Mục Thần Ký

Chương 1141: Tình Yêu Đến Chết Cũng Không Đổi (1)




Tình Yêu Đến Chết Cũng Không Đổi (1)

Bên ngoài khu mỏ quặng, Tần Mục vội vàng nhìn lại bốn phía, chỉ thấy trên bầu trời cùng trên mặt đất khắp nơi đều là con mắt thật to, những con mắt kia từ mặt đất xuất hiện, mỗi chớp một cái liền sẽ lộ ra một vực sâu miệng lớn. Đó là từng con Hư Không Cự Thú, đem bọn hắn bao bọc vây quanh.

Mà trong mỏ quặng, thân thể Đại Hồng rơi vào trên thân con Hư Không Mẫu Thú thu nhỏ kia, hướng Cổ

Hiểu đánh tới.

Thực lực của hắn tăng vọt, Hư Không Mẫu Thú mang theo hắn xuyên thẳng qua hư không, xuất quỷ nhập thần, mà thực lực Hư Không Mẫu Thú càng cường hoành vô địch, lợi trảo, phi thiệt giống như vũ khí trời tạo, ngăn trở đế kiếm Cổ Hiểu, một ngụm liếm láp đi qua, liền thấy dấu chạm nổi đại đạo trên đế kiếm sẽ

thiếu đi một khối!

- Mục Thiên Tôn, các ngươi không cần phải gấp gáp tại rời đi.

Thanh âm Đại Hồng truyền đến, cười nói:

- Chờ ta giết Cổ Hiểu, mang theo thi thể ái thê cùng các ngươi cùng rời đi. La Tiêu lão đệ cũng không thể

chết, ta còn muốn mượn hắn tới tìm đến các Tạo Vật Chủ khác. Những Hư Không Thú này sẽ bảo hộ các ngươi!

La Tiêu phù phù một tiếng vô lực ngồi trên xe, hai con ngươi trống rỗng không có thần thái, sau một lúc lâu, hắn tỉnh ngộ lại, nhìn về phía Tần Mục, lộ ra thần sắc khẩn cầu, thấp giọng nói:

- Mục đệ, giết ta! Ta không thể để cho hắn biết tộc nhân ẩn thân nơi nào! Nhanh giết ta!

- Cho dù hắn giết ngươi cũng vô dụng. Thần thức của ngươi vẫn còn, hồn phách vẫn còn, ta có thể sưu hồn tác phách, tìm kiếm thần thức của ngươi.

- Thần thức Đại Hồng truyền vào trong đầu của hắn, rất thoải mái. La Tiêu đờ đẫn. Hiện tại, hắn muốn chết cũng không xong. Tinh thần Tần Mục vô cùng phấn chấn, khuyên giải nói:

- La huynh, hiện tại mười chín hư không không có Hư Không Mẫu Thú, chúng ta có thể nếm thử liên hệ

cùng tổ tông tiên linh của ngươi.

La Tiêu phấn chấn tinh thần, nhưng lại lần nữa suy sụp tinh thần không phấn chấn, đờ đẫn nói:

- Cho dù tìm được tổ tông tiên linh, vậy lại có thể thế nào? Ta chết chắc, ta phải chết, ta không thể mang đến tai nạn cho bọn người tộc trưởng. Giết ta..

- Còn có sinh cơ.

Thần thức Tần Mục ba động:

- Ta kiến tạo hai tòa tế đàn, hai tòa này một cái ở ngoài Tổ Đình, một cái ở trong Tổ Đình. Kỳ thật không cần trong đàn tòa tế Tổ Đình này cũng có thể rời đi. Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta, chỉ cần ngươi liên hệ đến tổ tông tiên linh của ngươi, ta lập tức cảm ứng tế đàn bên ngoài Tổ Đình, thành lập nghịch hướng triệu hoán, đem chúng ta mang rời khỏi nơi này. Ngươi nhất định phải nhanh một chút liên hệ đến tổ tông tiên linh!

