Mưu Khanh

Chương 4




11

Tiết trời ở Yến quốc dường như lạnh hơn so với Đại Cảnh, Trung thu mới qua hơn hai tháng, ta đã phải mặc y phục dày hơn một chút.

Mặc dù đang có một oa nhi trong bụng, ta vẫn rất thích tản bộ khắp nơi. Nếu không phải Tạ Diễm quá mức lo lắng, ta còn muốn xuất cung chơi.

Mặc dù là ở trong cung, Tạ Diễm vẫn phân phó cung nhân phải nửa bước không rời, đến mức mỗi lần ta đi dạo ở Ngự Hoa Viên cũng đều đi chậm rãi.

Tạ Diễm lo lắng ta buồn chán, còn để ta tổ chức một bữa thưởng hoa yến, muốn ta tìm một vài phu nhân cô nương hợp ý để tán gẫu.

Các nhà ước chừng đều hiểu sai ý, cho rằng hoàng thượng có ý muốn mở rộng hậu cung, nhao nhao bảo phu nhân nhà mình mang nữ hài tử trong nhà ăn mặc xinh đẹp đi dự yến tiệc.

Nhà ngoại tổ của Tạ Diễm cũng nằm trong hàng ngũ được mời.

Năm đó, phái người ám sát Tạ Diễm chính là đại ca của cố thái hậu, thái hậu là trưởng nữ do nguyên phối Thừa An hầu sinh ra, đại ca của thái hậu là do thiếp thất được phù chính sau khi nguyên phối qua đời sinh ra.

Ước chừng từ thứ tử biến thành đích tử, sinh ra tâm tư không nên có, mới có thể làm ra chuyện nhẫn tâm hạ sát thủ với cháu ngoại trai của mình, dẫu sao nghe nói đại cữu của Tạ Diễm còn có một muội muội cùng mẫu, dáng vẻ không thua trưởng tỷ năm đó.

Sau khi xảy ra chuyện kia, vì bảo vệ thân đệ của thái hậu và người nhà, Tạ Diễm giấu giếm chuyện này, đợi đến sau khi đăng cơ mới thu thập chứng cứ rồi lưu đày đại cữu, mà Thừa An hầu phủ cũng vì thế mà bị chèn ép.

Một bữa thưởng hoa yến rất náo nhiệt, chỉ là không biết thứ ta thưởng, đến tột cùng là hoa gì.

Ta cũng nhàn rỗi đến chán, xem một đám oanh oanh yến yến tranh kỳ đấu diễm, nếu đưa ta hạt dưa, đoán chừng ta cũng có thể ngồi xem kịch cả ngày.

*Tranh kỳ đấu diễm (争奇斗艳): Ý chỉ trăm hoa đua sắc, vô cùng diễm lệ. Dùng để nói đến hoa và nữ tử.

Ta ngồi ở chủ vị, nhìn tôn nữ của tả tướng nhảy một điệu múa, nữ nhi của hộ bộ thượng thư gảy một khúc nhạc, tiếp đến là nữ nhi của Trương ngự sử vịnh một bài thơ, muội muội của Vương thị lang hát một bài ca.

Ta đột nhiên cảm thấy nhàm chán vô vị, liền lấy cớ thay y phục để rời đi đầu tiên, để cho bọn họ tiếp tục chơi.

Tuy nói thay y phục chỉ là một cái cớ, nhưng ta vẫn khoác thêm một kiện áo choàng.

Vừa mới mặc vào, Trì Mặc liền bẩm báo: Thừa An hầu phu nhân cầu kiến.

“Còn dẫn theo một nữ hài tử.” Trì Mặc thêm một câu.

“Mời vào chính điện đi.” Ta thản nhiên nói, sau đó liền đi về phía chính sảnh.

Lão Thừa An hầu năm ngoái đã đem vị trí truyền lại cho nhi tử, hiện giờ Thừa An hầu là đệ đệ cùng mẫu với thái hậu, nhị cữu của Tạ Diễm.

Ta vừa bước vào đại sảnh chính điện đã nhìn thấy hai mẫu nữ kia quy củ ngồi ở đó, thấy ta tiến vào liền nhanh chóng đứng dậy làm lễ chào hỏi.

Thừa Ân hầu phu nhân cũng không phải mỹ nhân gì, nhưng thoạt nhìn ôn hòa khí chất, lại không có nét ngạo mạn của một quý phu nhân.

