Mỹ Nhân Áp Chế Tổng Tài Hung Tàn

Chương 199-200




Chương 199: Cục Cưng Trong Bụng (13)

Ở huyệt thái dương có cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo, Dịch Tân dùng sức xoa, nhưng đau đớn cũng không giảm bớt.

Tân Hoành, em muốn anh phải làm sao?

Tại sao em phải đi? Anh dùng tất cả của anh yêu thích em… em lại không thể tiếp nhận? Thậm chí không thể chịu được? Nhất định rời anh đi?!

Rời đi. *

Cũng chỉ là nghĩ đến cái này từ, thân thể anh từ trước đến giờ cứng rắn trầm ổn cũng không nhịn được run rẩy.

Thiếu chút nữa, chỉ kém một chút, anh liền mất đi cô!

Thậm chí anh không thể tưởng tượng, sinh mạng anh về sau không có cô, anh sẽ tiếp như thế nào?

Rõ ràng một buổi tối trước còn đang vui mừng, yêu chân thật như vậy, anh không tin cô không thương anh! Cơ thể giao triền thì tình yêu rõ ràng, không làm giả được, thân thể cô mềm mại ở trong lòng anh ở bên trong, anh nguyện ý buông tha tất cả! Vì vậy, anh cũng buông lỏng cảnh giác đối với cô.

Cô không muốn về nhà, trong lời nói của cô ám hiệu rời anh đi, rõ ràng như vậy, anh lại cũng không có cảnh giác.

Thật không có cảnh giác sao?

Anh trào phúng cười một tiếng, không phải là không có, từ trước đến giờ anh luôn nhạy cảm. Chỉ là không muốn hướng ý này suy nghĩ, không thể chịu đựng cô thoát đi ý nghĩ của anh.

Người anh yêu sâu đậm, cũng đang tìm cách rời anh đi. Cho dù chỉ là muốn, cũng đã làm cho anh không chịu nổi.

Anh và cô khi nào thì đi đến bước này?

Là loại nào trong tình yêu, sẽ có bày ra thoát đi cùng phòng bị thoát đi?

Anh lắc lắc đầu, anh yêu, hình như thật sự rất thất bại.

Chỉ là thật may là, ở lúc mấu chốt nhất anh cảnh tỉnh.

Buồn bực

Sẽ không có người biết, anh đang biết được người phát điện thư là Điền Tĩnh, tiếp theo đoán ra là cô ở phía sau màn bày ra, một đường chạy như bay tới phi trường thì tay giữ trên tay lái run rẩy có bao nhiêu lợi hại. Một đường đều phát run, thế nào cũng dừng lại không được.

Một khắc kia chính anh, vừa sợ hãi, lại điên cuồng. Anh nghĩ, nếu như cuối cùng anh không còn kịp nữa lưu lại cô như vậy, bất luận cô đi tới chỗ nào, anh đều muốn đem cô tìm trở về! Lui về phía sau, cho dù là nhốt, anh cũng nhất định sẽ không buông lỏng với cô, dù là một chút!

Đến đại sảnh sân bay, lướt mắt quét qua, cô liền đi vào mắt của anh.

Anh điên cuồng xao động đến cơ hồ hủy diệt, lúc này mới rốt cuộc hơi an tĩnh laih. Nhưng không nghĩ tới ngay sau đó anh lại thấy được người đang cùng cô nói chuyện với nhau, thân thể cao lớn đột nhiên chấn động.

Cố Viễn Chi.

Tại sao ông ta ở chỗ này? Ông ta ở nơi đó đã bao lâu? Tân Hoành cô có biết hay không. . .

Một khắc kia, trong đầu sợ hãi liên tiếp, ở trong thân thể lan ra dây dưa, bành trướng, hành hạ đến đầu anh đau muốn nứt.

Anh nhìn thấy Tân Hoành đang cười, nhàn nhạt nhàn nhạt ôn ôn nhu nhu đang cùng Cố Viễn Chi nói cười, mà Cố Viễn Chi nhìn ánh mắt của cô hoàn toàn là thương yêu, rồi lại đã vượt quá xa thương yêu, cảm tình kia, giống như là trân bảo mất đi đã lâu rốt cuộc. . . Mất mà được lại.

Lấy lại được?

Nếu như Cố Viễn Chi lấy lại được, vậy Dịch Tân phải làm sao? Anh trừ mất đi, còn có thể còn dư lại cái gì?

Không có Tân Hiành, anh phải làm thế nào?

