Mục Tiêu Công Lược: Con Trai Nam Chủ

Chương 77: Con trai nhà làm phim (15)




Edit: Aya Shinta

Phương Cửu: "..." Sao cô chẳng biết gì hết thế này?

"Nhưng thế này có phải nhanh quá rồi không? Chúng ta ở bên nhau chưa được bao lâu." Phương Cửu có vẻ hơi do dự đôi chút, cô sợ sau này Lục Đình sẽ hối hận.

"Mẹ em nói chỉ có kết hôn mới đem lại cảm giác an toàn cho em." Lục Đình trịnh trọng nói.

Phương Cửu không biết nên nói gì nữa. Tất cả mọi chuyện đều quá đột nhiên, cô cảm thấy giống như mình đang mơ vậy.

"Hơn nữa người trẻ tuổi như chúng ta, không phải ẩn hôn rất bình thường sao?" Anh hơi động lông mày, âm thanh trầm thấp.

"Người trẻ tuổi các con làm sao?!"

Lúc này, cửa đồng đột nhiên bị mở ra, cha mẹ hai bên đứng thình lình ngay cửa, cứ thế mà nhìn chằm chằm hai người bên trong.

Phương Cửu hoảng sợ rúc vào phía sau Lục Đình, chỉ thấy mình mất hết thể diện rồi.

"Không có gì, mai tôi còn có buổi tuyên bố, tối hôm nay phải đi." Lục Đình nói xong rồi đưa tay xem đồng hồ.

Bạch Khê đứng trước cửa xách theo túi, bà cười ưu nhã với anh: "Mẹ với ba mẹ tiểu Cửu đã thương lượng lại, chuẩn bị ngày mai cho hai đứa đi đăng ký. Nếu con có việc thì đi trước đi."

Lục Đình khẽ cau mày, "Thực ra con không muốn đi tham dự tuyên bố chút nào."

Phương Cửu: "..." Anh Chu đáng thương!

"Vậy con ra đây, chúng ta thương lượng cẩn thận về chuyện kết hôn của con và tiểu Cửu một chút." Bạch Khê biết con trai mình có cái đức hạnh gì, cũng giống như ba anh vậy, có vợ rồi thì cái khác không quan trọng nữa.

Không ngờ mẹ mình dứt điểm cha mẹ vợ nhanh thế này nên tất nhiên Lục Đình phải ân cần chút điểm. Thế nhưng Phương Cửu có vẻ không rõ cho lắm, tại sao mẹ cô lại chấp nhận chuyện giữa cô và Lục Đình sau cái tích tắc như này? Hơn nữa còn ẩn hôn?

Ra phòng khách, cô liền ngồi đàng hoàng bên cạnh mẹ mình. Nghe được nửa ngày cô mới hiểu rõ ràng, hóa ra mẹ Lục Đình đã đáp ứng cho mình tất cả thu nhập và tài sản của Lục Đình cho mình, nếu anh ngoại tình, vậy thì tài sản sẽ để lại cho cô.

Phải biết rằng chỗ đó cũng không phải là nhỏ nhoi gì nên bà cảm thấy nhà trai đã đủ thành ý, Phương Cửu chính thức bị mẹ mình "bán" đi.

Bạch Khê vô cùng quan tâm bảo rằng: "Tiểu Cửu à, con yên tâm, sau này con chung sống cùng Lục Đình rồi, ba mẹ sẽ không làm phiền đến cuộc sống của hai đứa đâu."

Phương Cửu hơi lúng túng cười cười, tầm mắt cô bất giác đặt lên người đàn ông bên cạnh Bạch Khê, ông ấy là ba của Lục Đình, nhà làm phim nổi tiếng kia. Ông ấy thoạt nhin thành thục ổn trọng vô cùng, lạnh nhạt với người khác nhưng khi nhìn vợ mình thì ánh mắt ông trở nên đặc biệt dịu dàng, có thể thấy rằng hai vợ chồng họ rất thương yêu nhau.

Khống biết nghĩ ra điều gì mà Phương Cửu chỉ cảm thấy đau đầu vô cùng, đau tới độ cô không chịu nổi nên đứng dậy muốn về phòng.

"Tiểu Cửu, con làm sao thế? Lại hạ đường à?" Mẹ Phương nóng vội muốn qua xem nhưng bị Phương Cửu đưa tay ngăn cản, "Con không sao đâu ạ, ngủ một lúc là được."

Tuy cô nói thế nhưng Lục Đình vẫn tiến đến đỡ lấy cô, sau đó hai người cùng vào phòng.

Nhìn bóng lưng của hai cô cậu này, Bạch Khê thở dài một hơi. Chẳng mấy chốc bà sẽ có cháu bế thôi.

Sau khi được anh đỡ lên giường, Phương Cửu không còn nghe rõ anh đang nói gì nữa. Cô chỉ thấy đầu mình căng ra, nằm ngửa ngày mới lấy lại được tinh thần.

