Mùa Xuân Ở Nam Thành

Chương 48: Người đàn ông trẻ con




Sau khi trợ lý ra ngoài, Minh Vọng mở Wechat kiểm tra, không thấy tin tức gì từ cô.

Anh nghiến răng, ném điện thoại xuống bàn.

Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên anh nở nụ cười khó hiểu.

Lúc này, Hứa Nguyện đang ăn cơm trong căn tin công ty, vô cớ cảm thấy hơi ớn lạnh.

“Sao vậy?” Quý Viễn Hành ngồi đối diện, hỏi cô.

Hứa Nguyện lắc đầu.

Hai người ngồi cùng một bàn, đồng nghiệp xung quanh thì thầm bàn tán.

Trở lại văn phòng, khung cảnh vắng lặng, hầu hết mọi người đang nghỉ trưa.

Hứa Nguyện nhìn qua, ôm cuốn sổ ghi chép vào xưởng.

Ngày đầu tiên nhận việc nên còn chưa có lịch trình cụ thể, cô tự mình làm quen với môi trường làm việc trước.

Cô không có thẻ ra vào khu nghiên cứu và thí nghiệm, Hứa Nguyện chỉ có thể đến xưởng sản xuất và lắp ráp chung.

Dạo một vòng quanh xưởng, làm quen với một số kỹ sư, biết cô ấy là lính mới nên mọi người nhiệt tình đưa cô ấy đi làm quen với các thiết bị máy móc.

Tất nhiên Hứa Nguyện rất cảm kích, chăm chỉ ghi chép, thỉnh thoảng còn tham gia vào quá trình kiểm tra chất lượng.

Trước đây cô từng làm công việc tương tự, vì vậy không lâu sau cô đã thành thạo mọi thao tác, khiến các đồng nghiệp phải nhìn với ánh mắt thán phục.

Mọi người đùa rằng lần này HR cuối cùng cũng tuyển được nhân tài

Thời gian trôi qua rất nhanh, Hứa Nguyện ở lại xưởng cả một buổi chiều.

Buổi chiều tan làm, Hứa Nguyện định đến siêu thị mua một vài thực phẩm tươi sống làm một bữa tối thật ngon cho Minh Vọng.

Khi chuẩn bị lên xe, cô thấy Quý Viễn Hành đang đi loanh quanh bên cạnh xe anh.

“Sao vậy?” Cô bước tới hỏi.

"Không biết có chuyện gì, đột nhiên không nổ máy."

Hứa Nguyện gật đầu, mở cửa đi vào xe mình.

Quý Viễn Hành gọi cô: "Hứa Nguyện."

"Ừm?"

"Tôi vừa gọi 4S, xe không nổ máy, cậu cho tôi quá giang được không?"

"Cậu sống ở đâu?"

"Đường Bắc Nam."

“Cũng thuận đường.” Hứa Nguyện cười, “Đi thôi.”

Cô nhớ có một siêu thị lớn trên đường Bắc Nam, cô có thể ghé ngang.

Quý Viễn Hành cười, “Còn tưởng rằng cậu không muốn cho tôi đi nhờ xe.” Anh đi vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế phụ lái.

Hứa Nguyện hiếm khi nói đùa: "Không tiện đường thì tôi đã không cho đi nhờ rồi."

Cô cười khúc khích rồi xoay vô lăng, chiếc xe phóng ra khỏi bãi đậu xe

Trong ga ra chuyên dụng, một chiếc Maybach màu đen chậm rãi lái ra ngoài.

Sau khi ra khỏi cổng, chiếc Maybach theo sau chiếc Volkswagen trắng, nhưng giữ khoảng cách khá xa.

Minh Vọng một tay cầm vô lăng, một tay tựa lên kính xe, ánh mắt mờ mịt.

Những đường gân ở bàn tay cầm vô lăng nổi lên.

Anh nhìn chiếc xe màu trắng cuối cùng cũng đậu trước một siêu thị lớn, một nam một nữ xuống xe, cùng nhau tiến vào siêu thị.

