà.”

Diệp Thời Tranh cười nói: “Em cứ thành thật theo anh về nhà là được rồi.”

Có Diệp Thời Tranh ân cần dạy bảo, Diệp Xuyên trước khi vào cửa đương nhiên là bày ra thái độ ngoan ngoãn.

Vào nhà rồi mới phát hiện ra sau khi đi du lịch về, khí sắc của Diệp Ninh Đức và Kiều Mẫn đều không tệ lắm, nhìn thấy cậu cũng không lộ ra ra vẻ mất vui.

Mọi người ngồi trong phòng khách nhỏ, vừa ăn trái cây Kiều Mẫn cắt tỉa, vừa kể những chuyện thú vị nghe thấy trong chuyến du lịch, cũng khá hoà thuận vui vẻ.

Đến khi Kiều Mẫn chia quà xong, Diệp Ninh Đức lại gọi Diệp Thời Tranh hỏi về công việc làm ăn, nghe Diệp Thời Tranh nói cùng tập đoàn Bắc Hồng ký một hợp đồng lớn, Diệp Ninh Đức hơi đăm chiêu liếc Diệp Xuyên một cái.

Nhất thời lông tơ Diệp Xuyên dựng đứng lên.

May mắn là Diệp Ninh Đức cũng không nói gì, chỉ là thần sắc toát ra vài phần cam chịu.

Một bộ dạng mình quản giáo thủ hạ không nghiêm.

Sự thật đúng là như thế.

Ở trong lòng Diệp Ninh Đức thầm cảm khái, con cái lớn rồi không quản được nữa.

Đánh thì không được, mắng cũng chẳng để làm gì.

Cho dù triệt để cắt đứt, ở bên ngoài Diệp Xuyên vẫn là thể diện của Diệp gia.

Huống chi người kia là Hắc Dực của tập đoàn Bắc Hồng, hắn cùng con của mình trở mặt thì không có vấn đề gì, nhưng nếu như Diệp thị cùng tập đoàn Bắc Hồng trở mặt, thế thì phiền toái lớn rồi.

Gia sản của Diệp thị mới dời từ N thị đến B thị, nếu như gặp một đối đầu lớn như vậy, sau này làm sao có thể đứng vững ở đây được nữa chứ? Huống chi Diệp Thời Tranh cũng nói, hai người thực sự yêu nhau – Tuy nói hai người đàn ông nói chuyện yêu đương làm cho ông cảm thấy không được tự nhiên, nhưng nói thật tình, đứa nhỏ này quả thật tốt hơn rất nhiều so với mấy đứa nhóc không hiểu chuyện mà mình gặp lúc đi du lịch.

Lại thêm Diệp Thời Tranh cũng đã nói, Hắc Lục không phải là người không hiểu chuyện, quan hệ của hai người, rồi quan hệ của hai nhà, trong lòng nó ắt có chừng mực.

Về cả công lẫn tư, sau khi đánh giá, là người làm ăn khôn khéo Diệp Ninh Đức cũng đành phải tiếp nhận chuyện này vô điều kiện.

Cho dù trong lòng ông trước sau không thể chấp nhận Diệp Xuyên tìm cho mình một bạn đời như vậy, nhưng mà lý trí thì mách bảo, tiền đồ của Diệp gia càng trọng yếu hơn nhiều.

Diệp Xuyên ăn cơm cùng trưởng bối không thấy ngon lành gì, gần đến giờ về Diệp Ninh Đức bỗng nói một câu: “Ngày 15 mọi người trong nhà ăn một bữa cơm.

Thời Tranh nói sớm với Trần gia một chút.

Tiểu Xuyên, cháu cũng dẫn Hắc Dực về đi.”

Diệp Xuyên há to miệng, một hồi lâu mới ngây ngẩn dạ một tiếng.

Mãi cho đến lúc cùng Diệp Thời Tranh lên xe, Diệp Xuyên vẫn còn cảm giác say.

Diệp Thời Tranh cười hỏi cậu: “Có phải đang có cảm giác nhìn thấy bánh từ trên trời rơi xuống hay không?”

“Đúng, là bánh từ trên trời rơi xuống.”

Diệp Xuyên vỗ ngực cười, “Hơn nữa còn rơi vào ngay miệng em nữa chứ.”

Diệp Thời Tranh cười to.

Diệp Xuyên cũng cười theo, trong lòng có loại cảm giác không chân thật, này xem như.

Trót lọt rồi phải không?