Mỹ Nhân Áp Chế Tổng Tài Hung Tàn

Chương 171-172




Chương 171: Hoan Tình Mỏng (5)

Hai người ăn cơm tất niên tương đối im lặng.

Dịch Tân nhìn cô, cô nhìn vào đĩa thức ăn. Ăn một cách cẩn thận, nhưng ăn không có bao nhiêu.

Cô ăn xong đứng dậy liền rời khỏi. Dịch Tân cau mày, kéo cô lại: “Ăn ít như vậy? Ngồi xuống ăn nhiều một chút.”

Cô đã cả ngày không có ăn qua gì rồi.

Tân Hoành quay đầu lại nhìn anh, mặt không chút thay đổi nói: “Nếu như là em ở bên ngoài có đàn ông khác, còn ép buộc anh phải cùng em như thế ở cùng một chỗ. Anh có thể nuốt trôi?”

Dịch Tân hai mắt bỗng nhiên nheo lại, nguy hiểm nhìn cô: “Em tốt nhất không nên ở trước mặt anh làm các giả thiết như vậy. Bởi vì, em sẽ hại chết toàn bộ đàn ông mà em tiếp xúc qua. Anh một cũng sẽ không lưu.”

Anh nhìn chằm chằm vào cô, nhấn mạnh từng chữ: “Thà giết ba nghìn, cũng không bỏ xót một người.”

Tân Hoành cười lạnh: “Dịch Tân. Anh thật tàn nhẫn!”

Anh cười, buông tay cô ra: “Ngồi xuống với anh, không muốn ăn thì nhìn anh ăn.”

Tân Hoành cắn răng, hung hăng nhìn chằm chằm anh. Giống như là muốn dùng ánh mắt khoét xuống từng miếng thịt trên người anh. Mà người đàn ông kia cũng đã một lần nữa cầm lấy chiếc đũa thoải mái ăn. Lại giống như nửa điểm không phát hiện ánh lửa trong mắt cô.

Cô giận dữ ngồi xuống, nhưng lại càng không muốn nhìn mặt anh. Chỉ có thể tiếp tục ăn.

Cứ như vậy anh ăn, cô cũng ăn. Chỉ cần anh không dừng lại, cô cũng phải ăn. Nếu không, ngồi ở trước mặt anh, nhưng lại không thể dời đi lực chú ý, càng khó khăn.

Rốt cục anh cũng ăn xong. Gần như là ngay lập tức cô liền đặt đũa xuống. Đặt quá vội, thế cho nên tại trên bàn cơm liền phát ra “Phanh” một tiếng.

Dịch Tân liếc cô, anh lúc này ăn cả người thoạt nhìn cực kỳ thỏa mãn. Cho nên liền ngay cả liếc động tác của cô cũng càng ưu nhã.

Tân Hoành cũng không thèm liếc mắt nhìn anh. Đứng lên, khẩn cấp muốn rời khỏi.

Anh cũng không kéo cô, chỉ chậm rãi nói: “Không được lên lầu, ở trong đại sảnh ngồi một chút.”

Anh nói, rồi đứng dậy đi tới bên người cô.

Cô bỗng nhiên quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm anh: “Dịch Tân, thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người. Anh tốt nhất nên có chừng mực!”

Anh híp lại con ngươi: “Anh làm cái gì ép buộc em sao? Hôm nay là trừ tịch. Chỉ cần em một ngày còn là vợ của anh, em chẳng lẽ không cần phải cùng anh đón giao thừa?”

Tân Hoành cười lạnh: “Vợ? Xin lỗi, hai chữ này quá nặng. Em Tân Hoành trèo cao không tới!”

“Muốn anh đi lấy sổ đỏ cho em xem sao? Cho em lại lần nữa xác định một chút thân phận của chính mình.”

“Không cần! Em sợ em thấy được, em sẽ nhịn không được đi tố cáo anh trùng hôn!”*

(*Trùng hôn: Kết hôn với một người khác trong khi mình đang có vợ hoặc có chồng )

“Tố cáo anh trùng hôn?” Dịch Tân nghe xong, đột nhiên hứng thú cười: “Đi đi. Cũng vừa để cho toà án đưa anh một cái trong sạch. Tẩy đi những oan khuất em áp đặt ở trên người anh.”

Tân Hoành lạnh lùng nhìn anh: “Xin anh không nên vũ nhục hai chữ ‘Trong sạch’ này.”