Giữa hai lông mày có một vết lõm thật sâu, dưới đáy mắt lạnh lùng bình tĩnh ẩn chứa một cơn thịnh nộ.

Tâm trạng của anh dao động, lồng ngực cảm giác bức bối không chịu nổi.

Giống như sự yên bình trước cơn bão.

Giây tiếp theo, chiếc Maybach màu đen bẻ lái gấp, hoà vào dòng xe cộ trên đường lớn.

Trong siêu thị, Hứa Nguyện và Quý Viễn Hành tách ra, cô đi thẳng đến khu thực phẩm tươi sống, chọn mua rau và thịt.

Nhớ ra ở căn hộ cũng không có gia vị nấu ăn, cô nhanh chóng mua thêm nhiều loại gia vị cần thiết. Sau khi đưa Quý Viễn Hành về, cô vội quay về căn hộ ở tiểu khu Ngô Đồng.

Việc đi chợ tốn khá nhiều thời gian, cô không biết Minh Vọng đã về nhà chưa.

Cô về nhà mới phát hiện anh vẫn chưa về. Hứa Nguyện cong môi cười, vui vẻ bắt đầu làm bữa tối, hy vọng Minh Vọng sẽ có một bữa tối thật ngon sau một ngày dài vất vả.

Nồi niêu, xoong chảo đã mua đầy đủ, thậm chí cả bún gạo và các loại ngũ cốc thô.

Cô nấu ăn rất nhanh, ba món ăn và một món canh đã sẵn sàng chỉ sau một tiếng rưỡi.

Giữ ấm thức ăn, cô đợi hơn nửa tiếng vẫn không thấy người đàn ông của mình quay lại. Cô nhắn Wechat cho anh nhưng mãi vẫn không có hồi âm.

Cô đứng dậy nhìn các món ăn, gọi cho Minh Vọng hai lần nhưng không có ai nghe máy.

Hứa Nguyện im lặng một lúc, thu dọn bát đĩa, lái xe đến công ty.

Trong tòa nhà công ty vẫn có một số người phải làm thêm giờ, Hứa Nguyện nhìn lên văn phòng cao nhất của tổng giám đốc.

Cô đành quay lại khu văn phòng của bộ phận kỹ thuật, ngồi vào bàn làm việc một lúc, cầm điện thoại lên xem qua lịch sử cuộc gọi, cô nhớ ra trước đây Trương Dũng từng gọi cho cô.

Hứa Nguyện bấm điện thoại, sau vài tiếng mới có người bắt máy: "Cô Hứa?"

"Là tôi, trợ lý Trương còn chưa tan làm sao?"

"Không có, hôm nay chúng tôi đã tan sở từ lúc sáu giờ."

Hứa Nguyện cười nhạt, "Vậy sao, tôi chỉ hỏi một chút, xin lỗi đã làm phiền."

"Không phiền, có chuyện gì cần cứ tìm tôi."

"Được, tạm biệt."

"Tạm biệt."

Sau khi cúp điện thoại, Hứa Nguyện không biết đi tìm Minh Vọng ở đâu, ngồi một mình hơn nửa tiếng, nhìn mọi người trong khu văn phòng ra về, sau đó cô cũng đi theo ra ngoài.

Gió đêm dần lớn, hơi lạnh từ lòng bàn chân bốc lên.

Cô cũng không biết mình lại làm sai chuyện gì, buổi sáng trưóc khi ra ngoài anh còn để bữa sáng cho cô, buổi tối lại không trở về nhà.

Không nhận cuộc gọi, gửi Wechat cũng không trả lời.

Cô lái xe đến chung cư cao cấp của anh, từ dưới nhìn lên, căn hộ của anh không có ánh sáng.

Cô lại lái xe đến biệt thự Lâu Hồ, biệt thự cũng tối om.

Cô thực sự không biết phải tìm anh ở đâu.

Cuối cùng đành phải về nhà.

Sau khi đậu xe ở tầng dưới, cô liếc nhìn chỗ trống bên cạnh.

