Muốn Ly Hôn? Không Có Cửa Đâu!

Chương 49: Tổng tài bá đạo




Chuyện Kiều Cảnh Thành nói dối Thẩm Trì còn chưa tính đâu.

“Đồ đáng ghét!” Sức của anh không đọ được với hắn, chỉ có thể bị hắn tùy tay làm gì thì làm, quấn quít một hồi cuối cùng hai người cũng có thể “tương đối thẳng thắn”.

Động tác của Kiều Cảnh Thành chậm lại, “Còn nháo nữa không? Còn muốn ly hôn nữa không?”

Thẩm Trì thở dốc, không dám nhìn lung tung, túm chăn muốn bọc mình lại nhưng bị Kiều Cảnh Thành giành lấy ném luôn xuống đất.

“Ly thì ly! Ngày mai ly luôn!” Phiền phức muốn chết!

Kiều Cảnh Thành không nói hai lời, trực tiếp nằm đè lên Thẩm Trì, “Anh hỏi em lại một lần nữa!”

Nước mắt Thẩm Trì thi nhau chảy ra, thật là oan ức mà!

“Ly hôn, em muốn ly hôn anh nghe không hiểu à?” Thẩm Trì nói thẳng.

Kiều Cảnh Thành không có động tác gì, hai người im lặng một hồi lâu, sau đó hắn kéo chăn lên đắp lại cho Thẩm Trì, làm ầm ĩ một trận như vậy, hắn không muốn tiếp tục giả mù nữa.

Kiều Cảnh Thành thở dài, nhìn bộ dạng Thẩm Trì cuộn lại thành một đống, chủ động mở miệng: “Muốn ly hôn? Cũng được…”

Nghe được những lời này, Thẩm Trì trợn trừng mắt, còn dám nói cũng được?

“Em có biết cái đồng hồ em làm hỏng hai ngày trước có giá bao nhiêu không?” Kiều Cảnh Thành cong khóe miệng, “Còn lần trước em về nhà làm rơi đồ ăn ra thảm… Có thể ly hôn, nhưng chúng ta phải tính toán xong đã.”

“!!!”

Thẩm Trì khịt mũi, “Còn keo kiệt như vậy?”

“Keo kiệt?” Kiều Cảnh Thành hỏi lại, “Đồng hồ đeo tay, đấu giá mua được, 1000 vạn, bây giờ tuy giá thị trường đã tăng nhưng niệm tình chúng ra sống chung một thời gian nên giảm cho em 20%, trả 800 vạn là được, thảm là hàng thủ công nhập khẩu làm từ tơ tằm thiên nhiên, chúng ta không tính, 800 vạn tiền thảm coi như tặng em, như vậy còn keo kiệt nữa không?”

Thẩm Trì: “…..” Được rồi,anh thừa nhận, hắn đúng là một tổng tài bá đạo, hàng thật giá thật, không sai!

“Nếu bây giờ ly hôn em còn có thể lấy của nhà anh một nửa tài sản đó!” Người nào đó sắp chết nhưng vẫn cứng đầu cãi cố.

Kiều Cảnh Thành mỉm cười, “Tài sản? Tài sản gì?” Vốn chỉ là suy đoán, bây giờ xem ra Thẩm Trì thực sự đã biết rồi.

Chương trình tài chính kinh tế kia vốn dĩ hắn không muốn tham gia nhưng bên phía công ty đã đề ra rất nhiều lần, quá phiền nên hắn đơn giản đồng ý tham gia, dù sao Thẩm Trì cũng không bao giờ xem kênh tài chính kinh tế, mà coi như có xem thì cũng là một cơ hội để thẳng thắn nói chuyện.

Ai ngờ đâu xác suất nhỏ như vậy cũng thực sự bị Thẩm Trì xem được.

Thấy Kiều Cảnh Thành tiếp tục giả bộ, Thẩm Trì nổi giận, “Anh còn diễn?! Đồng hồ 1000 vạn anh cũng có thì đừng có nói với em là chỉ mở một công ty nhỏ, anh còn gạt em!”

