My Devil! Don't Go

Chương 100: Gia đình ren




~~ Góc tác giả ~~

Haha! Chap 100 kìa!! 100 đó!! *chỉ chỉ* *hào hứng* *cười toe toét*

Thành thật mà nói, lúc mới viết, Mi không nghĩ ý tưởng dồi dào lênh láng đến mức này, ai ngờ vừa viết ý vừa tuôn, vậy nên đa tạ các nàng ủng hộ truyện của Mi *cười lớn*.

Nhân dịp cán mốc 100 :) Mi hôm nay up một lượt hai chap :)) các nàng thấy thế lào?? Thích hay không thích Mi cũng sẽ up hai chap :)) Haha!

Tối nay Mi up chap 101 nhaaa :)

~~ ~~

Tôi đang trong lớp học, thì bị gọi lên văn phòng. Ren cũng tần ngần mãi mới cho tôi đi. Tôi đứng trước cửa phòng lưỡng lự không dám vào trong. Không lẽ tôi bị đuổi học vì gây nhiều chuyện quá…

Tôi nhìn vào trong phòng qua kẽ hở, thầy hiệu trưởng đang nói chuyện với một quý bà trẻ đẹp, cách ăn mặc tôn lên dáng chuẩn không lệch một mm, phong thái toát ra vẻ quý tộc. Ầy, tôi ghét nhất như thế! Trông có vẻ khó chịu và chật chội. Nhưng mà… bây giờ tôi chắc chắn một điều là… thầy hiệu trưởng không gọi tôi lên để đuổi học. Không lẽ lại đuổi học học sinh trước mặt khách của trường à.

Tôi đưa tay gõ cửa.

– Mời vào.

– Thầy gọi em. – chậc, tôi tự cảm thấy sao hôm nay tôi ngoan hiền quá a.

– Mẹ của em tìm em này. – thầy cười nói với tôi.

– Dạ… Hả?! – tôi giật mình nhìn ông thầy, rồi nhanh chóng liếc nhìn bà cô kia. Mẹ á? Nực cười! Mẹ tôi mất lâu rồi mà?

– Con gái… con thật là… có giận dỗi ba mẹ cũng đừng bỏ nhà ra đi như vậy, còn sang tận lục địa này để học nữa.

– Cô nói cái gì? Cô là ai? – tôi nhíu mày, thận trọng quan sát và đánh giá bà cô này từ đầu xuống chân.

– Con trông gầy đi nhiều rồi, xem này, gò má hóp vào hết rồi, có phải con ở đây không ăn uống đầy đủ. Trước kia mẹ chăm sóc con bao nhiêu, ở nhà không phải tốt hơn à, có mẹ quan tâm như thế, con lại bỏ đến nơi này học, có phải khó khăn lắm không con?

– Bà… bà… – tôi lắp bắp không nói nên lời.

– Có thể cho phép con bé nghỉ học ngày hôm nay không? – bà ta bơ tôi quay sang nói với hiệu trưởng.

– Được… được. – ông hiệu trưởng khép nép nói, nhìn biểu hiện này của ông ta, hình như tôi đã thấy ở đâu đó… như lúc ông ta hành xử với Ren vậy. Chứng tỏ bà cô này là người có sức ảnh hưởng rất lớn.

Khuôn mặt ông thầy đau khổ nhìn tôi, với ý muốn nói, nếu tôi không đi theo bả, thì việc ông giả vờ thuận theo vở kịch của bà cô này sẽ thất bại… lúc đó chắc ông sẽ thành người bị hại đáng thương. Dù gì, tôi cũng cứ ngoan ngoãn đi theo bà ta xem đã.



Tại quán cafe gần đấy…

– Được rồi, vào vấn đề chính luôn, tôi là mẹ của Ren, có thể cô chưa biết.

– … – “Cô trông có già hơn anh ấy là bao nhiêu đâu. Mẹ cái nỗi gì?” tất nhiên, suy nghĩ này tôi không thể nói ra. Nhưng, ông thầy hiệu trưởng lại cư xử như thể rất sợ bà ta… vậy rốt cuộc bà ta có phải mẹ Ren không?!

– Như cô thấy đấy, những khó khăn gần đây trong cuộc sống của cô đều do tôi tạo ra. Tôi chính là người gửi thùng giấy đó đến khiến hai đứa phải chuyển nhà, cũng là người báo cho đại pháp sư.

– … – “Chết tiệt! Biết đến những việc bí mật như vậy, chứng tỏ bà ấy là mẹ Ren thật rồi.”

– Tôi muốn cô đưa Ren về nhà ăn tối.

– Tại sao tôi phải làm theo lời cô? – tôi nhíu mày.

– Cô vẫn thấy vậy là chưa đủ à? Có cần tôi cho cô thêm vài ‘cú đánh’ nữa?

