Mỹ Nhân Áp Chế Tổng Tài Hung Tàn

Chương 211-212




Chương 211: Sau Biệt Ly (1)

Rượu mạnh chậm rãi tác dụng, trong thân thể như một dòng nước ấm tán loạn, thân thể hơi nóng, giày cao gót dẫm trên đất đã bắt đầu không vưng. Người phụ nữ cố gắng ổn định thân hình, lại dùng tay sửa tóc, lúc này mới gõ cửa.

Cửa nhanh chóng bị người từ trong mở ra.

Cô còn không còn kịp nữa thấy rõ, thân thể căng thẳng, đã bị người dùng sức dẫn kéo vào lồng ngực rắn chắc, ngay sau đó nghe được “Phanh” một tiếng đóng cửa, trên môi, đã bị ấm áp chặn lại. *

Mùi rượu thoáng chốc tràn ngập, thân thể cô mềm nhũn, lưỡi đối phương nhẹ nạy ra, đã đẩy hàm răng cắn chặt của cô ra, đầu lưỡi linh hoạt ngay sau đó suồng sã tứ phía hơi thở mùi đàn hương tràn vào trong miệng, mang theo đầy sự trêu chọc cùng tà tứ cùng với cô dây dưa. Giống như là bởi vì uống rượu, động tác của hắn sóng cuồng tận xương, đầu lưỡi ở trong miệng cô xâm nhập thật sâu, vừa cạn thối lui mang theo ám hiệu nào đó.

Thân thể người phụ nữ đã xụi lơ, tay gắt gao vịn bả vai bền chắc, trong bụng một luồng nhiệt lưu tràn qua, cô có chút khó nhịn lại đem thân thể của mình đưa lên, chủ động ma sát trên vật cứng rắn nóng rực trên thân thể người đàn ông.

Cặp mắt người đàn ông đột nhiên mở ra, trong mắt nhẹ nhàng cười, ngay sau đó mang theo cô rơi vào ghế sa lon mềm mại.

Người phụ nữ lúc này đã mê say, khẽ híp mắt, sắc mặt đỏ hồng, nằm trên ghế sa lon, liền hướng về phía thân thể của hắn bắt đầu vuốt ve.

Hắn nhẹ giọng cười một tiếng, đặt mình trong ở giữa hai chân của cô, người phụ nữ liền tự động dùng chân đem hông của hắn vòng chặt.

Đến thời điểm cuối cùng, trong mắt tà tứ của người đàn ông vẫn như cũ trầm tĩnh, đối với người phụ nữ phía dưới cười hỏi, “Thế nào, muốn?”

Bốn chữ, người phụ nữ vốn đã động tình như bị người dìm đầu xuống một bồn nước lạnh lẽo, tình dục trong nháy mắt đã rút đi hơn phân nửa, cô đột nhiên mở mắt ra, khi nhìn rõ người đàn ông trên người mình thì trong mắt một cỗ tức giận hung hăng xẹt qua, ngay sau đó liền dang tay.

Trên cổ tay lại đau xót, bị người đàn ông cầm thật chặt, “Thế nào? Chưa từng thử qua làm sao sẽ biết không hài lòng? Giận dữ này, nên có sớm một chút chứ? Nghê tiểu thư.”

Người phụ nữ nằm trên ghế sa lon, chính là Nghê tranh.

Cô tâm tình không thuận, một mình tới quầy rượu mua say, người bán rượu nói thời gian cho cô biết để cho cô đi tới phòng tìm Dịch Tân. Cô nghĩ, không người nào dám giả mạo người nọ, cũng không nghi có khác, liền lên. Tâm tình kích động lại kích động, vậy mà, hắn vừa mở cửa cứ như vậy nhiệt tình vội vàng.

Cô lấy được tin tức, biết Tân Hoành đã rời anh đi. Cô cho là, bây giờ anh không có phụ nữ, cho nên. . .

Cô cũng đã tiếp thu rồi, vậy mà, ham muốn dâng cao, lại đột nhiên nghe được giọng nói xa lạ.

Cô giận dữ, hung hăng nhìn chằm chằm người tới, “Anh đã biết thân phận của tôi, anh còn dám vô lễ với tôi?!”

Người đàn ông nghe, cười một tiếng, lại vẫn buông tay của cô ra.

Nghê Tranh như cởi được gông cùm xiềng xiếc, nhanh chóng lui về phía sau, ngồi dậy, lại cực nhanh sửa sang lại y phục.

Người đàn ông nâng lên nụ cười tà ác, “Thân phận gì? Dịch thiếu phu nhân?”

Nghê tranh hừ lạnh.

“Nếu như cô thật là Dịch thiếu phu nhân, sẽ không nhận ra chồng của mình?”

Nghê tranh bị chặn, hung hăng trừng hắn.

“Tôi đây là cố ý bỏ qua cô, nếu không, chỉ sợ hôm nay chính là tôi cùng cô, cô còn không biết người đàn ông đi vào là người nào.”

“Anh!” Nghê tranh nghe lời nói càn rỡ của hắn, không khỏi giận dữ, giơ tay lên định hướng trên mặt hắn đánh.

