Mỹ Ngọc Thiên Thành

Chương 63: Đột nhiên mất tích




Tiểu Ngọc chỉ huy nhân viên cửa xách mấy hộp phấn và dược cao, hôm qua Tú Tâm sai người tới nói, muốn đặt chút phấn son cho các cô nương trong vườn.

Phấn và dược cao xếp đầy mấy hộp gỗ, Tiểu Ngọc để Nguyệt Hạ phụ giúp, hai người ngồi kiệu đến Hoa phố.

Lâu rồi không gặp Tú Tâm, Tiểu Ngọc không tránh khỏi hàn huyên đôi câu. Trách chính là Tú Tâm bộ mặt đào hoa, thần thái rạng rỡ hơn thường ngày, trong lòng Tiểu Ngọc thầm nghĩ tiểu nha đầu này không phải đang yêu chứ? Chẳng lẽ đại thi nhân Dương Vạn Lý?

Có điều trong miệng Tú Tâm nửa câu cũng không moi ra được, cười hi hi ha ha chứ không chịu trả lời Tiểu Ngọc. Giảo Giảo mấy nghe nói Tiểu Ngọc tới, cũng không nhịn vui mừng, rối rít thỉnh giáo Tiểu Ngọc mấy chuyện làm đẹp.

Sau khi cùng Giảo Giảo hợp tác làm "Quảng cáo", Lăng nhi chỉ chóp mũi của mình rất khổ não hỏi Tiểu Ngọc: "Tiểu Ngọc tỷ tỷ, tỷ xem trên mũi ta có mấy chấm đen đen, làm sao bây giờ?"

Tiểu Ngọc vừa nhìn, thì ra Lăng nhi có lỗ chân lông hơi to, mũi chỉ sợ cũng tiết bã nhờn nhiều hơn.

"Có phải ngươi hay ngứa tay, thường sờ mũi nặn mụn?"

Lăng nhi trợn to hai mắt: "Tiểu Ngọc tỷ tỷ, tỷ thật là lợi hại, điều này cũng có thể nhìn ra?"

Tiểu Ngọc ha ha cười một tiếng, nói: "Sau này ngươi chớ làm như vậy nữa. Trên tay ngươi thường dính bụi bặm, " nàng rất cố gắng tìm từ "Bụi bặm" để thay thế từ "Vi khuẩn" , "Ngươi càng nặn nó ra thì bụi bẩn lại càng chen vào thêm, không đen mới là lạ!"

Lăng nhi "A" một tiếng thét kinh hãi: “Thì ra là như vậy! Vậy ta nên làm gì bây giờ?"

"Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Ngọc tỷ tỷ, nên làm gì bây giờ?" Mấy cô gái nhỏ cũng vây quanh hỏi.

Tiểu Ngọc thấy bộ dạng học nghề nghiệp dư của họ rất dễ thường, cười một hồi nói: "Thật ra thì cũng rất đơn giản."

Mọi người cũng ngưng nói chuyện, ngừng thở nghe Tiểu Ngọc truyền thụ bí kíp, Tiểu Ngọc nói: "Mỗi ngày lúc nấu cơm xong, các ngươi nhân lúc còn nóng lấy một nắm cơm. . . . . ." Nàng lấy tay làm mẫu, "Một nắm nhỏ như vầy là đủ rồi. Lấy nắm cơm lăn trên mũi, dùng sức lăn lăn, chừng nào nắm cơm dính lại như cơm nắm, thì những thứ bụi bẩn cũng sẽ bị hút ra hết!"

"Thật dễ dàng như vậy?"

Các cô gái nhỏ nửa tin nửa ngờ , Tiểu Ngọc cười nói: "Các ngươi thử một chút chẳng phải biết được hay không sao?"

Biện pháp đơn giản này Tiểu Ngọc ở hiện đại cũng thường dùng, vừa dễ dàng vừa nhanh gọn, hơn nữa còn tiết kiệm tiền.

