Muốn Làm Ông Xã Của Em

Chương 84: Cho em chút ngon ngọt




Ngày này Tô Tiểu Mễ đang xem manga, Nghiêm Ngôn ngồi bên cạnh cậu vọc máy tính, gần đây không hiểu sao Tô Tiểu Mễ mê đọc manga một cách lạ kỳ, tuy nhiên trừ Nghiêm Ngôn sẽ không bao giờ  thay đổi.

“Này, Tô Tiểu Mễ, anh hình như chưa từng đưa em đi đâu chơi đúng không?” Nghiêm Ngôn đột nhiên thốt ra một câu, tầm mắt vẫn ngó chừng màn hình máy tính, Tô Tiểu Mễ nghiêng đầu suy nghĩ : “Lần đi cắm trại dã ngoại đó có tính không?”

“Anh nói là chỉ có hai người chúng ta thôi đấy”

“Hả? Nghe anh nói vậy dường như không có”

“Ngày mai chúng ta lập tức đi”

Tô Tiểu Mễ bị lời Nghiêm Ngôn làm cho giật mình đánh rớt quyển sách xuống đất : “Ngày mai? Tại sao đột nhiên quá vậy”

“Thế nào? Em không muốn đi thì thôi, dù sao anh cũng chỉ tùy tiện nói”

“Em muốn đi, em muốn đi, ai nói em không muốn đi chứ hả, mà chỉ có hai người chúng ta thôi đúng không? Không có Lô Y Y? Không có Dương Huy, Lưu Ứng Tinh, người nào cũng không có, anh xác định thật chỉ có hai người chúng ta thôi ư?”

“Nếu em muốn gọi hết bọn họ cũng có thể”

“Em mới không gọi hứ”

Được đi chơi là tinh thần sảng khoái, Tô Tiểu Mễ nằm bò trên giường, hai tay chống cằm nhìn chằm chằm sống lưng Nghiêm Ngôn: “Ngôn~ anh hãy khai thật đi, tự nhiên cho em niềm vui ngọt ngào, ngày mai không biết là ngày mấy nữa”

“Tự mình em xin nghỉ phép đi”

“Em mà ra tay không phiền anh lo lắng đâu? Ngôn, Ngôn, vậy chúng ta đi nơi nào” Tô Tiểu Mễ nhảy xuống giường chạy qua chạy lại trong phòng, tâm trạng hưng phấn cùng cực còn chà xát hai tay của mình.

“Chỉ cần em thu dọn đủ hành lý là được”

Lần này Tô Tiểu Mễ lại nhảy đến phía sau Nghiêm Ngôn, vòng tay ôm cổ hắn: “Được, toàn bộ đều nghe theo anh, Ngôn ~ em yêu anh muốn chết luôn à” Dứt lời liền hôn má trái Nghiêm Ngôn chụt một cái.

“Nhanh lên đi” Nghiêm Ngôn mặt không biểu tình đem má trái bị Tô Tiểu Mễ hôn còn dính lại nước miếng lau sạch.

Nghe lệnh chạy đi thu dọn hành lý, Tô Tiểu Mễ vừa mới mở ra cái túi chứa một ít vật dụng lại nghe thấy Nghiêm Ngôn nhắc nhở: “Em tốt nhất đừng đem mấy thứ nhàm chán để vào trong đó đấy!” Tô Tiểu Mễ đầu tiên kinh ngạc, một lúc sau không thể làm gì khác hơn đem mấy thứ mà Nghiêm Ngôn nói nhàm chán trả về vị trí cũ, còn len lén quay đầu nhìn Nghiêm Ngôn một cái, Nghiêm Ngôn rõ ràng đang xem máy tính, chẳng lẽ sau lưng Nghiêm Ngôn mọc thêm một con mắt, mới lý giải được việc hắn biết cậu đang làm gì.

“Ngôn ~ sao anh lại biết ?” Tô Tiểu Mễ vừa cầm lấy y phục nhét vào túi hành lý vừa vờ hỏi.

“Chỉ với chút thông minh của em, muốn làm gì, nghĩ cái gì tưởng có thể giấu được anh chắc?”

“Anh biết thật sao ?” Tô Tiểu Mễ có phần không tin: “Không bằng hiện tại anh nói xem em đang làm cái gì, nghĩ cái gì?” Tô Tiểu Mễ đưa lưng về phía Nghiêm Ngôn bắt đầu vặn vẹo cái mông.

