Mục Thần Ký

Chương 75: Sản nghiệp của Tần Mục




Tư bà bà phun trào nguyên khí, phía sau hiện ra Thiên Thần tám tay tám mặt, giống Bát Tướng Thiên Thần công của Phó Vân Địch như đúc, Tần Mục tinh tế đánh giá, nhìn không ra bất kỳ sự khác nhau nào.

"Tạo Hóa thiên trong Đại Dục Thiên Ma kinh quả nhiên không tầm thường, không hổ là công pháp có thể thành Thần thành Ma."

Người mù than thở một phen, nói: "Đây là Tạo Hóa Thiên Thần công bên trong Tạo Hóa thiên?"

Tư bà bà gật đầu, trong miệng vẫn truyền đến âm thanh của Phó Vân Địch, nói: "Tạo Hóa thiên trong Đại Dục Thiên Ma kinh, chia làm các thiên Thiên, Địa, Nhân, Thần, Quỷ, Ma, Linh, cái này chính là Tạo Hóa Thiên Thần công, giỏi về mô phỏng những công pháp khác."

Người mù trầm mặc chốc lát, nói: "Có câu này vốn ta cũng không muốn nói, tuy nhiên Mục nhi đã mười bốn tuổi, nhất định phải nói một chút. Mục nhi đã được Thiên Ma giáo phong làm Thiếu giáo chủ, tương lai nhất định sẽ rời khỏi Đại Khư, khi nào thì ngươi mới truyền thụ Đại Dục Thiên Ma kinh cho nó?"

Tần Mục cũng có chút buồn bực, hơn hai năm qua Tư bà bà vẫn không truyền Đại Dục Thiên Ma kinh cho hắn, thậm chí ngay cả nhắc cũng đều không nhắc tới chuyện này.

Tư bà bà than thở: "Hiện giờ mà để nó tu luyện Đại Dục Thiên Ma kinh, chỉ sợ sẽ làm vặn vẹo suy nghĩ ý thức của nó, môn công pháp này, ma tính quá nặng."

Người mù gật đầu, được tôn làm Thánh điển của Thiên Ma giáo, công pháp có thể thành Thần thành Ma nên đương nhiên Đại Dục Thiên Ma kinh có ma tính sâu nặng, mặc dù là người trưởng thành tâm trí thành thục, chỉ sợ đều sẽ bị ma công thiên kỳ bách quái ghi chép bên trong mê hoặc, nhầm đường lạc lối.

Chẳng hạn như tên phu canh ma giáo tu luyện Tự Tại Tiên Thiên công kia, vì lý giải sai lầm phương pháp tu luyện của Tự Tại Tiên Thiên công nên mới nuôi dưỡng Tiên Thiên chi khí của dị xà khi nuốt chửng trẻ sơ sinh để tu luyện Tự Tại Tiên Thiên công, mãi đến khi chết vào tay Tư bà bà và người mù.

"Kỳ thực, nếu như có thể hoàn toàn tìm hiểu thấu đáo Đại Dục Thiên Ma kinh thì tu luyện thánh điển này cũng không khác gì công pháp chính đạo khác, sẽ không làm ác. Thế nhưng nếu như tìm hiểu hơi có sai lệch, vậy thì sẽ đi nhầm vào lối rẽ, nhưng lại vẫn có thể luyện thành."

Tư bà bà cũng rất là đau đầu, nói: "Hơn nữa uy lực cũng rất mạnh, càng quỷ dị hơn, chỉ là sẽ lưu lại sơ hở rất lớn, nhưng lại hơn ở chỗ có thể học cấp tốc. Đây chính là nguyên nhân Thiên Ma giáo bị gọi là Thiên Ma giáo, kỳ thực lúc mới bắt đầu, Thiên Ma giáo gọi là Thiên Thánh Giáo, nghe đồn là do Thánh nhân từ trên trời xuống lập nên, dự định giáo hóa chúng sinh, lúc này mới truyền công pháp xuống, sau đó rất nhiều giáo đồ luyện trật, công pháp càng ngày càng kỳ lạ tà mị, cho nên mới bị gọi là Thiên Ma giáo. Tuy rằng xưa nay Mục nhi đều có chủ ý riêng, thế nhưng tùy tiện giao Đại Dục Thiên Ma kinh cho nó, ta sợ nó sẽ xuyên tạc ý tứ của kinh văn."

