Mỹ Nhân Áp Chế Tổng Tài Hung Tàn

Chương 165-166




Chương 165: Phong Ba Bắt Đầu (5)

Trong lòng cô trầm xuống, lại nghe được người đàn ông bên người trầm giọng nói, “Nguyên Thâm, thiếu phu nhân đang hỏi cậu đấy.”

Nguyên Thâm nghe giọng nói của Dịch Tân, trong bụng không khỏi rét lạnh lúc này mới trả lời, “Xin thiếu phu nhân trước cùng Tân thiếu trở về, tôi cũng cần lưu lại hoàn thành chút chuyện, ước chừng ba ngày sau trở lại.”

Tân Hoành gật đầu một cái, lại hỏi Dịch Tân, “Anh còn có chuyện cần làm không?” *

“Không có việc gì, không cần đến anh.”

Dịch Tân nói xong, kéo qua vai của cô, ôm cô cùng nhau vào phi trường.

Dịch Tân mang theo Tân Hoành ở phi trường vào phòng tiếp tân nghỉ ngơi chờ lên máy bay thì Tân Hoành liên tiếp ngáp, Dịch Tân liếc xéo cô, cười, “Thật có mệt như vậy?”

Tân Hoành liền sức cãi lại anh cũng không có, đối với của anh gật đầu, lại ngáp một cái.

Dịch Tân thấy cô da bởi vì mệt mỏi có vẻ tái nhợt, đôi mắt dưới lại nhàn nhạt quầng thâm, trong lòng mềm nhũn, liền đem cô kéo qua, lại để cho cô lấy đầu gối đến trên đùi làm gối.

Tân Hoành nhìn anh, anh chỉ nói: “Nghỉ ngơi trước xuống.” Liền dùng bàn tay đi che mặt của cô.

Lòng bàn tay của anh đang che mặt của cô, cô có thể cảm thấy cảm giác khẽ thô ráp, tỉ mỉ ngứa một chút, trong lòng rất thích, không khỏi liền tới hăng hái, khi trong lòng bàn tay động anh vừa động dùng mặt của mình đi vuốt ve trên tay anh.

Đầu của cô tựa vào trên đùi anh, lúc này còn nhích tới nhích lui, Dịch Tân lập tức đè chặt cô, vừa trầm giọng nói, “Không được nhúc nhích tới lui.”

Lúc này cô mới không cam lòng dừng lại, lại dùng đôi tay đem ánh mắt của cô che mất kéo xuống, nhìn anh, “Em cũng không phải là đứa bé, mệt mỏi tự nhiên biết ngủ, anh đem mắt em che kín làm cái gì?”

Anh hướng về phía cô nhíu mày cười một tiếng, “Anh là thấy nơi này ánh sáng quá mạnh mẽ, muốn cho em ngủ nhanh một chút. Lại nói, chính là thật có đứa bé, anh còn không thể đối với hắn kiên nhẫn như vậy đấy. Em lại không biết đủ?”

Trong lòng cô ngòn ngọt, không nhịn được khẽ cười ra tiếng.

Lúc này, điện thoại Dịch Tân lại vang lên. Dịch Tân thuận tay cầm lấy, nhíu mày lại, không chút do dự nhấn tắt.

Tân Hoành nhìn anh vẻ không ưa, đang muốn hỏi là ai, này tiếng chuông lại lần nữa vang lên.

Tân Hoành không nhịn được kéo tay anh một cái, “Nhận nha, không nghe điện thoại rất không lễ phép, anh xem em chưa bao giờ như vậy.”

Anh bị bộ dáng mềm nhũn của cô chọc cho ở trong lòng khẽ động, không khỏi liền nhớ lại một ngày kia, cô ấn sai điện thoại cho anh,anh trở về, rõ ràng cô đang tức giận, nhưng cũng vẫn nhận điện thoại của anh.Đúng vậy a,Tân Hoành coi như là tức giận, cũng chưa bao giờ không nghe điện thoại của anh.

Tâm tình vui thích sẽ cho người càng khoan dung hơn, anh không khỏi hôn một cái trên mặt của cô, lại đem cô từ trên chân mình đỡ dậy, nói: “Chính em trước nghỉ một lát ,anh đi ra bên ngoài nhận.”

Tân Hoành gật đầu một cái.

Dịch Tân liền sải bước đi ra ngoài, Tân Hoành ở trên ghế sofa chỉ mơ hồ nghe được người nọ nhận điện thoại chính là âm hiểm nói một câu, “Cô tốt nhất có chuyện. . .”

Tân Hoành không khỏi lắc đầu cười một tiếng, Dịch Tân, hình như luôn không có gì kiên nhẫn. . .

Hi vọng về sau đối với đứa bé, anh có thể có chút cải thiện. . .

