Mùa Quýt Chín

Quyển 3 - Chương 57: Ảo thuật và sinh mệnh




Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Lục Mang thấy sắc mặt cô trắng bệch thì nhíu mày, “Em lại nhìn thấy gì?”

Ninh Trừng lập tức lắc đầu, “Không, không có, em không thấy gì cả.” Cô đẩy anh ra, tiếp tục đi về phía trước, “Chúng ta đi xem thư đội phó Lâm gửi đến.”

Lúc hai người họ đang ở cô nhi viện, Lâm Khiếu Ba có gọi đến, nói đã gửi thư cho họ.

Hai người lên lầu, trực tiếp đến thư phòng. Ninh Trừng mở máy tính, kiểm tra và nhận thư, quả nhiên là video có liên quan đến Ma thần K.

Trên màn hình máy tính có hai người, một đen một đỏ, chắc là camera đặt một bên, cho nên chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của họ. Nhưng từ trang phục của hai người đó, rõ ràng là có thể thấy được, người mặc đồ đen chính là Ma thần K, mà người mặc áo khoác đỏ, mang mặt nạ, hiển nhiên chính là Queen Cơ mà họ đang truy tìm.

Video chỉ có hình ảnh, không có âm thanh, từ động tác giao tiền của họ, có thể phán đoán được, chắc là họ đang làm giao dịch gì đó.

Ninh Trừng nhìn thấy video như vậy thì chấn động, “Không phải hắn ta nói hắn ta không quen Queen Cơ gì đó sao?”

“Lời hắn ta nói, cùng một tính chất với ảo thuật của hắn, đừng tin là thật.” Lục Mang nhìn video chằm chằm, video được phát hết, anh xem lại lần nữa rồi mới khép máy tính lại.

“Em xuống nấu cơm trước đi. Anh đói bụng.” Lục Mang đứng dậy đẩy cô đi.

Ninh Trừng bắt lấy cánh tay anh, “Không phải anh thích nấu cơm với em sao? Chúng ta cùng xuống.” Cô đã nhìn ra, chắc là anh lại muốn ly khai cô, đã trải qua chuyện như vậy một lần, cô sẽ không ngu ngốc để anh lừa lần nữa.

Từ lúc đó, cho dù anh làm gì, đi đâu, cô cũng đi theo, một tấc cũng không rời. Đến buổi tối, khi tắm rửa, Lục Mang cười hỏi cô, “Có phải tắm rửa cũng muốn cùng nhau làm không?”

“Được đó.” Ninh Trừng trực tiếp đồng ý.

“Không được, em muốn cướp lần đầu tiên của anh sao?”

“…” Mặt Ninh Trừng ửng đỏ, nhưng mà cô vẫn kiên trì kêu anh tắm trước. Anh mặc đồ ngủ, chắc là sẽ không chạy lung tung nữa.

Lần đầu tiên Lục Mang phát hiện, người phụ này không dễ lừa gạt.

Anh chỉ có thể đi tắm trước. Anh tắm xong, đến lượt cô, vậy mà cô không đóng cửa, đặt một cái ghế trước cửa phòng tắm, kêu anh ngồi trên ghế đọc sách, không được đi lung tung.

Lúc cô tắm rửa, bóng dáng trong lớp kính mờ, tuy không thấy rõ ràng, gần như chỉ là một bóng đen, nhưng lại mang đến một sự dụ hoặc trí mạng, khiến anh chỉ có thể cố gắng bình tĩnh nhìn quyển sách trong tay.

Kết quả, anh không đọc nổi một chữ. Lúc cô bước ra khỏi phòng tắm, mang theo một mùi hương nồng nàn, trên người chỉ mặc áo ngủ, hơn nữa anh có thể nhìn thấy rõ ràng, cô không mặc nội y.

Cô không để anh đọc sách tiếp, cũng không cho anh đi thư phòng, lại còn biết làm nũng, kêu anh ôm cô lên giường ngủ.

Mặt trời ở London, rốt cuộc là mọc từ đằng nào?

Lúc Lục Mang ôm cô, nghĩ tới vấn đề này.