Đột nhiên bà bay lên trời, lao về hướng Tương Long thành chỉ còn âm thanh truyền đến: "Ta vào thành bố trí trước, chờ đợi quân tiên phong của Duyên Khang quốc! Các ngươi vào thành thu xếp ổn thỏa trước đi!"

Qua không lâu, Tần Mục và người mù lại trở về Tương Long thành, ban ngày Tương Long thành đã không còn náo nhiệt như tối hôm qua, nhưng vẫn có không ít thôn dân ở các nơi vẫn chưa rời đi.

Tần Mục và người mù trở lại khách sạn kia, ông chủ khách sạn là người của Thiên Ma giáo, từ lâu đã an bài xong gian phòng.

Người mù hưng phấn nói: "Mục nhi, ngày hôm nay ta dẫn con đi sòng bạc va chạm xã hội, hai ông cháu ta nhất định có thể đánh đâu thắng đó, kiếm được đầy bồn đầy bát!"

Tần Mục nhớ tới tình hình người mù bị người ta giơ lên ném từ sòng bạc ra đường tối hôm qua, lắc đầu nói: "Con không đi."

Người mù lúng túng nói: "Vậy con đưa ta ít long tệ... "

Tần Mục lấy ra túi tiền, người mù duỗi bàn tay lớn lấy một vốc tiền to, nhấc theo trúc trượng hứng thú bừng bừng đi ra ngoài. Tần Mục dở khóc dở cười, người mù thích đánh cược, thế nhưng khăng khăng không muốn vận dụng năng lực của chính mình, chỉ bằng vận may đánh cược cùng người khác.

Thuở nhỏ Tần Mục thường theo người mù học nghe gió đoán phương hướng, bất kỳ xúc xắc bài cửu, vừa nghe là biết. Tần Mục còn có thể làm được, huống chi người mù?

Hơn nữa người mù còn có Tâm Thần nhãn, có thể nói là đánh cược tất thắng, mà ông lại khăng khăng không dùng, chỉ đánh cược vận may, bởi vậy mới đánh cược bị thua.

Tần Mục đi xuống lâu, ông chủ khách sạn tiến lên phía trước, cười hiền nói: "Thiếu giáo chủ ra ngoài à? Có cần thuộc hạ sắp xếp một chút hay không?"

Tần Mục lắc đầu, nói: "Trong khách sạn tai mắt đông đảo, không cần gọi ta là Thiếu giáo chủ, gọi công tử là được."

"Vâng, công tử."

Tần Mục suy nghĩ một chút, dò hỏi: "Sòng bạc sát vách là sản nghiệp của ai?"

Ông chủ khách sạn kia tỏ rõ vẻ tươi cười, nói: "Đương nhiên là sản nghiệp của công tử. Công tử muốn tới đó xem thử sản nghiệp của mình sao? Thuộc hạ bây giờ liền đi thông báo ông chủ sòng bạc đến đây hầu hạ... "

"Sản nghiệp của ta?"

Tần Mục sợ hết hồn, có chút kinh ngạc, lắc đầu nói: "Không cần. Trong Tương Long thành này ta có bao nhiêu sản nghiệp?"

Ông chủ khách sạn kia trầm ngâm một lát, tính toán nói: "Quán ăn, sòng bạc, khách sạn, quán rượu, thanh lâu, tiệm đồ cổ, tiệm gia dụng, tiệm thuốc, lò rèn, tiệm binh khí... Công tử, toàn bộ Tương Long thành, hơn phân nửa đều là sản nghiệp của công tử, quá nửa thế lực trong thành đều là thế lực của công tử. Mỗi sòng bạc, mỗi cái câu lan (nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc), từng quán ăn trong chợ bán thức ăn, quán thịt, người hầu trà của khách sạn, võ giả rèn sắt, người giúp việc và dược sư của tiệm thuốc, ông chủ tiệm binh khí, chỉ cần công tử nói một tiếng, thì sẽ vì công tử bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ!"

"Chẳng trách tối hôm qua có nhiều người giúp ta như vậy, chém giết những kẻ theo dõi kia."

Tần Mục trố mắt, trong đầu có chút mê muội, sau một lát mới từ từ nói: "Ngươi nói cho sòng bạc, lão tiên sinh mù mắt đi cùng ta kia, nói bọn họ không nên lúc nào cũng thắng ông ấy, để ông ta thắng vài ván. Thế nhưng cũng không thể để cho ông ấy toàn thắng, có thua có thắng, ông ta hài lòng là được."

