Mỹ Ngọc Thiên Thành

Quyển 1 - Chương 151: Nhị kiến chung tình




“Ngựa bị dây thừng chặn lại rồi!”

Người kêu là Ma lão tam đánh xe ngựa hét to lên một tiếng, nhưng cũng không tránh khỏi việc xe ngựa bị dây thừng quật ngã xuống, chỉ có thể thả dây thừng, cố gắng nghiêng người nhảy xuống xe ngựa. Trong đêm tối, dùng dây thừng chặn xe ngựa có tác dụng đáng kinh ngạc. Vừa rồi hai con ngựa chạy với tốc độ nhanh như vậy, đột nhiên bị một sợi dây thừng quấn chân, mất khống chế liền ngã ầm ầm xuống đất, có lẽ đã bị gãy xương.

Ba người ngồi bên trong cũng không gặp được may mắn như vậy, không nói đến việc Thanh Tranh không thể hành động, mà ngay cả hai tên tặc nhân có thân thủ không kém cũng bị ngã xuống. Khó khăn lắm xe ngựa mới dừng lắc lư, nhưng hai người còn lại bị choáng váng đầu óc.

Nhưng ba tên tặc nhân đều nhận ra một điều, lần hành động này đã thất bại.

”Chạy mau!”

Ma lão tam liên tiếp kêu hoảng lên, hai tên tặc nhân cũng không có thời gian để đến sống chết của Thanh Tranh, mau chóng mở cửa xe nghĩ cách chạy ra ngoài.

”Ối!”

Một tặc nhân đang nghĩ cách leo ra ngoài đột nhiên bị đạp một cước lên mặt, ngay sau đó lại bị người ném ra khỏi buồng xe, lại ngã xuống đất, hắn chỉ thấy lục phủ ngũ tạng trong người đều bị đảo lộn, phun ra một ngụm máu tươi, còn bị văng ra hai cái răng.

Một người khác vừa nghĩ muốn lùi vào buồng xe, dự định bắt Thanh Tranh làm con tin, lại bị một bàn tay tràn mạnh khỏe nhấc lên, đánh một quyền lên đỉnh đầu.

”Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng!”Kẻ xấu kia luôn miệng cầu xin tha thứ. Lúc này, phu xư cùng hai người làm bên cửa hiệu tơ lụa cũng đúng lúc chạy tới, mấy người hợp lực lại đè ba kẻ xấu xuống mặt đất. Những người trong các cửa hàng bên cạnh cũng chạy ra xem náo nhiệt, có người tốt bụng còn đi gọi bổ đầu.

”Thanh Tranh tỷ tỷ, Thanh Tranh tỷ tỷ”

Hải Đường vừa chạy vừa kêu tên Thanh Tranh, trâm cài tóc lôn xộn, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Khi Hải Đường nhìn thấy tặc nhân bị trói chéo tay từ trong buồng xe ngựa đi ra thì hai chân liền mềm nhũn, ngã khụy xuống mặt đất.

”Tiểu thư, tiểu thư... “

Thu Lam vừa hổn hển chạy tới nhìn thấy Hải Đường ngã xuống mặt đất, vội vàng chạy tới muốn đỡ nàng đứng lên.

”Đừng lo cho ta, đi xem Thanh Tranh cô nương có bị sao hay không đã!”

Hải Đường thúc giục Thu Lam.

Thu Lam bỏ lại Hải Đường, vội vàng chạy đến bên cạnh Thanh Tranh. Lúc này, dây trói trên người Thanh Tranh đã được cởi ra, miếng vải ban đầu bị nhét vào miệng cũng đã lấy xuống. So với hai chủ tớ Hải Đường, biểu tình của Thanh Tranh bị bắt lại bình tĩnh hơn nhiều, nhưng đôi tay vẫn không ngừng run rẩy, rõ ràng đã phản bội nội tâm đang khiếp sợ của nàng.

Dù nàng có bình tĩnh đi chăng nữa, cũng chỉ là một cô nương hai mươi tuổi, đối mặt với sự uy hiếp của cái chết làm sao có thể không sợ hãi cho được.

”Thanh Tranh cô nương, ngươi cảm thấy thế nào rồi?”

Thu Lam thấy Thanh Tranh không bị thương, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn. Thanh Tranh cô nương quả là lợi hại, gặp chuyện như vậy mà cũng không khóc, không kêu. Nếu đổi lại là mình, không biết sẽ khóc nhiều bao nhiêu.

”Ta không sao. Đa tạ đại ca này!” Thanh Tranh hành lễ với nam tử cứu mình.

Lúc này người ta mới bắt đầu tập trung chú ý lên người nam tử kia.

”Tam thúc, tại sao lại là ngươi?”

Người cứu Thanh Tranh vậy mà lại là tiểu thúc Trần Văn Vũ.

Hải Đường vừa được Thu Lam đỡ dậy, nàng ngạc nhiên khi thấy Trần Văn Vũ xuất hiện., gặp được tiểu thúc tuổi tác không khác biệt nhiều với nàng, hai người cũng ngại ngùng không nói quá nhiều. Nghe nói cửa hiệu tơ lụa của hắn cũng bị nữ nhân kia làm khó đến mức sắp phải đóng cửa. Vậy sao hắn còn xuất hiện ở nơi này?

”Tẩu tử!” Đầu óc Trần Văn Vũ lúc đánh người là một thanh đao tốt, nhưng khi trực tiếp đối mặt với vị tiểu tẩu tử này lại ngại ngùng đến mức không nói thành lời.

