Mục Thần Ký

Chương 158: Bỏ nhà theo trai




Linh Dục Tú loạng choà loạng choạng đứng dậy, Thanh Ngưu cũng quơ quơ đầu, chỉ cảm thấy ngất ngất nặng nề, Tần Mục ôm tiểu hồ ly lên, nhét vào trong bao quần áo, một tay kéo Linh Dục Tú, một tay khác kéo Thanh Ngưu, vọt về phía chân núi.

Linh Dục Tú còn có chút mơ hồ, hướng hắn cười ngây ngô: "Tên chăn bò, ngươi còn sống... "

Tần Mục mắt điếc tai ngơ, một đường gào thét xuống núi, hầu như kéo Linh Dục Tú và Thanh Ngưu đến nỗi chân không chạm đất, bay lên.

Đến khi tới bên dưới ngọn núi, Tần Mục nhìn về phía thuyền gỗ thì chỉ thấy Đại Vu mặt dê trên thuyền cũng bị say ngất, đầu cắm vào trong nước, mông vểnh lên trời, nửa người ở trên thuyền, nghĩ đến đã bị Nhược Thủy ngộp chết.

Tần Mục nhanh chóng lên thuyền, nhấc hai chân Đại Vu mặt dê lên, ném vào trong nước, đẩy sào trúc, thế nhưng thuyền lại không nhúc nhích.

Tần Mục chống liền mấy cái, chiếc thuyền này vẫn không nhúc nhích.

"Nhược Thủy không có sức nổi!"

Tần Mục lập tức tỉnh ngộ, nguyên khí của hắn truyền vào trong sào trúc, trên sào trúc hiện ra hoa văn kỳ quái, lại kích thích Nhược Thủy, vậy mà cảm giác được trong nước truyền đến lực cản.

Tần Mục thở phào nhẹ nhõm, chống sào trúc chèo về phía bờ bên kia, đẩy chiếc thuyền gỗ này đến mức tựa như mũi tên rời cung, dù vậy hắn cũng chê quá chậm.

Nếu Vu Vương và Vu Tôn của Lâu Lan Hoàng Kim cung trở lại trên núi, chỉ sợ lập tức liền có thể giải trừ Thất Mê hương, biết những người này chỉ là bị say ngất, cũng không hề trúng độc.

Nếu như hiện giờ bọn họ đuổi giết đến đây thì nghênh đón đám người Tần Mục đương nhiên là kết cục cực kỳ thê thảm.

Rốt cục đến bờ bên kia, Thanh Ngưu phục hồi lại tinh thần, vội vàng nói: "Lão gia còn ở trong núi!"

Tần Mục nói: "Yên tâm, chúng ta có thể chạy thoát, ông ta càng có thể. Ông ấy mạnh hơn chúng ta quá nhiều, chúng ta đi tìm ông ấy, trái lại là trói buộc! Hơn nữa Vu Tôn và Vu Vương trở lại Hoàng Kim cung kiểm tra, ngược lại cho Bá Sơn Tế Tửu cơ hội rời đi."

Hắn nhún người nhảy lên bờ, thò tay ta, Linh Dục Tú và Thanh Ngưu đã nhảy lên, không cần hắn giúp đỡ.

Quả Giáng Châu đã làm cho bọn họ hoàn toàn khôi phục như cũ, quả Giáng Châu là thuốc giải của Thất Mê hương, Thất Mê hương vốn là thuốc mà dược sư dùng làm giao long say ngất, thực lực con giao long kia cực mạnh, có thể sánh với cường giả cảnh giới Thiên Nhân, kết quả vẫn bị dược sư làm cho say ngất.

Khắc tinh duy nhất của loại thuốc mê này chính là quả Giáng Châu.

"Thanh Ngưu!"

Tần Mục quát một tiếng, Thanh Ngưu hiểu ý, lập tức nằm rạp người, thân thể lay động, hiện ra nguyên hình, hóa thành một con Thanh Ngưu to lớn, uy phong lẫm liệt, chân đạp gió mây.

Tần Mục và Linh Dục Tú nhảy lên lưng bò, nói: "Thanh Ngưu, có thể chạy nhanh bao nhiêu thì chạy bấy nhiêu!"

Bốn vó Thanh Ngưu tung bay, móng chân không rơi xuống đất, đạp trên gió mây lao nhanh, hai người trên lưng bò chỉ cảm thấy gió mạnh đập vào mặt gây đau đớn, sau lưng Tần Mục, Hồ Linh Nhi tỉnh lại, mới vừa từ trong bao quần áo thò đầu ra, suýt nữa bị cuồng phong xông tới mặt thổi bay, liền vội vàng nắm lấy bao quần áo, thân thể đã bị thổi ra bao quần áo, gió mạnh kéo đuôi nàng và thân thể đến thẳng tắp.