Kiều Cảnh Thành bật cười, cảm thấy phản ứng của Thẩm Trì không nghiêm trọng như hắn nghĩ, hôm nay nháo một trận như vậy chẳng là vì mình nói dối mà thôi.

“Hm… vậy là thái độ mấy ngày này đều là vì chuyện này?” Kiều Cảnh Thành vươn tay muốn ôm nhưng bị Thẩm Trì tránh đi.

“Anh tránh ra! Không được chạm vào em!” Thẩm Trì trừng mắt, đối với chuyện nói dối này của hắn cực kỳ khó chịu.

“Không cần bồi thường tiền nữa, chỉ là một cái đồng hồ mà thôi, lần sau chúng ta mua một xấp về, bảy ngày mỗi ngày đeo một cái.”

Thẩm Trì sắp nổi điên, “Anh có còn biết xấu hổ không thế?!”

Nam nhân nhún vai, “Ở trước mặt vợ mình cần gì phải giữ mặt mũi?” Nói xong Kiều Cảnh Thành túm lấy chăn.

Thẩm Trì sụp đổ, “Aaaa… tránh ra!” Anh không biết rốt cuộc bây giờ mình nên biểu hiện phản ứng như thế nào, muốn tức giận nhưng lại tức không nổi đối với tên bệnh thần kinh này, chỉ có thể liều mạng đuổi hắn đi.

Vội vội vàng vàng, đã thế lại còn tủi thân, Kiều Cảnh Thành nhìn vành mắt của đối phương lại đỏ lên mới hoảng hồn, lấy trong ngăn tủ ra một cái chăn mới đắp lại cho Thẩm Trì, bắt đầu giải thích.

“Bảo bối, anh xin lỗi.” Kiều Cảnh Thành ngồi xếp bằng trên giường, sợ Thẩm Trì tiếp tục nghĩ lung tung, nghiêm túc nói, “Không phải cố ý muốn giấu em, mà là lúc đó nếu không nói dối thì em có kết hôn với anh không?”

Thẩm Trì nhíu mày, khịt khịt mũi, “Lúc đó em sẽ tránh thật xa! Lừa đảo! Bệnh thần kinh!”

“Sax! Nhưng mà không ai bán thuốc hối hận cả, ở trên máy bay ai là người tiếp cận anh trước, em đúng là đồ nhan khống!” Kiều Cảnh Thành nhéo má Thẩm Trì, “Việc này cũng không thể hoàn toàn trách anh, em không lại gần anh thì sao có thể xảy ra những chuyện về sau, đúng không?” Họ Kiều trợn mắt nói dối, rõ ràng là hắn đã có mục đích trước khi xuất ngũ về.

Thẩm Trì càng nghe hắn nói càng buồn bực, “Chỉ vì muốn kết hôn với em? Cho nên mới gạt em? Anh chắc chắn?” Rõ ràng sau đó có hàng ngàn cơ hội có thể thẳng thắn.

Đương nhiên Kiều Cảnh Thành biết Thẩm Trì có ý gì, “Đương nhiên không phải, chỉ là muốn chờ mối quan hệ của chúng ta ổn định rồi mới nói cho em biết. Lúc đầu chúng ta thế nào em biết rồi đấy, đặc biệt là lúc em tới công ty tìm anh, lúc đó đang chiến tranh lạnh, anh nào dám thẳng thắn, vạn nhất em trở mặt nhất quyết đòi ly hôn thì anh biết làm sao bây giờ?”

Thẩm Trì nhìn hắn, không nói gì, nghe rất có lý, nhưng cái này cũng không phải là lý do khiến hắn phải nói dối, “Dù sao anh cũng là kẻ lừa đảo! Lừa hôn, còn lừa gạt tình cảm của em!”

Kiều Cảnh Thành đỡ trán, “Bảo bối, em thật sự nghĩ như vậy? Nhưng hiện tại chúng ta cũng đâu có khác gì lúc trước, chỉ là về sau em có thể thoải mái tiêu tiền, tới trung tâm thương mại không cần mua đồ giảm giá nữa, không phải như vậy sao?”

