Mùa Xuân Ở Nam Thành

Chương 9: Trốn tránh




Hứa Nguyện dành một đêm để thu dọn hết suy nghĩ trong lòng.

Đã trưởng thành, trải qua nhiều gian khổ như vậy, sự hụt hẫng này cũng không có gì đáng nói.

Cô tin rằng thời gian có thể làm mờ quá khứ.

Khi còn trẻ, từ trong biển người lén nhìn trộm thiếu niên, không dám đến gần, bây giờ gặp lại, khoảng cách giữa hai người lại càng xa hơn, chỉ có thể đứng một chỗ nhìn lên, hy vọng đối phương mọi việc an khang thuận lợi.

Sau khi tắt các thiết bị điện tử, cô đến tiệm sách, mua vài cuốn sách rồi nhốt mình trong nhà nghiền ngẫm.

Một hôm trong lúc ăn tối, mẹ Hứa đột nhiên nhắc đến việc một người bạn cùng quê mua ô tô.

Cô ngước nhìn mẹ mình ở phía bên kia bàn, tìm thấy sự lo lắng trong mắt bà.

Hứa Nguyện thầm thở dài, quả thật cô đã làm mẹ lo lắng.

Vì vậy, sau khi ăn xong, cô thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài.

Giữa hè, tiếng ve sầu kêu râm ran trên những tán cây, thêm vào cái nóng oi ả làm tâm tình cô thêm phiền não.

Hứa Nguyện không còn chỗ nào để đi, nghĩ đến việc mua xe nên cô quyết định đi tới cửa hàng bán ô tô lớn nhất Nam Thành.

Khi cô đến nơi cũng là lúc nắng gắt nhất, người bán hàng mang nước đến chỗ cô và hỏi về mẫu xe mà cô muốn.

Hứa Nguyện suy nghĩ một chút, cô không hiểu biết nhiều về ô tô, chỉ có thể nói cô chú trọng hiệu số an toàn cao, giá dao động từ 100.000 đến 150.000 tệ, ngoài ra không có yêu cầu gì khác.

Người bán đưa cô đi xem, Hứa Nguyện đi lòng vòng nhưng không hài lòng lắm.

Cuối cùng nhân viên bán hàng để cô tự do đi xem, cô chậm rãi đi một mình, bước tới khu vực Mercedes-Benz mà không hề hay biết.

Minh Vọng đứng trên lầu hai, chống tay qua lan can, hơi nghiêng người, nhìn cô đang loanh quanh bên dưới.

Điều khiến anh hơi bối rối là, anh có vô tình xúc phạm cô không?

Hai ngày nay đi công tác, anh gửi cho cô mấy tin nhắn, tin đầu tiên là hỏi cô đang làm gì, hôm sau cô nhắn lại, nói mình đi ngủ sớm.

Tin thứ hai và thứ ba đều không có hồi âm.

Anh trầm ngâm một lúc rồi đi xuống lầu, có một số việc anh cần phải trực tiếp hỏi cô.

Hứa Nguyện đi dạo quanh sảnh Mercedes-Benz, nhưng vì giá cả không nằm trong dự toán nên cô dợm bước định ra ngoài.

"Đi mua xe à?" Giọng nói vang lên sau lưng cô.

Giọng nói quen thuộc khiến cô sững sờ, đứng yên tại chỗ, nhưng cũng không quay lại.

Bởi vì anh đi xem mắt, bởi vì biết không có khả năng, cũng bởi vì sắp trở về Tô Châu, các loại cảm xúc trộn lẫn làm cô sinh ra tâm lý lảng tránh.

Cô nghĩ, sau này sợ là không có cơ hội gặp lại.

Suy nghĩ chồng chất trong lòng khiến cô quyết định không trả lời tin nhắn của anh nữa.

Nhưng điều xấu hổ là bây giờ anh lại xuất hiện ngay trước mặt cô.

Đầu óc cô trống rỗng, muốn chạy khỏi nơi này, nhưng rõ ràng có người không để cô chạy.

Hứa Nguyện vừa nhấc chân thì bị một bàn tay kéo lại.

"Hứa Nguyện"

Đứng gần, cô lại ngửi thấy mùi thơm bạc hà từ trên người anh, tay Minh Vọng vẫn đang níu cánh tay cô, nhiệt độ cũng từ da thịt truyền đến khắp cơ thể.

Nhịp tim cô dần tăng tốc.

Hứa Nguyện đứng chôn chân tại chỗ, mặc dù trong lòng đang bị dày vò bởi đủ loại cảm xúc, nhưng cô vẫn giữ vững tinh thần, quay người lại cười nhạt với anh.