Nữ hài tử kia cũng không có vẻ dung hoa nguyệt mạo, cử chỉ đúng mực, nhìn cũng dịu dàng nhã nhặn, xem ra chính là nữ nhi của Thừa An hầu phu nhân.

“Hoàng hậu nương nương cảm thấy khó chịu sao? Vừa rồi nhìn thấy hoàng hậu nương nương rời khỏi yến tiệc, trong lòng lo lắng, mới tùy tiện đến thăm, thỉnh nương nương chớ trách.” Thừa An hầu phu nhân nói rõ ý định đến, lại không nói thật giả, lời này nói ra ít nhất không khiến người khác hiểu nhầm.

“Bản cung không có gì đáng ngại, làm phiền cữu mẫu lo lắng rồi.” Ta nhấp một ngụm trà đáp, “Chỉ là có chút mệt mỏi.”

“Hoàng hậu nương nương có thai, tất nhiên là dễ mệt mỏi.” Thừa An hầu phu nhân cười nói, “Thần phụ lúc mang thai A Noãn cũng như vậy.”

Nói xong liền giới thiệu nữ hài tử bên cạnh với ta, “Đây là A Noãn, đáng ra nên sớm tiến cung thỉnh an hoàng hậu nương nương, nhưng... Hoàng hậu nương nương có lẽ cũng biết, xảy ra chuyện kia, Thừa An hầu phủ quả thật không có mặt mũi quấy rầy bệ hạ và nương nương.”

“Thần nữ Trần Noãn, tham kiến hoàng hậu nương nương.” Thanh âm của nữ hài tử tên A Noãn này dịu dàng, dễ dàng khiến cho người ta sinh ra hảo cảm.

“Không sao, cái này không liên quan đến cữu cữu và cữu mẫu.” Ta gật đầu với A Noãn, an ủi Thừa An hầu phu nhân.

“Thần phụ nhiều lời một câu, thỉnh nương nương chớ trách.” Thừa An hầu phu nhân lưỡng lự một hồi mới mở miệng nói, “Hiện giờ nương nương còn chưa sinh hạ hoàng tử, nếu lúc này bệ hạ mở rộng hậu cung, sợ là không ổn.”

Thừa Ân hầu phu nhân nói uyển chuyển, cũng rất rõ ràng — Nếu lúc này nạp đám oanh oanh yến yến có dã tâm kia vào hậu cung, trước tiên không nói đến chuyện cái thai này rốt cuộc có phải là hoàng tử hay không, có thể thuận lợi sinh hạ hay không vẫn còn là một ẩn số.

Ta thành tâm cười, “Cữu mẫu không cần lo lắng, bệ hạ cũng không có ý này.”

“Lần này thần phụ mang theo A Noãn tiến cung, cũng không có ý gì khác, chỉ là dẫn A Noãn đi nhìn cảnh đời nhiều hơn một chút mà thôi.” Thừa An hầu phu nhân dường như sợ ta nghĩ nhiều, nhìn A Noãn một cái, giải thích, “A Noãn đã định hôn rồi.”

12

Ta đang muốn hỏi xem là nhi lang nhà ai, Trì Mặc lại báo có người đến bái phỏng.

Mặt mày của lại bộ thượng thư phu nhân được mời tiến vào có hai phần tương tự với Tạ Diễm, chỉ là bộ dạng kệch cỡm lại khiến cho người ta chán ghét.

Cô nương được dẫn theo kia một thân bạch y, một bộ dáng người gặp người yêu, xinh đẹp yếu ớt, không mạnh mẽ như các cô nương bình thường của Yến quốc.

“Thần phụ Trần thị thỉnh an hoàng hậu nương nương.”

“Thần nữ Bạch Phù Cừ thỉnh an hoàng hậu nương nương.”

Sau khi thỉnh an, Bạch phu nhân mới giống như vừa phát hiện ra, kinh ngạc nhìn Thừa Ân hầu phu nhân nói, “Đây không phải là nhị tẩu sao? Ô, A Noãn cũng ở đây.”

Lúc này ta mới nhớ tới, vị nhị di kia của Tạ Diễm — cũng là muội muội cùng mẫu với đại cữu hắn, chính là vị lại bộ thượng thư phu nhân trước mắt này.

Nghe nói năm đó Trần gia có ba nữ nhi. Trưởng nữ Trần Nghiên tài mạo vô song, đoan trang khí chất. Thứ nữ Trần Bích giỏi làm thơ từ, người gặp người yêu. Ấu nữ Trần Sa giỏi ca hát nhảy múa, xinh đẹp động lòng người.