"Vâng."

Ông chủ khách sạn lui xuống rồi ra ngoài thu xếp, cũng không lâu lắm dẫn một người đàn ông trung niên áo lông chồn sặc sỡ, trên đầu ngón tay mang đầy nhẫn ngọc tới, cúi chào Tần Mục, nói: "Đây là chủ nhân sòng bạc, Hàn Hương chủ của Thánh giáo ta."

Mặt Hàn Hương chủ lộ vẻ khó khăn, nói: "Công tử, không phải là thuộc hạ không muốn để người mù kia thắng, mấu chốt là người mù giở trò trước mặt mọi người, hơn nữa thủ đoạn bỉ ổi. Nếu ông ta không trắng trợn như thế thì ngược lại cũng không thể không được."

Tần Mục buồn bực: "Ông ta giở trò như thế nào?"

Hàn Hương chủ đạo: "Lúc chơi bài cửu mà gặp phải bài xấu thì người mù liền chỉ vào ngoài cửa sổ nói bên ngoài có chim thần, sau đó liền dưới con mắt mọi người trắng trợn động tay động chân đổi bài. Hơn nữa, bài cửu sòng chúng ta là màu đen, ông ta lại lấy từ trong túi ra bài màu xanh. Thuộc hạ không thể làm gì, kính xin công tử thông cảm cho một chút."

Tần Mục dở khóc dở cười, trầm mặc chốc lát, nói: "Để ông ta thắng mấy ván, nếu ông ta giở trò bị bắt vậy thì cũng đánh nhẹ một chút."

"Thuộc hạ tuân lệnh."

Hàn Hương chủ xoay người đi ra ngoài, Tần Mục lấy lại bình tĩnh, toàn bộ Tương Long thành vậy mà có hơn phân nửa đều là sản nghiệp của mình? Quá nửa đều là thế lực của mình?

Khi nào thì bản thân đã biến thành đại phú hào giàu nhất thiên hạ?

"Cái tên Thiếu giáo chủ của Thiên Ma giáo này cũng thật là lớn, một ngàn long tệ kiếm được tối hôm qua thực sự không là cái gì so với nó."

Trong lòng hắn quái dị, đến cùng thì thành chủ Tương Long thành là Phó Vân Địch hay là chính mình?

Hơn nữa bà bà giết Phó Vân Địch, khoác túi da của Phó Vân Địch, đây há không phải nói toàn bộ Tương Long thành đều là của chính mình sao?

Hắn có một loại cảm giác hoang đường, lắc lắc đầu, đi ra khách sạn, dạo xung quanh, tối hôm qua hắn chỉ quan sát cổ miếu cạnh phủ thành chủ, lần này định đến xem long trụ của Tương Long thành.

Tương Long thành khổng lồ như thế, vậy mà những long trụ kia lại có thể bảo vệ vùng lãnh địa này không cho bóng tối xâm lấn, chắc chắn là vô cùng ghê gớm.

Tần Mục mở ra Thần Tiêu Thiên Nhãn, tinh tế đánh giá long trụ trước mặt, than thở không ngớt. Hình điêu khắc trên Long trụ chính là Long Thần, cực kỳ khổng lồ, khổng lồ gần như di cốt Long Vương hắn nhìn thấy trong Long cung Dũng Giang vậy.

Những Long Thần quay quanh trụ đá này to đến hơn ba mươi trượng, được điêu khắc rất sống động, trụ đá cao một trăm sáu mươi, bảy mươi trượng, có thể tưởng tượng được Long Thần khổng lồ cỡ nào.

Tần Mục ngước nhìn, Long Thần trên Long trụ chẳng khác nào đang sống lại, hiển lộ hết vẻ dữ tợn hung ác, rồi lại vô cùng thần thánh, mạnh mẽ hào hùng.

"Trong bản đồ Đại Khư, tòa thành này không phải Tương Long thành, mà là Thiên Long Tinh cung. Đây là tác phẩm của Thần, nếu như có thể nghiên cứu được xu thế từ hoa văn của điêu khắc thì rất có lợi với đạo thư họa của mình, thậm chí nói không chừng còn có thể tìm hiểu ra công pháp của Thần!"