Hai mắt La Tiêu trong lại toát ra vẻ ước ao. Tần Mục nhìn thấy ánh mắt của hắn, tâm thần xúc động, lại có một chút không đành lòng. Đó là một đôi mắt thanh tịnh, tỏa ra nội tâm của La Tiêu.

Man Hoang thế giới ô trọc này, lòng người hiểm ác, đã rất khó thấy đôi mắt thanh tịnh đến như vậy, Tạo Vật Chủ ở trong Thái Hư rời xa Tổ Đình không có trải qua thế sự hiểm ác, không có trải qua lòng người giảo quyệt, bởi vậy còn có thể bảo tồn tâm linh thuần khiết, có can đảm tin tưởng người khác, có can đảm đem tính mạng của mình giao phó cho người khác.

Tạo Vật Chủ La Tiêu chính là người như vậy, tròng mắt của hắn, Tần Mục chỉ nhìn thấy qua ở trên thân anh hài. Cho dù đôi mắt Tần Mục cũng là thanh tịnh dạng này, nhưng Tần Mục lại biết của mình xưa nay không là người như La Tiêu, hắn thuở nhỏ đã bị bọn người câm điếc, người thọt dạy bảo đến vô cùng giảo hoạt, dùng đôi mắt ngây thơ đến che giấu mình, ngụy trang của mình.

- Bất quá, ta là nhất định phải để hắn mang về ba lời tiên đoán.

Tâm thần Tần Mục cứng cỏi, đem không đành lòng đè xuống. Ba lời tiên đoán này bảo vệ Tạo Vật Chủ

trong Thái Hư, xử lý nhục thân Thái Đế, cũng làm cho người thời đại Khai Hoàng có nơi đặt chân, thành lập Vô Ưu Hương, tương lai, cũng sẽ để Tần Mục trở thành Thánh Anh bộ tộc Tạo Vật Chủ!

Hắn nhất định phải cam đoan La Tiêu mang theo ba lời tiên đoán này còn sống trở lại Thái Hư!

Nhưng mà Tần Mục biết, La Tiêu nhìn thấy tộc nhân, sau khi nói ra ba lời tiên đoán liền sẽ tử vong. Hắn thật không đành lòng nhìn thấy người ngây thơ như vậy chết đi, nhưng cũng không thể không chứng kiến thậm chí thành toàn đoạn lịch sử này.

Bốn phía, vô số Hư Không Thú bao quanh bảo liễn, ngăn cản trong mỏ quặng truyền đến khủng bố ba động, thủ hộ lấy bảo liễn, La Tiêu phồng lên thần thức, thần thức cường đại của hắn chấn động, xuyên thấu hư không, tất cả thần thức xông qua tầng tầng hư không, thẳng đến hư không chỗ cao nhất. Trong nhục thể của hắn không còn sót lại nửa điểm thần thức, chỉ có một xích tử chi tâm muốn tìm được tiên linh các tổ tiên trong Tổ Đình.

Tần Mục yên lặng thở dài, thôi động Đại La Vô Thượng Thần Thức, thần thức của hắn cũng xông vào hư

không. Luận thần thức khổng lồ, Tần Mục không bằng La Tiêu, La Tiêu là chủng tộc Tạo Vật Chủ, tại trên thần thức có thiên phú kinh người. Hắn là một thiếu niên Tạo Vật Chủ, chưa từng trưởng thành, hắn sau khi thành niên, thực lực tu vi chỉ sợ không kém so với Thái Cổ Tam Vương. Nhưng luận thần thức chất lượng, Tần Mục liền vượt qua hắn quá nhiều. Tần Mục dùng hậu thế Thần Tàng Thiên Cung hệ thống đến cải tiến phương pháp tu luyện thần thức Tạo Vật Chủ, vừa học đến Thái Đế Đại La Vô Thượng Thần Thức, chất lượng độ cao, là La Tiêu không thể so.