Chính một cái ý niệm này, ép anh trong nháy mắt tỉnh táo. Đã hướng chỗ Tân Hoành bước ra bước lập tức thu hồi, xoay người, đứng ở nhìn cô ở chỗ cô không nhìn đến, nhanh chóng nhấn một chuỗi số.

Bạn Du Thận Khanh khi còn sống, Thẩm nữ sĩ.

Dịch Tân chậm rãi nhắm mắt lại, lần nữa mở ra thì ánh mắt vốn là thâm trầm trong nháy mắt tỉnh táo lại, càng thấy đáng sợ. Anh lạnh lùng chỉ thị Thẩm nữ sĩ mấy câu.

Không lâu sau, Cố Viễn Chi liền nhận được điện thoại.

Lúc đó, Dịch Tân đứng ở chỗ tối, thấy sắc mặt ông thay đổi. Liền biết, Thẩm nữ sĩ rốt cuộc ở mức “Chần chừ không chừng” sau hướng Cố Khanh thừa nhận.

Cố Viễn Chi đi xa, Dịch Tân không chút nào dừng lại, nhanh chóng liền đem Tân Hoành mang đi.

Thật ra thì, Tân Hoành sẽ không biết, anh gặp lại được cô một khắc kia, anh chỉ muốn ôm cô, ôm chặt lấy cô.

Nhưng là, anh không thể, cho nên, anh liền đem tất cả sức lực chuyển đến trên tay, cầm thật chặt cổ tay của cô đem tay cô cầm làm cô đau.

Không phải là không dám cùng Cố Viễn Chi Chính Diện Giao Phong, chẳng qua là lúc đó anh không thể xác định Tân Hoành có phải đã biết hay không. Nếu như cô không biết, thế nhưng anh lại tiến lên cùng Cố Viễn Chi Chính Diện Giao Phong, hậu quả anh không khống chế được. Cho nên, trong nháy mắt anh liền đã quyết định, đem Cố Viễn Chi dẫn ra.

Vạn hạnh, phản ứng của Tân Hoành nói cho anh biết, cô còn không biết!

Không biết. . . Là tốt rồi.

Cho dù, em cũng không biết, thật ra thì anh ôm em ở trên cầu thang thì tay của anh đưa em có được nhiều chặt.

Sợ hãi của em sâu như vậy, là bởi vì em không biết, anh tuyệt sẽ không buông tay.

Tân Hoành quấn ở trong chăn, tuyệt vọng suy nghĩ ý muốn được đi tìm chết.

Tay gắt gao đặt tại bụng, thân thể của cô đến giờ còn đang khẽ phát run.

Cô chạy trốn, thất bại, thiếu chút nữa hại nó. . .

Nhưng bết bát hơn hình như là, cô lấy tất cả làm hư rồi.

Chăn mơ hồ qua đầu, trước mắt một mảnh mờ mờ, tựa như giữa anh và cô, cô không biết nên làm sao đây, trời đất u ám, cô nhìn không thấy một chút ánh sáng, hay là, cô đã không có sức để ôm hi vọng?

Anh cho là, cô đang diễn trò, đều đang gạt anh. Nhưng đối với anh, nước mắt, khổ sở thậm chí là đau lòng, bên nào là giả hay sao?

Phát tiết, là thật. Anh dẫn theo người phụ nữ khác đến trước mặt cô, cô thật cũng không khổ sở, cũng không nghĩ ném đồ vật phát tiết? Nếu như không phải là thật, cô sẽ không đả thương tâm đến liền đường cũng không thấy rõ, thật thiếu chút nữa từ trên cầu thang té xuống.

Một khắc kia anh cứu cô, dùng thân thể đệm ở dưới người cô, mềm lòng, đau lòng đều là thật. Chỉ là, cô nhìn không rõ anh, cũng không dám bắt anh chốc lát dịu dàng đánh cuộc mạng của đứa bé. Đứa bé này cùng cô, thật sự rất giống như, còn không có ra đời, số mạng cũng đã tương liên.

Bảo bảo, vốn là muốn vì con tranh thủ số mệng tốt hơn, chỉ là, hình như càng hỏng bét rồi, bị mẹ làm hư rồi.

Đầu hỗn loạn không biết bao lâu, cửa lần nữa bị người mở ra, cô mặc kệ, chỉ tiếp tục đem thân thể núp ở dưới chăn, không thấy được, dù sao cũng hơn thấy được điều không muốn thấy.

Vậy mà, tiếng bước chân quả quyết đến gần, rồi sau đó, liền duy nhất lá chắn cũng bị dùng sức vén lên.

“Đi theo anh!”