Tần Mục tràn đầy phấn khởi, kiểm tra từng chút một cấu tạo hoa văn của long trụ, tuy vị Thần điêu khắc long trụ cũng không hề có ý hòa công pháp của mình vào trong đó, nhưng xu thế điêu khắc lại không tự chủ được mang theo dấu vết công pháp thần thông của mình, với người khác thì long trụ chỉ là phù điêu mà thôi, nhưng Tần Mục theo người điếc học tập thư họa nên rất am hiểu đạo lý trong này.

"Trong bản đồ Đại Khư, bên cạnh Thiên Long Tinh cung là Tinh hải, cách nơi này không tới hai trăm dặm. Theo cái tên này đến xem thì Thiên Long Tinh cung hẳn là chỗ ở của Thiên Long, nơi này rộng lớn như vậy, lẽ nào là nơi tập trung của Long tộc? Bóng tối tập kích khiến Long tộc cũng biến thành phế tích."

Tần Mục vừa tra xét, vừa cảm khái trong lòng, đột nhiên một âm thanh kinh ngạc từ bầu trời truyền đến: "Chăn bò, sao ngươi còn ở Tương Long thành?"

Tần Mục nghe quen tai, theo tiếng ngước đầu nhìn lên, đã thấy trên Long trụ thò ra một cái đầu nhỏ, chính là nha đầu mang theo hắn tiến vào phủ thành chủ ăn chùa uống chùa kia.

Linh Dục Tú vui vẻ vẫy tay với hắn, âm thanh truyền đến: "Ngươi có thể lên đây không?"

Tần Mục nhìn độ cao này, do dự một chút, trụ đá quá cao, hiện giờ lại không có gió, không chỗ mượn lực, muốn tới đó e là chỉ có thể chạy lên.

Hắn có thể chạy lên vách núi, nhưng vách núi bình thường chỉ cao ba mươi đến năm mươi trượng, mà Long trụ lại thẳng đến một trăm sáu, bảy mươi trượng, hắn còn chưa bao giờ thử qua.

Tần Mục lùi về sau mười mấy bước, đột nhiên dưới chân pháp lực, hướng về long trụ chạy đi, chỉ trong vài bước, tốc độ của hắn liền tăng lên tới cực hạn, phù quang lược ảnh, nhằm phía long trụ, tiếp theo chân đạp long trụ, thân thể song song cùng mặt đất, lao nhanh lên trên!

Tốc độ của hắn kinh người, xung lượng cũng kinh người, thừa thế xông lên hơn trăm trượng, lao thẳng lên đỉnh Long trụ!

"Hỏng bét, chạy không tới... "

Tần Mục chỉ cảm thấy xung lượng của mình đã đến cực hạn, tốc độ bắt đầu chậm lại, mà lúc này còn cách đỉnh long trụ năm, ba trượng nữa.

Hắn lại xông lên phía trên hơn ba trượng, cuối cùng hết lực, thân thể bắt đầu rơi xuống dưới. Nhưng vào lúc này trên long trụ buông xuống một sợi dây, quấn vào cổ tay của hắn, giật nhẹ, kéo hắn lên trên.

Tần Mục đảo người giữa không trung rồi rơi vào đỉnh long trụ, phóng tầm mắt nhìn lại, chỉ thấy nơi này vậy mà rất bằng phẳng, là một cái bệ đá to lớn, một bên phía nam bệ đá lại điêu khắc một đầu rồng, có thể từ bệ đá bên này bò qua, đứng trên đầu rồng.

Linh Dục Tú tiến lên, mở sợi tơ trên cổ tay hắn ra, cười nói: "Ngươi vậy mà chạy lên. Ngươi không biết sao? Bên trong long trụ có cầu thang, có thể từ đó leo lên."

Tần Mục nhìn sợi tơ của nàng, kinh ngạc nói: "Sợi dây này của ngươi tính chất không sai."

"Đương nhiên."

Linh Dục Tú không khỏi đắc ý, nói: "Đây là dùng tơ Thiên Hương dệt thành, là cống phẩm hiến cho Hoàng đế, tự nhiên thượng thừa. Ngươi ngửi thử, rất thơm, đây là mùi thơm tự nhiên, vĩnh viễn cũng sẽ không tản đi."

Tần Mục cúi đầu ngửi một cái, quả thực có một mùi thơm, cười nói: "Ta cũng có một cái khăn tay đệt từ tơ Thiên Hương, cũng thơm như vậy." Dứt lời, móc "khăn tay" trong lồng ngực của mình ra.