Từ Thúy Nhã Viên ra ngoài, trên tay Tiểu Ngọc còn cầm hai chai Băng tuyết phấn, là thuận đường mang tới cho Bích Đào cô nương. Thấy đường cũng không xa, liền định đi bộ qua, dù sao thuê kiệu cũng không dễ, đâu phải giống người hiện đại bắt xe, cứ đứng trên đường là có taxi tới đón.

Mới đi hai bước, Tiểu Ngọc đột nhiên chú ý tới một hán tử đi ngang qua.

Người nọ sao nhìn quen mắt tới vậy? Dáng dấp đi bộ cũng giống như đã gặp. . . . . . A! Chính là người mua thuốc!

Tiểu Ngọc nghĩ tới đây thì như muốn nhảy dựng lên, nàng nhét chai Băng tuyết phấn vào tay Nguyệt Hạ, nói: "Ở đây chờ ta một lát!"

Nguyệt Hạ còn chưa phản ứng, Tiểu Ngọc đã vội chạy bám theo người nọ.

Hán tử kia đi rất nhàn nhã, cũng không có dáng vẻ gì đang trốn tránh. Tiểu Ngọc nghĩ thầm, chẳng lẽ là chúng ta nghi ngờ sai rồi? Gã chỉ là một khách hàng bình thường mà thôi?

Nàng đi theo gã một đoạn đường, bây giờ là lúc hoàng hôn, người đi đường vội vã chạy về nhà, cũng không có người chú ý tới sắc mặt khác thường của nàng.

Người nọ lắc lư đi tới một chỗ đầu hẻm Hoa phố, mới vừa quẹo vào một ngõ nhỏ, nghe gã và người khác chào hỏi: "Này, ăn cơm chưa?"

"Mau ăn cơm đi, ăn xong bắt đầu làm việc!" Mấy hán tử cao giọng đáp lời.

Tiểu Ngọc nghe được, thấy thế nào cũng cảm thấy hành động của hán tử kia rất bình thường. Ai, xem ra đầu mối lại đứt rồi.

Đợi một hồi, lại thấy hán tử kia cùng hai thanh niên khiêng hai thùng nước rửa chén một giỏ đồ rác đi ra ngoài. Thì ra là đây là cửa sau của một gia đình, để cho người làm ra vào. Hán tử kia không cần phải nói chính là gia nhân của nhà này.

Tiểu Ngọc tò mò, muốn đi vòng qua cửa trước xem gia đình này lai lịch thế nào. Tòa nhà ở Hoa phố, tám chín phần là Thanh lâu.

Tiểu Ngọc đi một hồi lâu mới từ cửa sau vòng qua cửa trước, tòa nhà này ghê gớm thật! Đến cửa trước, chỉ thấy nhà cao cửa rộng, giăng đèn kết hoa, trên có hai chữ vàng "Cúc uyển" to bự. Hẳn là cho ở của danh kỹ Lâm An - Quan Quan cô nương!

Tiểu Ngọc đối với vị mỹ nhân mị từ trong xương này rất có ấn tượng, dĩ nhiên cũng không nói hảo cảm hay ác cảm, dù sao cũng chưa từng lui tới. Chẳng qua là cảm thấy khí chất phong trần của nàng còn hơn cả Hải Đường và Tú Tâm rất nhiều, có lẽ là do tuổi tác lớn hơn?

Tiểu Ngọc đang muốn xoay người rời đi, đột nhiên một ý nghĩ thoáng qua đầu:

"Trong Thanh lâu phần nhiều là cô gái, mua lượng lớn hóa ứ đan làm gì?"

Thích Thăng từng nói, hóa ứ đan chủ yếu là dùng cho bị thương , nói cách khác, chỉ có người bị thương mới cần dùng đến nó. Hơn nữa hắn còn nói, một viên hóa ứ đan hòa với nước, là có thể bôi lên diện tích vết thương rất lớn, nếu mua nhiều như hôm trước, đủ cho một người trọng thương dùng trong nửa tháng.

