Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy

Chương 33




Edit: Tịnh Hảo

Xem phim xong, rời khỏi đã là hơn chín giờ. Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh không thể đi chơi quá muộn, định đi chợ đêm tản bộ một vòng rồi trở về nhà.

Kết quả đang vây xem tranh vẽ tên treo trên sạp, lại chạm mặt với Lương Yến Thu và Cố Vũ La.

Bốn người ngơ ngác nhìn nhau.

Suy cho cùng Lương công tử là người đã quá quen với cảnh đời, vô cùng tự nhiên và khí thế vung tay lên, “Hi!”

Phương Huỳnh: “...”

Tưởng Tây Trì: “...”

Lương Yến Thu: “Các cậu đi hẹn hò à?”

Tuy rằng Phương Huỳnh vô cùng tò mò với một đôi tổ hợp quái dị, nhưng cũng không muốn đáp lời với Lương Yến Thu lắm. Đương nhiên Tưởng Tây Trì cũng nghĩ như vậy, nắm lấy tay cô kéo ra bên ngoài.

Lương Yến Thu cười hì hì: “Không xem à? Cùng nhau đi chơi nhé!”

Tưởng Tây Trì: “Không quấy rầy các cậu.”

Nhìn Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh đi xa, Lương Yến Thu cúi đầu nhìn thoáng qua Cố Vũ La, ánh mắt cô yên tĩnh, còn đang nhìn tranh vẽ của ông cụ trên sạp.

“Này.”

Cố Vũ La nâng mắt.

“Nếu cậu buồn thì biểu hiện ra ngoài đi, nếu không ai biết cậu buồn chứ.”

“Nhưng tớ lại không buồn, làm sao biểu hiện ra bên ngoài cho cậu chứ?”

Lương Yến Thu nhìn chằm chằm cô, “Thật à?”

Cố Vũ La đưa tay sờ di động trong túi, “Mấy giờ?”

“Chín giờ mười.”

Cố Vũ La hơi hoảng hốt: “Đã trễ thế này rồi à? Tớ phải trở về.”

Lương Yến Thu cố ý muốn đưa về, nhưng Cố Vũ La từ chối, ở trên xe taxi, luôn nhấn giữ ánh sáng trên di động để xem thời gian.

“Sốt ruột trở về?”

Vẻ mặt Cố Vũ La nhàn nhạt: “Tớ có người gác cửa, 9 giờ rưỡi phải về nhà.”

Lương Yến Thu liền thúc giục tài xế lái nhanh một chút, lại trấn an nói: “Chắc chắn 9 giờ rưỡi có thể đến.”

Cố Vũ La có chút sốt ruột mơ hồ. Lương Yến Thu vẫn là dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã, nhìn cô cười hỏi: “Cậu thích Tưởng Tây Trì ở điểm nào nhất?”

“Tớ nói 100 lần rồi, không có thích cậu ấy.”

“Vậy trước kia thì sao?”

Quả thật Cố Vũ La cũng muốn học theo Phương Huỳnh không để ý đến hình tượng trợn trắng mắt, “… Thành tích tốt, nghiêm túc, có cảm giác ở trên cao không thể chạm vào…”

“Oa, cậu là người cuồng chịu ngược sao?”

Cố Vũ La: “...”

Lương Yến Thu dựa người vào phía sau, hai tay đan lại gối sau đầu, “Mấy điểm cậu nói, tớ vừa đúng đều không có, cậu nói xem có trùng hợp không?”

Cố Vũ La dừng một lát, “... Cho nên cậu là người rất đáng ghét.”

Lương Yến Thu khẽ cười, không lên tiếng.

Đến cửa tiểu khu, Cố Vũ La xuống xe, “Hôm nay cám ơn cậu.”

Lương Yến Thu không xuống xe, khuỷu tay chống lên cửa sổ xe, cười hì hì nói: “Vậy lần sau hẹn cậu, cậu nên vui vẻ một chút, đừng để tớ ba lần bốn lượt mời cậu ra khỏi…”

Cố Vũ La mím môi, khẽ nở nụ cười, nhìn thời gian thật sự không còn kịp rồi, vẫy tay nói câu “bye bye”, vội chạy vào bên trong.

