Mướn Chồng

Chương 173




Trên đường đi Kiên báo cáo sơ qua tình hình buổi kí kết hợp đồng hôm qua cho Quân nghe. Đi công tác xa tất phải mua quà cho người thân trong gia đình. Quân không đi nhưng Quân nói dối cả nhà là Quân đi công tác nên Quân phải đóng cho trọn vai diễn của mình.

Về đến nhà, Quân hồi hộp không yên, không gặp Diễm từ sáng hôm qua đến giờ, Quân đã nhớ Diễm, lo lắng cho Diễm đến phát điên thế này nếu lâu không gặp hoặc không có được Diễm, Quân tự hỏi làm sao mình có thể sống nổi.

Bà giúp việc mừng rỡ khi thấy Quân.

_Chào cậu. Cuối cùng cậu cũng về…!!

Quân nôn nóng hỏi.

_Cô ấy đã đỡ chút nào chưa hả Dì…??

Mặt bà giúp việc kém vui.

_Cô ấy bị nặng hơn hôm qua, nhưng đã đỡ hơn rồi….!!

_Bố mẹ cháu có ở nhà không….??

_Họ đều đang ở nhà, bà chủ đang chăm sóc cô Diễm…!!

Quân mỉm cười.

_Cảm ơn Dì…!!

Quân lái xe vào trong sân. Tắt máy, tút chìa khóa, nhờ bà giúp việc xách đồ vào trong nhà, Quân đi thật nhanh lên lầu. Quân muốn nhìn thấy Diễm.

Bà Phương đang đắp khăn trên trán Diễm, Diễm đã chìm vào giấc ngủ, cơn sốt đã giảm bớt, mặt Diễm nóng bừng, cơ thể thỉnh thoảng lại run lên.

Quân mở cửa phòng, nhìn cảnh mẹ mình đang chăm sóc Diễm, lòng Quân dâng lên một cảm giác hạnh phúc và xúc động. Quân có thể yên tâm về mối lương duyên của mình và Diễm, hai người không còn sợ bà Phương ngăn cấm nữa, bà đã chấp nhận Diễm làm con dâu của bà, chấp nhận Diễm là một thành viên trong gia đình.

Quân gõ nhẹ vào cánh cửa, bà Phương giật mình quay lại. Thấy con trai đang đứng dựa vào cửa. Bà mỉm cười.

_Con đã về….??

_Vâng, chào mẹ…!!

Chỉ ba từ bà Phương đã thể hiện rõ tình cảm, quan tâm đến thằng con trai, mặc dù Quân không phải là con đẻ của bà nhưng bà luôn yêu quý Quân còn hơn cả con trai của bà. Bà muốn Quân được hạnh phúc, được nuôi dạy một cách tốt nhất, tình cảm này bà không thể dễ dàng san sẻ cho một cô gái khác, không dễ dàng để nghĩ mai sau Quân không còn là của bà nữa. 

Bà lo sợ khi Quân có người yêu, lấy vợ, Quân sẽ quên bà nhưng Quân không quên, Quân luôn coi bà là một người mẹ quan trọng trong cuộc đời mình, luôn kính trọng, biết ơn công dưỡng dục của bà. Bà đã nghĩ rất nhiều nếu bà thực sự yêu Quân, thương Quân bà nên để cho Quân tự chọn lấy hạnh phúc, tình yêu của mình, bà không nên ép buộc Quân nữa. Diễm cũng không xấu xa như bà tưởng, từ hôm qua đến giờ, bà đã dần thay đổi suy nghĩ của bà đối với Diễm.

Hiểu ý Quân muốn được ở riêng với Diễm nên bà Phương đứng dậy.

_Con ở đây với nó đi, nó chỉ vừa mới ngủ thôi…!!

_Cảm ơn mẹ….!! 

_Con trở nên khách sáo với mẹ từ bao giờ thế, nếu vì nó con cảm ơn mẹ, con không cần phải làm thế, mẹ muốn nghe câu này từ miệng nó…!!

Quân cười.

_Cô ấy vẫn chưa cảm ơn mẹ sao….??

_Nó nói rồi…!!

Bà Phương rời khỏi phòng, Quân đóng cửa lại, bước lại gần giường, ngồi xuống, Quân cầm tay Diễm, cả người Diễm nóng bừng vì sốt. Quân sờ lên trán Diễm. Quân thở dài.

_Nhìn em xanh xao quá, em nên mau khỏi ốm nếu không anh không chờ được đâu. Em có hiểu anh nói gì không…??

Quân hôn Diễm, Diễm mở mắt nhìn khuôn mặt Quân đang rất gần khuôn mặt mình. Đỏ bừng mặt, Diễm run rẩy hỏi.

_Em đang mơ à…??

Quân mỉm cười.

_Cuối cùng công chúa cũng tỉnh ngủ…!!

Lắc đầu mấy cái cho tỉnh ngủ. Diễm nhìn Quân thật kĩ, không tin đây là sự thật. Diễm nói.

_Không phải anh đang ở bệnh viện hay sao. Vết mổ của anh đã lành đâu….??

_Ai bảo em bị ốm làm anh lo lắng nên anh trốn viện về đây…!!

_Nếu anh nên quay về bệnh viện đi, em sẽ không yên tâm khi anh chưa khỏi hẳn, anh lại trốn đi…!!