Thậm chí, hai người vừa lên giường, anh muốn nằm xuống, cô đã dùng hai tay ôm cổ anh, chủ động kéo anh về phía mình, để anh đè trên người cô, hai tay cô kéo đầu anh xuống, đầu cô thì hơi ngẩng lên, chủ động hôn.

Đồ ngủ trên người cô rất mỏng, gần như là giống không mặc quần áo, Lục Mang cũng chỉ mặc đồ ngủ.

Cơ thể hai người kề sát như thế, mùi hương trên người cô giống như rượu mạnh, khiến anh như say như dại.

Môi lưỡi quấn quýt trong giây lát, lý trí của anh nhanh chóng nhường chỗ cho hormone kích thích.

Đương nhiên, như vậy thì anh vẫn có thể khống chế.

Cô lại không thỏa mãn với nụ hôn nồng nhiệt như bình thường, đột nhiên im lặng. Đôi tay đang ôm cổ anh buông ra, một tay cô kéo tay anh, đặt ở chỗ mềm mại nhất trên lồng ngực cô.

Tay Lục Mang đụng tới nơi mềm mại như thế, gần như là theo phản xạ có điều kiện, nắn bóp, vuốt ve theo độ cong. Xúc cảm như vậy, thật sự quá kích thích với anh.

Anh cảm giác có một ngọn lửa trong cơ thể cháy bỏng dữ dội, dòng khí nóng như dung nham núi lửa lan tỏa khắp cơ thể.

Trước khi lý trí hoàn toàn sụp đổ, trong đầu anh đột nhiên hiện lên một suy nghĩ, mạnh mẽ tách hai đôi môi đang dính lấy nhau ra.

Bốn mắt nhìn nhau, cả hai người thở hổn hển, trên mặt cô là hai rặng mây đỏ, trong ánh mắt có sự thẹn thùng, cũng có sự sợ sệt.

“Em làm vậy là có ý gì?” Lục Mang không đợi cô trả lời, khóe môi nhếch lên, tự hỏi tự đáp, “Toàn thân em, từ đầu đến ngón chân, mỗi một tế bào đều đang nói với anh, Lục Mang, làm tình với em đi, hôm nay không làm, sau này sẽ không cơ hội nữa. Là ý này sao?”

Ninh Trừng hơi bực bội, “Loại chuyện này không phải cứ thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông là được sao? Lần nào anh cũng nói trắng trợn như vậy, nhưng đến thời khắc mấu chốt, vì sao lại đắn đó nhiều thế? Nơi này là nhà anh, tại sao không thể?”

“Anh nói không thể chính là không thể.” Giọng nói thuần hậu trong trẻo của anh đột nhiên trở nên lạnh lẽo như kim loại, không cho cô hỏi.

Lục Mang kéo tay cô ra, trượt xuống khỏi cô, nằm ngửa xuống bên cạnh, nhanh chóng điều chỉnh tư thế ngủ của hai người.

Vẫn như cũ, anh đặt tay dưới cổ cô, để cô gối đầu lên cánh tay anh, một tay còn lại đặt trên lưng cô, đẩy cô về phía mình, cô nằm nghiêng, cơ thể gần như là dán vào người anh.

“Đừng diễn cái trò sinh ly tử biệt bi lụy trước mặt anh, chắc là em cũng biết anh không hề hứng thú với loại chuyện này. Không có sự cho phép của anh, em không thể rời khỏi anh, càng không thể chết. Ngủ đi!” Anh đột nhiên trở nên rất bá đạo, hoàn toàn không cho cô cơ hội mở miệng giải thích.

Ninh Trừng nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng đáng sợ kia.

Lục Mang ôm một người toàn là máu, người này không phải cô, mà là Kiều Tử San, cách họ không xa, một người mặc áo khoác đỏ, giày đỏ, mang mặt nạ đang chĩa súng về phía họ.

Vì sao cô có thể nhìn thấy hình ảnh rõ ràng như thế, nhưng bên trong không có cô? Cô nhất quyết không để loại chuyện này phát sinh!

Trên đầu vang lên giọng nói đã dịu dàng lại của anh, “Đừng lo lắng, đây không phải chuyện lớn gì, anh đã thấy nhiều hung thủ còn hung ác tàn nhẫn hơn, anh biết Queen Cơ là ai rồi. Lần này, Queen Cơ sẽ tự mình đưa tới cửa.”

