Mục Thần Ký

Chương 1090: Thái Đế, Tây Đế, Thần Vương (2)




Tây Đế nghe được Bắc Đế Huyền Vũ để hắn đến đây khuyên bảo của mình, lúc này mới bỏ đi lo nghĩ, thử

dò xét nói:

- Thật sự là Bắc Đế Huyền Vũ để cho ngươi tới

Tần Mục gật đầu, trên mặt nụ cười nói:

- Tây Đế nếu không tin, vậy phái người tiến về Bắc Cực Thiên hỏi thăm.

Tây Đế nửa tin nửa ngờ, quay kính xe xuống, gọi một vị nữ Thần Tướng, phân phó một phen. Nữ Thần Tướng kia vội vàng khom người, bước nhanh đi.

Tần Mục thản nhiên nói:

- Thần Nhân dưới trướng ngươi có qua có lại, chỉ sợ phải hao phí thời gian mấy ngày. Không bằng dạng này, ngươi đi đầu lui binh, Hồng Thiên Tôn nhìn thấy giết ngươi vô vọng liền biết ngươi nhìn thấu mưu kế

của hắn, không cần thiết tiếp tục ẩn tàng. Ta gọi hắn đi ra, hắn tất nhiên sẽ hiện thân một hồi.

Khóe mắt Tây Đế nhảy lên, lại lần nữa quay kính xe xuống, phân phó một tiếng. Bên ngoài truyền đến tiếng vang thu binh, Đại quân Thần Ma Tây Cực Thiên nhao nhao triệt thoái xong, cho dù lui binh cũng không hề loạn.

Tần Mục đứng dậy, đi vào bên người Lãng Uyển Thần Vương, mở ra một cái cửa sổ quạt gió khác nhìn lại, không khỏi tán thưởng không thôi.

- Mục Thiên Tôn nhìn binh tướng dưới trướng ta như thế nào?

Tây Đế cười nói.

Tần Mục nói lên từ đáy lòng:

- Đích thật là cường binh, thiên hạ ít có. Chỉ kém một phần so với Duyên Khang, nhưng rất không yếu.

Tây Đế không vui:

- Duyên Khang, nơi chật hẹp nhỏ bé, cũng có cường binh?

- Bệ hạ, Duyên Khang sư thừa Khai Hoàng, thanh xuất vu lam thắng vu lam (trò giỏi hơn thầy), nếu bàn về

chiến lực, so ra tự nhiên kém Tây Cực Thiên, nhưng nếu luận chiến trận, Tây Cực Thiên thúc ngựa không kịp.

Tần Mục đi ra bảo liễn, cất cao giọng nói:

- Hồng Thiên Tôn, nếu đã tới, sao không hiện thân một hồi?-

Hắn vận dụng thần thức, thanh âm truyền đến Thiên Lũy thành, hóa thành lôi âm cuồn cuộn.

Tây Đế cách cửa sổ hướng Thần khí Ngự Thiên Tôn kia nhìn lại, Thần khí Ngự Thiên Tôn không nhúc nhích, Tây Đế nhìn về phía Tần Mục ngoài xe, con ngươi hơi co lại. Lãng Uyển Thần Vương ho nhẹ một tiếng, Tây Đế con ngươi lại lần nữa thư giãn, cười nói:

- Vị đạo hữu này, ngươi cho ta một loại cảm giác rất quen thuộc, chúng ta chưa gặp qua?-

Lãng Uyển Thần Vương nói:

- Có lẽ gặp qua, cũng có lẽ không có.

Ánh mắt Tây Đế lấp lóe, nói:

- Ngươi rất kỳ quái, để cho ta càng ngày càng cảm thấy ngươi giống như là..

Đột nhiên, con ngươi nàng đột nhiên co lại, vội vàng quay đầu, chỉ thấy đôi mắt Thần khí Ngự Thiên Tôn mở ra, một mảnh màn ánh sáng trắng bắn ra, màn ánh sáng trắng còn muốn sáng tỏ hơn trăm ngàn vầng thái dương, giống như một đạo cầu ánh sáng. Cầu ánh sáng này đang khoác lên trên Nam Thiên Môn của Bạch Hổ Thiên Cung, đặt ở cửa đỉnh!

