Mỵ Khuynh Thiên Hạ

Chương 34: Vận Hàm ghen




"Nếu Từ huynh đệ đã mở lời, chắc chắn ta sẽ giúp ngươi việc đó. Chỉ là chuyện xuất du..." Không phải là Tô Vận Hàm không nhìn thấy Ngọc Ngưng Nhi nghẹn ngào rời đi bóng lưng tịch liêu (buồn bả trống rỗng) lúc sáng sớm, nếu muốn xuất du cùng nàng ấy, chỉ sợ lại chọc nàng ấy khó chịu đi.

"Ai nha Tô huynh đệ, còn rề rề rà rà gì nữa! Ta đây liền lên lâu tìm Ngưng Nhi cô nương đây!" Vẻ ngượng ngùng trên mặt Từ Phong đã lui, hắn vỗ vỗ vai Tô Vận Hàm, không thể đợi thêm nữa mà lên lâu gõ cửa phòng Ngọc Ngưng Nhi. Đây là lần đầu nói chuyện riêng cùng nàng, trong lòng Từ Phong không khỏi có chút khẩn trương, hắn chỉnh chỉnh y khâm cùng vấn tóc của mình, muốn diện ra bộ dáng tốt nhất cho Ngọc Ngưng Nhi.

Cửa được mở ra, trạng thái của Ngọc Ngưng Nhi cũng không tốt lắm, nàng giương mắt nhìn xuống gương mặt mỉm cười của Từ Phong, lại hạ đôi mắt xuống, vẫn gắng tạo ra chút cười từ khoé môi: "Hoá ra là Tô công tử, không biết tìm ta có chuyện gì?" Ngốc trong phòng non nửa ngày, Ngọc Ngưng Nhi chỉ biết si si vuốt ve cổ cầm của nàng, giờ đây có 'khách nhân' đến, nàng vẫn không có cách nào cho qua một màn sáng nay được. Môi Tô Vận Hàm, hồng diễm như vậy, nhưng chỉ có một mình Hồ Linh Tiêu được thưởng thức.

"Ta tới để thỉnh Ngưng Nhi cô nương giao du, sớm mai ta sẽ đánh mã xa (xe ngựa) tới đón các người. Đi cũng không xa, ngay vùng ngoài kinh thành... Nghe nói phong cảnh chỗ đó không tệ, chúng ta có thể thả câu đạp thanh*, Ngưng Nhi cô nương cũng có thể mang theo cầm của nàng, sướng đạn một lần với tự nhiên. Không biết cô nương có nguyên ý chăng?"

[đi chơi trong tiết thanh minh hoặc đơn giản là đi dạo trên cỏ xanh]

"Những ngày gần đây cảm thấy có chút uể oải, ta..." Ngọc Ngưng Nhi muốn mở lời cự tuyệt, tuy hắn giúp Tô Vận Hàm, vậy cũng không đại biểu nàng sẽ đáp ứng ước hẹn cùng một nam tử chỉ mới nhận thức mấy ngày. Chung quy thì hắn không như Tô Vận Hàm, nàng yêu thích môi của Tô Vận Hàm biết bao, yêu thích Tô Vận Hàm nho nhã lễ độ biết bao, cùng với khí tức nửa âm nửa nhu trên người hắn. Chỉ là, còn chưa kịp nói xong lời cự tuyệt, Từ Phong đã xen ngang nửa chừng lời nói của nàng, nói: "Thật không đi sao? Tô huynh đệ đã đáp ứng mai sẽ đi cùng, nếu nàng không đi, mỗi hai người bọn ta đạp thanh thì có ý tứ gì chứ?"

"Tô công tử hắn cũng muốn đi?" Trên mặt Ngọc Ngưng Nhi xuất hiện do dự, cho dù đã nhìn thấy một màn kia nàng cũng chưa muốn từ bỏ dễ dàng. Có lẽ lần đạp thanh xuất du này là cơ hội cuối cùng cho nàng, Ngọc Ngưng Nhi tự nhủ trong lòng. Nàng nhìn đôi mắt trừng triệt kia của Từ Phong, gật gật đầu nói: "Nếu Từ công tử đã ước hẹn vậy, sao ta có thể cự tuyệt được? Sáng sớm mai thỉnh Từ công tử đánh mã xa tới hậu viện chờ chúng ta vậy." Nàng nói chúng ta chứ không phải ta, chính vì muốn nhắc nhở Từ Phong, nếu Tô Vận Hàm không đi... Nàng cũng sẽ không đi.