Dịch Tân cười, đột nhiên nắm lấy tay cô. Lôi kéo cô liền hướng phòng khách đi: “Ở kết quả cuối cùng đều không phải là thời gian anh ôm em trên giường, anh không thích cùng em so đo. Qua đây nghỉ ngơi một chút, lát nữa xem pháo hoa. Năm nay anh để cho quản gia chuẩn bị pháo hoa, em sẽ thích.”

Cô dùng sức giãy giụa hai cái, bất đắc dĩ tay bị anh nắm quá chặt, cô tránh không ra đành phải đi theo anh. Nhưng trong lòng chung quy không cam lòng, trả lời lại một cách mỉa mai: “Bất luận là cái gì, chỉ cần dính vào anh. Em đều sẽ không thích!”

Anh lôi kéo cô ở trên ghế sô pha ngồi xuống. Cô theo bản năng đứng lên, anh đè cô, chính mình ngồi vào bên người cô. Nhìn cô, con ngươi mang theo mị sắc: “Dính vào anh? Em cùng với anh hơn một ngàn đêm, chính thân thể em lúc đó chẳng phải sớm đã dính hơi thở của anh?”

Cô cười nhạt: “Cho nên, em cũng không thích chính bản thân mình!”

Dịch Tân lại đột nhiên cười, tay đã cực nhanh mà vuốt mặt của cô. Cô lui bước, anh liền lại dùng tay kia đem cô chế trụ. Cô hung hăng trừng anh, anh cười: ” Vừa vặn, em nếu đã ghét bản thân mình. Vậy không bằng liền đem chính mình bố thí cho anh đi, để cho anh tới thích em.”

“Anh!” Tân Hoành bị anh ngăn, thoáng chốc không nói gì, tức giận.

Cô hít một hơi thật sâu, ép mình phải bình tĩnh. Một lát, chậm tiếng hỏi: “Dịch Tân, anh rốt cuộc muốn từ chỗ này của em được cái gì?”

Dịch Tân nghe xong. Trước một khắc vừa rồi tâm tình vừa mới tốt hơn một chút, trong nháy mắt lại hoàn toàn tồi tệ, làm trầm trọng thêm: “Em nghĩ rằng anh muốn từ trên người em được cái gì?”

Tân Hoành nhìn anh, khẽ chau mày suy tư.

Ánh mắt của cô không chút nào che giấu sự hoài nghi và không tín nhiệm. Dịch Tân bị cô nhìn, tâm tình đột nhiên lạnh. Trong nháy mắt, âm thanh lạnh như băng: “Anh trăm phương nghìn kế để em vui lòng, anh và em ở chung bất quá hơn hai năm. Anh lại đem em so với tánh mạng của mình còn nặng hơn. Em nói, anh là muốn từ trên người em được cái gì?”

Tân Hoành nghe xong, như cũ mặt không chút thay đổi. Chỉ là thật sâu nhìn vào trong mắt của anh, nói nhỏ: “Nếu như anh thật là đem em so với sinh mạng của chính mình còn nặng hơn. Như vậy em tin anh sẽ cho em tự do. Nếu như anh vẫn không thể, vậy không nên nói lời như vậy nữa.”

Cô nói xong, chỉ cảm thấy tay kia nguyên bản dừng lại ở trên mặt của cô, trong nháy mắt dời đến cằm của cô. Sau đó, sự đau nhức từ nơi đó kéo tới.

Cô nghĩ, nói không chừng cằm của mình sẽ bị anh bóp trật khớp.

Cô đau đến nhíu mày, nhưng cũng không cầu xin tha thứ.

Dịch Tân híp mắt tới gần mặt của cô, hung hăng nhìn chằm chằm cô. Đột nhiên giọng nói trầm thấp, trong lòng phát lạnh: “Để cho em thất vọng rồi, tình yêu của anh không có hai chữ ‘Tự do’ này.”

Anh nói xong, hung hăng đem cô hất ra. Cô bị anh hất đến trên ghế sô pha, lại nghe anh nói: “Lại có lẽ là bởi vì, em không xứng nhận được tình yêu của anh. Vì vậy em lại càng không xứng nhận được tự do!”

Vốn tưởng rằng, mình có sức chống cự đối với sự tuyệt tình và tàn nhẫn của anh. Nhưng không nghĩ , vẫn là đang nghe từng lời nói băng lãnh từ đôi môi mỏng lạnh lùng của anh, tâm như bị trùy đau đớn.

Cô nhìn anh, nhưng anh không có nhìn cô. Chỉ hướng phía cô chán ghét mà phất phất tay: “Cút! Anh không muốn nhìn thấy em, không nên ở chỗ này cản trở ánh mắt của anh.”

