Mỹ Nhân Áp Chế Tổng Tài Hung Tàn

Chương 11-12




Chương 11: Dạ Tiệc 3

“Ánh mắt tốt sao?” Phong Dương cười, ánh mắt đảo qua Dịch Tân vẫn đang ôm Tân Hoành, nói, “Đâu bằng Dịch Tân, lúc tôi còn đang thưởng thức, anh ấy đã cất giữ rồi.”

Tân Hoành nghe xong, trong lòng hơi trùng xuống, nghiêng đầu nhìn Dịch Tân, lại thấy anh đang nhìn cô, ánh mắt nhàn nhạt.

“Đúng vậy, ánh mắt anh sao lại kém thế, tại sao lại nhìn trúng em vậy?” Là Tang Nhuế hờn dỗi, đôi mắt đẹp hơi chuyển, bên trong vẫn có nét cười. Tuy giả bộ giận, Phong Dương cũng không dám thất lễ, vội vàng ôm vợ vào ngực, làm bộ dạng lấy lòng vợ, “Đúng vậy, ánh mắt anh thật kém, đều bị em mê hoặc, có thể thấy vợ của anh có bao nhiêu hào quang tươi đẹp bắn ra bốn phía, làm cho người ta không dời mắt được!”

Tang Nhuế nghe xong, hơi chút hưởng thụ, mãn nguyện gật đầu lại kéo tay Tây Hoành, cười nói, “Hoành Hoành, Dịch Tân cuối cùng đã cho chị xuất hiện bên ngoài ánh sáng, chúc mừng!”

Lời này vừa ra, Dịch Tân lạnh mặt, Tân Hoành vẻ mặt xấu hổ. Tang Nhuế cũng không động, Phong Dương chồng cô vẫn cười cười, hai người hình như cũng không nhìn thấy Dịch Tân đang không vui. Nhưng Tân Hoành lại không có lá gan bỏ qua tâm tình của Dịch Tân, miễn cưỡng cười với Tang Nhuế đáp lại, “Ánh sáng? Bây giờ là buổi đêm cũng không có mặt trời, nhưng trại lại có thể ngắm nhìn ánh trăng. Không biết chị có cái vinh hạnh này không, mời người đẹp Tang Nhuế cùng nhau đi một vòng thưởng thức trăng sáng nha?”

Tang Nhuế nghe xong, cười đến híp mắt lại, gật đầu, nhìn Dịch Tân, “Anh Tân, em mang vợ anh đi ra vườn hoa một chút, anh nha, nắm chặt thời gian không cho chị ấy ra ngoài xã giao….Anh, tranh thủ xã giao đi.”

Tang Nhuế nói, bên trong lời nói có một chút ẩn ý, hơn nữa lại nói trước mặt Tân Hoành, lại khiến người ta lý giải thành — vợ đến đây rồi, mau mau dọn sân đi! Dịch Tân nghe xong, cũng không nhìn Tang Nhuế, tay khoác lên vai Tân Hoành, cúi đầu ôn nhu nói, “Nơi này quả thật quá hỗn loạn, em cùng Tang Nhuế đi ra ngoài hít thở không khí trước, một lát anh ra ngoài tìm em.”

Trong mắt anh có một loại ôn nhu, dưới ánh đèn có hơi lóa mắt, Tân Hoành nghe theo liền gật đầu, không nhịn được dơ tay sửa sang lại quần áo của anh, nói một câu, “Ừm, không nên uống nhiều.”

Dịch Tân nghe xong, con ngươi trong nháy mắt sáng lên, giống như vừa được cưng mà lo sợ, trong lòng vừa động, đã cúi đầu, hôn lên môi cô. Trước mặt bao người, Tân Hoành cảm thấy xấu hổ, mà anh lại cực nhanh tách ra, buông cô ra, nói, “Đi đi.”

Một bức tường, ngăn cách hai thế giới. Bên trong, quần áo thơm mát tóc mai bay; bên ngoài, một vầng trăng cô đơn. Gió đêm hơi lạnh, thổi tới mặt, làm người ta hơi giật mình, thanh tỉnh.

“Xem ra, tình cảm của chị và Dịch Tân tiến độ vùn vụt a!” Tang Nhuế nhìn Tân Hoành, trong mắt rõ ràng có ngụ ý. Tân Hoành sững sờ một lát, mới hiểu được ngụ ý kia “Cái hôn lúc chia xa”, nhịn không được bật cười, “Em cũng biết Dịch Tân, thói quen hành động không có quy tắc, hành động thường hơi khoa trương một chút.”

Trên mặt Tân Hoành vẫn khẽ mỉm cười, nhưng Tang Nhuế cảm thấy được trong mắt cô có sự chua sót. Muốn nói lời an ủi cô, vừa hé miệng, mà lại cảm thấy cô nói đúng, Dịch Tân người này, người ngoài luôn luôn khó biết được anh đang suy nghĩ gì. Nhưng có thể thấy rõ ràng một điều, ai cũng nhìn ra được, Dịch Tân đối với Tân Hoành là thật sự bảo hộ nghiêm mật, thậm chí gần giống với….giam cầm.