– Tôi thấy những trò của cô không ảnh hưởng gì đến tôi và Ren. – tôi nói, thật sự tôi vẫn không có cảm giác bà cô này là mẹ của Ren…

– Vậy là cô thừa nhận việc hai người yêu nhau? – cô ta nghiến răng, người tự xưng là mẹ của Ren đã nghiến răng ken két, hình như cô ta đang ghen!?

– Ừm… nếu cô đã tự nhận mình là mẹ của Ren, vậy tôi cũng không giấu làm gì. – tôi cố tình nhấn mạnh từ “mẹ”, cũng như khẳng định lại mối quan hệ của bà ta với Ren. Tôi mới là người yêu của Ren, cô ta là mẹ hắn thì có quyền gì ghen tuông với tôi? Nhưng trẻ thế này, rốt cuộc sinh ra hắn khi nào chứ?!

Hôm nay về nhà nhất định tôi phải bắt hắn kể ra hết!!

Như đụng trúng nỗi đau làm mẹ của cô ta, người ta lại nghiến răng… dường như bà ta không cam lòng.

– Cô…cứng đầu bướng bỉnh. Sống ở đời phải biết dựa vào những người có chức quyền một chút. Cứ mãi hất mặt lên trời, xem người khác không ra gì, cuối cùng bị vấp chân người ta ngã lúc nào không hay.

– … – tôi nở nụ cười nhàn nhạt trêu tức bà ta… tỏ vẻ không quan tâm nhưng thực chất đang rất hoang mang. Nói chuyện với những người như bà này phải cẩn trọng lời ăn tiếng nói a… từng câu từng chữ của bà ta đều có ý nghĩa riêng.

– Tôi cho cô một ân huệ cuối cùng. Thông minh một chút, nếu không, đây sẽ trở thành lời đe dọa.

– … – tôi vẫn im lặng chăm chú nhìn biểu hiện của cô ta.

– Tối nay cô hãy đưa Ren về nhà ăn cơm. Địa chỉ đây. – cô ta chìa ra một mảnh giấy nhỏ trên bàn – Nếu cô đưa được Ren về nhà, tôi sẽ tiết lộ cho cô một thông tin nhỏ về tổ chức G… chính là tổ chức đã khiến cô được sống trong thời đại này.

– Cái gì? – tôi trợn mắt nhưng vì quá sốc nên không kịp phản ứng gì đã để bà ta đi mất.

Cuối cùng chỉ còn lại tôi ngồi bơ phờ nhìn mảnh giấy nhỏ đặt trên bàn ở trước mặt mình… nếu không có tờ giấy này làm vật chứng, có lẽ tôi đã nghĩ cuộc trò chuyện này đều là tưởng tượng của bản thân.



Tôi uể oải về tới trường cũng là thời gian nghỉ trưa, thấy Ren chạy ra khỏi cổng trường, tôi giật mình. Hắn đã thấy tôi đang đi lại, lập tức túm tay tôi kéo vào trong trường, vừa đi hắn vừa hỏi:

– Đó là ai?! Tại sao em lại đi theo bà ta? Em có biết em đang đối mặt với rất nhiều nguy hiểm hay không?! Em có biết…

– Được rồi Ren. Bùng học mấy tiết chiều luôn đi, em muốn anh kể cho em nghe về gia đình của anh… – tôi nghiêm mặt nói – một cách đàng hoàng, không có hai chữ “đùa thôi” ở cuối câu.

– Tại sao em lại…

– Vì em muốn biết mình đang phải đối mặt với cái gì.

– Ừm… được. – hắn suy nghĩ một hồi lâu – Dù gì anh cũng đã định kể cho em nghe.



Chúng tôi ngồi cạnh nhau trong một góc khuất của thư viện trường, trên đầu là cửa sổ hẹp duy nhất trong thư viện. Tôi tựa đầu vào vai hắn, hắn tựa lưng vào tường. Bên ngoài trời bắt đầu mưa lất phất rồi ngày càng lớn, hắn mở miệng, tôi đã trông chờ bao nhiêu cái ký ức của hắn, ai ngờ chính là một câu không liên quan:

– Em đã ăn trưa chưa?

– Rồi. – tôi mất kiên nhẫn gật đầu.