 

Chương 200: Cục Cưng Trong Bụng (14)

Từ bả vai đi xuống, cả người cũng bị người giữ lại thật chặt. Tân Hoành dùng tất cả sức lực giãy giụa, nhưng cuối cùng nhưng ngay cả hoạt động cũng làm không được.

Một cỗ lực mang theo rung chuyển quyết tuyệt lôi kéo cô hướng phía trước đi.

Phía trước, phòng giải phẩu. Ba chữ, ép cô điên cuồng lại tuyệt vọng.

Mệt mỏi

Cô không biết bộ dáng của mình bây giờ thế nào, nhưng chắc hẳn nhất định là rất dữ tợn rồi. Cô vừa khóc vừa gào, tiếng khóc hỗn tạp âm thanh cầu khẩn, ở trong không hành lang bệnh viện vọng về.

“Dịch Tân, tôi van cầu anh, tôi cầu xin anh không cần như vậy. . .”

“Anh bỏ qua cho nó có được hay không? Là lỗi của tôi, là tôi làm thương tổn anh… anh đối với tôi thế nào cũng có thể, nhưng mà tôi cầu xin anh, cầu xin anh bỏ qua cho nó, nó là vô tội. . .”

“Anh cho nó một cơ hội lớn lên có được hay không. . .”

Tân Hoành không biết mình làm như thế nào, ở bên ngoài, ở nơi công cộng lại khóc lớn lên như vậy. Mặc dù, tầng này từ lâu đã sớm bị Thanh Trường, trừ dịch tân, Phong Dương cùng hai vị bác sĩ nữ khoa phụ sản, không có người khác. Chỉ là, cho dù là như vậy, quá khứ, cô cũng chưa bao giờ đem bi ai của mình không có chút nào cất giữ đem ra cho người khác quan sát như vậy.

Nhưng, những thứ này, bây giờ cô đã sớm không có thời gian đi bận tâm.

Dịch Tân đem cô từ trên giường kéo lên sau, mạnh mẽ giúp cô mặc y phục, liền nhanh chóng túm cô rời đi. Cô không biết anh muốn mang cô đi nơi nào, cô còn vẫn đắm chìm trong một khắc trước bi ai cùng trầm thống, thậm chí chưa kịp chậm một hơi. Sao có thể đủ nghĩ đến, anh lại cứ không lưu tình như vậy, ngay cả cơ hội thở tức cũng không cho cô, liền đem cô dẫn tới bệnh viện.

Cô hiểu, lúc này vào phòng giải phẫu là có ý như thế nào.

Bào thai một tháng, vào phòng giải phẩu, cũng chỉ có có thể hóa thành một vũng máu.

Một nháy mắt, trong đầu của cô một vùng tăm tối, cô nhìn không rõ, chỉ có thể cảm thấy có tỉ mỉ gai gai gì đó ở trong đầu điên cuồng uốn lượn, không quy cản tán loạn, trong đầu cô đau muốn nứt. Cô phát điên giãy giụa, lại hoàn toàn là phí công.

Người đàn ông trước mắt này, trên mặt nguội lạnh không chút nào bởi vì cô cầu xin mà thay đổi, cho dù là một chút nhỏ bé nhất.

Anh lạnh lùng nhìn cô, cũng chỉ là nhìn nước mắt trên mặt cô, nhìn cô hướng về phía anh tự tự huyết lệ cầu khẩn, thờ ơ ơ hờ.

Toàn thân cô mềm nhũn, đối với anh quỳ xuống.

Thế nhưng anh lại nhanh hơn chống đỡ thân thể cô, cô liền mềm xuống cũng không được.

Cô xuyên qua nước mắt nhìn anh, “Tôi cầu xin anh.”

Sau đó, cô nhìn thấy người đàn ông nguội lạnh hướng về phía cô lắc đầu, “Nó không thuộc về em.”

Tân Hoành kịch liệt giãy giụa, “Không, nó tới, nó đã là của tôi, anh không thể cướp đi nó!”

Anh nhìn cô, cứng rắn lại chậm rãi ôm cô vào ngực, ở bên tai cô rất thấp nói một tiếng, “Thật ra thì chính em rõ ràng nhất, làm như thế nào đối với nó mới tốt nhất.”

Một câu nói, cô bỗng nhiên ngừng giãy giụa, cả người cứng ngắc, thậm chí là nước mắt trên mặt, cũng trong nháy mắt, chợt dừng lại.

Cô sững sờ tại nơi đó, giống như là nháy mắt linh hồn đã bị rút đi.