 

Chương 12: Dạ Tiệc 4

Cùng Tang Nhuế nói vài câu, lại có một vị khách nữ đến tìm Tang Nhuế, nói là muốn nhờ cô giúp đỡ. Mặc dù nói không rõ, nhưng qua vẻ mặt, Tân Hoành đại khái cũng nhìn ra được, có lẽ là để ý vị công tử kia, muốn nhờ nữ chủ nhân để tiếp cận. Tang Nhuế vốn là muốn cự tuyệt, Tân Hoành lại cười vỗ vỗ tay cô, “Em đi vào trước đi, chị tự đi cũng được.”

Tang Nhuế do dự một lát, xong dặn Tân Hoành, “Bên ngoài trời lạnh, nếu lạnh quá hãy mau vào trong.”

Nói xong mới dẫn theo vị tiểu thư kia đi vào. Vị tiểu thư kia, không biết là thiên kim nhà nào. Tân Hoành nhìn hai bóng lưng đi xa, cái loại cảm giác này ở trong lòng lại càng dâng lên, cái loại cảm giác này, cảm giác cô cùng cô ta không phải là người chung một thế giới, nhưng lại cứ phải gặp nhau.

Cô cũng đã từng thoát ra thành công, nhưng sau lại gặp phải Dịch Tân, cánh tay của anh rất có lực, bắt được tay cô, liền có thể mang cô lại về nơi không thuộc về mình này, lại cương quyết kéo về.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên có tiếng bước chân phía sau, tiếng bước chân kia, cô hoàn toàn không quen, cảm thấy bất an. Tân Hoành đột nhiên quay đầu, nhìn thấy người tới, lập tức mở to mắt.

Đèn trong vườn hoa không sáng rõ lắm, có chút mờ mờ ảo ảo, đúng lúc này, Tân Hoành lại chỉ cảm thấy lòng đang co rút lại, thấm lạnh. Đó là một loại khắc sâu vào trong hồi ức.

“Tân Hoành, quả nhiên là cô.”

Người đến là một người đàn ông, bộ dáng lưu manh. Tân Hoành cười lạnh, “Hạ Tiểu Đồng, như thế nào, ở thành phố A lừa gạt không nổi, chạy tới nơi này rồi?”

Người đến nghe Tân Hoành nói xong, trong mắt lập tức tràn ngập oán độc, bước một bước to về phía Tân Hoành. Tân Hoành lập tức lui về phía sau, hắn ta lại lập tức bước tới gần, hung hang nói, “Tân Hoành, cô một phụ nữ phong tao, cô cùng Trầm Ngôn quấn quit không rõ, rời xa hắn ta, bây giờ lại vẫn quyến rũ Dịch Tân! Chẳng trách năm đó chướng mắt tôi!”

Tân Hoành không thể lui tiếp, chỉ có thể bị ép tiếp xúc với Hạ Tiểu Đồng. Hạ Tiểu Đồng hình như có uống rượu, Tân Hoành chỉ cảm thấy mùi rượu xông vào mũi, nhịn không được thấy ghê tởm.

Hạ Tiểu Đồng thấy sắc mặt chán ghét của cô, bực tức trải dài trong lòng lúc này lại càng mãnh liệt bạo phát, đưa tay, liền bấm lên vai Tân Hoành, ngoan độc nói, “Cô không phải thích tiền sao? A? Trầm Ngôn có cái gì tốt, chẳng qua là dựa vào cha hắn có tiền, có thể trên cô.”

Tân Hoành bị hắn ta ép chặt, không thoát ra được, trong lòng vốn có chút tức giận, lúc này nghe xong hắn đột nhiên nói tới Trầm Ngôn, trong nháy mắt hiểu rõ, châm chọc mà cười, “Trách không được. . . .”

Hạ Tiểu Đồng ngẩn ra, “Trách không được cái gì?”

Tân Hoành cười lạnh, “Trách không được ông chạy trốn tới nơi này, thì ra là vì Trầm Ngôn không buông tha ông a! Thế nào? Chị của ông và cháu gái ngoại của ông không cứu được ông hả?”

Hạ Tiểu Đồng là một con vật bị thương tổn, Tân Hoành liền cứ chọc vào miệng viết thương kia, nhất thời, con dã thú kia mất lý trí, giơ tay lên, muốn tát vào mặt Tân Hoành. Mà khi tay hắn ta giơ lên, lại ngược lại buông lỏng Tân Hoành, phản ứng của Tân Hoành cực nhanh, nắm lấy đầu hắn ta hung hăng đá vào dưới háng hắn. Hạ Tiểu Đồng vội vàng né tránh, Tân Hoành nhân cơ hội xoay người một cái, vòng ra phía sau hắn, chỉ vào hắn ta, nén giận nói, “Hạ Tiểu Đồng, rất lâu trước kia tôi đã nói với anh, kể cả chị của anh được Tân Hạo cưng chiều, Tân Hoành tôi trêu chọc làm phiền Tân Hạo, bị cháu gái ngoại Tân Giác của ông dùng chút thủ đoạn đuổi tôi ra khỏi nhà, Tân Hoành tôi cũng không phải người mà Hạ Tiểu Đồng ông có thể tranh chấp.”