Ninh Trừng cả kinh, lập tức ngẩng đầu nhìn anh, “Ý anh là ngày mai Ma thần K biểu diễn, cô ta cũng sẽ xuất hiện? Vậy thì em càng phải tham gia buổi biểu diễn ngày mai. Anh không được ngăn cản em.”

“Không được, chúng ta sẽ cùng nhau làm. Sống chết có nhau, không phải em nói còn dễ nghe hơn cả hát sao?”

Ninh Trừng nghe thấy chất giọng trầm lạnh động lòng người của anh, không kiềm chế được mà nở nụ cười.

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, hai mắt đang nhắm chặt, ánh đèn tường màu cam phác họa sườn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, quyến rũ như ánh trăng. Cô bỗng nhiên cảm thấy, người đàn ông này, cho dù là nhìn từ góc độ nào cũng đẹp trai quá mức.

Dường như anh cảm giác được cô đang nhìn mình, đột nhiên trở người, đối mặt với cô, “Ngủ đi, đừng có lấy sắc dụ anh, anh không chịu nổi sự dụ hoặc trực tiếp như vậy của em.”

Anh vừa nói vừa kéo chăn, giữa hai người có chút chăn, anh ôm chặt cả cô cả chăn vào lòng.

Ninh Trừng gần như là không thở nổi. Anh còn không ngừng cọ tới cọ lui trên má cô.

Hai người ôm nhau rất chặt, giống như một chiếc bánh có lớp kem ở giữa. Anh rất muốn ăn luôn nửa kia của chiếc bánh, chiếc bánh này nhất định là rất ngọt, bởi vì không khí xung quanh vô cùng ngọt ngào.

Đêm nay, hai người cứ chịu đựng sự dày vò ngọt ngào như vậy, mãi cho đến hừng đông.

Lúc ăn sáng, anh nhận vài cuộc điện thoại, giống như bình thường, vừa xem báo vừa ăn sáng, bình tĩnh vô cùng.

Ninh Trừng hỏi anh, nếu màn ảo thuật “Xuyên qua thời gian và không gian” của Ma thần K dùng thế thân là người máy, bây giờ không có thế thân, màn ảo thuật này sẽ tiến hành thế nào? Queen Cơ có thật sự sẽ xuất hiện không, cảnh sát Anh quốc có thể ôm cây đợi thỏ không?

Cô hỏi một đống câu hỏi, đáp án của anh đều là, không cần lo lắng, tất cả đã có anh!

...

Ngày hôm nay, đã định trước là một ngày không tầm thường. Người căng thẳng không chỉ có mình Ninh Trừng. Trong nhà Donald tước sĩ, mới sáng sớm không khí đã bắt đầu trở nên căng thẳng.

Trong thư phòng, Donald nhìn quảng trường trước nhà qua cửa sổ, đó là quân đội riêng của ông ta. Quân phục thống nhất là màu đỏ, đang đi đều, khẩu hiệu to rõ, chỉ một cái liếc mắt là đã cảm nhận được khí thế.

Nghe được tiếng mở cửa thư phòng, Donald thu hồi tầm mắt, xoay người ngồi xuống sô pha, “Ngài K tới rồi à? Chào buổi sáng, đến đây, mời ngồi.”

Ma thần K mang một bộ tây trang màu đen bó người, đội mũ tước sĩ màu đen, gương mặt tối tăm, không nói không cười ngồi xuống sô pha đối diện Donald, tầm mắt cũng xuyên qua cửa sổ, nhìn người trên quảng trường, “Chỉ vài người như thế? Xem ra lá gan của ngài tước sĩ đây chỉ lớn hơn con chuột một chút, còn nhỏ hơn cả mèo.”

Donald cười lạnh, “Tự mình điều khiển quân đội, có mấy người dám mạo hiểm như thế? Ngài K, chắc chắn hôm nay Queen Cơ sẽ xuất hiện, có thể diệt trừ đám người kia chứ? Người này rốt cuộc là có địa vị gì, có người lợi hại như vậy sao?”