_Đây là lỗi của em, em phải thay bác sĩ chăm sóc cho anh…!!

Diễm cố gắng ngồi dậy, Quân đẩy Diễm nằm xuống.

_Em bị sốt thế này,em định đi đâu….??

_Em muốn đưa anh về bệnh viện….!!

Quân phì cười.

_Em ốm yếu thế này, em đi còn không nổi làm sao em đưa được anh đi…!!

Diễm vênh mặt lên.

_Anh đừng khinh em, em khỏe hơn nhiều so với tưởng tượng của anh….!!

Quân gật gù.

_Anh đã được nếm mùi “sức mạnh” của em. Nhưng để khi nào em khỏe hẳn rồi hãy dùng sức mạnh của em với anh, còn bây giờ nghe lời anh nằm nghỉ đi…!!

Tiếng gõ cửa phòng vang lên. Quân đi ra mở cửa. Bà giúp việc bưng một tô cháo nóng, bà nói.

_Cô ấy cần ăn cho lại sức, từ sáng đến giờ cô ấy không chịu ăn gì tôi sợ cô ấy đói nên nấu một nồi cháo cho cô ấy….!!

Quân đón lấy tô cháo trên tay bà giúp việc.

_Để cháu cho cô ấy ăn, cảm ơn Dì…!!

Không làm phiền hai người, bà giúp việc đi xuống lầu. Diễm đã có Quân chăm sóc nên bà Phương, bà giúp việc, ông Trương không cần phải lo lắng nhiều nữa.

Nhìn tô cháo bóc khói trên tay Quân, Diễm rùng mình không muốn ăn.

_Em không đói….!!

Quân nhíu mày.

_Em có chắc không…??

Diễm gật đầu.

_Chắc…!!

Quân nói đầy đe dọa.

_Tốt nhất là em nên ăn hết tô cháo này nếu không anh bắt buộc phải bón cho em ăn…!!

Diễm đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Bực mình vì lần nào Quân cũng tìm cách ép mình phải làm theo ý Quân. Diễm cáu.

_Anh chăm sóc em hay là khủng bố tinh thần em thế….??

_Anh chăm sóc em…!!

_Chăm sóc em mà ép em phải làm theo ý của anh mặc dù em không thích hay sao….??

_Anh lo cho em nên mới bảo em ăn hết tô cháo có gì là sai. Em có tính trẻ con, ương bướng nếu không ép, không bắt buộc em, em sẽ không nghe lời, anh không muốn em ngã quỵ vì bị suy dinh dưỡng….??

Diễm tức muốn điên lên.

_Anh bảo em bị suy dinh dưỡng sao. Sức khỏe của em bình thường, em thấy em không sao cả…!!

Quân không nói gì, đưa một thìa cháo trước mặt Diễm, thổi cho bớt nóng. Quân nịnh.

_Em yêu, ăn cháo đi nào….!!

Mặt Diễm đã đỏ sẵn rồi nay càng đỏ hơn. Diễm không thể tin nổi là Quân lại đối xử với mình như một đứa trẻ con hay làm nũng nên Quân cần phải nịnh, phải dỗ dành.

_Em không muốn ăn…!!!

Quân cười lạnh.

_Em nói lại câu đó một lần xem, anh sẽ không nể nang gì em nữa đâu….!!

Diễm run rẩy, ác quỷ bắt đầu trỗi dậy rồi. Diễm hình dung cảnh mai sau khi hai người thành vợ chồng, mỗi lần Diễm bị ốm, Quân đều dùng cách này để ép mình ăn, Diễm rùng mình vì ớn.

_Thế nào em yêu, em có ăn không…??

Diễm van xin.

_Để lúc nữa em ăn được không anh…??

Diễm nở một nụ cười thật ngọt.

_Anh cần phải đi nghỉ ngơi, sức khỏe của anh còn yếu, anh không cần phải chăm sóc em để Dì Liên chăm sóc em là được rồi…!!

Quân mỉm cười đáp lại nụ cười của Diễm, giá mà Quân không cười, Diễm còn đỡ sợ hơn, nụ cười của Quân giống như một tảng băng đang trôi trên sông, nó có thể tan vỡ bất cứ lúc nào, Diễm không muốn bị nhấn chìm theo nó. Diễm muốn chạy thoát nhưng dù có cố Diễm cũng không thể thoát khỏi được vòng tay của Quân, Diễm phải ngoan ngoãn trở thành một cô vợ bé nhỏ của Quân.

Diễm không thể phàn nàn hay kêu ca, vì Quân đối xử với Diễm rất tốt, Quân trân trọng, lo lắng, quan tâm đến Diễm. Diễm hạnh phúc khi có một người yêu như Quân, điều khiến Diễm không chịu nổi, muốn chống đối Quân là tính gia trưởng, thích làm theo ý mình, thích kiểm soát cuộc đời mình của Quân. Diễm ước giá mà Quân có thể để cho Diễm làm theo ý mình thì hay biết mấy, nhưng rất tiếc, Quân sẽ không bao giờ từ bỏ những ý nghĩ ấy, một người có tính cách sở hữu cao như Quân sẽ không bao giờ từ bỏ những thứ mà mình đang có.