Đang suy nghĩ, bên cạnh điện thoại di động của mình vừa động, tin nhắn.

Cô tự nhiên cầm lấy, mở ra thì trên mặt không còn giữ lại nụ cười.

Dịch Tân đứng ở phòng tiếp khách bên ngoài, nghe giọng nói kiều mỵ trong điện thoại sắc mặt lại âm trầm.

“Dịch Tân, tối nay chính là giao thừa, anh không cần sẽ cùng ông ngoại tức giận, nếu như anh không trở lại, lão nhân gia ông sẽ rất khổ sở.”

“Nghê Tranh, tôi cảnh cáo cô…cô không cần trở lại chọc tôi, cũng không cần vọng tưởng từ ông ngoại xuống tay. Nếu không, lão đầu kia, cô nhất định phải gả!”

Anh nói xong, hung hăng tắt điện thoại.

Giơ tay lên, xoa mi tâm.

Anh lần này coi người ta quá lỗi. Hơn hai năm trước, làm sao lại sẽ cho rằng Nghê Tranh cùng Tân Hoành giống nhau? Nghê Tranh này đầy bụng tâm tư, mặc dù không uy hiếp, nhưng thật làm cho người chán ghét.

Vốn là muốn lần này mượn cô ta đem ngăn cản Cố Viễn Chi trở về, anh liền giúp cô giải quyết triệt để vấn đề khó khăn trước mắt của cô ta, làm sao biết. . . Xem ra, là anh xem thường ý định trên người ông ngoại của cô ta.

Dịch Tân trở lại khách tiếp khách thì bên trong yên tĩnh được làm lòng người treo lên.

Tân Hoành ngồi ở trên sô pha, cúi đầu đang nhìn điện thoại di động, hai vị tiếp viên hàng không đứng ở một bên, nhìn thấy Dịch Tân đi vào, khẽ mỉm cười gật đầu.

Dịch Tân nhất thời trong tim thoáng qua một tia khác thường, bước nhanh hơn, bước nhanh đi tới bên cạnh Tân Hoành, nửa đỡ vai của cô dựa vào cô ngồi xuống, hôn mặt củacô, “Thế nào không nghỉ ngơi đi? Đang nhìn cái gì?”

Ánh mắt Tân Hoành không chớp nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, mặc anh hôn cô.Anh hỏi xong, cô mới giống như rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn anh.

Một đôi mắt, không còn sức sống.

Trong lòng Dịch Tân trầm xuống.

Tân Hoành đã đem điện thoại di động cho anh, âm thanh không sóng không gió, “Đang nhìn cái này, anh phải xem sao?”

Dịch Tân theo bản năng từ trên tay cô nhận lấy, động tác vừa vội vừa nhanh, gần như giống như là cướp.

Tiếp theo, thân thể cũng hung hăng chấn động.

Tin nhắn ẩn danh, không đầu không đuôi, chỉ có hai tờ hình ảnh.Hai tờ, đều là báo chí chụp được tới trang đầu.

Tờ thứ nhất: là anh ôm chặt người phụ nữ phong tình quyến rũ, khóe môi mỉm cười. Một hàng chữ lớn đập vào mắt: Dịch gia thiếu phu nhân ở tiệc rượu năm diễm áp quần phương, tổng giám đốc Cố thị khen phu thê tình thâm.

Tờ thứ hai: ánh sáng mờ mờ, nhưng còn có thể thấy rõ, vẫn là anh, người nữ còn là người khác. Anh ôm cô ta, hai người từ cửa chính quán rượu ra, khóe môi anh như cũ nở nụ cười. Một nhóm thô thể gia tăng mờ tối bối cảnh Lí Canh thêm rõ nét: âm nhạc Tân Tú vứt bỏ diễn top phú hộ, trong khách sạn cả ngày điên loan đảo phượng.

Hai tờ hình ảnh tỉ mỉ đem nhật kỳ cũng phách liễu hạ lai, mặc dù tự thể thật nhỏ, nhưng lại làm đau lòng người.

Dịch Tân ngẩng đầu, nhìn Tân Hoành, vốn là không ai bì nổi trong đôi mắt rốt cuộc trùm lên thật nhiều trầm thống, giọng nói anh khàn khàn, “Em tin anh, có được không?”

Sáu chữ, anh nói xong rất khó khăn, lại giống như đã tiêu hao hết hơi sức bình sinh.

 

Chương 166: Phong Ba Bắt Đầu (6)

“Được, anh nói.” Tân Hoành nhẹ nhàng nói, tiếng nói cũng rất kiên định, một đôi con ngươi trong trẻo mang theo rõ ràng u oán: “Dịch Tân, chỉ cần anh dám nói, em liền dám tin!”