Mở mắt ra rồi nhìn trần nhà trên đỉnh đầu mình, còn có người đàn ông vẫn đang xem di động ở bên cạnh, Phương Cửu chỉ thấy tất cả đều quá ư là hư ảo!

Vậy mà cô lại hoàn thành nhiệm vụ trong tình trạng mất trí nhớ!

Không sai, Phương Cửu đã nhớ hết tất cả. Đây là một quyển tiểu thuyết tinh anh đô thị, nam chủ là một nhà chế tác có tiếng, đồng thời đều có cổ phần trong rất nhiều công ty giải trí, nữ chủ là một nhà thiết kế trang sức. Nam chủ gặp nữ chủ trong một buổi tiệc rượu, vừa gặp đã yêu sau đó bắt đầu theo đuổi điên cuồng, ngặt nỗi khi đó nữ chủ còn có anh thanh mai trúc mã nên không có đáp ứng. Mãi đến khi phát hiện thanh mai trúc mã có người mình thích, nữ chủ đau lòng, nam chủ thừa cơ an ủi, thuận lợi bắt được nữ chủ.

Tuy bên trong cũng có trắc trở gập ghềnh nhưng cuối cùng hai người vẫn thuận lợi kết hôn, còn sinh được đứa con trai – chính là Lục Đình đây.

Phương Cửu liếc qua Lục Đình còn đang nghịch di động của cô ở cạnh đây, mất nhiên nhẫn mà đẩy anh một cái, "Em không thoải mái, sao anh không lo chút nào vậy?"

Cô hơi ngờ vực rằng nhiệm vụ này của mình có thể hoàn thành suôn sẻ được không đây.

Lục Đình lướt tới Taobao của cô, tiếp đo lại đưa di động qua, "Có lúc lo lắng không nhất thiết phải biểu hiện ra."

Phương Cửu: "..." Cho nên ở trước mặt cô mà còn muốn diễn kịch đấy hử?

Nhận lấy điện thoại di động qua, Phương Cửu xem phần mềm hoạt động gần nhất thì phát hiện Lục Đình lại chơi Taobao của cô?

Mới mở ra coi, phát hiện mình có không ít tiền nhưng xe mua hàng trống lốc, ngay cả hai bộ mỹ phẩm siêu đắt cô không dám mua cũng bị anh mua luôn!

"Sao, sao anh lại..."

"Em không cần cảm động." Anh trịnh trọng liếc mắt nhìn cô.

Phương Cửu hít sâu một hơi, tiếp đó bật dậy khỏi giường, trừng mắt nói với anh: "Không phải anh đã nói sau khi kết hôn sẽ đưa hết tiền cho em giữ sao? Thế mà anh còn tiêu xài lung tung?"

Lục Đình: "..."

Anh yên lặng móc bóp, rút thẻ căn cước và tờ một trăm đồng ra, mấy thứ còn lại, kể cả bóp tiền đều giao cho cô.

"Tôi nói lời giữ lời, mật mã đều là sáu số một, sau này một tháng tôi chỉ dùng một trăm." Anh vừa nói, vừa cẩn thận xếp tờ tiền lại từng tí, thoạt nhìn buồn cười cực kỳ.

Phương Cửu: "..." Người này điên rồi à?

Có điều cũng đúng, bình thường đóng phim thì mua cái gì cũng có trợ lý, dầu gì còn có công ty chi trả, tự mình giữ... Không tiền cũng chẳng sao, không thể tằng chịu với mấy cô gái khác!

"À, chính anh nói đấy nhé, chỉ là anh cứ yên tâm, sau này em sẽ mua quần áo cho anh." Phương Cửu còn rút thêm tờ một trăm đưa cho anh, "Đổ xăng cũng cần tiền."

Nói đến đây, di động của cô lại đổ chuông, vừa nhìn thì thấy là Chu Thuyên!

Khỏi cần suy nghĩ cũng biết anh ấy muốn nói đến chuyện gì, nhưng trước đó thì coi như là bỏ đi, bây giờ cô nhớ ra mọi chuyện rồi, đây chính là nhiệm vụ cuối cùng, nếu cô còn thất bại thì đập đầu vào tường luôn đi!

Chẳng qua không chờ cô nhận điện thoại, một bàn tay đã đoạt lấy di động của cô, sau đó trực tiếp tắt di động.

"Anh không cần nói với anh ấy một chút sao?" Phương Cửu có thể tưởng tượng ra bóng ma trong lòng Chu Thuyên to bự cỡ nào.

Lục Đình ngẩng đầu lên, thế rồi đột nhiên đẩy cô ngã nhào trên giường, chôn đầu ở giữa cổ cô rồi nhẹ giọng nói rằng: "Tôi thấy rằng so với việc em đi giải thích với anh ta, không bằng nghĩ đến chuyện động phòng hoa chúc của hai ta một chút."