"Không, chỉ định xem trước thôi."

Minh Vọng đặt cặp sách xuống, tiến lại gần cô, hơi cúi mặt hỏi: "Tôi có xúc phạm em chỗ nào không?"

Hứa Nguyện nhìn đi chỗ khác, khẽ vuốt tóc, "Sao anh lại hỏi vậy?"

Anh vẫn không buông tay cô ra, có chút dò xét, "Nếu có chỗ nào không đúng, em có thể chỉ ra không?"

Lời này khiến Hứa Nguyện giật mình.

Anh không có chỗ nào không tốt, chỉ là cô muốn lảng tránh.

Hứa Nguyện lắc đầu, "Không có gì... Tôi đi trước đây."

Vừa nói, cô vừa xoay người muốn bỏ đi, không ngờ người bên cạnh cũng đồng thời xoay người.

Hứa Nguyện không kịp thu chân, cả người nhào lên người anh, mùi hương bạc hà thoang thoảng mùi nước hoa Hermes nhàn nhạt quanh chóp mũi cô.

Minh Vọng đưa tay đỡ lưng cô, "Cẩn thận một chút."

Hứa Nguyện lúng túng xấu hổ, vội vàng đứng thẳng, "Cám ơn."

Minh Vọng ngăn lại, nhưng cũng không cho cô đi, "Em định mua xe gì?"

Hứa Nguyện trả lời qua loa: "Hiệu suất an toàn cao là được, giá khoảng 100.000 hoặc hơn một chút."

Nghe vậy, anh trầm tư trong chốc lát, sau đó nghiêng người nhìn về phía bên trái, "Qua bên kia nhìn thử một chút?"

Hứa Nguyện nhìn theo ánh mắt của anh, một lúc sau quay lại, khẽ gật đầu.

Minh Vọng dẫn cô đi tới.

Giám đốc của cửa hàng vội chào hỏi, "Anh Minh, anh tới xem xe à?"

Minh Vọng nói: "Đưa chúng tôi xem qua mấy mẫu xe nhập khẩu mới nhất."

Quản lý dẫn bọn họ đi tới khu VIP, "Mấy xe này vừa nhập từ Đức,hai người xem thử."

Hai người đi vào, Hứa Nguyện đặc biệt liền thích thú nhìn chiếc xe màu trắng bên trái, quản lý cũng đi theo sau giới thiệu các chức năng cho cô.

Tất cả các thông số đều tốt, nhưng giá cả lại hơi cao so với dự toán của cô.

Minh Vọng đi tới, hỏi cô: "Mức giá tối đa có thể là bao nhiêu?"

"Một trăm năm mươi nghìn." Hứa Nguyện đáp.

Sau khi nghe câu trả lời, anh nhấc điện thoại gọi cho trợ lý của mình.

Ít phút sau, Trương Dũng cầm thẻ chạy tới, nhìn thấy Hứa Nguyện thì hơi giật mình, cảm giác hai người này quá có duyên với nhau.

Anh đưa thẻ cho người quản lý.

Người quản lý đi tới, hỏi Hứa Nguyện: "Thưa cô, cô có chắc là muốn chọn cái này không?"

Nhìn tấm thẻ trong tay quản lý, rồi nhìn Minh Vọng, cô luống cuống nói: "Minh Vọng, chuyện này tôi có thể..."

Minh Vọng đưa ngón trỏ đặt trước môi, ra hiệu cho cô đừng nói nữa, nhìn quản lý khẽ gật đầu.

Quản lý vui vẻ nói: "Vâng, lát nữa mời cô qua bên kia ký tên." Nói xong cũng không quấy rầy bọn họ, mang theo Trương Dũng ra khỏi khu vực VIP.

Sau khi Minh Vọng bỏ tay xuống, Hứa Nguyện thực sự lo lắng kéo ống tay áo của anh, "Minh Vọng, tôi có thể tự thanh toán."

200,000 tệ, nghiến răng cố mua là được.

Minh Vọng liếc nhìn tay cô, cười nhẹ, "Tôi không hề nói sẽ mua cho em."

"???" Hứa Nguyện xấu hổ rút tay về.

"Đó là thẻ VVIP." Anh đáp, dẫn cô ra ngoài.

Lời này vừa nói ra, Hứa Nguyện đột nhiên cảm thấy xấu hổ, không chỉ vì tự mình nghĩ quá nhiều, mà còn vì không hiểu thẻ VVIP có tác dụng gì.