“Này!”

Bước chân Cố Vũ La dừng lại, “Còn có chuyện gì?”

“Cậu đã quên cái này.” Anh giơ tay ném đi.

Cố Vũ La giang hai tay ra tiếp được, một viên chocolate Ferrero. Cô sửng sốt một lát, không kịp phản ứng, bị thời gian thúc giục chỉ còn kịp nói cảm ơn, xoay người tiếp tục chạy điên cuồng vào bên trong.

Lương Yến Thu cười nhìn bóng cô biến mất, nói tài xế quay đầu trở về biệt thự vùng ngoại thành, hai tay vẫn gối đầu sau ót, lắc chân, nhẩm hát.

Xe chạy trên đường, đèn đuốc càng ngày càng thưa thớt.

Chạy nhanh qua đèn đường, anh đang ở nơi không có ai trông thấy, nụ cười dần dần nhạt đi, nhẹ giọng thở dài.

Đến nhà, Phương Huỳnh nói “hành động vĩ đại” hôm nay ở trường học cho Đinh Vũ Liên. Đương nhiên Đinh Vũ Liên phê bình cô một trận, nhưng cũng khó xử không biết làm sao, dặn cô sau này ở trường học khiêm tốn một chút, “Con gái nhà ai, mà không biết xấu hổ hả?”

Phương Huỳnh cười hì hì, nửa người dựa vào Đinh Vũ Liên, “Nhưng con không thể để mặc bọn họ nói A Trì là đồng tính luyến ái.”

“Con không biết nói đạo lý à?”

“Nói đạo lý có ích sao?”

Đinh Vũ Liên trầm mặc một lát, vỗ vỗ mu bàn tay cô, “Được rồi, mau đi tắm rửa đi, ngày mai mẹ đến trường học một chuyến.”

Ngày hôm sau, kết thúc tiết thứ hai, Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì bị gọi đến phòng giáo vụ lần nữa, được hưởng thụ đãi ngộ cao cấp nhất của “hội thẩm tam đường” chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm giáo vụ và phụ huynh.

Còn thiếu Tưởng Gia Bình, Tưởng Tây Trì gọi điện thoại hỏi, nói đã đến dưới lầu rồi.

2 phút sau, Tưởng Gia Bình thở hổn hển vào cửa, không nói hai lời, đưa điếu thuốc cho chủ nhiệm lớp và chủ nhiệm giáo vụ trước.

Mặt Tưởng Tây Trì mặt đen lại, “Cha, văn phòng cấm hút thuốc...”

Tưởng Gia Bình không để ý đến anh, cười làm lành nói: “Con trai gây họa, không hiểu quy củ, xin thầy bỏ qua cho.”

Chủ nhiệm Hà đẩy điếu thuốc ra, “Tôi không hút thuốc lá, anh Tưởng, mời anh ngồi, hôm nay chúng ta đến nói chuyện bạn Tưởng không tuân thủ quy định…”

“Phải ghi tội sao? Hay là khuyên giải?... Anh yên tâm, phí xây dựng trường gì đó, chuyện này đều dễ bàn…”

Phương Huỳnh nhìn Tưởng Tây Trì, vẻ mặt anh giống như đang kết thành sương.

Không dám gây ra động tĩnh lớn, lặng lẽ đưa tay, tựa như an ủi khẽ chạm vào mu bàn tay anh. 

Dù sao chủ nhiệm Hà cũng phải khuyên Tưởng Gia Bình, người vừa đến đã chuẩn bị lấy “đồng tiền mục nát” ra ngồi xuống, kể tình hình cụ thể một lượt.

Tưởng Gia Bình vừa nghe là “Yêu sớm”, dáng vẻ như “lâm vào đại dịch” trong chốc lát tiên tan không còn thấy tăm hơi, ngược lại còn lộ ra vài phần cảm giác kiêu ngạo không diễn tả được.