Tây Đế nắm chặt nắm đấm, cười lạnh không thôi. Trên cầu ánh sáng kia, một vị lão giả người mặc bạch bào, mày trắng râu bạc chân đạp cầu ánh sáng hướng bên này đi tới. Tay áo hắn bồng bềnh, tựa như muốn theo gió quay về, không nói ra được thoải mái, nhưng mà thân thể của hắn lại phảng phất như cực kỳ

nặng nề, đi đến nửa đường lúc, cầu ánh sáng liền ép tới Nam Thiên Môn Bạch Hổ Thiên Cung kẽo kẹt kẽo kẹt chìm xuống dưới, thậm chí ngay cả cả tòa Bạch Hổ Thiên Cung cũng bị ép tới nghiêng xuống, không ngừng rơi xuống!

Đợi cho lão giả mặc bạch bào kia đi đến trước Thiên Long Bảo Liễn, toàn bộ Bạch Hổ Thiên Cung bị ép tới rơi xuống trên mặt đất, Nam Thiên Môn bị ép tới chìm vào lòng đất!

Tây Đế ngơ ngác nhìn lão giả không ngừng tới gần, thân thể có chút run rẩy. Tần Mục khom người đón, cười nói:

- Hồng Thiên Tôn, ngươi đang yên đang lành dưỡng thần, ta lại đánh động ngươi tỉnh, thật sự băn khoăn.

Hồng Thiên Tôn vội vàng hoàn lễ, cười ha ha nói:

- Đạo huynh, ngươi chính là nguyên lão duy nhất sáng lập Thiên Minh tại thế, ngươi kêu gọi một tiếng, ta cũng không thể không tỉnh lại.

Tần Mục đưa tay, cười nói:

- Hồng đạo hữu, mời vào xe nói chuyện. Tây Đế cũng trong xe chờ đợi đạo hữu đây.

Hồng Thiên Tôn khom người nói:

- Đạo huynh trước hết mời.

Tần Mục đi vào trong xe, Hồng Thiên Tôn đi theo cất bước đi vào. Tần Mục mời hắn ngồi xuống, Hồng Thiên Tôn vội vàng lại lần nữa khom người tương thỉnh, Tần Mục trở lại trên chủ tọa, Hồng Thiên Tôn lúc này mới ngồi xuống xuống, trước hướng Tây Đế chắp tay, lại hướng Lãng Uyển Thần Vương chắp tay, ha ha cười nói:

- Trong bảo liễn nho nhỏ này của Đạo huynh ngược lại tụ tập Thái Cổ, Viễn Cổ cùng cự đầu hôm nay, thật sự là dị số. Tây Đế đến từ Thái Cổ, vị Thần Vương này cũng tới từ Thái Cổ, đạo huynh đến từ hôm nay, mà ta lại đến từ Viễn Cổ.

Đùng!

Lan can trên bảo tọa bị Tây Đế nàng sinh sinh bóp nát, bỗng nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm Lãng Uyển Thần Vương đối diện, thanh âm khàn khàn nói:

- Thái Cổ Thần Vương?

- Ngồi xuống!

Tần Mục giận dữ, trùng điệp vỗ lan can, quát.

Tây Đế nhìn Lãng Uyển Thần Vương một chút, lại nhìn Hồng Thiên Tôn một chút, tự biết của mình hôm nay chỉ sợ tai kiếp khó thoát, không khỏi tức giận hừ một tiếng, trùng điệp ngồi xuống. Thiên Long Bảo Liễn kịch liệt xóc nảy chấn động, sáu đầu Thiên Long phía ngoài bị cũng phát ra tiếng gào thét, Tần Mục một trận đau lòng:

- Chiếc xe bảo tọa này của ta, bị nàng ngồi nát một cái, càng xe cũng gãy mất một cây, bánh xe chỉ sợ

cũng bẹp. Nữ nhân này, cái mông cứng rắn như sắt!

Hắn phấn chấn tinh thần, ánh mắt rơi trên người Hồng Thiên Tôn, cười nói:

- Ánh mắt Thái Đế sáng như đuốc, vậy mà nhận ra Thần Vương?

Tây Đế nghe nói như thế, lông hổ toàn thân nổ lên, đâm vào trên người áo giáp thủng trăm ngàn lỗ. Thậm chí, ngay cả tóc của nàng cũng từng cọng dựng thẳng lên, bốn phương tám hướng dựng thẳng đến thẳng tắp!.