Móng Thanh Ngưu hạ xuống giơ lên, mỗi lần đều cách mặt đất khoảng một tấc, dưới móng liền có mây gió tuôn ra, nâng thân thể to lớn của nó lên, tốc độ cực nhanh.

Tần Mục quay đầu lại, tóc bị thổi bay tán loạn, kiểu tóc của hắn là kiểu tóc của Vu sĩ, không buộc lại. Lúc này hắn mới chú ý tới Hồ Linh Nhi, hai móng vuốt của tiểu hồ ly nắm lấy bao quần áo, thân thể bị gió thổi đến thẳng tắp, liền ôm lấy tiểu hồ ly, miễn cho bị gió cuốn đi.

Linh Dục Tú lớn tiếng nói: "Chăn bò, để ta ôm nàng, ngươi sửa sang tóc một chút!"

Tần Mục đưa Hồ Linh Nhi cho nàng, Linh Dục Tú ôm Hồ Linh Nhi vào trong ngực, Hồ Linh Nhi chỉ cảm thấy ngực của nàng vừa mềm vừa thơm, hừ một tiếng, trong lòng có chút khó chịu nhưng lại rất thoải mái, không nhịn được muốn cọ hơn hai lần, trong lòng quả thực xoắn xuýt.

Tần Mục lấy ra một dây cột tóc, buộc tóc lên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bọn họ cách Lâu Lan Hoàng Kim cung càng lúc càng xa, mơ hồ còn có thể nhìn thấy từng luồng từng luồng sáng vàng đang từ trong núi tuyết bay đến, không nhanh không chậm đến gần Hoàng Kim cung.

Xem ra thì từng luồng từng luồng sáng vàng kia cũng không nhanh, nhưng trên thực tế tốc độ lại cực nhanh, chỉ trong một cái hít thở liền từ núi tuyết đi tới Lâu Lan Hoàng Kim cung.

Tiếp theo, bên trong Lâu Lan Hoàng Kim cung có mấy luồng sáng vàng bay ra, hướng về phía bên này.

Trong lòng Tần Mục hơi trầm xuống, mấy luồng sáng vàng kia hẳn là Vu Vương của Lâu Lan Hoàng Kim cung, phát hiện tung tích của bọn họ, đang đuổi tới giết. Tuy tốc độ của Thanh Ngưu cực nhanh, nhưng tu vi vẫn là không sánh được Vu Vương.

Nhưng vào lúc này, một tia sáng bay lên, giữa đường chặn đánh mấy luồng sáng vàng kia, mấy vệt sáng va chạm trên không trung, tách ra, rồi lại va chạm.

Từ khoảng cách của Tần Mục nhìn lại, tốc độ của mấy vệt sáng này đều không phải rất nhanh, thế nhưng nếu ở gần quan sát, chỉ sợ nhanh đến mức căn bản không nhìn thấy rõ.

Mấy vệt sáng kia va chạm cùng vệt sáng màu trắng mấy lần, đột nhiên một chùm sáng nổ tung, tiếp theo không trung xuất hiện một luồng khói đen, hóa thành một cái đầu lâu, bên trong đầu lâu phun ra vài luồng khói đen, mỗi một luồng khói đen lại hóa thành một cái đầu lâu, cứ như vậy trên không trung đầu lâu xuất hiện lít nha lít nhít.

Cách xa như vậy còn có thể nhìn ra là hình dạng đầu lâu, nghĩ đến tới trước mặt nhất định cực kỳ khổng lồ, như là đỉnh núi đồng dạng kinh người.

Sau đó, Tần Mục nhìn thấy một thanh đao ngang qua trời cao, mấy luồng sáng vàng đột nhiên đứt mất một luồng.

Thanh Ngưu càng chạy càng nhanh, rất nhanh Tần Mục đã không cách nào thấy rõ chiến đấu ở nơi đó.

Khi Thanh Ngưu chạy qua vài chân núi, đạp núi mà qua, có núi lớn ngăn cách, cái gì cũng không nhìn thấy.

Mặt trời chiều ngã về phía tây, sắc trời dần dần tối lại, Thanh Ngưu chạy nửa ngày, thở hồng hộc, miệng sùi bọt mép, nhìn thấy đất trủng trên thảo nguyên phía trước hình thành một ao nước, vội vã chạy tới, cúi đầu sùng sục sùng sục uống nước.

Cũng không lâu lắm, nửa ao nước biến mất không còn tăm hơi.

Chỗ nước cạn đã có thể nhìn thấy lưng cá màu xanh, mấy con cá dài cả thước chính đang qua lại lắc lắc thân thể trong bùn, trườn về phía nhiều nước, sau đó bộp bộp hai tiếng chui xuống nước.

Tần Mục thấy nó mệt mỏi quá chừng thì nhảy khỏi lưng nó, nói: "Thanh Ngưu, không chạy nữa, nghỉ một lát."