Chuyện Chủ nhiệm Hà và chủ nhiệm lớp nên dặn dò cũng đã dặn dò, nói phụ huynh hai bên bất cứ thế nào cũng phải quan tâm nhiều hơn, năng lực phân biệt đúng sai của đứa nhỏ trong giai đoạn này vẫn chưa tốt, không nên vượt quá mức, lầm đường lỡ bước, vân vân.

Cuối cùng, chủ nhiệm Hà giơ hai tờ giấy trong tay lên, “Bạn Tưởng, bạn Phương, giấy cam đoan đều ở chỗ này, nói được thì phải làm được đấy!”

Phương Huỳnh: “... Đã biết ạ.”

Chủ nhiệm Hà cười nói: “Trường học chuẩn bị triển khai trong thời hạn một tháng, học sinh nam nữ có quan hệ không bình thường sẽ bị phạt, hai em phải phát huy hiệu quả tấm gương đi đầu, ngàn vạn lần đừng để bị bắt dưới mắt của thầy.”

Đi xuống lầu, Tưởng Gia Bình vỗ mạnh vào bảo vai của con trai cao hơn mình, cười nói: “Con trai, con có triển vọng đó!”

Tưởng Tây Trì không vui nghiêng mình, tránh khỏi bàn tay ông.

Tưởng Gia Bình nhìn Đinh Vũ Liên, “Đứa nhỏ này, hôm qua gọi điện thoại cho tôi còn ấp a ấp úng, tôi còn tưởng là chuyện gì, kết quả là yêu sớm...”

Đinh Vũ Liên có chút ngượng ngùng, Phương Huỳnh đã vô cùng không vui, bận tâm đến việc là cha của Tưởng Tây Trì, nên không phát tác.

Tưởng Tây Trì lại so đo: “Cái gì gọi là yêu sớm?”

Tưởng Gia Bình sửng sốt một chút, “Ồ... Chuyện này không lớn gì, tuổi của con, chơi đùa một chút, cũng là bình thường…”

Đinh Vũ Liên cực kỳ ngượng, không ngờ Tưởng Gia Bình sẽ như vậy, không chú ý đến con gái và bậc phụ huynh của con gái đều có mặt ở đây, há miệng thở dốc, nhưng cái gì cũng không nói nên lời.

Phương Huỳnh chịu đựng tức giận, nắm lấy tay Đinh Vũ Liên kéo đi, “Mẹ, con đưa mẹ ra ngoài.”

Người đi rồi, Tưởng Gia Bình càng không kiêng nể gì, “Tây Trì, chơi thì chơi, con vẫn nên chú trọng việc học. Còn có, tuổi con còn nhỏ, có một số việc, chú ý một chút, đừng để cha con làm ra chuyện chết người…”

Ngày hôm qua nhận được điện thoại của Tưởng Tây Trì, không biết là tức giận, hay lại cảm thấy vui vẻ, con trai lớn như vậy, lần đầu gọi ông đi gặp giáo viên, chứng tỏ cái gì, chứng tỏ cuối cùng con trai cũng muốn dựa vào người cha này của anh.

Ông còn đang kể lể sự rộng lượng của người làm cha như ông, chợt bị Tưởng Tây Trì cắt ngang.

“Năm đó, ông đối với mẹ tôi, cũng là “chơi một chút” sao?”

Tưởng Gia Bình biến sắc, “Sao nói chuyện này hả!”

“Cũng may mẹ tôi qua đời sớm, không cần nhìn sắc mặt ngày hôm nay của ông.”

“Tưởng Tây Trì, con cũng đừng hếch mũi lên mặt với cha! Cái con ăn, con dùng, đến tiền đến trường đều từ cha mà ra! Cánh còn chưa cứng cáp đã muốn kêu gào, ai dạy con cái thói này hả?”

Tưởng Tây Trì cười lạnh một tiếng: “Ông trừ tiền ra, còn có cái khác không?”

Trong lòng đã vô cùng thất vọng Tưởng Gia Bình, một chút ảo tưởng cuối cùng cũng không còn, cũng không muốn nói nhiều với ông, xoay người rời đi.

“Tưởng Tây Trì, con đứng lại cho cha!”

Tưởng Tây Trì cũng không quay đầu lại.

Đi qua sân thể dục, đến lầu phòng học. Tất cả đều đang học, cả sân trường im ắng.

