Mục Thần Ký

Chương 1027: Không Tung Tích Ngư Long Bách Biến (1)




Ánh mắt Tường Thiên Phi lưu chuyển, ôn nhu nói:

- Bệ hạ có muốn đi chỗ của thần thiếp ngồi một chút không?

Ánh mắt Tần Mục chớp động, cất bước đi thẳng về phía trước, lắc đầu nói:

- Trẫm mệt mỏi, muốn về Dưỡng Vinh điện thật tốt bảo dưỡng một chút, ngày khác lại đi nơi của ái phi.

Tường Thiên Phi phi thân lên, rơi vào trong lòng bàn tay của hắn, ngửa đầu nhìn khuôn mặt Thiên Đế, rất là kiều mị, phốc phốc cười nói:

- Từ sau khi nhục thân của Cổ Thần Thiên Đế đình trệ, khoảng cách giữa Thập Thiên Tôn chúng ta, hình như là càng lúc càng lớn. Tiếp tục như vậy rất là không ổn đâu, ngươi thật tin tưởng lời nói của tiểu tử

Mục Thiên Tôn kia?

- Nàng coi ta là một người trong Thập Thiên Tôn, cũng không biết ta là Mục Thiên Tôn!

Trong lòng Tần Mục khẽ nhúc nhích, tiếp tục tiến lên, lạnh nhạt nói:

- Không có lửa thì sao có khói, chưa hẳn không có nguyên nhân. Mục Thiên Tôn, tiểu nhi này. Ta cũng biết hắn quỷ kế đa đoan, hắn không thể hoàn toàn tin. Nhưng mà hắn không cần thiết gạt chúng ta, bởi vì Hỏa Thiên Tôn và Hư Thiên Tôn sắp trở về, lời hắn nói, hỏi thử Hỏa Thiên Tôn và Hư Thiên Tôn một chút sẽ có thể biết hắn có phải nói láo hay không.

Tường Thiên Phi nhíu mày, thấp giọng nói:

- Như vậy ngươi hoài nghi ai là Thái Đế?

Tần Mục giống như cười mà không phải cười nói:

- Tường Thiên Tôn, ngươi đến dò xét ta?

Tường Thiên Phi nằm trong lòng bàn tay của hắn, nằm nghiêng xuống, cánh tay chống đỡ vầng trán, dáng người đường cong uyển chuyển, ôn nhu nói:

- Trong Thiên Minh lòng người bàng hoàng, Thập Thiên Tôn nghi kỵ lẫn nhau, Cổ Thần không yên tĩnh, Thái Đế thêm phiền, lại có Tần Nghiệp nghịch tặc tọa trấn Vô Ưu Hương âm thầm ảnh hưởng thế cục.

Hiện tại là thời khắc sinh tử tồn vong của Thiên Đình, trước mắt Thiên Đình nhìn như giang sơn vững chắc, kì thực thủng trăm ngàn lỗ, không thể không làm cho ta lo lắng. Ta muốn tìm một người bạn cùng chung chí hướng, cùng một chỗ ứng đối.

- Người bạn này không phải ta.

Tần Mục cười lạnh nói:

- Tường Thiên Tôn, ngươi tìm nhầm người. Ta căn bản không tin tưởng ngươi, lai lịch của ngươi quá quỷ

dị, ta hoài nghi ngươi mới là Thái Đế!

Tường Thiên Phi hừ một tiếng, đứng dậy, áp lực cường đại lập tức ép tới nhục thân Thiên Đế dừng lại.

Tần Mục nhíu mày, lạnh nhạt nói:

- Tường Thiên Tôn, ngươi là tìm đến bằng hữu, hay là tìm đến địch nhân? Ngươi thật muốn đối nghịch với ta?

Tường Thiên Phi cười khúc khích, từ lòng bàn tay của hắn bay lên, phiêu nhiên mà đi:

- Bản cung cũng là Thiên Tôn, cũng không yếu hơn ngươi, nếu ngươi muốn liên thủ, bản cung cho ngươi cơ hội.

Tần Mục nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục đi đến Dưỡng Vinh điện, thầm nghĩ:

- Nguy rồi, ta quên mất một việc. Thập Thiên Tôn nghi kỵ lẫn nhau, hoài nghi lẫn nhau, nhưng cũng sẽ lôi kéo lẫn nhau. Tường Thiên Phi đến đây tìm ta, chỉ sợ Thiên Tôn khác cũng sẽ đến đây tìm ta, hiện tại ta không bị vạch trần, nhưng khó đảm bảo sau này sẽ không bị vạch trần! Bộ thân thể này, chỉ cần mau chóng trả lại!

Phi Hương điện và Tạo Phụ cung muốn đi ghê gớm, nhưng hiện tại hắn chỉ hy vọng mình trước khi các Thiên Tôn khác tìm tới trả lại nhục thân Thiên Đế này, miễn cho lộ ra chân ngựa.

Dù sao, hắn không phải Thập Thiên Tôn.

Hắn bước chân, khoảng cách Dưỡng Vinh điện càng ngày càng gần, nhưng vào lúc này, chỉ nghe một thanh âm cười nói:

- Bệ hạ từ đâu tới đây?

Tần Mục dừng bước lại, trong lòng bất ổn, lại lặng lẽ nói:

- Thì ra là Nghiên ái phi. Trẫm mới vừa từ Tường ái phi nơi đó tới.