Đây chính là vòng tròn thượng lưu mà cô không bao giờ có thể tiếp cận.

Người quản lý đợi ở khu vực dành cho khách hàng, đợi họ ngồi xuống, rót vài ly nước rồi đưa cho Hứa Nguyện xem hợp đồng mua xe.

Đến khi thấy rõ chỉ phải trả 140.000 tệ, cô mất đi khả năng tổ chức ngôn ngữ.

Hóa ra thẻ VVIP lại hữu dụng như vậy.

Sau khi ký hợp đồng mua xe, Hứa Nguyện thêm Wechat của người quản lý.

Xe phải chuyển từ Đức về nên tạm thời cô không lấy ngay được.

Sau khi quản lý rời đi, Hứa Nguyện lại nói: "Minh Vọng, cám ơn anh."

Anh rất tinh tế, vừa giúp cô lại vừa không làm tổn thương lòng tự trọng của cô.

Cô nợ anh một ân tình.

Điện thoại Minh Vọng vang lên, anh liếc nhìn rồi ấn tắt, sau đó nhìn cô, "Hay là, em đãi tôi bữa tối đi."

Hứa Nguyện gật đầu, hào phóng nhìn anh, "Được. Khi nào anh rảnh thì báo tôi trước."

Minh Vọng khẽ cười khẽ, gật đầu.

Hứa Nguyện đứng dậy, "Vậy tôi đi trước."

Dựa vào lưng ghế, anh nhìn cô gật đầu, Hứa Nguyện quay người bấm điện thoại.

Hứa Nguyện xoay người đi ra ngoài.

Tiếng giày cao gót xa dần, Trương Dũng từ đâu nhảy ra, "Sếp, chúng ta phải trở về họp."

"Tôi không định trở về." Minh Vọng đứng lên nói, "Hóa đơn kia cứ tính vào thẻ cá nhân của tôi."

"Vâng."

Chiếc Mercedes-Benz từ cửa hàng 4S bên cạnh lái ra, Trương Dũng chạy ra, sau khi đón ông chủ, anh ta rẽ vào bãi đậu, lấy xe đi thẳng đến công ty.

Hứa Nguyện đi ngang qua chợ rau, ghé vào mua ít rau và sườn mang về nhà.

Cho đến bây giờ cô vẫn còn choáng váng, hiển nhiên cô cũng không có ý định mua xe mãnh liệt như vậy, nhưng chỉ vì gặp được Minh Vọng mà mọi chuyện lại hoàn thành quá nhanh.

Cô mở cửa, đi vào nhà.

Bà Hứa vẫn nằm trong phòng, cô đi vào kêu một tiếng rồi ra bếp làm bữa tối.

Sau khi nấu xong hai món ăn và một món canh, Hứa Nguyện vào phòng đỡ mẹ ra rồi ngồi vào bàn ăn, gắp thêm đồ ăn cho mẹ.

Hai mẹ con vừa nói chuyện chậm rãi ăn uống.

Sau bữa tối, Hứa Nguyện dìu mẹ ra ngoài tắm rửa, sắp xếp cho bà nằm nghỉ, đợi bà ngủ say rồi mới trở về phòng, lấy quần áo đi tắm.

Ngồi xuống giường, Wechat của cô sáng lên.

Cô cầm lên xem, không ngờ là tin nhắn của Minh Vọng.

Hứa Nguyện kiểm tra lại ngày về, chỉ còn hơn một tuần nữa.

Cô mở hộp thoại và nhìn vào tin nhắn anh gửi.

M: 【Em có ở nhà không?】

M: 【Tối nay có rảnh không, ra ngoài ăn tối nhé? 】

Thời gian giữa hai tin nhắn là khoảng mười phút.

Hứa Nguyện không muốn trả lời.

Gọi cô máu lạnh, gọi cô vô ơn cũng được, phần ân tình này coi như cô thiếu anh.

Như vậy, sau này khi Minh Vọng nghĩ đến cô, anh sẽ không còn là bạn học cũ thông thường nữa, mà sẽ cảm thán người này còn thiếu anh một ân tình.

Cô đặt điện thoại di động xuống, cầm lấy hộp thuốc lá bên cạnh giường. Dựa vào cửa sổ rút một điếu, châm lửa, trong màn đêm yên tĩnh, làn khói dường như quyện với cảm giác chán nản cửa Hứa Nguyện.

Một lúc sau, điện thoại trên giường sáng đèn.

Hứa Nguyện khựng lại hai giây, quay người cầm điện thoại lên, là cuộc gọi từ số lạ.

Cô sửng sốt một lúc, sau đó trả lời: "Xin chào?"

