Mục Thần Ký

Chương 1096: Thiếu niên giáo chủ (2)




Tốc độ Thiên Long Bảo Liễn dần dần thả chậm, lái về phía Linh Năng Đối Thiên Kiều.

- Ta đã tìm được Tổ Đình Tạo Vật Chủ, trước mắt còn cần xác định kỹ càng vị trí, mà lại cũng cần hiểu rõ cụ thể là cái phong ấn gì.

Tần Mục thu hồi ánh mắt, đối mặt cùng Lãng Uyển Thần Vương, nói:

- Ta đáp ứng ngươi, tuyệt sẽ không đổi ý, ta sẽ để cho bộ tộc Tạo Vật Chủ rời đi Bỉ Ngạn thế giới, trở về

vùng thiên địa này.

Lãng Uyển Thần Vương suy tư một lát, nói:

- Ngươi không sợ bộ tộc Tạo Vật Chủ trở lại địa vị người điều khiển?

- Không sợ.

Tần Mục nói:

- Các ngươi đã trở về không được, thời điểm tìm được Tổ Đình, các ngươi cũng trở về không đi. Làm Thần Vương thời đại Thái Cổ, Thúc Quân đã tiếp nhận sự thật này, mà xem như Thần Vương đương thời, ngươi vẫn còn không có tiếp nhận.

Lãng Uyển Thần Vương trầm mặc, sau một lúc lâu, nói:

- Ngươi nói cho ta biết trước phương vị đại khái của Tổ Đình.

Nguyên khí Tần Mục hóa thành đại vũ trụ tinh đồ, tiêu ký ra vị trí Tổ Đình bị phong ấn, Lãng Uyển Thần Vương đứng dậy, Tần Mục vội vàng nhắc nhở:

- Ta chỉ tìm được phương vị đại khái, cũng không tìm tới vị trí chính xác!

Màn xe xốc lên, Lãng Uyển Thần Vương đi ra bảo liễn, đưa lưng về phía hắn, nghiêng đầu nói:.

- Thánh Anh, ngươi nói ngươi là Tạo Vật Chủ, nhưng ngươi vĩnh viễn cũng vô pháp lý giải kiêu ngạo khi bản thân là một Tạo Vật Chủ, cũng vô pháp lý giải huyết hải thâm cừu của bộ tộc Tạo Vật Chủ. Ngươi chỉ

là một ngoại tộc, cơ duyên xảo hợp trở thành Thánh Anh tộc ta mà thôi.

Thân hình của nàng biến mất. Tần Mục ngơ ngác, thanh âm Long Kỳ Lân từ bên ngoài truyền đến:

- Giáo chủ, chúng ta đi vào Linh Năng Đối Thiên Kiều không? Hay chờ nàng trở về?-

Tần Mục hờ hững nói:

- Không cần chờ, chúng ta đi.

Trong lòng Long Kỳ Lân kinh ngạc, quay đầu hướng trong xe xem ra, cách màn cửa, hắn nhìn thấy Tần Mục mặt trầm như nước.

- Công tử thế nào?

Yên nhi nói nhỏ. Long Kỳ Lân chần chờ một chút, để đám Thiên Long lôi kéo bảo liễn đi vào Linh Năng Đối Thiên Kiều, không có trả lời. Yên nhi nói nhỏ:

- Ta cảm thấy công tử thích Lãng Uyển Thần Vương, nhưng hắn quá kiềm chế tình cảm của mình, có lẽ

khi hắn tìm được một vị giáo chủ phu nhân có thể an ủi tâm linh hắn, hắn mới có thể vui vẻ một chút.

Nàng hướng trong xe nhìn lại, lại nhảy đến đầu vai Long Kỳ Lân, ghé vào lỗ tai hắn nói:.

- Chờ đến Nam Cực Thiên, để mẹ ta giúp hắn tìm một cái!

Long Kỳ Lân lắc đầu, nói:

- Không phải duyên cớ này. Ta đang điều khiển xe, ngươi trở lại trong xe nói cho giáo chủ, nói hắn làm đúng.

Yên nhi buồn bực nói:

- Câu nói này là được? Công tử ưa thích nữ hài tử cũng không phải ta, ta nói ra lời này hơn phân nửa vô dụng.

Long Kỳ Lân bất đắc dĩ, để nàng điều khiển xe, của mình thì hiện ra chân thân, hướng trong bảo liễn đi đến. Trong bảo liễn, Tần Mục nhắm mắt lại, khóe mắt của hắn trượt xuống hai hàng thanh lệ, thanh âm có chút khàn khàn, thấp giọng nói:

- Vì Duyên Khang, vì Nhân tộc tìm kiếm sinh cơ, tìm kiếm hi vọng, làm sao lại khó như vậy, làm sao lại khổ

cực như vậy..