Hắn lén nhìn Thanh Tranh vẫn đang đứng ở bên cạnh, nàng... thật xinh đẹp. Vào lúc Trần lão gia mất, mọi người đều nói vị tiểu tẩu tử Hải Đường này chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Nhưng theo Trần Văn Vũ thấy, Hải Đường mặc dù xinh đẹp, nhưng khi so sánh với vô nương tính tình điềm tĩnh này lại thiếu mất một phần khí chất thoát tục.

”Chuyện gì xảy ra vậy?”

Vài sai nha xông vào đám người, liếc mắt liền nhận ra ba kẻ nằm trên mặt đất.

”Ma lão tam, ngươi lại ra ngoài làm chuyện xấu rồi, lần này vào đại lao đừng nghĩ có thể ra ngoài!”

Thì ra ba tặc nhân này đều có quen biết với bọn sai nha. Lúc triệu Yểm đăng cơ đã đại xá thiên hạ nên mới được thả ra. Vốn chỉ là mấy tên trộm cắp, lần này còn liên quan đến việc bắt cóc.

Hải Đường, Thanh Tranh cùng Trần Văn Vũ và người làm trong cửa hiệu đều được mời đến nha môn xét hỏi, cho đến tận canh ba mới được thả ra khỏi nha môn.

”Tẩu tử, ta đưa các người về!” Trần Văn Vũ mở miệng đề nghị.

Hắn vẫn muốn ở cùng vị cô nương xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm này lâu hơn một chút.

Hải Đường lại gạt đi suy nghĩ của hắn. “Đa tạ tiểu thúc quan tâm, nhưng đêm đã khuya, thúc là một nam nhân lại đưa chúng ta về nhà, khó tránh khỏi bị người ngoài bàn luận. Chỉ cần người làm cùng hai vị đại ca đưa chúng ta về là được, còn ngươi yên tâm đi!” Hải Đường chỉ người làm trong bố trang và hai nha dịch có nhiệm vụ đưa bọn họ về nhà. Nếu là giúp đỡ người khác, hai nha dịch này chắc chắn sẽ không vui, nhưng đây lại là hai vị mỹ nhân... Tất cả đều không thành vấn đề!

Trên mặt Tần Văn Vũ không tránh được thất vọng. Hắn cũng không kiên trì nữa, lặng lẽ nhích người chắp tay nhường đường.

”Đợi đã!”

Thanh Tranh kêu một tiếng, Trần Văn Vũ vừa quay người định đi lại giống như bị người đóng đinh xuống mặt đất, không có cách nào nhúc nhích. “Trần đại ca, xin đợi một chút!”

”Không, không cần!” Trần văn Vũ thật muốn ngất xỉu, lời nói cũng không phát âm rõ ràng, trơ mắt nhìn Thanh Tranh đi lên xe ngựa của nha môn, vẫn không thể thu hồi tầm mắt.

Hắn... Hắn... Hắn... Thích vị cô nương này...

Trần Văn Vũ đã hai mươi hai tuổi, lần đầu tiên hiểu được cái gì là “thích”. Đúng vậy! Hắn nhất định đã thích nàng, nếu không tại sao hắn vừa nhìn thấy nàng thì mặt đã nóng lên?

Ông trời là muốn giúp hắn chăng? Nếu không tại sao lại làm cho hắn vô tình cứu được nàng.

Ông trời, ta vô cùng cảm tạ người!

Tối nay Trần Văn Vũ xuất hiện ở đầu phố chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. Lúc ấy hắn vừa đóng cửa hiệu tơ lụa, nên muốn đi đến phường nhuộm xem vải vóc lần trước đã được mình nhuộm xông- đó là hàng lưu trữ cuối cùng của hắn.

Phường nhuộm Minh Châu đến cửa hàng tơ lụa nằm đối diện nhau, cách nhau không tới hai, ba con đường. Hắn vừa mới đi đến đầu đường, lại nghe thấy tiếng ồn ào, mơ hồ nghe thấy tiếng ngựa hí vang cùng nữ nhân kêu gào, hình như là đang kêu “cứu người!”

Bởi vì Trần Văn Vũ là thiếu gia thứ xuất, từ nhỏ đã bị những đứa bé không hiểu chuyện trong tộc bắt nạt, nên quyết định ở trong nhà tập luyện võ nghệ, tuy không phải học những thần công huyền bí, nhưng bình thường đánh nhau cũng không mấy khi gặp phải đối thủ. Hắn là người hay bênh vực kẻ yếu, nên mọi người thường đặt cho hắn biệt danh là “Hỏa lý thán “, nói đúng hơn là trong người hắn lúc nào cũng tràn đầy nhiệt khí.

Lần này hắn vừa nghe có thể có người bị bắt cóc, lập tức để ý tới, nhìn xe ngựa phía xa chạy qua đường bên này, liền đem cuộn vải thô luôn đem bên người xé ra ngăn lại chân ngựa. Quả nhiên có thể khiến những tên tặc nhân bị té ngã.

Còn nguyên nhân vì sao Thanh Tranh bị bắt cóc, những tặc nhân kia chỉ cần bắt Thanh Tranh ném xuống biến. Thanh Tranh biết rõ bọn họ nói dối, nhưng nàng lại không nói ra, bởi vì nàng đã đoán được một ít chuyện bên trong. Nên về nhà thương nghị với Hải Đường.

Đúng là có người đứng ngồi không yên, không nhịn được mà xuất thủ rồi1