Thanh Ngưu chưa uống no, đúng vào lúc này, một tiếng nói già nua vang đến: "Con bò kia, đừng uống nữa! Uống nữa liền uống hết nước của thôn chúng ta!"

Thanh Ngưu ngẩng đầu, chỉ thấy một ông lão chăn nuôi đi tới, cuống quít bỏ lại đàn dê chạy tới nơi này, từ xa đã giương roi lên xua đuổi Thanh Ngưu, đến khi nhìn thấy con Thanh Ngưu này lớn đến mức đáng sợ, ông lão kia không dám lên trước, rất xa vung roi nói: "Hù, hù."

Tần Mục vỗ vỗ móng bò, con Thanh Ngưu này hiện ra chân thân nên cực kỳ khôi ngô, Tần Mục chỉ cao tới mắt cá chân của nó, chỉ có thể vỗ vào móng của nó.

Thanh Ngưu ngừng uống nước, Linh Dục Tú vội vã nhảy xuống lưng bò, Hồ Linh Nhi từ trong ngực nàng chui ra, nhảy ra sau lưng Tần Mục, đứng trên bao quần áo.

Ông lão kia không dám lên trước, thân thể Thanh Ngưu vặn vẹo, dần dần thu nhỏ hình thể lại, đứng người lên, lại chỉ cao bằng hai, ba người thôi, vẩy vẩy đuôi, quất chết vài con ruồi trâu bay tới.

Tần Mục xa xa chào, nói: "Lão trượng, chúng ta chỉ đi ngang qua, sắc trời sắp tối, vì thế dừng lại nghỉ ngơi, một đường thực sự vất vả, khát nước khó nhịn, vì thế bò nhà ta uống nhiều một chút, xin hãy tha lỗi."

Ông lão kia tiến đến, ngước đầu nhìn lên Thanh Ngưu, không nhịn được thán phục, trong lòng còn có chút khiếp đảm, nói: "Bò nhà ngươi cho ăn thật tốt, lớn lên chắc nịch. Sao con bò này lại màu xanh?"

Tần Mục cười nói: "Pha lẫn loài rồng nên có màu xanh."

Ông lão kia muốn sờ lại không dám sờ, đánh bạo đi tới bên người Thanh Ngưu sờ soạng một cái, chỉ cảm thấy da lông như gấm, cơ thịt như sắt, khen: "Thịt thật chắc. Thôn chúng ta cũng có mấy con bò cái, có thể lai giống không?"

Thanh Ngưu không thích, nói: "Trưởng lão, ta không phải là bò giống, không lai giống, tim ta đã có chủ."

Ông lão kia sợ hết hồn, lắp bắp nói: "Yêu quái?"

Tần Mục vội vàng nói: "Không phải yêu quái."

Hồ Linh Nhi thò đầu ra: "Ta là yêu quái."

Ông lão kia bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhìn về phía Tần Mục và Linh Dục Tú, cười nói: "Ta biết rồi, các ngươi là gia đình giàu có trốn ra ngoài có đúng hay không? Chỉ có gia đình giàu có mới nuôi nổi dị thú và hồ tiên. Sắc trời tối rồi, không bằng các ngươi đến thôn chúng ta nghỉ ngơi một đêm."

Tần Mục chần chờ một chút, nhìn về phía Linh Dục Tú, Linh Dục Tú thấp giọng nói: "Thanh Ngưu đã mệt, không chạy nổi nữa."

Tần Mục cau mày: "Nếu Lâu Lan Hoàng Kim cung đuổi theo, chỉ sợ sẽ liên lụy bọn họ."

Linh Dục Tú nói nhỏ: "Thanh Ngưu một đường đến đây đều là đạp lên mây gió, không để lại dấu chân, muốn tìm được chúng ta rất khó. Không bằng như vầy, nếu như thôn của bọn họ rất bí mật, chúng ta liền qua đêm ở đó, nếu là rất dễ chú ý, chúng ta liền không ngủ lại."

Tần Mục gật gật đầu, nói: "Trưởng lão, đã như vậy chúng ta liền quấy rầy một đêm, sáng mai lên đường."

Ông lão kia cười nói: "Ngươi muốn sống thêm mấy ngày cũng không sao. Thôn chúng ta cũng không có mấy người, đều là ông lão bà lão, sống một ngày thiếu một ngày. Thân thể ngươi khỏe mạnh, giúp ta đuổi dê một chút."

Tần Mục tiến lên, thân pháp của hắn cực nhanh, rất nhanh liền lùa đàn dê về cùng một chỗ, ánh mắt ông lão kia sáng lên, khen: "Cô nương, ngươi thật tinh mắt, tiểu tử này rắn chắc lại tài giỏi."

Linh Dục Tú đỏ mặt: "Trưởng lão, mới không phải như người nghĩ."