Tưởng Tây Trì đi vào lầu học từ cửa sau, đang định đi lên, chợt nghe Phương Huỳnh gọi anh.

Quay đầu nhìn, cô đang đứng dựa vào tường.

Phương Huỳnh ngửa đầu nhìn anh, cười nói: “Cậu cũng không phát hiện tớ sao?”

Tưởng Tây Trì đi xuống hai bước, đến bên cạnh cô, “Dì Đinh trở về rồi à?”

“Ừm.” Phương Huỳnh cười, “Nhưng tức giận, nói ngày đó mẹ tin cậy cậu như vậy, kết quả lại là “chơi một chút”…”

“Tớ không phải thế.”

“Tớ biết, chọc cậu thôi.”

Tưởng Tây Trì nghiêng người, cực kỳ nghiêm túc nhìn cô, “A Huỳnh, tớ không phải chơi một chút.”

Phương Huỳnh khựng lại, cũng nghiêm túc trả lời: “… Tớ biết, tớ tin tưởng cậu.”

Anh không vui thở dài, “Thật muốn lớn lên.”

Phương Huỳnh nở nụ cười, “... Sao tớ nhớ mấy năm trước, cậu an ủi nói sẽ trôi qua rất nhanh mà.”

Cô nắm lấy tay anh, “… Tớ chỉ tức giận cha cậu thôi, sẽ không giận cậu, cậu là người thế nào, tớ rõ hơn ai hết.”

Tưởng Tây Trì tự giễu cười cười, “Vậy mà tớ còn ôm chút ảo tưởng với ông ấy.”

Phương Huỳnh lập tức nhớ đến năm kia cùng Tưởng Tây Trì đến bệnh viện phụ sản thăm Từ Uyển Xuân và đứa bé bà mới sinh, một phòng vui vẻ hòa thuận, chỉ riêng Tưởng Tây Trì giống như người ngoài.

Trong lòng cô nhất thời có nỗi buồn không nói nên lời.

Chỉ sợ tất cả tinh lực của người cha này, một phần cũng không mảy may đặt trên người Tưởng Tây Trì. Vợ trẻ tuổi, đứa con trai nhỏ được bao bọc học nói, không giống với đứa con trai của người vợ đã mất, một câu nói nhỏ nhẹ cũng không chịu nói, cứ đâm chọc nhau.

Tóm lại, Tưởng Gia Bình chỉ xem anh là một sản phẩm thành công, một huy chương vẻ vang có thể đem khoe với người khác rằng “con trai tôi đứng hạng nhất trường ngoại ngữ Mặc Thành”, ông không cần phải lo lắng tốn thời gian, đúng giờ sẽ chuẩn bị chút tiền treo huy hiệu này vững vàng trên tường. 

Về phần “huy hiệu” thích ai, thật lòng với ai, có phải ‘chơi một chút’ không, quan trọng sao?

Một năm kia, ở hàng cuối cùng của chiếc xe buýt, giữa ánh sáng lúc sáng lúc tối, ánh mắt anh như bị bao phủ trong bóng ma, giọng nói vừa khan khan vừa cô đơn.

Anh nói: “Thật ra tớ đã sớm không có nhà.”

Khi đó trừ im lặng ra, cô không thể nào đáp lại.

Phương Huỳnh tiến lên một bước, đưa tay, ôm lưng anh.

Đường nét phía sau lưng của cậu thiếu niên lộ rõ xương bả vai. Anh trưởng thành sớm, lý trí, hiểu chuyện, thường làm người khác quên tuổi của anh, đã quên anh vẫn là một đứa nhỏ chưa trưởng thành. 

Đầu Phương Huỳnh vào trên ngực anh, nhẹ giọng gọi anh: “A Trì.”

“Hửm.”

Xa xa, truyền đến tiếng còi trên sân thể dục, tiếng thầy Trần hùng hồn giảng hóa trong phòng học bên cạnh cũng rõ ràng đến có thể nghe thấy.

Nhưng ở một góc rất yên tĩnh này, chỉ có tiếng tim đập của nhau.

“... Cậu còn có tớ.”