Nhìn thấy mấy hán tử vừa rồi đâu giống bị thương, hành động nhanh nhẹn lắm. Trong Thanh lâu này, chẳng lẻ có một người bị trọng thương?

Tiểu Ngọc lắc đầu một cái, muốn rũ bỏ ý nghĩ hoang đường kia đi. Làm sao có thể chứ? Danh kỹ Quan Quan thiên kiều bá mị, làm sao có quan hệ gì với một tên đạo tặc khét tiếng được?

Đừng nghĩ cô gái thanh lâu địa vị không cao, nhưng đến cấp bậc của Quan Quan, kết giao không phải văn hào cũng là cự phú, người bình thường cũng không thể tùy tiện gặp được. Trừ phi, là nàng tự mình quen biết Tiển Bỉnh. . . . . .

Chẳng lẽ Quan Quan thuê người giết người?

Nhưng bọn họ chỉ gặp mặt một lần, động cơ giết người ở đâu?

Tiểu Ngọc cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng. Không được, vẫn nên trở về nói lại tình huống cho Thiên Thành và Thích Thăng, mình ngốc nghếch đứng đây cũng không phải cách hay.

Nàng rời khỏi cửa trước, lúc đi tới cửa sau nhìn thấy bốn bề vắng lặng, đột nhiên nảy ra ý muốn lục lọi giỏ đồ kia.

Nghe nói đội chó săn ở đời sau, vì tìm xì căng đan của minh tinh, ngày ngày đứng canh cổng, đợi có người đổ rác thì tới lục lọi, có lúc bọn họ thật sự có thể tìm được gì đó.

Tiểu Ngọc nhăn mũi chịu đựng mùi ghê tởm của thùng cặn, vùi đầu lục lọi. Rác thải của người xưa vẫn tương đối bảo vệ môi trường , cũng không có túi nylon hay hộp nhựa gì đó, phần nhiều là xiêm áo bẩn rách của các cô nương, còn có thứ gì đo đỏ, hình như là khố vải kinh nguyệt gì gì đó. . . . . . Tiểu Ngọc đào bới không nổi nữa, đang muốn rút tay lại, đột nhiên nhìn thấy một túi giấy.

Nàng nhận ra túi giấy này, là túi giấy Thanh Tâm đường dùng gói thuốc, bên trên còn có dấu đỏ của Thanh Tâm đường. Xem ra hóa ứ đan hán tử kia mua về đã dùng hết? Nhanh như vậy?

Đó cũng là nói, trong vườn này thật sự có người bị thương.

Tiểu Ngọc cầm túi giấy kia lên nhìn, bên trên hình như còn có vết máu, xem ra người này bị thương không nhẹ. Nỗi băng khoăng trong lòng nàng ngày càng nặng, lúc cầm túi giấy bỏ vào trong ngực chuẩn bị rời đi, đột nhiên sau gáy bị vật nặng giáng xuống, trước mắt tối sầm, cái gì cũng không biết.

--- ------ ------ ------ ------ ---

Tống Tiềm từ thư viện về đến nhà, không nhìn thấy Tiểu Ngọc, kỳ quái hỏi Huệ nương: "Phu nhân đâu?"

"Phu nhân sau giờ ngọ liền mang Nguyệt Hạ ra ngoài giao hàng rồi, hình như nói là đi Thúy Nhã Viên." Huệ nương kính cẩn trả lời.

Tống Tiềm gật đầu một cái, cũng không nói gì. Chợt Nguyệt Hạ hốt ha hốt hoảng chạy tới, mếu máo nói: "Lão gia, lão gia, phu nhân mất tích rồi!"

Tống Tiềm nghe nói như thế, may là bình thường hắn trấn tĩnh, nhưng cũng không nhịn được khiếp sợ.