Năm đó, người mà đại cữu của Tạ Diễm muốn đưa vào cung thay cho đại muội Trần Nghiên, chính là muội muội cùng mẫu Trần Bích, người chỉ lớn hơn trưởng công chúa hai tuổi, vị Bạch phu nhân trước mắt này.

“Bạch phu nhân đột nhiên đến thăm, là có chuyện gì sao?” Ta không có hảo cảm với muội muội của người có thể nhẫn tâm hạ sát thủ với cháu ngoại trai của mình.

“Lời này của hoàng hậu nương nương thật xa cách.” Bạch phu nhân dịu dàng cười, “Thần phụ chẳng qua chỉ dẫn Phù Cừ đến thỉnh an biểu tẩu mà thôi.”

Nói xong, Bạch Phù Cừ một thân bạch y kia cũng nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Thấy nương nương an hảo, hai mẫu nữ chúng ta cũng yên tâm.” Bạch phu nhân tiếp tục nói, “Phù Cừ từ nhỏ đã có cảm tình cực tốt với biểu ca, rất quan tâm đến thân thể của nương nương, vừa rồi nhìn thấy nương nương rời khỏi yến tiệc, còn lo lắng nương nương có phải có gì khó chịu hay không.”

Những lời này nói ra thật trôi chảy, còn chỉ rõ Bạch Phù Cừ và Tạ Diễm chính là thanh mai trúc mã hồn nhiên vô tư.

“Không phiền Bạch cô nương bận tâm, bản cung rất khỏe.” Ta lạnh nhạt đáp.

“Nếu hoàng hậu nương nương không ngại, lúc nhàm chán có thể triệu Phù Cừ tiến cung bầu bạn với người. Phù Cừ giỏi ngâm thơ đối chữ, tính tình nhu thuận, nếu có thể bầu bạn với nương nương thì cũng tốt.” Sự lãnh đạm của ta cũng không khiến cho Bạch phu nhân thấy xấu hổ, vẫn là một bộ dáng suy nghĩ cho ta.

“Sự vụ trong cung bận rộn, sợ sẽ vắng vẻ Bạch cô nương.”

“Phù Cừ đã học qua cách quản gia với thần phụ, có thể gánh vác một phần cho nương nương.”

“Bạch cô nương không phải quản sự trong cung, cũng phải công chúa hay cung phi, gánh vác như thế nào?” Ta thật sự có chút chán ghét, ngữ khí cũng bất thiện.

“Là thần phụ suy nghĩ không chu đáo, nương nương chớ trách.” Bạch phu nhân bộ dáng cúi đầu thuận mắt, không còn tính toán nhét nữ nhi của mình vào nữa, lại đem mũi nhọn chuyển sang Thừa An hầu phu nhân bên cạnh, “Nhị tẩu đưa A Noãn đến trước mặt nương nương, có phải là lo lắng hậu cung của bệ hạ trống rỗng không ai bầu bạn với nương nương, muốn để cho A Noãn đến bầu bạn hay không?”

Lời này cũng không tính là khó hiểu, thậm chí còn có phần gai góc.

Thừa An hầu phu nhân còn chưa kịp trả lời, Bạch phu nhân đã nói tiếp, “Ai da, muội muội suýt chút nữa đã quên, A Noãn đang được mai mối với trưởng tử của Vương thượng thư phải không? Cũng phải, nghe nói Vương công tử kia nhát gan tầm thường. A Noãn, nghe nhị cô khuyên một câu, nam tử ưu tú như bệ hạ dù sao rất ít, có tìm thì cũng nên tìm một người bình thường một chút!”

Suy cho cùng, A Noãn vẫn còn trẻ, nghe xong mấy lời cay nghiệt này, mặt mày đỏ bừng, lại ngại bối phận nên mở miệng mấy lần cũng không thể nói được một câu.

“Nếu Bạch phu nhân không có việc gì thì lui xuống đi. Bản cung có mấy câu muốn nói với hầu phu nhân.” Ta không thể nhìn nổi nữa.

“Cái này... Vậy thần phụ không quấy rầy nữa, nếu nương nương bằng lòng, bất cứ lúc nào cũng có thể triệu Phù Cừ tiến cung.” Bạch phu nhân có chút không cam lòng nhìn Thừa An hầu phu nhân, sau đó liền mang theo Bạch Phù Cừ rời đi.

Ta cùng Thừa An hầu phu nhân lại tán gẫu thêm vài câu, thẳng đến khi yến hội sắp kết thúc, mới lộ diện để cho mọi người giải tán.

13

“A Nhàn, thưởng hoa yến hôm nay thế nào?” Tạ Diễm múc cho ta một bát canh gà.

“Mấy bông hoa kia không tệ, nhưng có chút ầm ĩ.” Ta ý vị thâm trường đáp, “Có lẽ đều hi vọng gặp được người trồng hoa.”

“A Nhàn...” Tạ Diễm bất đắc dĩ điểm chóp mũi của ta một cái, “Hoa viên lớn như vậy không phải chỉ trồng một đóa hoa phú quý nhân gian như nàng sao?”

“Vạn nhất chủ hoa viên ngắm mẫu đơn phú quý chán rồi, muốn ngắm các loại hoa khác?” Ta nghiêng đầu nói, “Tỷ như hoa sen hoàn mỹ không tỳ vết?”

“Nàng nói Bạch Phù Cừ?” Tạ Diễm thoáng cái liền hiểu được ta đang nói đến ai.

*Phù cừ (芙蕖): Một trong những tên gọi của hoa sen.

“Dù sao cũng là biểu muội thanh mai trúc mã hồn nhiên vô tư —” Ta cố ý kéo dài âm cuối.

“Ta không có thanh mai trúc mã gì hết.” Tạ Diễm đút cho ta một miếng thịt viên, “Nếu nói sau này trong hoa viên có hoa gì khác hay không...”

Ta oán hận cắn thịt viên, dùng ánh mắt uy h.iếp nhìn hắn.

“Vậy thì có lẽ chính là tiểu công chúa của chúng ta.” Tạ Diễm cười nói.

Ta xoa cái bụng chưa lộ rõ của mình, hừ một tiếng, “Xem như chàng thức thời.”

“Có điều, A Nhàn.” Tạ Diễm dặn dò ta, “Phải tránh xa tỷ muội Bạch phu nhân một chút.”

“Ta sợ bọn họ sẽ gây bất lợi cho nàng.” Tạ Diễm nhíu mày, “Tam di ngược lại còn đỡ hơn một chút, nhưng nhị di tâm cơ thâm trầm, nàng đừng đến gần.”

“Yên tâm, ta cũng không thích bà ta.” Ta nắm lấy tay hắn, “Cữu mẫu và A Noãn hẳn không sao, đúng không?”

“Con người cữu cữu và cữu mẫu đều không tệ.” Tạ Diễm cũng nắm lại tay ta, “A Noãn thì ta không quá quen thuộc, nhưng ca ca Trần Dịch của nàng ta ngược lại xem như thân thiết, hẳn cũng có thể qua lại một chút.”

“Đừng qua lại với con cháu của lão phu nhân Thừa An hầu là được.” Tạ Diễm có chút chán ghét nhíu mày.

Ta nắm tay hắn không nói gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Ngày tháng trôi qua, bụng ta cũng lớn lên theo từng ngày.

Trong thời gian này, trên dưới toàn cung đều quan tâm đến cái bụng của ta, qua ba tháng mới thở phào nhẹ nhõm.

Trưởng công chúa thỉnh thoảng mang A Dục đến tìm ta, ngẫu nhiên cũng sẽ có lúc ta triệu A Noãn đến tán gẫu, cuộc sống trôi qua cũng không tính là quá nhàm chán.

Nhưng sắp đến cuối năm, trưởng công chúa bận rộn sự vụ trong phủ, A Noãn là trưởng nữ của Thừa An hầu phủ, cũng phải học cách xử lý sự vụ trong phủ.

Ta lại cảm thấy buồn chán.

Có điều, Triều Triều gửi thư nói, nàng nghe Lâm thám hoa nói, Đại Cảnh sẽ phái người đến tặng lễ năm mới, cũng như lễ vật chúc mừng ta có thai.

Theo lời nàng nói, đệ đệ của đệ tức tương lai của nàng là phó tướng đi theo, nàng liền cùng A Nhược các nàng gửi lễ vật ở chỗ hắn, nhờ vị phó tướng kia tặng đến cùng lúc.

Không nghĩ tới Mộ tiểu công tử đã định hôn, không biết A Nhược và phu quân của nàng như thế nào? Lúc nàng thành hôn ta còn bí mật phái người tặng lễ. Còn nữa, Triều Triều các nàng sẽ tặng cái gì đây?