Mở miệng nói chuyện chính là trong Thập Thiên Tôn Nghiên Thiên Phi Nghiên Thiên Tôn, cũng là một Thiên Phi trong hậu cung, chỉ thấy nữ tử này ung dung trang nhã, dáng vẻ đoan trang, trong ngực ôm con mèo trắng, bên người có hơn mười nữ tử tùy hành hầu hạ.

Trên thân con mèo trắng kia không có một chút màu tạp, uể oải nằm tại trong ngực của nàng, một mảnh tuyết trắng, híp mắt ngủ gật, khi thì lại duỗi ra móng vuốt sắc bén duỗi người một cái, sau đó lại híp mắt nhìn Tần Mục.

Nghiên Thiên Phi điềm đạm đáng yêu, nói:

- Bệ hạ đi yêu thương Tường tỷ tỷ, lại không để ý đến thần thiếp, khiến cho thần thiếp chợt cảm thấy buồn từ trong lòng.

Tần Mục đầu to.

Nghiên Thiên Phi lộ ra vẻ chờ đợi, ôn nhu nói:

- Bệ hạ, Trường Nhạc cung của thần thiếp cách đây không xa, ngài có muốn tới chỗ thần thiếp ngồi một chút?

Mèo trắng trong ngực nàng duỗi ra đầu lưỡi màu đỏ tươi, liếm láp trên móng vuốt lông, giương mắt lười biếng lườm Tần Mục một chút, meo kêu to một tiếng, ủi ủi trước ngực Nghiên Thiên Phi.

Tần Mục chần chờ, nói:

- Trẫm còn muốn về Dưỡng Vinh điện bảo dưỡng, vẫn là không đi Trường Nhạc cung.

Nghiên Thiên Phi phốc phốc cười nói:

- Bệ hạ, thần thiếp không phải mới bảo dưỡng cho bệ hạ rồi sao?

Trong lòng Tần Mục nghiêm nghị:

- Thì ra ở Dưỡng Vinh điện triệu kiến ta chính là Nghiên Thiên Phi! Thiên Tôn này đã triệu kiến ta trước những Thiên Tôn khác, hỏi thăm ta Thái Hư và Vô Ưu Hương chuyện, tin tức của nàng cực kì linh thông, nhận được tin tức nhanh hơn so với Thiên Tôn khác!

Nghiên Thiên Phi nhìn hai chân của hắn, chỉ thấy vết máu loang lổ phía trên, hé miệng cười nói:

- Bệ hạ đi đến chỗ Tường tỷ tỷ một chuyến, lại làm cho một thân máu trở về, đích thật là muốn bảo dưỡng một chút. Không ngờ Tường tỷ tỷ hung ác như thế, thần thiếp sẽ không quấy rầy bệ hạ nữa.

Tần Mục ha ha cười nói:

- Ái phi yên tâm, mấy ngày nữa trẫm sẽ lật bài của ngươi.

Nói xong, hắn tiếp tục đi hướng Dưỡng Vinh điện.

Nghiên Thiên Phi đưa mắt nhìn hắn đi xa, đột nhiên cười nói:

- Dám đùa giỡn bản cung, lá gan lại không nhỏ. Tiểu Thất, vừa rồi trốn ở trong thân thể Thiên Tôn này là ai? Bản cung cũng muốn biết, hắn tiến vào tổ địa của Thiên Đế muốn làm cái gì.

Con mèo trắng từ trong ngực nàng thả người nhảy xuống, đi lại hai bước, mặc dù là một con mèo, nhưng mà lúc đi đường lại long hành hổ bộ, tư thái mạnh mẽ bất phàm.

Trong miệng mèo trắng truyền đến thanh âm của nam tử, rất là nặng nề, nghi ngờ nói:

- Hắn không phải bất kỳ một Thiên Tôn nào.

Nghiên Thiên Phi ngây dại, thất thanh nói:

- Tiểu Thất, ý của ngươi là, vừa rồi trong nhục thân Thiên Đế, cũng không phải là một trong Thập Thiên Tôn?

Mèo trắng gọi “Tiểu Thất” kia nói:

- Thật sự là hắn không phải Thập Thiên Tôn, lúc trước ta chưa từng gặp qua hắn, phân biệt không ra hắn là ai, nhưng mà nếu là lại lần nữa nhìn thấy hắn, ta sẽ có thể nhận ra hắn.

Nghiên Thiên Phi nháy mắt mấy cái, nghi ngờ nói:

- Chẳng lẽ là tiểu tử Mục Thiên Tôn kia? Nhưng mà, hắn không cách nào khống chế nhục thân Thiên Đế, không phải Mục Thiên Tôn, vậy thì hắn ai?

Thân thể mèo trắng kia từ từ lớn lên, đột nhiên chồm người lên, hóa thành một ngân giáp bạch bào tướng



quân, khí khái anh hùng hừng hực, anh tư bất phàm, rất là tuấn mỹ, nói: 

- Ta có thể đi theo hắn, xem xét lai lịch của hắn.

Nghiên Thiên Phi vươn tay ra, cười nói:

- Người này không phải nhân vật bình thường, có thể khống chế được nhục thân Thiên Đế, đều không phải là kẻ yếu. Ngươi đi lần theo hắn, ngược lại sẽ gặp nguy hiểm, nhanh đến trong ngực ta.

Tướng quân tuấn tú ngân giáp bạch bào kia đánh tới trong ngực nàng, hóa thành một con mèo trắng rơi vào trong ngực của nàng, ủi ủi trong ngực nàng, lại uể oải ngủ thiết đi.

Cung nữ bên người Nghiên Thiên Phi hình như sớm đã không cảm thấy kinh ngạc, đi theo Nghiên Thiên Phi trở về Trường Nhạc cung.