Hắn hết sức ổn định mình, túm lấy cánh tay Nguyệt Hạ, nói: "Ngươi phải nói rõ ràng, cái gì gọi là phu nhân mất tích?"

Nguyệt Hạ tuổi không lớn lắm, mới mười ba bốn tuổi, tỉnh tỉnh mê mê , bị Tống Tiềm túm lấy càng không dám nói, chỉ biết khóc. Tống Tiềm vội vàng buông nàng ra, quát lên: "Đừng khóc! Từ từ nói, nói rõ xem nào!"

Nguyệt Hạ lúc này mới thút tha thút thít nói, nàng cùng phu nhân vốn là từ Thúy Nhã Viên đi ra, nhưng phu nhân không biết nhìn thấy gì trên đường, đột nhiên đem thuốc còn dư lại cho nàng, nhanh chóng đi mất. Nàng đứng chờ phu nhân tại chỗ đó, đợi hơn một canh giờ, sắc trời cũng tối. Nàng sợ hãi, trở về Thúy Nhã Viên đi tìm phu nhân, ai ngờ mọi người trong Thúy Nhã Viên nói phu nhân không có ở đây. Nàng lại đến Bích Thủy cư chỗ bọn họ muốn giao hàng để tìm, cũng không nhìn thấy. Nàng còn một tia hi vọng, mong là phu nhân tự mình về trước rồi, nhưng trở lại Tống gia nghe được bọn hạ nhân đều nói phu nhân không có trở lại, nàng vội vàng tìm lão gia báo cáo.

Tống Tiềm vừa nghe, lòng như lửa đốt. Tiểu Ngọc làm sao lại mất tích? Không được, hắn phải đi tìm nàng!

"Ngươi mau dẫn ta tới chỗ hôm nay phu nhân mất tích!" Tống Tiềm không nói hai lời, vội vàng ra cửa. Mới ra khỏi Tống gia, thì nhìn thấy Thích Thăng, Thích Thăng hỏi: "Thiên Thành, đã xảy ra chuyện gì?"

Tống Tiềm nhìn Thích Thăng, ánh mắt phức tạp: "Tiểu Ngọc mất tích rồi!"

"Cái gì?"

Thích Thăng cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng hắn không dám biểu hiện lo lắng quá rõ. Thê tử của người ta mất tích, ngươi quan tâm như vậy, đây được gọi là gì? Hắn cũng không phải sợ mọi người nói mình, chỉ sợ tiếng đồn tổn hại danh dự Tiểu Ngọc.

Nhưng Thích Thăng vẫn không yên lòng, vội nói: "Ta đi tìm với huynh được không? Thêm người thêm một phần sức."

Tống Tiềm cũng không cố chấp làm gì, hắn vội gật đầu rồi cắm cổ chạy một đường tới Hoa phố, Nguyệt Hạ và hai hộ viện chạy theo phía sau.

--- ------ ------ ------ ------ ---------

Tiểu Ngọc từ hôn mê tỉnh lại, phát hiện mình bị trói trên ghế. Trước mắt đen như mực , không nhìn thấy thứ gì. Bên tai ngược lại nghe rất nhiều tiếng sáo trúc, hết sức náo nhiệt, đây là nơi nào?

"Ngươi đã tỉnh?"

Tiếng động nàng giãy dụa làm kinh động một người khác trong phòng.

Tiểu Ngọc nghe trong phòng truyền tới tiếng nam tử trầm trầm, hoảng sợ vô cùng, nàng có chút run rẩy hỏi: "Ngươi là ai?"

Nam tử kia cười ha ha hai tiếng, nói: "Ta là ai, ngươi không cần biết." Ngữ khí của hắn phảng phất đang nói cho Tiểu Ngọc, ngươi biết thì có ích lợi gì? Ngươi sắp là người xuống suối vàng rồi!

Tiểu Ngọc lấy dũng khí, khẽ cắn răng nói:

"Ta biết, ngươi chính là —— Tiển Bỉnh!"