"Nói vậy cứ định vậy đi, sớm mai ta liền đến đón các nàng. Vậy thỉnh đêm nay cô nương nghỉ ngơi thật tốt, cũng tiện bồi dưỡng tinh thần xuất du." Từ Phong chỉ nghe lời đáp ứng kia của nàng đã vui vẻ không thôi, hận không thể lập tức xuống lâu nói tin tức này cho Tô Vận Hàm, để hắn vui vẻ hài lòng thay mình.

Rời khỏi lâu hai, bên người Tô Vận Hàm có thêm một hồng y nữ tử thu hút ánh nhìn, nhất cử nhất động động của nữ tử kia đều kéo theo ánh mắt của mọi người. Nàng một mực không để ý, ngược lại còn kéo Tô Vận Hàm mặt hồng triều, phân thân mật này thực khiến người khác quá sức đố kỵ. "Linh Tiêu cô nương đây nha." Từ Phong đi tới tỏ ý gật đầu với nàng, trong Tuý Hoa lâu chỉ có duy nhất một hồng nữ tử, đó chính là người cùng là thanh quan như Ngọc Ngưng Nhi – Hồ Linh Tiêu.

"Hoá ra là Từ công tử, tới tìm Ngưng Nhi tỷ tỷ đi?" Hồ Linh Tiêu nheo mắt, tầm mắt vẫn thuỷ chung ở trên người Tô Vận Hàm. Nàng không ngờ tới Tô Vận Hàm là một bình giấm chua đậy kín, một khi đã chua lên thì không lại hoàn không (chua mãi không ngừng). Ngươi khiến nàng đặc biệt khí, nhưng người ta không chịu thừa nhận đang ghen, vẫn đối xử như cũ với ngươi, chỉ là có thêm chút xa lánh. Nàng thật không hiểu được, lúc trước sinh khí với Tô Vận Hàm cũng không lâu như vậy a! Ngốc tử này thật là, cái loại bình giấm lâu năm điển hình.

[Nói chung Vận Hàm ghen không như người thường, không tỏ rõ cũng không tức giận chỉ có xa lánh nhưng lại dai dẳng hơn người bình thường. Phải gọi là chua kiểu đặc biệt, chua hơn cả chua. Ai có thể không gọi là bình giấm chứ Vận Hàm chắc chắn là một bình giấm nên mới gọi là 'điển hình']

"Đúng a, ta hẹn Tô huynh đệ cùng Ngưng Nhi cô nương ra ngoài giao du. Không biết Linh Tiêu cô nương có hứng thú đồng du?"

"Có, sao lại không chứ?" Hồ Linh Tiêu dán lên sau lưng Tô Vận Hàm, cũng không để ý ánh mắt cực nóng quăng tới từ bốn phương tám hướng, nhẹ giọng nói: "Ngốc tử, mai ta cùng các ngươi xuất du có được không? Ngươi ghen còn muốn ghen bao lâu nữa, lúc trước ta ghen cũng không có lâu vậy nha! Hơn nữa, chung quy ngươi thật cps tình với ta không phải sao? Nếu không sao lại ghen."

"Ta không có ghen, chỉ là muốn nói một lời, thân là nữ tử hiển nhiên phải có sự dè dặt của nữ tử. Mà ngươi, gặp người liền không ngừng trêu chọc hoặc cũng là dùng mị nhãn câu người. Thực... thực quá không kiểm điểm!" Tô Vận Hàm phất y tụ, nàng rất không thích Hồ Linh Tiêu thấy ai cũng câu đáp một phen, nhìn nàng ra sức phóng điện với người khác, nếu không phải tận mắt thấy lạc hồng, nàng thật rất khó tin tưởng Hồ Linh Tiêu giữ mình trong sạch.

"Tô huynh đệ ghen? Ác ~ Thì ra Tô huynh đệ cùng Linh Tiêu cô nương..." Từ Phong bỗng nhiên tỉnh ngộ, cười nói: "Tô huynh đệ nha, ta sẽ không quấy rầy hai người các ngươi nữa. Sáng sớm mai ta sẽ đánh mã xa đến cửa hậu viện đón các ngươi, Linh Tiêu cô nương ngàn vạn lần phải đi." Biết được thì ra Tô Vận Hàm cùng một chỗ với Hồ Linh Tiêu, lúc này Từ Phong vui nở hoa trong lòng. Không có Tô Vận Hàm làm 'đại tình địch' số một nữa, tin chắc hắn có thể càng dễ thú được mỹ nhân về.