“Em đang làm chuyện ngu ngốc, nghĩ chuyện ngu ngốc” Nghiêm Ngôn đầu cũng không quay lại nói.

Tô Tiểu Mễ nghe Nghiêm Ngôn chê bai mình liền giương mắt nhìn, người kia vẫn không động đậy, cuối cùng khuất phục đáng thương hề hề tiếp tục thu dọn đồ đạc.

“Ngôn ~ bàn chãi đánh răng có cần mang không hay để tới đó mua, khăn lông nữa chứ, Ngôn ~ anh nói xem có nên mang khăn lông đi không, em cảm thấy vấn đề này thật khó quyết định” Nhiệt tình đầy cõi lòng vậy mà Tô Tiểu Mễ hỏi một hồi chỉ nhận được sự trầm mặt, cuối cùng đành phải tự mình quyết định nhưng đó đã là thói quen ăn sâu nhất thời khó thay đổi, mỗi lần có chuyện gì cũng muốn hỏi vị chủ gia đình này đóng góp ý kiến. Bận bịu một hồi cuối cùng cũng đã thu xếp xong những thứ cần thiết.

“Ngôn ~ sao đột nhiên muốn đưa em ra ngoài đi chơi, thật không giống anh chút nào. A, không phải anh muốn đưa em đến sơn cốc hẻo lánh, sau đó thừa dịp em không chú ý đẩy em xuống núi, mục đích để thoát khỏi em”

“Đề nghị này anh sẽ suy xét” Cuối cùng Nghiêm Ngôn đã chịu lên tiếng.

“Ngồi tù vì em hả, không đáng đâu” Tô Tiểu Mễ lại nhào đến đứng phía sau ôm Nghiêm Ngôn lắc tới lắc lui người hắn. Nghiêm Ngôn bị dao động dữ dội căn bản không thể nhìn vào màn hình máy tính, nhíu lại đôi mày, mở miệng định nói lại bị Tô Tiểu Mễ lắm mồm giành trước một bước: “Ngôn ~ anh khoan hãy xem máy tính, có thời gian thì nhìn mặt em nhiều thêm chút đi”

“Nhìn em làm gì?”

“Đem hình dáng của em khắc sâu vào tâm trí, dù có hóa thành tro anh cũng nhận ra được” Tô Tiểu Mễ thành thật nói.

“Tại sao, em muốn chết rồi hả?”

“Phi! Chẳng qua em nghe người khác nói nếu như trong lòng vẫn nhớ nhung người mình yêu, kiếp sau nói không chừng sẽ được gặp mặt”

“Em tin mấy thứ đó nữa à?” Nghiêm Ngôn đối với chuyện mê tín vô cùng phỉ nhổ.

“Thà rằng tin là có, không thể tin là không, nếu không có kiếp sau em vẫn muốn nhớ khoảnh khắc khi hai ta bên nhau, còn nếu thật sự có kiếp sau, mà kiếp đó em lại là nam, anh cũng là nam, thế anh có còn chọn em không?” Tô Tiểu Mễ hỏi.

“Tô Tiểu Mễ, em có nhớ lúc em đến thành A, anh tới phi trường đón em đã nói lời gì không?” Nghiêm Ngôn rốt cục tránh thoát vòng tay Tô Tiểu Mễ, đứng lên, đi vòng qua nơi treo áo khoác lấy ra một điếu thuốc, châm lửa rít một hơi rồi mới bắt đầu kiểm tra trong túi mình có món đồ nào kỳ quái không.

Tô Tiểu Mễ đứng im tại chỗ đầu óc chuyển động hồi tưởng đến lần đó, lần mà ở cùng với Nghiêm Ngôn, trí nhớ của cậu từ trước đến nay rất tốt, nhanh chóng nhớ ra, ấp úng nói: “Anh hình như nói: ‘Mẹ nó, đang đi giữa phố xá em gọi điện làm gì!’ chính là những lời này”

“Không phải những lời đó”

“Không thì là’ đồ ngốc?” Em đúng là đồ ngốc’?”

“Trong đầu em sao chỉ nhớ những lời này, khi đó không phải anh đã nói ‘ Em tựa như bản mo rat, chỉ cần liếc sơ qua đã có thể nhận ra em trong đám người’ Bởi vậy, bất kể là kiếp này hay kiếp sau, anh đều có thể từ trong đám người nhận ra em” Nghiêm Ngôn nhàn nhạt nói.