Đầu bên kia điện thoại vang lên thanh âm trầm thấp: "Là tôi."

"Ừm " Hứa Nguyện hỏi, "Có chuyện gì vậy?"

"Em đã kiểm tra Wechat chưa?"

Hứa Nguyện trầm ngâm một lúc mới đáp: "Vừa mới thấy..."

"Em đọc rồi." Minh Vọng ngắt lời cô, "Đọc xong sao không trả lời?"

Hứa Nguyện không nói, rít một hơi thuốc lá, tự giễu: tôi cũng không muốn làm người thứ ba.

Xuyên qua kính xe nhìn lên cửa sổ trên lầu ba, Minh Vọng có thể thấy bóng dáng nhỏ nhắn in trên rèm.

Anh thấy cô đưa tay vuốt tóc, dựa vào cửa sổ, tựa như đang hút thuốc.

Anh cúi đầu, tiếp theo lấy ra một điếu thuốc ngậm vào miệng, nhưng không châm lửa.

Anh ngả đầu về phía ghế, dán mắt vào cửa sổ.

"Hứa Nguyện." Minh Vọng gọi cô.

"Ừm."

Anh nói: "Tối nay tôi rảnh, chúng ta cùng ăn tối được không?"

Cô dùng ngón tay búng tàn thuốc, dừng lại, sau đó dứt khoát dập tắt điếu thuốc: "Đêm nay tôi phải chăm sóc mẹ."

Bên cửa sổ không một bóng người, tiếng dép lê xuyên qua ống nghe, sau đó là tiếng rót nước vào ly, mấy giây sau đèn trong phòng khách vụt tắt.

Minh Vọng ngừng nói, Hứa Nguyện đứng trong bóng tối cũng không lên tiếng, giữa hai người có một khoảng lặng.

Một lúc sau, Minh Vọng đột nhiên nói: "Hứa Nguyện, em đi xuống đi."

Hứa Nguyện định từ chối.

Anh nói tiếp: "Tôi đang ở dưới lầu nhà em."

Ngơ ngác một lúc rồi chợt tỉnh táo trở lại, Hứa Nguyện vội vàng vào phòng ngủ, không kịp uống nước, đi đến bên cửa sổ vén rèm ra.

Ở bên dưới khu dân cư cũ có ánh đèn ô tô lóe lên.

Minh Vọng lấy bật lửa châm thuốc, hít một hơi thật sâu rồi gõ nhẹ vô lăng: "Sao, không dám xuống gặp tôi à?

Ngay sau đó, trong lời nói của anh  mang theo chút lưu manh, "Tôi cũng không định ăn thịt em."

Sau vài giây, điện thoại bị cúp.

Minh Vọng ném điện thoại xuống ghế phụ, một tay hút thuốc kê trên cửa kiếng.

Rèm trên cửa sổ tầng ba đã được kéo lại.

Năm sáu phút sau, đèn trong hành lang bắt đầu sáng lên từng lớp một.

Dưới ánh đèn đường vàng của khu chung cư, một bóng người cao gầy chậm rãi bước tới.

Minh Vọng mở khóa xe.

Nhưng Hứa Nguyện không có ý định lên xe, cô đứng ngoài xe nhìn người đàn ông bên trong.

Tầm mắt hai người đối diện nhau.

Một lúc sau, Minh Vọng đột nhiên nở nụ cười kỳ quái, nhấn nút dập tắt điếu thuốc, mở cửa xuống xe.

Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng, nhưng áo đã bỏ ra ngoài, nút áo ở cổ cũng thả lỏng.

Anh lười biếng đi vòng qua đầu xe, nhìn về phía Hứa Nguyện.

Hứa Nguyện cảm thấy bị áp bức, không khỏi lui về phía sau một bước.

Minh Vọng khẽ áp đầu lưỡi lên má, hơi thở mang theo sự lưu manh, nhìn cô chằm chằm.

Hứa Nguyện mím môi, cô có ảo giác mình là con mồi đang bị sói nhìn chằm chằm, nhưng lại không nhịn được muốn nhìn anh nhiều hơn một chút, tim cũng đập thình thịch.

Trước đây cô chưa từng thấy anh dưới bộ dạng này.

Nhưng có lẽ chỉ cần là Minh Vọng, anh có như thế nào thì cô cũng thích.

Anh càng lúc càng đến gần.

Hứa Nguyện không còn cách nào khác, đành phải lùi lại mấy bước, bàn tay người đàn ông đột nhiên vươn ra, anh vòng tay qua eo cô, kéo về phía mình.