Mục Thần Ký

Chương 1002: Lão Tần Gia (2)




Yên Vân Hề vừa thẹn lại giận, cả giận nói:

- Ta không chiến bại ngươi, ngươi đi nhanh một chút! Đừng ở đây làm nhục ta!

- Thúc Quân, chúng ta cần phải đi!

Tần Mục kêu gọi một tiếng, Thúc Quân vội vàng đứng lên, Lữ Tránh cười nói:

- Đầu to, ngày khác tới uống rượu! Ta mời ngươi ăn củ cải!

Củ cải bị buộc trên đầu của hắn trên cần câu giãy dụa không ngớt, nhưng không thể kiếm thoát, đành phải nhận mệnh.

Thúc Quân lên tiếng, đi đến bên người Tần Mục.

- Mấy trọng thiên sau ngươi không nên đi.

Yên Vân Hề tặng hắn ra khỏi thành, nói:

- Ta bên này là giả thúc ngựa, bên kia chính là thật nịnh nọt, ngươi đi nơi đó ngược lại sẽ bị làm nhục.

Tần Mục nao nao, lộ ra vẻ nghi hoặc.

Yên Vân Hề thở dài:

- Trong Vô Ưu Hương, không cam lòng chính là những lão tướng chúng ta, Thần Ma tân sinh ở Vô Ưu Hương, không có bất kỳ tình cảm gì đối với ngoại giới, đối với Thiên Đình cường đại trong truyền thuyết e ngại vạn phần, không muốn ra ngoài. Trong bọn họ cũng có người thông minh, biết ngươi qua đây là dự

định dùng võ khuyên can, khiến cho Khai Hoàng xuất chinh. Bọn hắn chắc chắn sẽ cản trở.

Tần Mục lộ ra dáng tươi cười, gật đầu nói:

- Đối bọn hắn, nơi này mới thật là Vô Ưu Hương.

Yên Vân Hề hừ một tiếng, thản nhiên nói:

- Cái gì là Vô Ưu Hương? Thế gian này căn bản không tồn tại Vô Ưu Hương! Ngươi đi đi, sớm một ngày nhìn thấy Khai Hoàng, phần thắng của ngươi sẽ nhiều thêm ra một phần. Ngộ tính Kiếm Đạo thần thông của hắn thực sự quá cao, ngươi đi trễ một ngày, hắn cũng có thể tìm hiểu ra Kiếm Nhị Thập Thức, đối với ngươi càng thêm bất lợi.

Tần Mục cáo từ rời đi.

Hai người tới Ngọc Long Thiên, Vô Ưu Hương Ngọc Long Thiên này cùng 29 tầng Chư Thiên trước mặt quả nhiên rất khác biệt, nơi này ca vũ thăng bình, vàng son lộng lẫy, tuổi trẻ Thần Ma trong này dùng quan tưởng thần thông đã sáng tạo ra các loại kỳ cảnh thánh cảnh, đẹp không sao tả xiết.

Mọi người trong những nơi kỳ dị lộng lẫy này vừa múa vừa hát, tửu trì nhục lâm, vô cùng xa xỉ.

Tần Mục và Thúc Quân ở chỗ này, Thúc Quân đột nhiên rơi lệ.

Tần Mục kinh ngạc, nói:

- Thần Vương sao vậy?

- Năm đó, trước khi bộ tộc Tạo Vật Chủ ta diệt vong cũng là như vậy, thấy vật nghĩ tình, làm cho ta bất giác nhớ tới năm đó.

Thúc Quân cảm khái nói:

- Tạo Vật Chủ bộ tộc đến phồn hoa nhất khi, ai cũng không hề nghĩ tới cách diệt tộc chi họa không xa.

Tần Mục trầm tư.

Nơi này có Thần Nhân tuần tra bốn phía, hẳn là thế hệ trẻ tuổi tân sinh thần chỉ nghe được tin tức Tần Mục đi vào Vô Ưu Hương, đến đây tìm kiếm tung tích của bọn hắn.

Tần Mục dùng thần thức ba động hình thành thần thức huyễn cảnh, đi qua trước mặt những thần chỉ

điều tra kia, lên đường bình an.

Bọn hắn đi vào Long Biến Thiên, nơi này vô cùng xa xỉ càng hơn Ngọc Long Thiên, Vô Ưu Hương tất cả

thủ tướng các trọng thiên phía dưới sẽ còn lo lắng Tạo Vật Chủ tiến công mà luyện binh bày trận, nơi này thì lại hồn nhiên không có loại không khí khẩn trương kia, chỉ có hưởng thụ, hưởng lạc, tận tình bể dục.

Tần Mục và Thúc Quân không hề dừng lại, tiếp tục chạy tới trọng thiên tiếp theo, Bình Dục Thiên.

- Mục nhi.