Mang tâm trạng không tốt trở lại căn hộ, lúc đi lên, vì không chú ý nên vấp phải bậc thang.

Đèn cảm ứng sáng lên.

Cô nằm trên mặt đất với khuôn mặt thất thần, cảm thấy đau nhói ở cánh tay và đầu gối.

Sau khi bình ổn cảm xúc, cô liếc nhìn cánh tay mình dưới ánh đèn, một mảng da bị rách, lộ ra những vệt máu nhỏ.

Cô đứng dậy, khập khiễng bước vào thang máy.

Về đến nhà, tìm khắp nơi không thấy thuốc cấp cứu, bèn đặt hàng nhờ người giao tới.

Nửa giờ sau, thuốc được mang tới, Hứa Nguyện sát trùng vết thương, nhưng một mình cô không thể tự mình băng bó.

Mười một giờ, Minh Vọng vẫn chưa về, Hứa Nguyện cảm thấy đói bụng, đành phải hâm nóng thức ăn trước.

Sau khi ăn xong, cô nhanh chóng dọn dẹp rồi về phòng nằm xuống, một lúc sau lại đứng dậy, mang theo sổ ghi chép ra phòng khách.

Đèn quá chói nên cô giảm bớt ánh sáng, mở máy tính, cắm tai nghe.

Không biết bao lâu sau, ngoài cửa chính có động tĩnh.

Hứa Nguyện bị đánh thức, tai nghe rơi ra, tóc gáy dựng đứng, cô nhìn về phòng Minh Vọng, thấy người còn chưa về.

Tiếng động ngoài cửa không ngừng vang lên, cô hít một hơi, đang định nhẹ nhàng chạy về phòng thì cửa mở ra.

Hứa Nguyện đứng tại chỗ, nuốt nước miếng, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Một bóng người đen kịt từ ngoài cửa đi vào, ánh sáng yếu ớt của màn hình laptop cũng không thể chiếu rõ mặt.

Một mùi rượu nồng nặc xông về phía Hứa Nguyện.

Một tên trộm nát rượu?

An ninh khu này kém thế sao?

Nhìn xung quanh, trong phòng khách không có dụng cụ phòng vệ nào.

Mùi rượu càng lúc càng gần, bóng đen xẹt qua, Hứa Nguyện vừa định nhấc quyển sổ lên đập xuống đầu người kia thì cổ tay bị bắt lấy, ngón tay nhất thời mất sức, quyển sổ rơi xuống.

Cô bị đẩy mạnh lên ghế sofa, một cơ thể nóng bỏng và nồng nặc mùi rượu áp sát vào cơ thể cô.

Một giây sau, môi cô cũng bị chặn lại, chiếc lưỡi nồng nặc mùi rượu hung hăng chui vào miệng Hứa Nguyện.

Hứa Nguyện định giãy giụa, nhưng mấy giây sau liền giơ tay ôm lấy người đàn ông trên người.

Mặc dù đầu lưỡi tiến vào trong miệng cô rất tàn bạo, nhưng cô đã tìm ra cách để xoa dịu anh, nhẹ nhàng mút và dùng ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn cổ anh.

Quả nhiên, người đàn ông được xoa dịu nên nhẹ nhàng mút lấy đầu lưỡi của cô, một bàn tay rắn chắc vòng qua eo cô, nâng cô đè lên người anh.

Mười phút sau, nụ hôn dài và cuồng nhiệt cuối cùng cũng dừng lại.

Hứa Nguyện hít một hơi thật sâu, nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, màn hình laptop hướng về phía sô pha, ánh đèn nhàn nhạt chiếu vào hai người.

Anh nhắm mắt lại, tựa đầu vào cổ cô.

Vài phút trôi qua, ngay lúc Hứa Nguyện cho rằng anh đã ngủ thì anh đột nhiên thấp giọng gọi cô: “Tiểu Nguyện.”

“Ừ.” Cô xoa đầu anh, thấp giọng đáp lại.

Bàn tay ôm lấy bả vai của cô, "Em không cần anh nữa." Giọng điệu vô cùng tủi thân, tựa hồ sắp khóc.