– Ừm… gia đình anh thật sự không phải là một gia đình. – Ren đột ngột bắt đầu câu chuyện làm tim tôi đập mạnh một cái, tôi hít sâu và thở ra – Đó chỉ là một trại huấn luyện để đào tạo ra những thứ phi thường. Anh em họ, chị em ruột,… của anh, tất cả đều trở thành những cổ máy làm việc, là đem sức mình cống hiến hết cho tập đoàn nhà anh. Em biết đó, gia tộc nhà anh có một tập đoàn rất lớn, có thể nói đã bành trướng ra khắp các lục địa lớn nhỏ, cùng với một số gia tộc lớn khác gần như trở thành một chế độ phong kiến. Những gia tộc lớn có quyền hiếp đáp người dân. Anh tất nhiên cũng là một sản phẩm của họ. Nhưng anh lại không muốn mình phải khổ tâm dính vào lịch làm việc chồng chất ấy. Thực chất ra đó là điều không ai muốn, nhưng chống lại gia tộc là một việc… không tưởng. Cuối cùng anh đã bỏ đi. Họ đuổi theo anh khắp nơi, cuối cùng anh đến đây. Lý do quan trọng nhất khiến anh bỏ đi, chính là việc ông già đưa anh đến lục địa này, đến nhà cô ta… Izumo.

– Là lúc ép hôn?

– Ừ. Anh đã bỏ đi, anh muốn tự do của mình. Khi thấy cô nàng cũng bỏ nhà ra đi với anh, anh đã có ấn tượng tốt với cô ta… nhưng tính cách của cô ta không tốt cho lắm. Cho đến khi anh gặp em. – nói tới đây giọng hắn mềm mại hẳn – Người mẹ sinh ra anh, đã chết rồi, chết vì bị mẹ kế giết hại. Người cha thì vô cùng thản nhiên cho rằng bà ấy chết vì áp lực tâm lý.

– … – tôi có cảm giác hắn nghiến chặt răng.

– Ông ta tiếp tục nuôi bà cô kia trong căn nhà của anh. Thật sự không thể chịu nổi, bà ta chỉ già hơn anh có hai tuổi. Lúc nào đi ngang cũng liếc mắt đưa tình với anh. Nổi hết cả da gà.

– … – vậy chẳng lẽ bà cô đó đúng thật là mẹ kế của Ren.

– Lần đầu gặp cô ta anh đã cảm thấy ghê tởm và khinh bỉ, nhìn cứ như mấy con đĩa quấn lấy cha anh. Không còn lời gì để diễn tả loại phụ nữ lả lơi như vậy. Cha anh và cô ta ở lục địa trung tâm, nhưng không hiểu sao, dạo gần đây, cô ta bắt đầu hành động. Anh cũng không biết cô ta đã đến đây lúc nào, chỉ biết lần đầu tiên thấy dấu hiệu của cô ta chính là khi cái thùng được đặt trước nhà mình. Trên cái thùng có dấu hiệu của gia tộc.

– … – thì ra con rắn hổ mang chính là dấu hiệu của gia tộc hắn.

– Cô ta làm vậy chính là để đe dọa, thông báo rằng cô ta đã biết được nơi ở của chúng ta, nhất định sẽ không để yên chuyện này. Đó chính là lý do anh phải vội chuyển nhà. Ban nãy khi tìm em ở phòng hiệu trưởng, anh đã rất sợ khi nghe ổng nói em ra ngoài với mẹ. Mẹ gì chứ?! Nực cười. Nhìn đã biết ông ta đang che giấu gì đó. Anh vội chạy ra ngoài thì thấy em, máu nóng không biết ở đâu ùa tới. Em thật là làm người khác lo chết mà.

– Hình như… người em vừa gặp chính là mẹ kế của anh.

– Bà ta nói gì? – Ren trở nên khẩn trương.

– Bà ta… biết về tổ chức đó, cái tổ chức đã nghiên cứu em. Bà ta nói đó là G. Bà ta… nếu anh cùng em về nhà ăn cơm, bà ta sẽ cho em biết một ít thông tin về tổ chức đó.

– Hừm… – hắn nhận lấy mảnh giấy địa chỉ trong tay tôi, trầm ngâm một lát, hắn hỏi – Khi nào?

– Em không muốn đi.

– Tại sao? – hắn tròn mắt nhìn tôi.

– Em có cảm giác nếu anh đến đó,… em sẽ mất anh. Em không tự tin. – tôi thở dài. Ren choàng vai qua vai tôi, hắn cười nhẹ.

– Em nghĩ anh là ai?

– R… Ren.

– Hừm… anh chính là thủ khoa khối, tất nhiên sức mạnh cũng không phải tầm thường, trí óc cũng không phải dạng vừa. Em nghĩ anh sẽ bị đám người tầm thường đó khống chế sao?

– … – Ren à, anh là đang cố an ủi, trấn an em, hay đang tự sướng sẵn tiện đề cao bản thân thế?

– Khi nào? – Ren đột nhiên đưa ngón trỏ lên má, giống như đang làm dáng chụp hình.

– Tối nay. – tôi phì cười.

– Được. Tối nay. – Ren cười khẩy nhìn vào tờ giấy – để xem bà ta có thể làm gì được anh.