Hắn giống như bị ép tới không thở nổi, miệng lớn thở hổn hển.

- Quốc sư, sau khi ta trở thành quốc sư mới biết, rốt cục ngươi năm đó chịu áp lực lớn đến bao nhiêu.

Ngươi đến cùng ở đâu?

Hắn nhớ tới quốc sư Giang Bạch Khuê trước đó, lúc này, hắn cần cũng không phải giáo chủ phu nhân đến an ủi tâm linh, mà là một vị đạo hữu có thể hai bên cùng ủng hộ cổ vũ lẫn nhau. Duyên Khang quốc sư

Giang Bạch Khuê lúc trước có thiếu niên tổ sư duy trì hắn, sau khi có Duyên Phong Đế ủng hộ hắn, hắn so với Tần Mục thì muốn may mắn hơn rất nhiều. Tại thời điểm hắn cảm giác đến mê mang cùng vô lực, thiếu niên tổ sư sẽ nói cho hắn biết, bọn hắn làm sự tình là đúng. Tại thời điểm hắn nhận ngăn trở, Duyên Phong Đế sẽ cùng hắn sánh vai đứng chung một chỗ, hai người cộng đồng gánh chịu áp lực. Mà bây giờ, bên người Tần Mục không có cái gì. Long Kỳ Lân đi tới, ngồi xuống bên chân tại Tần Mục, buông ra chân trước phủ phục dưới chân hắn.

- Giáo chủ, những chuyện ngươi làm, ta mặc dù không hiểu rõ lắm.

Long Kỳ Lân chần chờ một chút, mở miệng nói:

- Nhưng ta cảm thấy đều là đúng.

Tần Mục mở mắt, nhẹ nhàng sờ lấy đầu to của quái vật khổng lồ trước mặt, thấp giọng nói:

- Chỉ có ngươi, Long Bàn, bên cạnh ta chỉ có ngươi hiểu ta.. Hoạn Nhân Kinh của ngươi đã đại thành.

Long Kỳ Lân ngẩng đầu cười nói:

- Giáo chủ, trong lòng ta, ngươi thủy chung là thiếu niên đi qua từ bên cạnh ta khi buổi sáng ánh nắng tươi sáng kia. Ngươi nhìn xem Thái Học viện Duyên Khang trước mắt, trong lòng suy nghĩ, người bên trong này đều là dế nhũi.

Tần Mục cười ha ha, đứng dậy. Long Kỳ Lân cũng đứng lên, run run lông bờm cùng lân phiến trên người, đứng bên cạnh hắn:

- Khi đó, ngươi coi ta là sư tử đá trước cửa, trong ánh mắt của ngươi tràn đầy tinh thần phấn chấn cùng trí tuệ, hăng hái. Ta ở trước cửa Thái Học viện gặp qua rất nhiều người, nhưng chưa bao giờ thấy qua thiếu niên dạng này như ngươi. Ta khi đó đói ngất đi, lại từ trên người ngươi thấy được một tổ sư khác, thấy được một Giang Bạch Khuê khác, cũng nhìn thấy một Duyên Phong Đế khác.

- Đây cũng không phải là Hoạn Nhân Kinh, mà là lời từ đáy lòng!

Hắn cười nói:

- Ta cũng không phải hoàn toàn bởi vì ngươi biết luyện chế linh đan lúc này mới đi theo ngươi, mặt dày mày dạn đòi hỏi linh đan ăn, trên đời này có nhiều Dược sư biết luyện chế linh đan lắm, nhưng thiếu niên giáo chủ Thiên Thánh giáo, chỉ có một! Ta nhìn thấy trên người ngươi có một cỗ mạnh dạn đi đầu, có một cỗ tinh thần không sợ trời không sợ đất.

- Người khác là trời lớn nhất, lão tử thứ hai, ngươi là lão tử lớn nhất trời lão nhị. Lòng tin của ngươi cường đại, làm cho tất cả mọi người vì thế mà choáng váng, ngươi chính là Bá Thể!

Long Kỳ Lân nói:

- Ngươi vĩnh viễn là thiếu niên giáo chủ hăng hái không sợ hãi sẽ không bị đánh bại đánh kia!

Vẻ u sầu trên mặt Tần Mục bị quét sạch sành sanh, lẩm bẩm nói:

- Không sai, ta chính là Bá Thể, ta sẽ không bị đánh, tâm ta sẽ không già, ta là thiếu niên giáo chủ kia..

Thiên Long Bảo Liễn nhẹ nhàng dừng lại, bên ngoài truyền đến thanh âm vui sướng của Yên nhi.

- Công tử, Long Bàn, đến Nam Cực Thiên!

Tinh thần Tần Mục toả sáng, đi ra khỏi bảo liễn. Long Kỳ Lân lộ ra dáng tươi cười, bước nhanh đuổi theo hắn.