Thần thức của hắn phát sau mà đến trước, trước khi La Tiêu đến hư không thứ mười chín, ngược lại xông vào hư không thứ 20hai mươi tiếp tục hướng xông lên đi. Thần thức của hắn đi vào tầng thứ hư không cao hơn, phát hiện nơi đó cũng trống rỗng, thần thức tổ tông Tạo Vật Chủ trong Tổ Đình đã hoàn toàn bị Hư

Không Thú thôn phệ, không có để lại nửa điểm. Mỗi một tầng hư không đều là như vậy. Tại thời đại dã man mông muội kia, vô luận Thái Đế hay Cổ Thần Thiên Đế, đều muốn gạt bỏ lịch sử ám muội của bọn hắn.

Hết thảy vết tích liên quan tới Tạo Vật Chủ, đều muốn xóa đi. Chỗ khác biệt chính là, Cổ Thần Thiên Đế là người thắng, Thái Đế là kẻ thất bại. Thần thức Tần Mục đi vào hư không thứ hai mươi tám, lại tới đây, thần thức của hắn đã đến cuối cùng, lại khó tiếp tục leo lên. Lúc thần thức La Tiêu đi vào hư không thứ hai mươi ba, liền lại khó tiến thêm một bước, trong thần thức thiếu niên Tạo Vật Chủ này tràn đầy vô tận bi thương, chỉ còn lại có không linh thần thức ở trong hư không di đãng.

- Không có, tất cả đều không có..

- Tiên linh các tổ tiên đã bị gạt bỏ..

Thần thức của hắn tràn đầy tuyệt vọng, tuyệt vọng thần thức du đãng ở trên không hư không thứ hai mươi ba trống không, không có bất luận đấu chí gì. Nhưng vào lúc này, một cỗ thần thức ba động tối nghĩa từ trong hư không cao hơn truyền đến, hướng phía dưới dũng mãnh lao tới, một thanh âm cổ lão mà tang thương cùng thần thức hắn đụng vào, thanh âm kia vang lên.

- Tuổi trẻ Tạo Vật Chủ, hậu nhân chúng ta, ngươi rốt cuộc đã đến.

La Tiêu kích động đến thần thức run rẩy, nhục thân hắn trên Thiên Long Bảo Liễn giờ khắc này lệ rơi đầy mặt.

- Con của chúng ta, chúng ta từ Thái Cổ yên lặng đến bây giờ, đã trải qua vô số tuế nguyệt, quan sát hướng đi vũ trụ Đại Thiên thế giới, minh xét minh minh u u đạo lý trong hư không, nhìn rõ quá khứ cùng tương lai.

- Hài tử a, chúng ta thấy được Tạo Vật Chủ tương lai trong Thái Hư phải đối mặt cực khổ, cũng phát giác được nội tâm của ngươi.

- Hài tử a, trở về Thái Hư đi, mang theo ba lời tiên đoán này, tương lai bọn chúng sẽ từng cái ứng nghiệm.

.. Trên bảo liễn, La Tiêu thật sâu quỳ xuống lạy, nghẹn ngào rơi nước mắt, khóc không thành tiếng. Trong hư không thứ hai mươi ba, tiên linh các tổ tiên Tạo Vật Chủ nói cho hắn ba lời tiên đoán liên quan tới Thái Hư Tạo Vật Chủ, Thái Đế xâm lấn cùng Vân Thiên Tôn tiên đoán, Bỉ Ngạn thế giới tiên đoán, cùng Thánh Anh tiên đoán. Ba lời tiên đoán, các tổ tiên tiên linh trầm mặc một lát.

- Hài tử a, cố gắng sống sót. Ngươi.. Đi thôi.

La Tiêu thu hồi thần thức. Tần Mục cũng thu hồi thần thức của mình, nhìn xem La Tiêu lâm vào trong cuồng hỉ, hắn kích động đến đi tới đi lui, ôm lấy Long Kỳ Lân, lại ôm lấy Yên nhi, thậm chí đối với sáu con Thiên Long kia cũng lại ôm lại thân. Cuối cùng, hắn chăm chú ôm lấy Tần Mục, nức nở nói:

- Mục, ngươi là huynh đệ chân chính của ta!

Tần Mục trên mặt lộ dáng tươi cười, dùng sức vỗ vỗ xong lưng của hắn, nói khẽ: