Mưu Khanh

Chương 6




(Đại kết cục)

19

Hoài nhi mỗi ngày một hình dáng, càng nhìn càng thấy đẹp, mặt mày giống Tạ Diễm, khuôn miệng giống ta, lớn lên nhất định sẽ là nhi lang tuấn lãng.

“Khi nào thì đệ đệ mới có thể chơi với con?” A Dục nằm sấp một bên, đưa tay chọc chọc khuôn mặt Hoài nhi.

“Đợi đến khi đệ đệ cao bằng A Dục, thì có thể chơi cùng A Dục.” Nhìn A Dục gần bốn tuổi, ta không nhịn được mà ảo tưởng bộ dáng lúc lớn như vậy của Hoài Nhi.

A Dục nhăn khuôn mặt bánh bao, nhìn chằm chằm bụng ta: “Vậy muội muội đâu? Khi nào cữu mẫu sinh muội muội?”

“Muội muội ấy à...” Ta bật cười nói, “Đợi đến khi Hoài nhi cao bằng A Dục thì sẽ có muội muội.”

“A...” A Dục cực kỳ thất vọng, nhíu mày nhìn Hoài nhi nho nhỏ, “Vậy phải còn rất lâu...”

“Mẫu thân!” A Dục đột nhiên lấy lại tinh thần, hưng phấn nhìn trưởng công chúa, “Mẫu thân sinh một muội muội cho con và đệ đệ đi!”

“Cái này...” Trưởng công chúa bất đắc dĩ cười.

“Mẫu thân.” A Dục lắc lắc tay mẫu thân mình, làm nũng, “Có được không, cữu mẫu còn phải đợi đệ đệ lớn lên rồi mới sinh muội muội, con đã lớn rồi, mẫu thân cũng không cần đợi nữa.”

“Hỏi phụ thân con đi.” Trưởng công chúa ậm ờ nói, “Để phụ thân con sinh cho con.”

Ta đã cười đến mức thắt bụng, A Dục lại xem là thật: “Phụ thân có thể sinh? Vậy cữu cữu cũng có thể sinh sao? Vậy để cho phụ thân và cữu cữu đều sinh, đến lúc đó sẽ có hai muội muội!”

“Muội muội gì?” Tạ Diễm vừa lúc tiến vào, “A Dục muốn có muội muội?”

“Cữu cữu hảo.” A Dục rất lễ phép hành lễ, “Vừa rồi đang nói để cho phụ thân và cữu cữu sinh muội muội cho con và đệ đệ!”

“Cái này...” Tạ Diễm bật cười, “Cữu cữu và phụ thân con cũng không có biện pháp, vẫn phải hỏi cữu mẫu con và mẫu thân con.”

“A...” A Dục có chút thất vọng.

“Ta và cữu mẫu con thương lượng một chút, tranh thủ sang năm sinh cho con một muội muội.” Tạ Diễm xoa đầu A Dục, sau đó ôm lấy A Dục.

“A Diễm!” Ta nhẹ nhàng đá hắn một cái, “Đừng nói bậy trước mặt hài tử.”

“Ta thật sự muốn.” Tạ Diễm vô tội nhìn ta, lại nhìn về phía trưởng công chúa, “Nhưng a tỷ, tỷ và tỷ phu vẫn còn trẻ, lại thêm bạn cho A Dục cũng tốt.”

“Thật là...” Trưởng công chúa cũng không biết nói hắn thế nào mới tốt, “Sau khi cưới tức phụ càng ngày càng không đứng đắn.”

“Cữu cữu nói đúng.” A Dục bộ dáng chính đáng bảo vệ cữu cữu, “Phụ thân mẫu thân còn trẻ, có thể sinh muội muội cho con.”

“A Dục nhất định sẽ là một ca ca tốt.” Ta cảm thán nói, lại nghĩ đến ca ca.

Sau khi trưởng công chúa và A Dục rời đi, Tạ Diễm đột nhiên ôm lấy ta, nói.

“Ta đã suy nghĩ một chút, A Dục nói có đạo lý.”

“Hả?” Ta sửng sốt, lập tức hiểu được ý tứ của hắn, “Hoài nhi đang nhìn kìa...”

Hoài nhi ở một bên mút ngón tay, tò mò nhìn phụ mẫu.

“Để nãi nương ôm nó xuống.” Tạ Diễm không chút lưu tình nói, ôm ta không buông tay, “A Nhàn, ta đã nhịn lâu như vậy rồi...”

“Chàng có thể đứng đắn một chút hay không?” Ta đẩy hắn ra.

“Vậy nương tử có nguyện ý cùng vi phu đi Vu Sơn ngắm mây mưa* hay không?” Tạ Diễm đoan chính hỏi.

*Ý chỉ chuyện phòng the, chuyện sinh hoạt vợ chồng.

“Chàng thật đáng ghét!” Ta đỏ mặt.

Hoài nhi được nãi nương ôm xuống, Tạ Diễm cũng ôm lấy ta, đi vào trong tẩm cung.

20

Đảo mắt một cái, Hoài nhi đã tròn một tuổi.

Yến tiệc một trăm ngày của Hoài nhi làm rất náo nhiệt, lễ trảo chu cũng không tùy ý, nhìn bộ dáng Tạ Diễm, nếu không phải Hoài nhi còn nhỏ, sợ rằng hắn đã muốn lập tức phong làm thái tử.

*Lễ trảo chu (抓周礼): Tại Trung Quốc, đây là một buổi lễ kỷ niệm mừng sinh nhật các bé tròn 1 tuổi. Trong buổi tiệc này còn có thêm cả tiết mục bày trí các đồ vật ra một mâm hoặc một bàn để em bé chọn đồ vật - đoán tương lai. VD: Bé nắm được sách hoặc bút thì hàm ý học hành tấn tới, nắm được hồng bao thì ngụ ý phú quý sung túc...

Hoài nhi ngồi ở giữa các loại bút mực giấy nghiên, đao thương kiếm kích, mù mờ nhìn những người xung quanh.

“Hoài nhi, lấy thứ đồ con thích đi.” Ta vẫy tay với Hoài nhi, Hoài nhi thích ta nhất, ta nhìn dao găm nhỏ kiếm nhỏ trước mắt, trong lòng hi vọng Hoài nhi có thể học võ.

“Hoài nhi, đến chỗ cô cô.” Trưởng công chúa lắc cây bút lông bằng bạch ngọc trong tay, định dụ dỗ Hoài nhi qua.

“Đệ đệ!” Ngay cả A Dục cũng vẫy cửu liên hoàn trong tay.

“Hoài nhi tự mình chọn.” Tạ Diễm động tác gì cũng không có.

Hoài nhi không biết có phải nghe hiểu được hay không, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng nhanh chóng bò về phía Tạ Diễm, một phen bắt được ngọc long văn của hắn.

“Phủ phòng (phụ hoàng)!” Hoài nhi cầm lấy đai ngọc không buông tay.

Chúng ta đều kinh ngạc không thôi, ngọc long văn, điều này có nghĩa là...

“Không hổ là nhi tử của ta.” Tạ Diễm một tay ôm lấy Hoài nhi, “Nếu đã thích cái này, sau này nhất định phải làm một quân chủ hiền minh!”

Lời này vừa nói ra, khiếp sợ tứ phương.

Cho dù Tạ Diễm vẫn chưa lập Hoài nhi làm thái tử, nhưng lời này cũng chính là nói cho mọi người biết, Hoài nhi chính là thái tử tương lai.

Xong lễ trảo chu của Hoài nhi, yến tiệc liền tiếp tục.

Mùa thu trời cao thoáng đãng, bởi vậy yến tiệc này không tổ chức trong cung, vì không muốn để cho mọi người cảm thấy không được tự nhiên, chỗ ngồi cũng tùy ý an bài một chút.

Yến quốc không có nhiều quy củ như vậy, bởi thế thân hữu quen biết với Tạ Diễm còn có thể kính rượu hắn, ngay cả Bạch phu nhân quan hệ cũng không thân cận cũng tiến tới.

Ta trêu chọc Hoài nhi, mấy vị phu nhân cũng vây quanh Hoài nhi khen ngợi một hồi, trong lúc nhất thời, bầu không khí này rất hài hòa.

“Nương nương.” Một thị nữ không biết từ khi nào đã tiến lại gần, “Nô tì có chuyện quan trọng bẩm báo.”

“Ừm?” Ta nhíu mày, sau đó liền giãn ra: “Có chuyện gì sao?”

“Chuyện này...” Thị nữ kia lộ vẻ mặt khó xử, nhìn thấy Trì Mặc liền nhanh trí nói, “Nô tì nói cho vị tỷ tỷ này biết, để vị tỷ tỷ này chuyển lời cho nương nương có được không?”

Ta gật đầu.

Thị nữ kia thì thầm vài câu với Trì Mặc, biểu cảm của Trì Mặc thoáng cái trở nên phức tạp.

“Nương nương, nàng nói, Bạch cô nương tìm người, chuyện này có liên quan đến bệ hạ.” Trì Mặc nói nhỏ bên tai ta.

Ta nhíu mày, nhìn Tạ Diễm bên kia đích thật là đã không thấy người đâu.

Ta giao Hoài nhi lại cho trưởng công chúa và nãi nương trông coi, mang theo Trì Mặc đi theo thị nữ kia.

Thị nữ kia dẫn chúng ta đến một bụi hoa hơi hẻo lánh, một thân ảnh màu trắng đứng ở đó, chính là Bạch Phù Cừ.

“Bạch cô nương có chuyện gì không?” Bởi vì Bạch phu nhân, ta đối với nữ nhi của bà ta cũng không có hảo cảm gì.

“Nương nương.” Bạch Phù Cừ hành lễ, cắn môi nhìn hai thị nữ.

“Đều lui xuống đi.” Ta khoát tay.

“Vâng.” Trì Mặc và thị nữ kia đều đứng cách xa một chút.

“Nói đi.”

“Thần nữ muốn cùng nương nương làm một giao dịch.” Bạch Phù Cừ hít sâu một hơi, nói.

“Giao dịch?” Ta nhướng mày, “Chúng ta có gì để thỏa thuận sao?”

“Nương nương chắc không biết, lúc này bệ hạ hẳn là đã bị hạ dược.” Bạch Phù Cừ nắm lấy ống tay áo mình, ra vẻ kiên cường trấn định, “Dựa theo kế hoạch, lúc này thần nữ nên nằm trên long sàn của bệ hạ.”

“Lớn mật!” Ta gần như không nhịn được muốn t.át nàng ta một cái, “Bạch gia muốn tạo phản sao?”

“Nương nương bớt giận, đây là chủ ý của một mình mẫu thân ta, phụ thân cũng không biết.” Bạch Phù Cừ có chút sợ hãi, thanh âm run rẩy, “Ta... Giao dịch mà thần nữ muốn cùng nương nương thỏa thuận chính là, ta thông báo cho nương nương chuyện này, cầu nương nương buông tha cho mẫu thân ta.”

“Ta đáp ứng ngươi. Bệ hạ ở đâu? Ngươi không phải muốn tiến cung sao?” Ta có chút sốt ruột.

“Thỉnh nương nương đi theo ta.” Bạch Phù Cừ dẫn ta đi, vừa đi vừa nói, “Thần nữ đã có ý trung nhân, mặc dù tiến cung có thể tận hưởng vinh hoa phú quý, nhưng thần nữ... thần nữ không muốn!”

“Bệ hạ ở bên trong, chuyện này ta sẽ thông báo cho phụ thân, hi vọng nương nương có thể buông tha cho Bạch gia và mẫu thân ta.” Bạch Phù Cừ nhìn ta, “Yến tiệc bên kia, thần nữ sẽ thỉnh trưởng công chúa ứng phó một chút, nơi này liền giao cho nương nương.”

Nàng ta nói xong liền bỏ chạy như bay.

21

“Nương nương.” Trì Mặc lo lắng ngăn cản ta, “Vạn nhất có lừa gạt...”

Ta nhìn cửa cung không một bóng người, khoát tay áo, “Ngươi canh giữ ở cửa, ta đi vào xem một chút, có chuyện gì sẽ gọi ngươi.”

Dứt lời liền đẩy cửa tiến vào.

“A Diễm?” Cửa sổ bên trong đều đóng, có chút u ám, ta dè dặt gọi Tạ Diễm, “A Diễm, chàng ở đây sao?”

Trong màn trướng cách đó không xa mơ hồ truyền đến một tiếng thở dốc nặng nề.

“A Diễm?” Ta vừa vội vừa sợ, lưỡng lự đi về phía đó, đang lúc ta đưa tay muốn vén màn trướng lên thì có một bàn tay nắm lấy tay ta, cũng bịt miệng ta lại.

Ta kinh hãi, đang muốn giãy dụa, liền nghe người phía sau nói: “A Nhàn, là ta.”

Là A Diễm!

Tạ Diễm đưa ta sang một bên, vỗ nhẹ lưng ta, trấn an nói: “A Nhàn đừng sợ, ta không sao.”

“Người bên trong là...” Ta ngạc nhiên nghi ngờ nhìn cái giường bên kia.

“Là A Dịch.” Vẻ mặt Tạ Diễm có chút ngưng trọng, “Chính là ca ca của A Noãn.”

“Vậy nên Bạch Phù Cừ là giúp Bạch phu nhân lừa gạt ta?” Ta phảng phất có chút hiểu được, Bạch phu nhân đối với Thừa An hầu phủ hẳn là có oán, ra tay như vậy là muốn Thừa An hầu phủ và Tạ Diễm rạn nứt sao?

“Chuyện này có ích lợi gì với bà ta?” Ta có chút khó hiểu.

“Bạch Phù Cừ chưa chắc đã biết kế hoạch của bà ta, bà ta quả thật cũng hạ thủ với ta.” Trong phòng tối tăm, ta không thấy rõ biểu cảm của Tạ Diễm, “Chỉ là chút thủ đoạn kia của bà ta không thể lừa gạt được ta.”

“Ta nghĩ tới nghĩ lui, cho dù bà ta có đem nữ nhi của mình nhét cho ta, dù sao nàng vẫn là hoàng hậu, Hoài nhi cũng là đích trưởng tử của ta, nữ nhi của bà ta chưa chắc sẽ sống tốt, bà ta không thể không nghĩ đến.” Tạ Diễm tiếp tục nói, “Vậy nên, ta đoán bà ta có thể sẽ hạ thủ với nàng.”

“Vậy ca ca của A Noãn...” Ta có chút lo lắng nhìn thoáng qua cái giường bên kia.

“Ta đã để cho ám vệ đi tìm giải dược, hẳn sẽ không có chuyện gì lớn.” Tạ Diễm cũng có chút lo lắng, nhưng vẫn rất yên tâm về năng lực hành sự của ám vệ.

“Nương nương!” Một tiếng gọi khẩn thiết vang lên.

“Là Bạch Phù Cừ.” Ta nghe thấy.

“Nương nương...” Trì Mặc không ngăn được nàng ta, cũng đi theo vào.

“Nương nương?” Bạch Phù Cừ thăm dò hô một tiếng.

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Trì Mặc có chút sốt ruột.

“Ta...” Bạch Phù Cừ có chút gấp gáp, một phen xốc màn trướng lên, kinh ngạc nhìn người trên giường, “Biểu ca!”

Tạ Diễm thấy nàng ta đã phát hiện ra Trần Dịch, đành phải ra mặt nói: “Hắn không sao.”

“Bệ hạ...” Vẻ mặt của Bạch Phù Cừ có chút kinh sợ.

Một khắc trước khi Bạch Phù Cừ xông vào, ám vệ đã đưa giải dược tới, Tạ Diễm không để ý, đem giải dược đút cho Trần Dịch.

“Nương nương không sao là tốt rồi.” Bạch Phù Cừ nhìn ta đi ra theo, thở phào nhẹ nhõm.

“Biểu ca không có gì đáng ngại chứ?” Bạch Phù Cừ khẩn trương đến mức vò nát ống tay áo.

“Ngươi rất lo lắng?” Ta nhướng mày hỏi, trong lòng rõ ràng Trần Dịch cũng sẽ không có chuyện gì, “Có điều dược kia quả thật tổn thương thân thể, về sau cũng không biết có ảnh hưởng đến chuyện hắn cưới thê tử hay không.”

Nhìn dáng vẻ nàng ta căng thẳng, ta lại muốn trêu chọc nàng ta một phen.

“Cái này...” Bạch Phù Cừ nhíu mày, nàng ta vốn trông yếu nhược, cái nhíu mày này càng có vẻ điềm đạm đáng yêu.

“Sợ là sẽ rất khó cưới thê tử...” Ta làm bộ thở dài, “Cũng không biết còn có thể cưới được tức phụ hay không.”

“Ta... Ta nguyện ý gả cho biểu ca!” Bạch Phù Cừ quả nhiên mắc bẫy, gương mặt mềm mại kia hiện ra vài phần kiên định, còn mang theo vài phần thẹn thùng.

“Hóa ra người trong lòng ngươi chính là hắn...” Ta gật đầu, nghĩ đến lúc trước nàng ta từng nói qua đã có ý trung nhân, không nghĩ tới lại là Trần Dịch.

Bạch Phù Cừ đỏ mặt gật đầu, nhỏ giọng nói: “Con người biểu ca rất tốt.”

Ấn tượng của ta đối với Bạch Phù Cừ cũng không tính là xấu, cho dù lúc trước không có hảo cảm, cũng là bởi vì Bạch phu nhân.

Nếu Trần Dịch cũng có ý với Bạch Phù Cừ, ta ngược lại nguyện ý giúp người khác hoàn thành ước vọng.

22

Ta dẫn Bạch Phù Cừ về phía cửa cung, vừa mới đẩy cửa ra liền nghe thấy thanh âm chua chát khắc nghiệt của Bạch phu nhân.

“Nương nương quả thật ở đây, mọi người đều lo lắng cho nương nương.” Bạch phu nhân giả bộ vuốt ngực, “Tất cả mọi người đều đến xem nương nương có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.”

Trưởng công chúa nhìn thấy ta không có chuyện gì, thở phào nhẹ nhõm: “Nương nương không sao, Bạch phu nhân cũng nên yên tâm đi.” Giọng điệu không mấy thân thiện.

Ta còn chưa mở miệng, Bạch phu nhân lại “Ai da” kinh hô một tiếng: “Y phục của nương nương sao lại xốc xếch thế? Phù Cừ cũng đến tìm nương nương? Chẳng lẽ có kẻ gian đả thương nương nương sao? Phù Cừ có thấy không?”

Những người khác đi theo cũng tò mò liếc nhìn vạt áo của ta vài lần.

Ta nhìn vạt áo phía trước có chút không chỉnh tề, phỏng chừng vừa rồi do Tạ Diễm ôm ta làm cho xộc xệch.

“Mẫu thân —” Bạch Phù Cừ bộ dáng đau đầu, “Người có thể đừng như vậy được không...”

“Hài tử này, ta cũng là lo lắng cho nương nương, lại nói nương nương chính là biểu tẩu của con! Ta có thể không quan tâm sao?” Bạch phu nhân đối với nữ nhi không phối hợp thập phần bất mãn, lại làm ra bộ dạng muốn tốt cho ta, “Nương nương chớ lo lắng, nếu bị kẻ gian đả thương, bệ hạ nhất định sẽ làm chủ cho người!”

“Bản cung không có gì đáng ngại, không phiền Bạch phu nhân lo lắng.” Ta thản nhiên nói.

“Chẳng lẽ nương nương đang bao che cho kẻ gian kia? Hay là nói kẻ gian kia vốn cùng nương nương...” Bạch phu nhân có ý chỉ ra.

“Bạch phu nhân có ý kiến gì với hoàng hậu của trẫm sao?” Tạ Diễm đi ra từ trong bóng tối của cửa cung phía sau ta.

“Bệ hạ!” Bạch phu nhân kinh hãi, “Sao người lại ở đây?”

“Bạch phu nhân rất kinh ngạc? Tại sao trẫm không thể ở đây?” Tạ Diễm cùng ta sóng vai mà đứng, ánh mắt uy nghiêm, Bạch phu nhân sợ hãi cúi đầu.

“Bạch Trần thị nói lời bất kính với hoàng hậu, phạt sao chép kinh Phật. Bạch đại nhân trị gia không nghiêm, phạt nửa năm bổng lộc, lấy đó răn đe.”

Sao chép kinh Phật, cũng không chỉ rõ là quyển nào hay phải chép cụ thể bao nhiêu quyển, tương đương với việc cấm túc suốt đời trá hình.

Thiên tử phẫn nộ, không phải là chuyện mà Bạch phu nhân có thể chịu được, những người khác ở đây cũng run bần bật như chim cút.

“Ca ca của A Noãn thế nào rồi?” Xảy ra chuyện như vậy, yến tiệc tự nhiên là kết thúc qua loa, ta và Tạ Diễm cũng có thể thoải mái ngồi ở Trường Nhạc Cung uống trà.

“Không có gì đáng ngại, ta đã sai người đưa hắn trở về.” Tạ Diễm xoa mi tâm, cười lạnh một tiếng, “Không nghĩ tới Trần Bích lại lớn mật như vậy, dám tính kế đến trên đầu ta và nàng, nếu không phải vì thanh danh, ta cũng sẽ không tha cho bà ta một cách nhẹ nhàng.”

“Cũng may Bạch cô nương không có ý nhập cung.” Ta nghĩ đến Bạch Phù Cừ, tuy mẫu thân nàng không phải là người tốt gì, nhưng nàng cũng không phải là một cô nương xấu xa.

“Cho dù nàng ta có ý này, chẳng lẽ A Nhàn cho rằng ta sẽ trúng kế sao?” Tạ Diễm ôm lấy ta, híp mắt, tựa hồ có chút bất mãn.

“Ai biết được...” Ta hừ hai tiếng.

“A Nhàn vậy mà không tin ta, nàng nói xem, ta nên phạt nàng như thế nào?” Tạ Diễm ôm ta vào trong ngực, khẽ cắn vành tai ta một cái như thể trừng phạt.

“Đừng cắn...” Ta khẽ run lên.

“Mẫn cảm như vậy...” Tạ Diễm không nghe ta, lại tiếp tục hôn.

Ta cảm giác vành tai kia giống như đang cháy, còn chưa đợi ta kịp xoa, ta đột nhiên cũng cảm giác được biến hóa của người phía sau.

“A Diễm chàng...”

“A Nhàn, đây đều là do nàng gây họa.” Tạ Diễm ôm lấy ta, đi về phía giường, “Hoài nhi cũng nên có thêm một muội muội rồi.”

23

“Phải nói đến đế hậu của Yến quốc kia, thật đúng là một đôi thần tiên quyến lữ, Yến đế là quân vương tôn quý của một nước, hậu cung lớn như vậy mà chỉ có một mình Yến hậu. Người bình thường chúng ta có chút tiền nhàn rỗi đều muốn nuôi một hai tiểu thiếp, Yến đế đối với Yến hậu, thật đúng là tình cảm thâm hậu. Yến hậu thì mọi người đều biết, đây chính là thân muội muội của An vương điện hạ chúng ta, từng là Hoài An quận chúa, Hoài An công chúa do tiên đế thân phong. Phải nói Hoài An công chúa năm đó được gọi là quốc sắc thiên hương, tính tình lại thẳng thắn sảng khoái, không giống nữ nhi nhà bình thường giỏi nữ hồng, mà lại chuộng cưỡi ngựa vẽ tranh. Nghe nói Yến đế lúc nhỏ đi đến Hoài An, liếc mắt một cái liền nhìn trúng Hoài An quận chúa khi đó của chúng ta, vậy gọi là gì? Nhất kiến khuynh tâm! Yến đế trở về vẫn nhớ mãi không quên, thẳng đến khi đăng cơ cũng vẫn không buông xuống được, vì vậy liền cầu thê tử với Đại Cảnh chúng ta...”

Thuyết thư nhân thao thao bất tuyệt kể chuyện trên sân khấu, thính giả cũng nghe say sưa, còn thỉnh thoảng xen vào vài câu.

Cách đó không xa, một cặp phu thê ăn mặc giống phú thương đang uống thiên mục thanh đính thượng hạng. Nam tử có vài phần lạnh lùng nghiêm nghị, lúc nhìn phu nhân nhà mình lại tràn đầy nhu tình, phu nhân kia lại xinh đẹp, không khó để nhận ra khi còn trẻ cũng là mỹ nhân nhất đẳng, mà lúc này mỹ phụ nhân kia cũng cười dịu dàng nhìn phu quân nhà mình.

*Thiên mục thanh đính (天目青顶): Một loại trà cống phẩm, được tiến cống vào đời Minh.

“Đã lâu không được nghe câu chuyện thú vị đến như vậy.” Phụ nhân kia đương nhiên là ta, ta trêu ghẹo nam tử kia, che miệng cười nói, “Đều nói chàng đối với ta nhất kiến khuynh tâm!”

“Phu nhân mỹ mạo như vậy, nhất kiến khuynh tâm là chuyện bình thường.” Nam tử chính là Tạ Diễm, nghe nói như vậy cũng nở nụ cười, “Nhưng ta đối với quận chúa rõ ràng là lâu ngày sinh tình, càng ngày càng thích.”

“May mắn mấy đứa Hoài nhi không có ở đây, bằng không đều bị chàng dạy hư.” Ta quở trách nói.

“Đây là sự thật, phu nhân nói những lời này làm vi phu cảm thất thật ủy khuất.” Khóe miệng Tạ Diễm mỉm cười, nào thấy nửa phần ủy khuất, “Ta quả thật cực kỳ yêu phu nhân.”

Năm thứ hai ta làm hoàng hậu, A Noãn gả cho công tử Vương gia, tuy Vương công tử không có gì nổi bật nhưng lại đối đãi với nàng cực tốt, A Noãn sống rất vui vẻ. Cùng năm đó, Trần Dịch cưới trưởng nữ nhà Trương ngự sử, nghe nói rất ân ái, Bạch Phù Cừ rốt cuộc cũng c.hết tâm, gả cho học trò của Bạch đại nhân.

Năm thứ tư ta làm hoàng hậu, trưởng công chúa hạ sinh một nữ nhi, đặt tên là Ôn Diệp, A Dục có được một muội muội như ý nguyện.

Năm thứ năm ta làm hoàng hậu, Hoài nhi cũng có thân muội muội của mình, không cần trông mong nhìn A Dục trêu chọc Diệp nhi. Tạ Diễm đặt tên cho nữ nhi là Tạ Tầm. Khi ta còn là quận chúa, ta từng dẫn A Nghiên, cũng chính là A Diễm, nam du phía Bắc sông Tầm, hắn rất hoài niệm những ngày đó.

Năm thứ chín ta làm hoàng hậu, Hoài nhi bảy tuổi, được lập làm thái tử. Cuối năm đó, Chử nhi được sinh ra, A Tầm tròn giấc mộng làm tỷ tỷ.

Năm thứ mười ta làm hoàng hậu, phương nam Đại Cảnh xảy ra ôn dịch, nghe nói c.hết không ít người, Tạ Diễm biết ta lo lắng, đưa qua không ít gạo lương thảo dược cho Đại Cảnh.

Năm thứ hai mươi ta làm hoàng hậu, năm nay, Hoài nhi mười tám, A Tầm mười lăm, Chử nhi mười một. Yến quốc chính là thái bình thịnh thế, chúng ta chọn phò mã cho A Tầm, tìm lương sư cho Chử nhi, Tạ Diễm lệnh cho Hoài nhi giám quốc. Lời hứa Tạ Diễm đáp ứng đưa ta trở về Đại Cảnh, rốt cuộc cũng thực hiện được.

Lần đầu gặp gỡ Tạ Diễm, ta mười ba tuổi, hiện giờ ta đã ba mươi bảy tuổi, bất tri bất giác đã quen biết quân hơn hai mươi năm.

Ai có thể nghĩ đến nam tử săn sóc ngồi bên cạnh ta lại là đế vương trên vạn người kia? Đối với ta mà nói, hắn chẳng qua chỉ là phụ thân của hài tử ta, phu quân của ta mà thôi.

“Phu quân có biết, ta cũng cực kỳ yêu chàng...”

TOÀN VĂN HOÀN.