Mười Năm Yêu Anh Nhất

Chương 31




Có lẽ Tưởng Văn Húc đã hồi tâm. Cái khác Hạ Tri Thư không nhìn ra, nhưng ít nhất người đàn ông này cũng đã nhớ đâu là nhà rồi. Bình thường buổi sáng hắn đi làm, buổi tối dù có xã giao trễ đến mấy cũng nhớ đường về nhà.

Bệnh của Hạ Tri Thư vẫn vậy, không tốt hơn cũng không xấu đi, đến khi tới bệnh viện cậu mới phát hiện bác sĩ Ngải cứ luôn tránh mặt cậu. Hạ Tri Thư cũng chẳng nghĩ nhiều về việc đổi bác sĩ, chỉ nghĩ do Ngải Tử Du quá bận mà thôi. Hôm ấy cậu thấy Ngải Tử Du ra khỏi phòng làm việc, đi lướt qua cậu như chưa từng quen biết, khi ấy cậu mới hiểu được gì đó.

Nhưng cậu vẫn có điều không hiểu, trong ấn tượng của cậu, Ngải Tử Du vẫn rất quan tâm cậu, quan hệ của hai người cũng có thể xem là bạn bè, vậy mà bây giờ lại lạnh lùng đến vậy. Hạ Tri Thư không quá nhạy cảm với mấy việc đối nhân xử thế, hơn nữa việc này không rõ ngọn nguồn thì chẳng cách nào hiểu được.

Hạ Tri Thư tiếp tục đến bệnh viện hóa trị, lần này là lần thứ ba, đến một người thân ở cạnh cũng không có.

Quá trình trị liệu vẫn dài dằng dặc và dày vò, đến mức mùa đông này đọng lại trong ký ức của cậu chỉ có buồn chán đằng đẵng, gió dường như chưa từng ngừng thổi, trong mắt ngoài bầu trời xám xịt thì chỉ còn lại bức tường trắng xóa trong bệnh viện.

Ngày đó, sau khi hóa trị xong, Hạ Tri Thư nằm gần mười phút mới có được chút sức để ngồi dậy. Cậu vịn tường bước đi, sắc mặt tái đến mức có thể hòa thành một thể với màu tường, tất cả của cậu ngoại trừ cô đơn và tiều tụy ra thì chỉ còn lại một nắm xương.

Hạ Tri Thư đau đầu buồn nôn, vì ảnh hưởng bởi đợt hóa trị mà ngay cả đường nhìn cũng mơ hồ. Cậu thật sự không kiên trì nổi nữa, bèn chậm rãi ngồi xuống chờ cơn choáng váng qua đi. Hạ Tri Thư nghỉ một lúc lâu, đến khi trước mắt đã rõ ràng mới chợt thấy một người. Đập vào mắt là đôi giày da hươu, kế đến là ống quần thẳng tắp, áo khoác trắng, đến cuối cùng là một gương mặt anh tuấn.

“Đến chỗ tôi nghỉ một lúc nhé?” Đồng tử của Ngải Tử Du có màu nâu rất dịu dàng, ánh mắt anh nhìn Hạ Tri Thư có một chút bi thương không nói thành lời.

Hạ Tri Thư cắn môi đứng dậy, nhưng thật sự đã cố hết sức. Ngải Tử Du không kiềm chế đỡ cậu dậy như thường ngày, lần này anh trực tiếp ôm ngang Hạ Tri Thư vào ngực.

“Bác sĩ!” Hạ Tri Thư hoảng sợ hét một tiếng.

Ngải Tử Du đến lông mày cũng không nhíu, bước nhanh về phía trước. Trái lại Hạ Tri Thư lúng túng vô cùng, hô lớn hai lần: “Bác sĩ!” Ánh mắt của người bệnh xung quanh nhìn bác sĩ từ nghi vấn dần chuyển thành hiểu rõ.

Bày biện trong phòng nghỉ vẫn không có gì thay đổi, chỉ có cái chăn gần đây không được phơi nắng đã hơi ngả màu.

“Cảm ơn bác sĩ.” Tim Hạ Tri Thư vẫn còn đập mạnh, mặt mày vì thiếu ô xi mà đỏ bừng.

Ngải Tử Du đặt Hạ Tri Thư lên giường rồi vẫn cúi đầu, cũng không lên tiếng, không khí trong phòng dường như ngưng đọng lại.

Hạ Tri Thư mím môi, nhẹ kéo ống tay áo anh hai lần: “Sao vậy?”

Ngải Tử Du bỗng ngẩng đầu, ôm chặt Hạ Tri Thư: “…Xin lỗi … xin lỗi… xin lỗi…”

Vành mắt Ngải Tử Du đỏ ửng, Hạ Tri Thư thấy trong đó chứa đầy bi thương như muốn nhấn chìm người đến chết.

“Sao vậy?” Bả vai Hạ Tri Thư cứng đờ, sau đó liền thả lỏng, cậu vỗ lưng bác sĩ như an ủi: “Anh sao vậy?”

“Tủy… tủy…” Ngải Tử Du nghẹn ngào: “Tủy hợp với cậu tôi đã tìm được… Đó rõ ràng là của cậu. Nhưng con trai của thị trưởng cũng cần gấp, người hiến tuỷ đó vừa kiểm tra đi ra đã bị họ đưa đi…”

Hạ Tri Thư ngẩn người, sau đó nở nụ cười: “Chỉ có vậy thôi? Không sao, tôi còn tưởng rằng anh bị cái gì.” Giọng Hạ Tri Thư rất dịu dàng, không những không uất ức mà trái lại còn an ủi người khác: “Không có tủy phù hợp thì có thể tìm tiếp, con trai của thị trưởng nhất định là được cưng chiều hơn tôi, cho cậu ta trước cũng chẳng có vấn đề gì.”

“Vốn không phải vậy, cậu quan nhị đại kia lấy tủy cho tình nhân bị bệnh của cậu ta.”

“Có tình có nghĩa, lấy công làm tư, người này cũng đâu có tệ.” Hạ Tri Thư vẫn còn tâm trạng trêu Ngải Tử Du. Cậu đương nhiên rõ tìm được tủy phù hợp khó đến nhường nào, bỏ lỡ cơ hội này gần như đồng nghĩa với con đường sống của cậu đã mất. Nhưng có thể chỉ vậy thôi, sống chết do trời, tại số cả.

“Không, tôi sẽ cầu xin anh tôi, nhất định có cách… Tri Thư, nhất định sẽ có cách.”

Hạ Tri Thư sợ nhất là thấy người khác khổ sở vì mình, cảm giác này còn khó chịu hơn đau đớn của bản thân. Cuối cùng mắt cậu cũng ưng ửng đỏ: “Bác sĩ… Bác sĩ Ngải, không sao, tôi chỉ là một trong những bệnh nhân của anh, không chữa khỏi cho tôi là lẽ đương nhiên, không phải ngoài ý muốn.”

Ngải Tử Du đứng dậy, cúi xuống nhìn Hạ Tri Thư, trong mắt chứa thứ gì đó lấp lánh: “Tôi không muốn chỉ coi em là bệnh nhân…”

Hạ Tri Thư còn chưa kịp nói gì đã thấy Ngải Tử Du kề sát lại nắm lấy vai mình, sau đó mang theo tâm tình thất bại bị dồn nén hôn lên môi cậu: “Tri Thư, tôi rất thích em, rất thích… Tôi không muốn như vậy nên mới trốn tránh em, nhưng tôi thật sự không nhịn được… Tôi thật sự rất sợ.”