Hứa Nguyện lập tức mềm lòng, ghé sát vào tai anh, đáp: "Hứa Nguyện chắc chắn cần Minh Vọng."

"Vậy thì em hôn anh đi." Anh nhếch môi.

Hứa Nguyện cúi đầu hôn lên môi anh, anh mỉm cười mãn nguyện, ngả đầu tựa vào vai cô.

Hóa ra lúc say anh trông như thế này, ngoan ngoãn như một đứa bé, khiến lòng cô hơi xót.

Cô thấp giọng hỏi anh: “Có khó chịu không?” Cô chạm vào yết hầu của anh, cởi cúc áo và cà vạt cho anh.

Anh ngoan ngoãn ngửa cổ lên để phối hợp, "Không có."

Hứa Nguyện mỉm cười, đặt đầu ngón tay lên xương quai xanh của anh.

Anh động đậy thân thể, một lúc lâu sau lại cảm thấy rất uất ức, "Hôm nay em không đợi anh tan sở, lại còn cùng người đàn ông khác đi mua sắm."

Hứa Nguyện buồn cười: "Không phải, xe cậu ấy hỏng nên mới đi nhờ một đoạn. Em còn về nhà chuẩn bị cơm tối mà đợi mãi không thấy anh về."

"Hỏng thì kệ cậu ta, anh nhìn thấy hai người đi cùng nhau, rất khó chịu."

Hứa Nguyện giật mình, rũ mắt nhìn anh, cúi đầu hôn lên trán anh.

Anh bất giác quay mặt, nụ hôn rơi xuống gò má Minh Vọng.

Cô hôn lên vành tai anh, giọng nói trở nên mềm mại dỗ dành: “Anh có yêu Hứa Nguyện không?”

“Yêu” Âm lượng tăng lên, rồi lại hạ xuống.

“Nhưng cô ấy hình như không thích anh cho lắm. Trước đó cô ấy phớt lờ anh, thái độ luôn xa cách với anh, khi gặp khó khăn cũng không tìm đến anh, chỉ lẳng lặng chịu đựng."

Hứa Nguyện bật khóc, từng giọt từng giọt rơi xuống áo anh.

"Minh Vọng, em yêu anh, chỉ là em không biết phải yêu anh như thế nào. Em sợ một ngày anh sẽ chán ghét em, sợ mang lại quá nhiều phiền phức cho anh, cũng sợ rằng, quá dựa vào anh, đến khi chúng ta không còn ở bên nhau, em sẽ không biết phải đối mặt với thế giới này như thế nào."

“Đừng khóc.” Minh Vọng giơ tay lau mặt cho cô.

Thấy cô không ngừng rơi nước mắt, anh liền quỳ gối ngồi dậy, ôm mặt cô, hôn cô.

Hứa Nguyện vươn tay ôm lấy lưng anh.

Minh Vọng dừng một chút, buông cô ra, cởi áo ngoài và quần dài.

Hứa Nguyện ngơ ngác nhìn, vươn tay ngăn cản, "Đừng cởi, buổi tối rất lạnh."

Minh Vọng mặc kệ, trườn tới cởi áo của cô sau khi đã cởi của mình.

Hứa Nguyện nắm lấy cổ áo.

Anh dừng một chút, "Xem đi, em không yêu anh, không chịu để anh cởi áo cho em."

Hứa Nguyện không còn cách nào khác là chiều theo anh.

Cởi áo xong, hai người ôm nhau, anh kéo cô lăn trên thảm phòng khách.

Đôi mắt ướt nhìn thẳng vào cô: “Minh Vọng muốn Hứa Nguyện yêu anh ấy.”

Hứa Nguyện không biết phải làm sao, lúc này anh như một con chó lớn đang làm nũng, đôi mắt ướt át nhìn cô, giọng điệu ôn nhu đáng thương.

Nếu không vỗ về anh, cô cảm thấy rất tội lỗi.

Vì vậy, cô cúi đầu, nhẹ nhàng hôn người đàn ông trẻ con này.