Dịch Tân nhìn cô, lại đột nhiên cứng họng. Anh quay đầu, nhìn hai bên trái phải hai vị tiếp viên hàng không, hai người nhận thấy ánh mắt, lập tức đi ra khỏi phòng.

Ở đây chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Dịch Tân than nhẹ: “Đây là phóng viên viết lung tung.”

“Nếu như quả thật không có việc này, phóng viên dám viết lung tung người Dịch gia sao? Dịch lão gia người như vậy có thể dễ dàng chịu đựng đối với Dịch gia đưa tin sai sao?” Tân Hoành nói, giọng nói đã không tự chủ bén nhọn.

Dịch Tân bất đắc dĩ: “Khi đó là một hiểu lầm, là Cố Xa Chi đem em lầm nhận thức. Bên ngoài lúc đó đang trong cơn giận dữ, cũng không thể phủ nhận.”

“Vậy anh vì sao không phủ nhận?” Tân Hoành phản bác theo bản năng. Nói xong, lại tự giễu cười, lắc đầu: “Không. Anh tại sao muốn phủ nhận? Nếu như anh muốn phủ nhận như vậy, thì anh cần gì phải thân mật ôm cô ta đi ra ngoài như thế? Có lẽ cái em nên hỏi chính là, tại sao anh lại phải cản em lại ở khách sạn hai ngày hai đêm. Sau đó mới đưa cô ta đi ra ngoài, anh không cảm thấy như vậy rất phiền phức sao? Anh hà tất phải quanh co như thế! Anh nên biết, chỉ cần anh thích, anh Dịch Tân nói một tiếng em Tân Hoành tuyệt đối sẽ không quấn lấy anh!”

Tân Hoành mỗi chữ mỗi câu, càng ngày càng sắc bén.

Dịch Tân đột nhiên muốn cười, anh rốt cục cũng có lúc nói không ra lời như thế này.

Anh phải như thế nào nói cho cô biết. Đem Nghê Tranh dẫn đi chỉ là bởi vì Cố Xa Chi cũng sẽ có mặt ở đó. Anh không thể để cho Cố Xa Chi nhìn thấy Tân Hoành? Anh làm sao có thể nói cho cô biết. Kỳ thực cô và Mạc Tương Đằng nói đều không phải lời nói dối, mà là sự thật.

Cố Xa Chi và Du Thận Khanh trong lúc đó có một ước định. Trừ khi Du Thận Khanh có thể để cô chủ động tìm tới Cố gia. Bằng không, Cố Xa Chi và Cố gia vĩnh viễn không nên quấy nhiễu cô.

Tân Hoành bản thân không biết mình và Cố Xa Chi có quan hệ như thế nào. Chỉ có thể nói là Du Thận Khanh quyết tâm không muốn để cho cô và Cố gia có bất kỳ quan hệ. Dịch Tân tự nhiên là mừng rỡ như vậy.

Cô không biết là cô cùng với anh sau đó. Khi anh từ từ tra rõ cô, anh có bao nhiêu vui mừng cô không biết, cỡ nào may mắn Du Thận Khanh giấu diếm cô!

Cô ban đầu đã tự hỏi là khi nào nguyện ý gả cho anh. Thế nhưng, nếu như anh biết rằng cô nguyên lai một chút cũng không thương cảm. Cô có một người ông gọi là Cố Xa Chi. Cô có thể nhấc một ngón tay là có được tất cả mọi thứ. Và sau đó không bỏ chạy, sau đó không che giấu. Cô tất cả ủy khuất đều có Cố gia tới vì cô phụ trách. Khi đó, anh phải làm sao?

Đến lúc đó, Dịch Tân có thể cho Tân Hoành, còn lại bao nhiêu?

Tân Hoành bất lực và yếu đuối, Dịch Tân mờ nhạt!

Anh làm sao có thể để cho cô biết chứ? Cô là của anh, là rất nhiều năm anh thật vất vả có được, nhiều năm như vậy, vẫn bảo hộ được tốt như vậy thật cẩn thận. Sau đó, lại đột nhiên có một ngày. Mạc Tương Đằng cái đồ hỗn trướng chen vào, Tân Hoành bị ép rơi vào đường cùng to gan nói một lời nói dối. Cô tự mình cho rằng đây chẳng qua là một lời nói dối. Thế nhưng, cô lại không biết, đó là chân tướng!

Dê chi vòng ngọc tử họ Du. . .

Mạc gia không biết. Thế nhưng Mạc gia muốn gây xích mích quan hệ Cố gia cùng Dịch gia. Nhất định sẽ đi nói cho Cố Xa Chi. Khi đó, Cố Xa Chi nghe được thì như thế nào?