Đợi Từ Phong ly khai, Tô Vận Hàm lắc lắc đầu với Hồ Linh Tiêu đang bám dính như bạch tuộc phía sau mình, nói: "Nếu có ngày ta nghĩ thông, nghĩ thấu rồi. Nhưng ngươi lại 'thói xấu không đổi', thuỷ chung theo thói có tính 'lưu tình' khắp nơi không biết dè dặt. Ta tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không dung túng ngươi, càng sẽ không có bất kỳ liên quan gì với ngươi nữa." Nàng không thích Hồ Linh Tiêu quá yêu (~ yêu nghiệt), ngươi có thể yêu nhưng không thể tuỳ thời tuỳ chỗ đều yêu. Nàng không thích Hồ Linh Tiêu 'không biết kiểm điểm', thấy ai cũng phao mị nhãn, không có chút sự dè dặt theo nguyên tắc đã nói.

"Ngươi biết ta là hồ yêu, trời sinh liền mang theo tật hồ mị, sao có thể an an phận phận cả ngày như lương gia phụ tử (con gái nhà đàng hoàng)." Hồ Linh Tiêu nói thật, nàng đã xem như là ngoan ngoãn nhất hồ tộc, thử hỏi trên thế gian này có mấy hồ yêu như nàng thành thật thủ một người như vậy. Đổi thành các tỷ tỷ của nàng, đã sớm chiêu ghẹo tứ xứ, cần phải quấy nhiễu cả thiên hạ không thể không loạn. Huống chi, nàng chỉ phao phao mị nhãn lấy đó làm mị lực cá nhân thôi, cần chi nói nàng thật giống kiểu vốn không hổ thẹn vậy.

"Ngươi không thể an phận, ta cũng không tiếp nhận sự không an phận của ngươi. Linh Tiêu cô nương, hôm nay ta đã chỉnh trướng mục xong, vậy về phòng đây." Tô Vận Hàm quật cường đứng dậy, tuyệt đối là kiểu người chín trâu* cũng không kéo lại được. Hơn nữa vốn lòng nàng còn có sợ hãi Lang Ngọc, nghe được đoạn đối thoại kia sao làm nàng dễ chịu được? Ngược lại, vậy cũng tốt thôi... Nếu Hồ Linh Tiêu có thể tìm được một người thích hợp với nàng ấy, liền cũng giảm bớt cho lòng nàng, chí ít không cần lại cưu kết lấy nghịch lý luân thường giữa nữ tử.

[Có câu người cứng rắn với quyết định của mình thì dùng sức chín trâu hai hổ cũng không bắt người đó thay đổi quyết định được]

Nhưng nếu nàng ấy thực sự cùng một chỗ với người khác, Tô Vận Hàm thật sẽ tỉnh tâm ư? E là không hẳn.

Đầu lại bắt đầu rối thành một đống hồ dán*, Tô Vận Hàm cảm thấy đại khái là mình chưa tỉnh tửu, bằng không sao lại khác biệt mình ngày thường ngàn vạn lần vậy chứ. "Ai!" Tô Vận Hàm vỗ vỗ trán, bỏ lại Hồ Linh Tiêu đứng ở đó, cất bước nhanh về gian phòng ở hậu viện. Chỉ là tựa hồ nàng quên, Hồ Linh Tiêu là yêu, tốc độ hiện thân còn nhanh hơn với bước đi của Tô Vận Hàm. Đợi nàng mở cửa đi vào phòng, Hồ Linh Tiêu đã ngồi bên giường, bộ dạng ngoan ngoãn nháy mắt với nàng, thậm chí lực yêu mị tận trong xương cốt cũng được nàng cố ý ẩn đi, không hiển lộ ra: "Vận Hàm, bộ dạng người ta như vậy thật biết điều có phải không?"

[Não loạn như muốn nát ra thành keo, thành nước rồi]

"............" Tô Vận Hàm không đáp lại, chỉ đứng trước mặt nàng nhìn gương mặt đột nhiên trở nên ngoan ngoãn kia của nàng. Nàng không biết Hồ Linh Tiêu có ý gì, ngược lại từ lúc ban đầu nàng đã không nắm được nhịp của hồ Linh Tiêu, chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến*.