Vợ chồng Tần Hán Trân ở lối vào Bình Dục Thiên chờ hắn, cũng đã đợi rất lâu, Trân vương phi cười nói:

- Quả nhiên Mục nhi tới, vẫn là cha ngươi biết ngươi, nói ngươi nhất định sẽ tới điều tra kiếm pháp của Khai Hoàng.

Tần Mục phất áo bào lên, lễ bái hai người, nói:

- Mục mặc vào áo bào đỏ chính là Thánh Anh, bởi vậy lãnh đạm nhị lão, bây giờ đến đây thỉnh tội.

Tần Hán Trân vội vàng đỡ dậy hắn, nói:

- Không có ân dưỡng dục n, không tận giáo dục, không cho ngươi linh hồn, nào dám gọi phụ mẫu?

Trân vương phi lau khóe mắt, cười nói:

- Ta ngược lại thật sự là hi vọng sinh hai đứa con trai.

Tần Hán Trân nói:

- Ngươi đoạn đường này đi tới, nhất định chịu rất nhiều gặp trắc trở, bộ hạ cũ của bệ hạ đối với hắn trung thành tuyệt đối, khẳng định sẽ gây khó khăn đủ đường. Ta biết ngươi khổ.

Tần Mục nghẹn họng nhìn trân trối.

Trân vương phi nói:

- Cha ngươi là Trân Vương, không tốt trực tiếp xuống dưới gặp những lão gia hỏa kia. Tính tình của bọn hắn, lúc nói chuyện âm dương quái khí, ta nói để cha ngươi đi tìm ngươi, hắn nói những lão nhân kia có chừng mực, khẳng định sẽ xuất thủ với ngươi, nhưng sẽ không nguy hiểm cho tính mạng của ngươi, nhiều nhất đả thương ngươi, không để ngươi tiến đến. Ngươi nếu là bị những lão nhân kia bức lui, vậy thì càng tốt hơn.

Tần Mục càng nghẹn họng nhìn trân trối.

Thúc Quân ha ha cười nói:

- Những bộ hạ cũ của Khai Hoàng kia, đích thật là trung thành tuyệt đối, gây khó khăn đủ đường.

Tần Hán Trân mang theo hắn hướng về Trân Vương phủ, nói:

- Khó khăn lắm ngươi mới trở về, ta dẫn ngươi đi gặp liệt tổ liệt tông Tần gia. Chúng ta không hỏi ngươi quyết đấu với Khai Hoàng, chúng ta đi vào cửa chính. Bình Dục Thiên này có một nửa lãnh địa là của lão Tần gia.

Tần Mục xưng vâng.

Hắn đi theo Tần Hán Trân và Trân vương phi, cùng nhau đi tới, chỉ thấy mồ san sát, nhìn một cái không thấy điểm cuối.

- Đây đều là lão tổ tông Tần gia.

Tần Hán Trân nói:

- Người lão Tần gia biết Khai Hoàng hạ quyết tâm di chuyển đến Vô Ưu Hương, rất không được lòng các tướng sĩ, cho nên từ bốn đời lên, người lão Tần gia đã chủ động đối kháng với Tạo Vật Chủ. Bọn hắn đều ở

nơi này, một đời lại một đời người, đều ở nơi này.

- Khai Hoàng có 34 người con, ở trên đường thành lập Khai Hoàng Thiên Đình, chết trận 33 người, mạch của lão tổ tông chúng ta, là chết trong chiến dịch di chuyển Vô Ưu Hương, hắn mang theo sáu đứa con trai, chặn đánh Thiên Đình, không tìm được thi thể, cũng không đi tìm.

Tần Hán Trân nói:

- Hắn không được đưa vào mộ tổ. Khai Hoàng tam thế tử tôn là chết trên đường khi tiến vào Thái Hư, bọn hắn đi vào trước dò đường, chỉ có một còn sống trở về, nói với Khai Hoàng, an toàn.

- Đến thế hệ chúng ta, ta đời 106, ngươi đời 107, nhân số Tần gia đã rất ít đi, mỗi một thời đại người đều phải gánh vác lên gánh nặng thủ hộ Vô Ưu Hương. Tạo Vật Chủ đột kích, người Tần gia là người thứ nhất lao ra, chỗ xung yếu đến phía trước nhất. Mẹ ngươi không cho ngươi trở về, cũng là lo lắng điểm này.

Hắn chỉ một ngôi mộ phía trước, nói:

- Bên kia là đại bá của ngươi, chính là ca ca ta, lúc trước đối đãi ta rất tốt. Lúc ta rời khỏi Vô Ưu Hương, hắn đã tiễn ta, sau khi ta trở về, hắn đã bị chôn ở chỗ này..

- Đối với lão Tần gia, Vô Ưu Hương cho tới bây giờ đều không tồn tại.

Hắn đứng ở trước ngôi mộ, gục đầu xuống:

- Bởi vì đối với Tần người cái họ này tới nói, trên lưng đeo đồ vật nhiều lắm, quá nặng đi.