Tô Tiểu Mễ lòng ngập tràn cảm động, xông lên phía trước muốn đem Nghiêm Ngôn đẩy ngã trên giường, Nghiêm Ngôn phát giác liền xoay người tránh thoát, Tô Tiểu Mễ chụp vào khoảng không tự mình ngã nhào trên giường. Lúc này Nghiêm Ngôn từ trong túi hành lý của mình rút ra chiếc quần lót màu hồng : “Em còn chưa bỏ vật này nữa hả? Không phải anh đã bảo đừng bỏ mấy thứ nhàm chán đó vào hay sao?” Lời vừa dứt Nghiêm Ngôn cầm chiếc quần lót hồng chưa mặc qua lần nào ném trên mặt Tô Tiểu Mễ.

Bị chịu trận, Tô Tiểu Mễ lấy xuống vật trên mặt, lẩm bẩm “Không ngờ giấu kỹ vậy cũng bị phát hiện, coi như anh lợi hại.” Nói xong liền đem thứ đó nhét vào trong túi của mình.

Lần đầu tiên được đi chơi mà chỉ mình đôi ta, Tô Tiểu Mễ vô cùng cao hứng, vô cùng háo hức, cả người như bị vây bởi sự phấn khởi, mà một khi phấn khỏi lại đặc biệt nói nhiều( T/g: Lúc cậu không phấn khởi tôi cũng thấy cậu nói rất nhiều mà… ), từ lúc bắt đầu lên xe và cả ngày hôm đó lỗ tai Nghiêm Ngôn không ngừng bị hành hạ bởi những tiếng chi chi tra tra giống như một đỉnh núi chim tước. Nghiêm Ngôn đến chỗ nào Tô Tiểu Mễ chi chi tra tra đến đó.

Rốt cục Nghiêm Ngôn không thể nhịn được nữa trừng Tô Tiểu Mễ: “Em nói thẳng đi, phải tốn bao nhiêu tiền mới mua được sự yên tỉnh của em” Trải qua thực tế nên hắn biết trực tiếp dùng tiền nhét miệng Tô Tiểu Mễ  là hữu hiệu nhất , và cũng là phương pháp tốt nhất.

Trong đầu Tô Tiểu Mễ lập tức gãy bàn tính, có tiền có thể mua món đồ mà cậu thích, mà gần đây Tô Tiểu Mễ vừa lúc muốn mua một món quà cho Nghiêm Ngôn, bản thân cậu thường ngày có nhiêu dùng nấy hiện tại đương nhiên không dư đồng nào, bất đắc dĩ phải dựa dẫm chút tiền phi nghĩa này, không phải chỉ cần yên tĩnh một lát thôi ư, không làm khó được cậu, Tô Tiểu Mễ gật đầu, ngậm chặt cái miệng, duỗi ra ngón tay so đo đếm chữ, Nghiêm Ngôn từ trong túi lấy ra một ít ném về phía cậu, Tô Tiểu Mễ vui đến phát điên nhanh chóng cầm lấy bỏ vào quỹ riêng của mình. ( T/g: Dùng tiền của Nghiêm Ngôn để mua quà tặng Nghiêm Ngôn, chắc chỉ có mỗi cậu nghĩ ra thôi ấy… )

Có tiền rồi Tô Tiểu Mễ lần đầu tiên yên tĩnh đến trưa, khi trời chuyển sang đêm rốt cuộc nhịn không được chọt chọt Nghiêm Ngôn: “Ngôn~ em thật sự rất muốn biết tại sao anh dẫn em ra ngoài chơi?”

“A, em muốn nghe lời thật đúng không, hôm nay anh tình cờ thấy đề cương luận văn của em gửi đến hộp thư, lần này anh cho em hưởng trước sự ngon ngọt, sau khi trở về em không được tiếp tục chơi bời biết không, bắt đầu làm đề cương luận văn ngay cho anh”

Tô Tiểu Mễ nghe Nghiêm Ngôn đơn giản giải thích, tâm trạng vốn phấn khởi liền lạnh xuống: “Cái đó không cần gấp, mấy ngày cuối cùng làm cũng không muộn đâu ” Tô Tiểu Mễ là loại người kéo được ngày nào thì hay ngày đó.

“Không được, đừng trách anh không nhắc nhở trước, Tô Tiểu Mễ, nếu em không thể tốt nghiệp thì xách đầu mình đến gặp anh”