[một dạng triết lý, lấy cái không đổi đối phó với cái hay đổi, còn là lấy bản thể trị biến thể.]

"Ta biết ngươi giận ta không biết dè dặt, bất kể thấy ai cũng phao loạn mị nhãn. Ngươi không phát hiện sao? Chỉ có lúc đối mặt với ngươi, mới là lúc ta chân thật nhất. Ngươi không thích một số tính tình của ta, ta đổi mà, chỉ cần ngươi tốt với ta... Thế nào ta cũng nguyện ý." Hồ Linh Tiêu lôi kéo Tô Vận Hàm ngồi bên người, tựa vào ngực nàng, nói tiếp: "Ngươi có thể tự hỏi lòng, ngươi từng nghĩ qua cùng ta chưa? Ngươi luôn nói chờ ngươi nghĩ thông suốt, chờ ngươi nghĩ thông suốt, trước lúc đó không cần nhắc lại. Vậy ta cũng có thể nói, ta liền muốn chờ sau khi ngươi nghĩ thông suốt thì mới đổi những tính tình này! Quăng loạn mị nhãn đã tính là gì? Ngươi nói ngươi chỉ từng hôn môi cùng ta, sao ta không giống chứ, cũng chỉ từng hôn môi với ngươi! Nói ta không biết kiểm điểm không biết dè dặt, sao ngươi biết được cả tấm lòng của ta nha! Đều chỉ có một mình ngươi, làm chuyện gì... đơn giản cũng là vì ngươi!"

"........." Liền biết nàng lại sẽ nói những lời nguỵ biện mạc danh kỳ diệu này, Tô Vận Hàm có loại kích động muốn đỡ trán, hay bởi vì phía sau nàng có những câu nói ấm đến tràn tràn ngập ngập cõi lòng kia. Cái từ thoả mãn này nàng học từ tiên sinh là một từ có đại ý không dễ hiểu được. Nàng hỏi qua tiên sinh rất nhiều lần, thế nào mới coi là thoả mãn. Nhưng tiên sinh lại nói với nàng, thoả mãn cần dùng tâm cảm thụ, khi tâm con có thể cảm nhận ấm áp, có thể cảm thấy tràn đầy, có thể cảm nhận sung thực đó chính là thảo mãn. Mà người làm con thoả mãn kia, nhất định là người con lưu tâm. Hiện tại, cuối cùng nàng đã hiểu được ý tứ trong lời nói của tiên sinh, cũng hiểu được, thoả mãn kỳ thực rất đơn giản.

Chủ động nâng mặt Hồ Linh Tiêu lên, bỗng nhiên Tô Vận Hàm lộ ra tươi cười, loại cười này nàng chưa từng biểu lộ qua, khiến người ta như gặp mộc xuân phong: "Ngươi luôn nói quá nhiều quá nhiều lời nguỵ biện, không có cái nào ta có thể nghe hiểu. Có phải yêu đều rất thần kỳ không? Ta đoán là thế. Chúng ta, ngủ đi... Ngày mai còn phải dậy sớm xuất du cùng Từ huynh đệ. Nói chung, cái gì ta cũng tuỳ nàng... chỉ cần..."

"Không bàn tới những chuyện kia phải không!" Hồ Linh Tiêu cướp lời, cũng bởi vì hiểu rõ ý nghĩ trong lòng màng mà cười lên theo. Nếu là người thường, đại khái vĩnh viễn cũng không biết được ý nghĩ chân thật của Tô Vận Hàm. Dù sao nàng giấu cảm giác quá sâu, sâu tới làm tất cả mọi ngươi đều cảm thấy nàng quá cứng nhắc. Mà thực thì, nàng chính là cứng đầu.

"Ngủ đi, ngày mai nên có khí trời thật tốt để xuất du đi!" Tô Vận Hàm gật đầu, cởi ngoại sam trên người, chỉ mặc trung y ngồi bên giường, chờ Hồ Linh Tiêu cởi váy dài ra chui vào chăn cùng nằm xuống, theo thói quen ôm Hồ Linh Tiêu vào lòng. Cứ vậy trong nháy mắt, thậm chí Tô Vận Hàm cảm thấy nàng không cần nghĩ nữa, chỉ cần bảo trì tình trạng hiện tại này cũng đã đủ rồi.