Ma thần K nhếch môi, “Tôi sẽ để ông nhìn xem cô ta lợi hại đến mức nào. Cũng sẽ để ông nhìn thấy, chuyên gia tâm lí học tội phạm tự xưng là thiên tài kia, xấu mặt thế nào trước mặt tôi.”

Hắn ta vừa nói vừa bóp từng ngón tay, khớp xương phát ra tiếng vang răng rắc, bóp xương ngón tay xong, hắn ta duỗi bàn tay ra, rồi lại từ từ nắm chặt, “Bây giờ bọn chúng đang ở trong sự khống chế của tôi, tôi sẽ để cả đám im hơi lặng tiếng mà chết, cuối cùng cảnh sát còn phải cảm ơn chúng ta.”

Donald đang bưng tách trà uống trà, uống được nửa ngụm thì lập tức buông tách, “Tôi biết ngài K đây là ảo thuật gia, giỏi che mắt người khác. Có thể tiết lộ một chút, làm sao để làm được chuyện này không? Bây giờ tôi đã biết, trước kia anh dùng người máy làm thế thân, vậy giờ thì sao? Anh cũng chuẩn bị thế thân cho bạn gái Lục Mang à? Theo tôi được biết, sáng chế một người máy như thế phải tốn không ít thời gian.”

Ma thần K giận dữ, “Đừng có nhắc lại chuyện này. Ông không biết ảo thuật gia ghét nhất là bị người khác hỏi làm bằng cách nào sao? Nói cho các người biết thì còn gọi là ảo thuật không? Tôi tới chỉ để nói cho ông, tất cả tiến hành theo kế hoạch, nếu ông lâm trận phản chiến, tự gánh lấy hậu quả, tôi cũng có thể nói thẳng với ông, tuyệt đối không chỉ đơn giản như khiến ông thân bại danh liệt, để tiếng xấu muôn đời.”

Donald thình lình nhìn hắn ta, “Ngày đó anh có tới nhà hát? Vì sao không xuất hiện?”

“Không có vì sao. Tôi chỉ xem chúng muốn làm gì mà thôi, biết người biết ta. Ông yên tâm, mấy chuyện ông làm, tôi sẽ không để trong lòng.”

Trán Donald đầy mồ hôi, “Tôi cũng đâu làm gì, chỉ làm anh nổi tiếng hơn thôi, hiện giờ hầu như ai cũng biết anh là một ảo thuật gia rất tài giỏi.”

“Rất tốt. Hy vọng hôm nay chúng ta hợp tác vui vẻ, qua hôm nay, chúng ta vẫn giống trước kia. Tôi có thể hứa với ông, cậu bé kia, nhất định tôi sẽ tặng cho ông. Lần này là thật!”

Ma thần K nói xong, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Donald không nhịn được mà hỏi hắn ta, “Anh, vì sao lại muốn làm như vậy? Là vì Lục Mang vạch trần mánh khóe ảo thuật của bố anh, cho nên anh hận Lục Mang như vậy?”

“Tôi hận anh ta?” Ánh mắt Ma thần K càng hung ác nham hiểm hơn, lạnh lùng nói, “Có lẽ là vậy, tôi hận anh ta, ông sợ anh ta, cho nên chúng ta là đồng minh tốt nhất.”

Ma thần K nhanh chóng rời khỏi, trong đầu hồi tưởng lại chuyện rất nhiều năm trước, hắn ta đứng sau hậu trường nhà hát nhìn thấy cậu bé kia. Một thằng bé khốn kiếp tự cho là mình rất thông minh, lấy chuyện vạch trần chân tướng phía sau màn ảo thuật để làm trò vui.

Bố hắn ta, một người đàn ông hèn nhát xem ảo thuật là sinh mệnh, bởi vì lúc biểu diễn ảo thuật, giết chết một con bồ câu, sau khi bị vạch trần chân tướng đã phải chịu nhục nhã, cuối cùng là lấy chết đuối làm cách thức để tự sát.

Ma thần K cười lạnh, hôm nay hắn ta muốn nhìn xem, cục diện mà hắn ta phải mất một thời gian rất dài để tỉ mỉ thiết kế, một màn ảo thuật dùng người làm đạo cụ, một trò chơi sinh tử có đi mà không có về, tên đó sẽ phá giải như thế nào!