Cô dùng sức nháy nháy mắt, nháy mắt giảm đi sự ẩm ướt. Sau đó tự mình đứng lên, yên lặng lên lầu.

Rất chật vật.

 

Chương 172: Tình Yêu Mỏng Manh (6)

Năm đó vào cuối năm, buổi tối, một năm này cũng là Tân Hành đau khổ nhất suốt một đêm.

Vừa chua xót vừa đau khổ, nhưng hết lần này tới lần khác khóc không được.

Không nhịn được nghĩ cười.

Một năm này thật đúng là cướp không được danh tiếng tốt.

Một năm đau khổ. Một chút cũng không may mắn!

Năm đầu tiên cùng người kia ở cùng một chỗ là cười qua một năm. Năm thứ hai là yêu qua một năm.

Có vẻ như những điều này không thể tin được. Nếu quả thật có thể yêu qua một năm, vậy tại sao còn có tình trạng khó xử như bây giờ?

Cô nằm ở trên giường, không bao lâu đã có chút buồn ngủ.

Cô cười khổ, thực ra cũng không có tệ như vậy, có đúng hay không? Ít nhất, mặc dù oán, nhưng buổi tối khắp nơi ăn mừng còn có người ở trong cùng một phòng. Vì vậy, cô bây giờ còn có thể ngủ được sao?

Dịch Tân tựa ở trên sô pha, chăm chú nhắm hai mắt.

Tân Hành, em thực sự không biết anh muốn được cái gì từ trên người của em sao?

Chẳng qua là tình yêu, và tín nhiệm.

Yêu anh, anh không yêu cầu em phải yêu anh giống như anh yêu em sâu đậm. Nhưng ít nhất cũng cho anh một chút yêu thương. Một chút, chỉ cần đủ để anh tiếp tục chống đỡ dùng tính mạng của mình đi yêu em.

Hãy tin anh, tin anh yêu em, sâu sắc hơn so với em nghĩ, nhiều hơn.

Trong biệt thự điện thoại vang lên, Dịch Tân tiện tay ấn cái.

“Dịch Tân, chúc mừng năm mới!”

Phong Dương tức khắc cười chúc mừng. Xuyên qua điện thoại, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh của pháo hoa, ăn mừng và vui vẻ.

“Phanh, phanh. . .”

Pháo hoa nổ tung.

Dịch Tân cười khổ, không có trả lời.

Điện thoại dường như bị người khác đoạt mất, một trận âm thanh hỗn độn. Sau đó lại là Tang Nhuế giọng nói vui vẻ: “Tân ca, năm mới vợ chồng ân ái, cùng Hoành Hoành vui vui vẻ vẻ, hạnh phúc ngọt ngào!”

Dịch Tân đột nhiên cười cay đắng hơn.

Hạnh phúc ngọt ngào?

Dịch Tân không nói lời nào, Tang Nhuế vui vẻ trong nháy mắt liền dập tắt hơn phân nửa, giọng nói đã bắt đầu cẩn thận: “Anh tại sao không nói chuyện a? Có phải chúng ta quấy rầy đến các ngươi ân ái ? Đều do Phong Dương hết, chúng ta gọi di động cho anh nhưng tắt máy, em nói anh nhất định là bận rộn. Phong Dương càng muốn gọi.”

Phải không? Dịch Tân nhất khóe môi. Tang Nhuế này lúc nào cũng đổi trắng thay đen. Khiến Phong Dương thay cô làm kẻ chịu tội.

Quả nhiên, trong điện thoại, Phong Dương giận dữ phản đối Tang Nhuế: “Rõ ràng là em nói là gọi di động tốt hơn? Nói bọn họ dù bận người gọi cũng là ta đi!”

“Anh trí nhớ không tốt!”

“Em phẩm chất không tốt!”

“Anh cư nhiên dám nói em phẩm chất không tốt. . .”

Bên kia, hai người đã không coi ai ra gì đấu đến mỏi miệng. Nói nhao nhao ồn ào, nhưng lại rõ ràng là vui vẻ và ân ái.

Dịch Tân than nhẹ: “Không nên tranh cãi, tôi không có bận rộn. Các người không gọi được di động là bởi vì Tân Hành đem di động đập nát.”

Đầu bên kia đang vui vẻ trong nháy mắt liền ngưng lại.

Sau đó, tựa hồ là Phong Dương đoạt lấy điện thoại, âm thanh nghiêm túc: “Cô ấy biết?”

“Ừ” Dịch Tân hừ nhẹ, xem như là đáp lại.