Ta gấp phong thư lại, đặt vào tầng lửng của hộp trang điểm, bắt đầu mong đợi sự xuất hiện của sứ giả Đại Cảnh.

Với tư cách là hoàng hậu, ta vốn phải tự mình lo liệu sự vụ của năm mới.

Nhưng Tạ Diễm sợ ta mệt mỏi, không cho phép ta làm lụng vất vả.

Bởi vậy, chuyện ta mệt mỏi nhất mỗi ngày, có lẽ chính là đi dạo quanh hoàng cung.

Ta chưa bao giờ đi đến Tuyên Chính Điện bên kia, hôm nay định đi đến phụ cận bên kia một vòng.

“Cũng không biết bệ hạ rốt cuộc đang mưu đồ cái gì.”

Ta chỉ mang theo hai người Trì Mặc và Thu Hào, nghe được có người ngoài, liền ra hiệu cho các nàng dừng bước.

Hai vị đại thần ở góc bên kia có lẽ vừa mới hạ triều, còn chưa rời đi, ta đang định trở về, lại nghe thấy một câu.

“Bệ hạ có hùng tâm tráng chí, lẽ nào đang mưu đồ... Cảnh quốc?”

Ta dừng bước, hai người Trì Mặc và Thu Hào cũng nghe thấy, Trì Mặc vịn chặt tay ta, Thu Hào cũng kinh ngạc che miệng mình lại.

“Đây cũng không phải không có khả năng...”

Thanh âm của hai người vốn không lớn, đi hơi xa một chút liền không nghe được nữa. Nhưng mấy lời này, cũng đủ để làm cho ta kinh hãi.

Ta giống như bị dội một gáo nước lạnh, mấy tháng qua Tạ Diễm dịu dàng mật ý làm cho ta choáng váng đầu óc, đến nỗi ta chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.

Vì sao Tạ Diễm có thể khẳng định người đến chính là ta? Cho dù hắn tính toán chính xác người đến hòa thân là ta, vậy thì chỉ dựa vào khuôn mặt mơ hồ nhiều năm trước, hắn liền đối với ta nhất kiến chung tình, nhất định phải cưới được ta sao? Chuyện hòa thân liên quan đến lợi ích hai nước này, thật sự chỉ là hắn đơn giản yêu thích ta như vậy thôi sao?

Thẳng cho đến khi móng tay đ.âm đến mức lòng bàn tay đau đớn, ta mới thoáng bình tĩnh lại một chút, nhìn xung quanh cũng không thấy ai khác, liền trầm giọng dặn dò Trì Mặc và Thu Hào.

“Đừng... nói với bất cứ ai.”

Ta nghe được giọng nói của chính mình có chút run rẩy.

“Nương nương...” Trì Mặc lo lắng nhìn ta.

“Trước tiên giả vờ không biết đã, chờ người của Đại Cảnh đến.”

Ta bất lực nhắm mắt lại.

14

“A Nhàn, hôm nay tâm tình không tốt sao?” Tạ Diễm nắm lấy tay ta, “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Ta miễn cưỡng kéo khóe miệng, rút tay ra, sợ hắn nghi ngờ lại giả vờ xoa huyệt thái dương, “Có lẽ là có chút mệt mỏi.”

“Phải không?” Tạ Diễm cầm lược chải tóc cho ta, “Đợi đến khi hài tử được sinh ra rồi, lại dẫn nàng xuất cung chơi.”

Tạ Diễm nhẹ nhàng chải tóc cho ta, ta cảm thấy trong lòng một hồi chua xót, hắn đối xử với ta tốt như vậy, thật sự chỉ là vì mưu đồ Đại Cảnh mà giả vờ như thế sao?

“A Nhàn không vui.” Tạ Diễm ngừng động tác, đến gần ta, “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Trong mắt Tạ Diễm tràn đầy lo lắng.

“Nếu lúc trước người đến hòa thân không phải là ta, chàng cũng sẽ đối xử tốt với người đó như vậy sao?” Ta cúi đầu, không nhìn hắn.

“Nhất định sẽ là nàng.” Tạ Diễm quả quyết nói, “Ta chờ công chúa Đại Cảnh xuất giá rồi mới cầu cưới công chúa của Đại Cảnh.”

“Chàng...” Ta mở to mắt.