Không nói thì thôi, vừa nói tới lại nhớ chuyện đi mua đồ với mẹ Kiều lần trước, Thẩm Trì cảm thấy mặt mũi của mình bị ném đi sạch rồi, “Anh còn nhắc tới chuyện này, lần trước mẹ anh nhất định là thấy em hẹp hòi, mặt mũi của em ném tới nhà bà ngoại hết rồi!”

“Mất mặt gì chứ? Mua cho mình đồ giảm giá, mua cho mẹ một cái áo nguyên giá, bà ấy vui vẻ còn không kịp.” Kiều Cảnh Thành trấn an.

Nhưng bây giờ cái gì Thẩm Trì cũng không thể nghe vào, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngoại trừ lần đó còn có Tống Duy, cậu có biết chị dâu mình keo kiệt như vậy là do hoàn toàn không biết trong nhà có bao nhiêu tiền không?

Nếu anh biết, tuyệt đối sẽ mua cho cậu đồ ngọt đắt nhất, tôm hùm đất xào cay đắt nhất!

“…..” Kiều Cảnh Thành buồn cười lôi người nào đó từ trong chăn ra, “Thật sự không sao, mẹ anh rất thích em, em mua cho bà cái áo đó, mấy ngày gần đây gặp mặt đều thấy bà mặc.”

Thẩm Trì khóc không ra nước mắt, “Thảm là hàng thủ công nhập khẩu dệt từ tơ tằm, anh đừng có nhắc tới cái áo 1 vạn tệ kia nữa được không?!” Hiện tại anh chỉ muốn tự đào một cái hố chôn mình xuống.

Kiều Cảnh Thành: “…..”

Tuy không nhắc tới chuyện ly hôn nữa nhưng Thẩm Trì vẫn chưa bình thường trở lại, hai ngày tiếp theo cứ thấy Kiều Cảnh Thành là tránh mặt, không muốn nói chuyện với hắn một chút nào.

Kiều Cảnh Thành hết cách, chỉ có thể thường xuyên tới phòng bệnh của cha Thẩm, Kỷ Nhu buồn cười nhìn hai đứa nhỏ chơi trốn tìm mấy ngày nay, “Đây là làm sao vậy? Tiểu Trì lại cáu kỉnh với con?”

“Không phải, lần này là con sai.” Kiều Cảnh Thành vừa nói chuyện vừa dọn dẹp bàn, “Bác đừng lo lắng, chỉ là việc nhỏ thôi, em ấy thích nhìn con sốt ruột như vậy.”

Kỷ Nhu không hiểu nổi tình thú của bọn trẻ, xua tay không hỏi nữa.

Trên thực tế, Thẩm Trì chỉ là không tiếp nhận được việc một tổng tài giá trị nghìn tỷ điều hành một tập đoàn lớn đa quốc gia lại đi tới đi lui mát xa chân và đưa cơm cho cha mình, anh sợ hãi…

Nhưng mà Kiều Cảnh Thành không để anh trốn tránh thêm nữa, hai ngày sau, mẹ Kiều đưa Tiểu Thần Thần tới bệnh viện, bởi vì cha Thẩm sắp xuất viện về nhà nên bà tới đó thăm một chút.

Một giờ sau khi người đến Thẩm Trì mới biết, là do nhận được điện thoại của Kỷ Nhu, anh liền vội vàng chạy qua.

Nhìn thấy Kiều Cảnh Thành đang đứng ở cửa phòng bệnh, Thẩm Trì đến gần, bất lực hỏi: “Cô muốn tới sao anh không báo trước cho em một tiếng?”

Kiều Cảnh Thành nhún vai, “Em nhìn còn chả muốn nhìn anh, cũng không muốn nói chuyện với anh, anh nói cho em kiểu gì?”

Thẩm Trì: “…..” Chậc, hóa ra là đào sẵn hố chờ mình nhảy vào.

Thẩm Trì vẫn mặc áo blouse trắng đi vào phòng, Tiểu Thần Thần phát hiện đầu tiên, “Bà ngoại, là mợ, là mợ.”

Tình huống có hơi xấu hổ, mẹ Kiều cốc cốc đầu Tiểu Thần Thần, “Ayda, cái miệng nhỏ này…”

Kỷ Nhu cười thành tiếng, “Trẻ con mà, thấy gì nói đó.” Bà nói, “Thực ra gọi vậy cũng không sai, không gọi là mợ thì không biết phải xưng hô cách nào khác.”