Ông lão kia cười ha ha, mang theo bọn họ đuổi theo đàn dê, vòng qua một khe núi, đi tới một thôn trang nhỏ bên trong núi, thôn trang này không lớn, chỉ có chừng hai mươi căn phòng, tuy nhiên phần lớn đều trống trơn, chỉ có mười mấy ông lão bà lão ở lại. Núi rừng rất là u tĩnh, cây cối cao to, cũng không có người tu bổ, che khuất thôn nhỏ.

"Sao ở đây lại ít người như vậy?" Tần Mục yên lòng, không hiểu hỏi.

"Mấy vị Khả Hãn chiến tranh mỗi ngày, ngươi giết ta ta giết ngươi, ngươi tới bắt một nhóm tráng đinh, ta tới bắt một nhóm tráng đinh, bắt mãi bắt mãi nên ít người."

Ông lão kia thở dài, nói: "Người có năng lực trong thôn đều bị mang đi, chỉ còn sót lại mấy người già chúng ta, không chuyển đi nổi, cũng không muốn chuyển đi. Sau khi dời chỗ có thể đi đến nơi nào? Cũng may, mấy năm qua bắt lính cũng không có bắt những bộ xương già chúng ta. Bạn già ơi, trong thôn có khách tới thăm."

Một bà cụ đang vá đồ vội vã run rẩy đứng dậy, nhếch miệng cười nói: "Khách tới thăm à? Ta đi làm cơm!"

Tần Mục vội vàng nói: "Để đó cho ta. Trước đây lúc ở trong thôn, thường thường là ta làm cơm."

Bà cụ tranh không nổi hắn, chỉ đành cùng ông lão kia đồng thời nhìn hắn xào rau nấu cơm, Linh Dục Tú vội vã tiến lên, mời hai ông bà ngồi xuống.

"Ở đâu đến thế?" Bà cụ cười híp mắt nói.

Ông lão kia hấp háy mắt, nhếch hai ngón tay cái kết hình thân gia, cười nói: "Từ gia đình giàu có trốn ra đấy, vợ chồng son, bỏ nhà theo trai đấy."

Sắc mặt Linh Dục Tú đỏ bừng, thấp giọng nói: "Mới không phải đây này, chúng ta rất trong sạch... "

"Đều là người từng trải, hiểu rồi, cô nương da mặt mỏng."

Bà cụ đánh giá nàng từ đầu đến chân, lộ ra hàm răng thưa thớt, cười nói: "Cô nương tốt, thân thể rắn chắc, ngực và mông cũng không nhỏ, tiểu tử rất may mắn."

Ông lão kia cười nói: "Tiểu tử cũng tốt, khỏe mạnh lắm, hơn nữa lại thật thà, không dối gạt người, nhìn thấy bộ xương già ta đây cũng cực kì lễ phép."

Bà cụ tiếp lời nói: "Các ngươi trốn bên ngoài một hai năm rồi hãy về, sinh đứa con, mang nó trở lại, nhà các ngươi không muốn nhận cũng không được."

Linh Dục Tú vâng vâng dạ dạ, tâm như nai vàng ngơ ngác, không biết nên nói làm sao, thầm nghĩ: "Nếu ta và chăn bò sinh con rồi trở lại, Phụ Hoàng ta còn không tức chết... Phi, phi, Phụ Hoàng sẽ không bị tức chết, nhưng nhất định sẽ chém đầu hắn! Đại cát đại lợi, đại cát đại lợi!"

Cũng không lâu lắm, cơm nước bay mùi, Linh Dục Tú vội vã tiến lên hỗ trợ, ăn cơm xong, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, người trong thôn đều là ông lão bà lão, chỉ đốt đèn đầu, màn đêm vừa buông xuống liền đi ngủ. Tần Mục giúp hai ông bà lão này dọn dẹp bát đũa, ông lão kia nói: "Phòng trống trong thôn còn nhiều, tự các ngươi chọn một nhà ở lại là được."

Tần Mục cảm ơn, đi vào một căn nhà trống. Hồ Linh Nhi giúp đỡ dọn dẹp một phen, quét sạch ba gian phòng, tính toán nói: "Thanh Ngưu một gian, hồ ly tinh ngực to một gian, ta và công tử một gian. Ba gian, không thành vấn đề."

Đột nhiên trong lòng Tần Mục có cảm giác, ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy trên không trung có hai ngôi sao lớn từ phương tây bay đến, chính đang di chuyển trên trời, vội vàng nói: "Tất cả trốn vào trong nhà!"

Linh Dục Tú, Thanh Ngưu và Hồ Linh Nhi vội vã vào nhà, mới vừa đi vào trong phòng, chỉ nghe một tiếng vù, hai cột sáng to lớn rơi xuống, soi thôn trang trong ngọn núi này sáng như ban ngày.