“Ta đã hỏi thăm rõ ràng, Cảnh quốc chỉ có hai vị công chúa. Nhị công chúa chẳng qua chỉ là một hài tử, đại công chúa đã xuất giá, tất phải chọn một quận chúa từ trong vương phủ.” Tạ Diễm vén tóc ta, “Thân vương chỉ có một mình phụ vương nàng, phụ vương nàng chỉ có một mình nàng là đích nữ, cho nên nói, dưới công chúa, nàng tôn quý nhất, nhất định sẽ là nàng.”

“Vì sao chàng muốn cưới ta? Chỉ vì ta đã cứu chàng sao?”

“Cũng không phải, ta không tin cái gì mà nhất kiến chung tình.” Ánh mắt Tạ Diễm nhu hòa, “Ta càng hướng đến loại tình cảm mưa dầm thấm lâu hơn.”

“Chàng dám khẳng định ta nhất định sẽ thích chàng sao?” Ta không nhịn được hỏi, “Biết đâu ta vĩnh viễn sẽ không thích chàng thì sao?”

“Nàng sẽ thích ta, điểm này ta rất khẳng định.” Tạ Diễm cười nói, “Về phần vì sao ta cưới nàng, có một số chuyện ta vẫn không biết nên nói với nàng như thế nào, đợi ta suy nghĩ kĩ lại rồi sẽ nói cho nàng biết.”

“A Nhàn, ta thật sự rất thích nàng.”

Ta không nói gì, trong lòng vẫn còn nghi vấn.

Vậy nên mấy ngày kế tiếp, ta đều không nhịn được mà đối xử có chút lãnh đạm với hắn.

“Biểu tẩu có tâm sự gì sao?” Ngay cả A Noãn cũng nhìn ra điều không thích hợp.

“Không sao.” Ta cười cười.

“Ta thấy biểu ca và biểu tẩu không còn thân thiết như lúc trước.” A Noãn thật sự là một cô nương cẩn thận tỉ mỉ.

“Những chuyện này có chút phức tạp, ta cũng không biết nói với muội như thế nào.” Chuyện liên quan đến hai nước, ta cũng không thể nói ra dễ dàng.

“Biểu ca là quân vương một nước, trăm công nghìn việc, sẽ luôn có lúc sơ suất, biểu tẩu đừng để trong lòng.” A Noãn còn tưởng rằng Tạ Diễm lạnh nhạt ta.

“Muội cảm thấy, biểu ca của muội là người như thế nào?” Ta đột nhiên muốn biết những người khác nghĩ gì về hắn.

“Biểu ca hắn...” A Noãn không biết có phải nhớ tới cái gì hay không, má lúm đồng tiền đều bật cười, “Là người rất dịu dàng.”

“A Noãn, muội...” Nhìn thấy bộ dáng A Noãn đỏ mặt, trái tim ta liền chùng xuống, “Thích hắn phải không?”

“Biểu tẩu...” Sắc mặt A Noãn lập tức thay đổi, “Ta...”

“Biểu tẩu yên tâm, ta sẽ không tiến cung.” A Noãn cúi đầu, “Thừa An hầu phủ không thể quá cường thịnh, ta cũng đã quyết định không thích hắn nữa.”

“A Noãn...” Ta có chút đau lòng cho nàng.

“Dù sao người mà biểu ca ngưỡng mộ trong lòng là biểu tẩu.” A Noãn cười với ta, lộ ra hai má lúm đồng tiền, “Biểu ca thật sự rất thích biểu tẩu.”

“Vậy sao...” Ta xoa cái bụng hơi nhô lên của mình.

“Biểu tẩu vẫn chưa biết đúng không?” A Noãn hạ thấp thanh âm, “Ngày biểu tẩu đến, tối đó trời đổ mưa to, biểu tẩu còn nhớ không?”

Ta gật đầu, có chút nghi hoặc, chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện Tạ Diễm thích ta hay không.

“Lúc trước biểu ca bảo ca ca đi Cảnh quốc đón dâu.” A Noãn nói, “Ca ca nói cho ta biết, Khâm Thiên Giám đã sớm tính được ngày nào trời sẽ đổ mưa, biểu ca phái người bảo ca ca an bài tốt hành trình, phải bảo đảm được biểu tẩu sẽ đến vào ngày đó.”

Ta cực kỳ kinh ngạc, nhớ lại lúc đó Thu Hào nói với ta, bên ngoài đều loan truyền trận mưa kia là phúc trạch do ta mang đến.

“Vậy những tin đồn kia cũng là...”

“Ca ca nói cũng là do biểu ca thả ra, muốn để cho tất cả mọi người có thể yêu thích biểu tẩu đó!”

(Còn tiếp)