Đầu bên kia, một trận trầm mặc, một lát lên tiếng hỏi: “Ai nói cho cô ấy biết?”

Dịch Tân cười lạnh: “Người kia tốt nhất cầu nguyện tôi không tra ra hắn là ai.”

Bưu kiện tuy là nặc danh, nhưng thực sự muốn tra cũng không khó.

Phong Dương nghe Dịch Tân trong lời nói hung ác và tàn bạo, tâm trạng nhịn không được chợt lạnh, điện thoại trong tay lại bị Tang Nhuế đoạt mất.

Tang Nhuế lúc này lại không có tâm tình tốt như trước đó. Lấy điện thoại qua liền mắng to: “Dịch Tân anh là tên khốn kiếp! Hôn nhân là hảo hảo đối đãi, không phải là bị anh lợi dụng và lừa gạt! Anh lừa gạt cũng là lừa đi, nhưng anh đừng để cô ấy biết! Cô ấy dù cho ngây ngốc bị anh lừa gạt, cô ấy ít nhất cũng sẽ không đau lòng thống khổ! Thế nhưng anh lừa còn lừa không triệt để, anh còn làm cho cô ấy biết. Cái này so với anh cầm con dao đâm cô ấy thì có cái gì khác nhau!”

Dịch Tân chậm rãi nhắm mắt lại, trừ Tân Hành. Không người nào dám nói chuyện vô lễ như thế với anh. Thế nhưng, giờ khắc này anh lại không biết nên nói gì.

Tang Nhuế nói đúng.

Trong tình yêu, điều tồi tệ nhất không phải gian lận hoặc lừa dối. Mà là lừa gạt, lừa gạt xong giải quyết không triệt để. Lại để cô biết, làm cho cô đau lòng thống khổ.

So với trực tiếp lấy dao đâm cô không có gì khác nhau.

“Không nên nói nữa, giờ trong lòng anh ấy còn khó chịu hơn so với bất cứ ai khác.” Đầu bên kia, Phong Dương đoạt lấy điện thoại trong tay Tang Nhuế. Nhẹ giọng ngăn cản, mang theo tiếng thở dài.

Lại nói với Dịch Tân: “Lần này, thật sự là anh sai rồi. Anh nên đối với cô ấy tốt một chút. Cho dù anh muốn ép buộc cô ấy, cũng cố gắng làm tốt nhất cho cô ấy đi.”

Dịch Tân hơi nhắm mắt, đột nhiên không thể chịu đựng được bầu không khí vui mừng náo nhiệt trong điện thoại. Anh đưa tay ra, liền đem điện thoại nhấn tắt.

Phong Dương câu nói sau cùng bị anh cắt đứt, loáng thoáng dường như là: “Chúng ta mau chóng quay về. . .”

Dịch Tân nhấn tắt điện thoại. Không gian trong nháy mắt càng an tĩnh, yên tĩnh gần như thê lương.

Anh đứng lên, cầm lấy cái bật lửa trên bàn trà mà quản gia đã để lại trước khi rời đi, liền nhấc chân đi ra hoa viên.

Trong vườn hoa, anh đã để quản gia chuẩn bị pháo hoa cho cô.

Anh để cho quản gia chuẩn bị lúc cô vẫn còn đang ngủ. Bị anh giày vò mệt mỏi đến thiếp đi, bên môi còn mang theo nụ cười. Khi đó, cô còn yêu anh, còn chưa có giận dữ với anh.

Chỉ là đáng tiếc, cô không thể nhìn thấy .

Dịch Tân tự giễu cười, đi đem pháo hoa chuẩn bị cho cô châm ngòi đốt.

Tân Hành bị âm thanh của pháo hoa đánh thức.

Biệt thự của Dịch Tân ở trên núi, xung quanh không có người ở, cũng không có ai dám đến nơi đây để đốt pháo hoa. Lúc này, âm thanh pháo hoa nở rộ vang dội, tựa hồ gần ở bên tai. Trong lòng cô khẽ động, đã biết đó là ai.

Trừ tịch, một mình anh đốt pháo hoa.

Cô không biết chính mình là thế nào. Thậm chí không có suy nghĩ nhiều đã xuống giường, khoác áo ngoài đi tới ban công.

Cô ngước mắt lên nhìn, vừa vặn nhìn thấy dưới bầu trời đầy sao. Một đoàn màu vàng sáng chói nở rộ. Đó là nhiều tia sáng nhỏ, xếp thành một bức tranh trên không trung.

Lệ quanh hốc mắt, rốt cuộc ở trong nháy mắt, cuộn trào mãnh liệt.