Thẩm Trì đỡ trán, bị chính mẹ của mình đào hố, nên buồn hay vui?

“Sao cô đột nhiên lại tới đây?” Thẩm Trì xấu hổ gãi mũi.

Mẹ Kiều kéo anh ngồi xuống, “Chẳng có gì là đột nhiên hay không đột nhiên cả, cô ở nhà nhàn rỗi, không có việc gì liền đến thăm cha mẹ cháu một chút, thuận tiện nhìn xem cháu thế nào? Cánh tay khỏi chưa?”

Đối mặt với hai người mẹ cùng lúc, lần đầu tiên Thẩm Trì gặp trường hợp này, anh vén tay áo lên cho mẹ Kiều xem, bên phải còn dán băng gạc, bên trái có vệt sẹo dài.

“Ôi, lần sau gặp chuyện gì thì phải cẩn thận một chút, đừng xúc động, có chuyện gì thì để Cảnh Thành ra chắn cho cháu, da nó dày.”

Khóe miệng Thẩm Trì giật giật, nhìn lướt qua Kiều Cảnh Thành đang đứng bên cạnh xem náo nhiệt, mỉm cười trả lời: “Cảm ơn cô.”

Kỷ Nhu ở bên cạnh quở, “Con cũng thật là, không biết khách khí gì cả, con không đau lòng cho Cảnh Thành nhưng mẹ và ba con đau lòng.”

Cha Thẩm gật đầu, “Đồng ý.”

Mẹ Kiều xua tay, một bộ chẳng thèm để ý, “Ông bà thích thì tôi đưa ông bà luôn, đứa con trai này nhà chúng tôi từ nhỏ đã không hiếu thuận, chẳng khác gì một cục nợ.”

Thẩm Trì cứng người, đột nhiên nhớ tới mấy ngày nay Kiều Cảnh Thành đã vất vả cực nhọc nhiều vì cha mình, không thể yên ổn nghỉ ngơi, giai đoạn đầu không xuống giường được, đổi túi tiểu, mát xa, lau người, cái gì hắn cũng làm.

Bây giờ bỗng chốc biến thành con trai nhà phú quý, là cái kiểu giàu có mà cả đời này bọn họ không thể với tới được, sax, thật ảo…

Kỷ Nhu và cha Thẩm đều nghĩ vậy, trong lòng càng đánh giá cao Kiều Cảnh Thành.

Mẹ Kiều nghe Thẩm Trì chỉ gọi cô, nhìn một lượt những người trong phòng, tủm tỉm cười nhắc nhở, “Vẫn còn gọi là cô à?” Bà vỗ vỗ lên mu bàn tay Thẩm Trì, “Kết hôn một thời gian không ngắn, liệu có nên sửa miệng rồi không?”

Thẩm Trì kinh ngạc, theo phản xạ nhìn về phía Kiều Cảnh Thành.

Nam nhân nhún vai, đối với trường hợp này chỉ đứng ngoài nghe, không có ý định mở miệng ra nói giúp.

Kỷ Nhu cũng cười nhìn Kiều Cảnh Thành, “Đúng vậy, kết hôn một thời gian rồi, phải không Cảnh Thành?”

Thẩm Trì cảm thấy có chút miệng khô lưỡi khô, trường hợp này đúng là… gặp lần đầu tiên trong đời.

Chỉ thấy Kiều Cảnh Thành mười phần thong dong cười nói với Kỷ Nhu, “Mẹ nói đúng ạ.”

Thẩm Trì: “…..”

Sau đó anh nhìn hắn thản nhiên, mặt không đỏ tim không đập ngồi xuống mép giường cha Thẩm, “Còn có cả baba nữa.”

Tiểu Thần Thần còn nhỏ, không hiểu mấy chuyện này, chỉ thấy cậu nhà mình bỗng dưng có nhiều thêm một cặp cha mẹ, vỗ tay hoan hô, “Bà ngoại, cậu có hai baba hai mama…”

Thẩm Trì chửi thầm trong lòng, không biết xấu hổ!