Lão nhân kia nói không chừng sẽ phải cảm động đến khóc rống.

Dịch Tân hầu như có thể xác định. Cố Xa Chi chờ những lời này, chờ một tiếng thừa nhận này, đợi hơn nửa đời người!

Thế nhưng, Cố Xa Chi không có thấy tận mắt đến cái kia tự nhận là người phụ nữ Cố gia. Cuối cùng ông chung quy đều không phải như vậy khẳng định.

Khi đó Dịch Tân cũng chỉ có thể gắt gao bám vào một chỗ trống, đem Tân Hoành ẩn núp, lại đem Nghê Tranh đẩy ra ngoài. Để cho Cố Xa Chi thấy, là có một người phụ nữ Nghê Tranh nghe những tin đồn nói hươu nói vượn, mượn hắn bảo toàn sinh mệnh.

Anh có thể làm, đã đều làm. Sai lầm duy nhất là anh đánh giá thấp Cố Xa Chi.

—— một, lại hết lần này tới lần khác trí mạng!

Cố Xa Chi là lão hồ ly, tung hoành thiên hạ vài thập niên, phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ. Nghê Tranh lại quá nông cạn, chơi một ít trò nhỏ. Chống lại Cố Xa Chi nhưng không chịu nổi một kích.

Tại Cố Xa Chi chỉ một câu “Nguyên lai Nghê tiểu thư là Dịch Thiếu phu nhân” ra khỏi miệng thì Dịch Tân liền biết thủ đoạn của mình đã bị Cố Xa Chi nhìn thấu, thậm chí còn bị hắn xiêm áo một đạo.

Nếu như Cố Xa Chi nhìn thấu Dịch Tân bất quá là ở trong cảnh náo động. Như vậy nữ nhân bị bắt thật sự là người nào, đáp án không cần nói cũng biết. Chí ít, Cố Xa Chi đã chiếm được 99% khẳng định.

Sở dĩ Cố Xa Chi hiện tại chắc chắn không còn ràng buộc, nhưng quyết tâm muốn có được Tân Hoành.

Buổi sáng hôm đó trên điện thoại, đó là Tân Hạo. Hiện tại, cũng chỉ có thể hi vọng rằng ông ta làm việc có thể hiệu quả hơn một chút.

Dịch Tân nhìn Tân Hoành. Cô không biết, sau khi cô nhìn thấy ý tưởng sau đó, đều là bởi vì anh cất tâm tư hoặc là sai lầm được che giấu sau sự thật.

Chỉ là, anh sẽ không nói cho cô biết.

Cô có thể tức giận với anh, một ngày hai ngày, một năm hai năm cũng không có quan trọng. Anh đều có thể chịu được. Anh duy nhất không có thể chịu được là đứng đó nhìn cô có nơi nương tựa. Sau đó, có thể dễ dàng rời khỏi anh.

Anh than nhẹ: “Tân Hoành, lại tin anh một lần, có được hay không? Anh bảo đảm, Nghê Tranh tuyệt đối không phải như những gì em nghĩ.”

Anh nói, kéo tay cô.

Cô lùi lại, né tránh.

“Không tốt.” Tân Hoành chăm chú nhìn Dịch Tân, trước sự trầm mặc của anh tình cảm của cô gần như tan vỡ. Giọng nói của cô vô thức mềm mỏng hơn: “Dịch Tân, em nói. Chỉ cần anh dám nói em liền dám tin. Thế nhưng, anh liên tục cũng không dám nói. Anh như thế nào yêu cầu em tin anh?”

Cô nói, đoạt lấy điện thoại di động trong tay anh. Ngón tay hung hăng rạch một đường trên màn hình điện thoại di động, nguyên bản màn hình đã thành đen thoáng chốc trở nên sáng. Cô giơ lên, giơ lên trước mắt anh. Thanh âm của cô lúc này trở nên vừa vội vừa loạn: “Chính anh nhìn. Anh đối với em thô bạo cả đêm. Đem em mình đầy thương tích. Sau đó, ngày thứ hai, anh cùng cô ta ở khách sạn cả ngày. Anh nhìn vào khách sạn này, anh ở nơi này cùng em vui mừng yêu thương. Em lại không biết, em và anh triền miên trên cái giường kia, ở một ngày đêm nằm lại là nữ nhân khác! Anh đem em dụ cho say, sau đó xoay người, anh ôm chầm cô ta, thông báo với thiên hạ cô ta mới là vợ của anh.”

Tân Hoành nói đến đây, rốt cục thê thảm cười: “Nghê Tranh là vợ của anh, Tân Hoành em là cái gì? Là anh không nhìn thấy được tình hình thực tế quá khứ sao? Đã từng cùng anh tất cả ân ái, lại tính là cái gì?”