Anh ôm cô, làm như một người chồng đau lòng vợ.

Hai người lấy tư thế đứng yên này giữ lẫn nhau.

Hồi lâu, chỉ nghe trong không khí, một tiếng bạt tai thanh thúy.

“Ba!”

Tân Hoành tỉnh táo hất Dịch Tân ra, tỉnh táo cho anh một cái tát. Một cái tát kia, cô cũng là dùng tất cả lực, tay thậm chí làm thân thể không thể đứng yên, nghiêng sang bên.

Dịch Tân lại như cũ bất động đứng tại chỗ, trên má trái lập tức hiện ra năm dấu tay đỏ thắm. Ánh mắt cũng không gợn sóng, chỉ bình tĩnh nhìn cô.

Tân Hoành hung hăng lau đi nước mắt trên mặt, hướng về phía Dịch Tân, rốt cuộc bật cười, “Dịch Tân, anh sẽ gặp báo ứng!”

Cô nói xong câu đó, nước mắt mới vừa lau đi, lại nổi lên. Cô lại vẫn như cũ cười, sau đó lướt qua anh, tự mình vào phòng giải phẩu. Giày cao gót dẫm trên đất, vững vàng phải giống như mới vừa rồi một cuộc điên cuồng cũng chỉ là ảo giác là một giấc mộng.

Dịch Tân đưa lưng về phía cô, sau lưng, âm thanh cửa phòng giải phẩu nặng nề khép lại làm anh cả kinh thân thể hung hăng run lên.

Tân Hoành, hận anh đi, dùng tất cả tính mạng em tới hận anh.

Nó. . . Thật không thuộc về em, không đáng giá em vì nó hao phí bất luận cảm tình gì, bất luận là yêu, hay là tiếc hận, bi ai. . .

Nếu như hận anh có thể để cho em quên mất nó, vậy em cứ hận thôi.

*****

Khi Lạc Tiểu Xuyên dưới sự thúc giục của quản gia một đường gấp đi chạy tới phòng ngủ chính thì gặp người đàn ông gần như yêu mỵ lúc này đang đứng ở trong phòng, khắp khuôn mặt là tàn lệ, thân thể nhu nhược thanh thuần của Lâm Tử cơ hồ muốn xụi lơ rơi xuống đất.

Trong lòng Lạc Tiểu Xuyên cả kinh, cuống quít tiến lên từ sau đỡ cô.

“Cút! Cút ngay lập tức ra khỏi B thị! Tốt nhất không để cho tôi phải nhìn thấy cô nữa!”

Người đàn ông thốt ra mấy chữ cuối cùng, rốt cuộc Lâm Tử ô ô khóc chạy ra ngoài.

Lạc Tiểu Xuyên theo bản năng muốn đuổi theo, sau lưng một tiếng lạnh lùng vang lên, “Nhận đồ thập được, canh thuốc của thiếu phu nhân lần nữa chịu đựng qua!”

Mới vừa bước ra bước đành cứng ở trong không khí, Lạc Tiểu Xuyên đã nhanh chóng phản ứng kịp, cuống quít hướng bên giường đi tới.

Cái người đàn ông trước đó một khắc còn cả người sát khí, lúc này đã ngồi ở mép giường, Lạc Tiểu Xuyên lặng lẽ nhìn sang, chỉ thấy anh cúi đầu, ngón tay xinh đẹp trắng noãn rơi vào trên môi người phụ nữ giữa giường, tới tới lui lui vuốt ve. Giờ khắc này, anh nhu hòa tựa như người chồng thâm tình nhất.

Lạc Tiểu Xuyên nhanh chóng cúi đầu, thấy mép giường một miếng thảm lớn, lúc này đã bị màu đen của nước canh nhiễm làm dơ bẩn.

Mà vốn là chén sứ thịnh canh tinh xảo lại bị méo mó ném ở góc, bên trong chỉ chừa chút tàn nước.

Cô cuống quít ngồi xổm người xuống dọn dẹp, tay cũng đang đụng phải chén thì không khỏi run lên.

Nóng. . .

Vị thiếu gia này phát giận thì cô đang phòng bếp, cô một đường chạy tới, lại mắt thấy anh quẳng xuống lời ngang tàn, trong đó thời gian đã rất dài, canh từ lâu như vậy, chén lúc này vẫn còn nóng. . .

Trong lòng Lạc Tiểu Xuyên trầm xuống, Lâm Tử này cô ta thế nhưng thật dám dùng nước canh nóng bỏng đi thử người phụ nữ nằm ở trên giường có tri giác hay không!

Thật là ác độc.