Tay lại một lần nữa bị người cầm, lần này, đối phương hình như không nhịn được, hung hăng vung, đem tay cô cũng vung ra. Âm thanh đông lạnh, “Không cần tại thời điểm mình muốn cầu xin bất mãn ở trước mặt tôi giả bộ thánh khiết. Dịch Tân không thích người giả bộ, tôi không thích, nếu như cô coi trọng là người đàn ông không bình thường, vậy thì phải làm chút bài tập cho mình, không nên nghĩ dùng quyến rũ đàn ông bình thường tới quyến rũ chúng ta.”

“Anh biết Dịch Tân, anh còn dám đối với tôi như vậy!” Nghê Tranh cả giận nói.

Người đàn ông cười một tiếng, đưa ngón tay xinh đẹp nâng cằm của cô, cô hung hăng mở tay của hắn ra, lại nghe hắn nói, “Tôi là Dịch Phong Nghiêu.”

Tay trong không trung trong nháy mắt cứng ngắc, thoáng qua, vẫn là rơi xuống trên tay của hắn.

Hắn cười một tiếng, buông cô ra, “Tôi nhìn trúng cô.”

Nghê Tranh nghiêng đầu, lạnh nhạt nói, “Nghiêu thiếu, cười giỡn lần thứ nhất trong một buổi tối là đủ rồi.”

Dịch Phong Nghiêu nhún nhún vai, chỉ nói, “Tôi cùng Dịch Tân cùng tới đây, vào cửa liền nhìn thấy mỹ nữ mua say, gợi lên hứng thú của tôi. Dịch Tân nói, không sao.”

“Anh ấy thật sự như vậy nói?” Giọng nói của Nghê Tranh không tự chủ nóng nảy.

Dịch Phong Nghiêu cười một tiếng, “Cô cảm thấy, nếu như hắn ta đối với cô còn có cái ý gì, tôi dám đối với cô như vậy sao?”

Lúc đó, Dịch Tân đã đem rượu toàn bộ uống sạch, cùng Nguyên Thâm ra khỏi quầy rượu, Nguyên Thâm nói: “Tân thiếu, chờ, tôi đi lấy xe.”

Lời Nguyên Thâm vừa nói dứt, trước mắt bóng dáng thoáng một cái, hắn vốn là người phản ứng cực nhanh, lúc này nhanh chóng đưa tay, vừa lúc đem tiếp được thân thể của Dịch Tân ngã xuống.

Dịch Tân nhắm hai mắt, đã bất tỉnh.

Nguyên Thâm liền gấp gáp, “Tân thiếu, Tân thiếu!”

Tân Hoành nhìn tờ báo xong, chọn một phen, trong đầu lướt qua lý lịch sơ lược, ngày thứ hai thì có hai phỏng vấn.

Bản thân cô tư lịch cực tốt, yêu cầu cũng không cao, yêu cầu duy nhất chỉ là đối phương sáng chín chiều năm, để cho cô một ngày có thời gian làm việc cố định, ngồi ở trong phòng làm việc. Có thể không cần có nhiều thời giờ để suy nghĩ lung tung như vậy.

Đại diện xuất hiện sớm một chút, đầu tiên, là một công ty mậu dịch mô hình nhỏ, văn chức phiên dịch.

Tuyển quản lý trực tiếp là quản, nhìn lý lịch sơ lược của cô, hỏi, “Tân tiểu thư điều kiện tốt như vậy, tại sao không làm tuyên truyền?”

Tân Hoành nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Bởi vì không muốn làm.”

Trên mặt quản lý cương lại, lại hỏi, “Kết hôn sao?”

Tân Hoành lại nghĩ một chút, nhìn quản lý, nói: “Có ông xã rồi.”

Quản lý trên mặt khẽ thất vọng, “Vậy dạng này cũng không thật tốt quá.” Lại hỏi, “Có đứa bé sao?”

Tân Hoành lắc đầu.

“Ừ, cuối cùng là vạn hạnh trong bất hạnh.” Quản lý gật đầu, “Như vậy thì có nhiều thời gian hơn chuyên chú làm việc.”

Tân Hoành đột nhiên đứng dậy, nhẹ giọng nói, “Tôi đột nhiên cảm thấy công việc này không thích hợp với tôi, xin lỗi, quấy rầy.”

Vì vậy, buổi phỏng vấn đầu tiên, Tân Hoành đem công ty pass rồi.

 

Chương 212: Sau Biệt Ly (2)

Phỏng vấn là một tập đoàn lớn, vào chức phụ tá hành chính.

Tân Hoành ra cửa trước còn cố ý tra Google qua, nên tập đoàn Tổng Công Ty ở nước Anh, mới qua hai năm liền tiến vào chiếm giữ B thị. Xác định cùng người kia không có quan hệ, lúc này cô mới yên lòng tới đây phỏng vấn.

Chỉ là gần đến giờ nhìn hình thức long trọng trong sảnh lại làm cô kinh ngạc một phen.*

Ngoài phòng phỏng vấn, một kiểu cô gái nhỏ, nam thanh nữ tú, nữ trang điểm lại, nam luyện cười, mọi người bộ dáng hăng he khiến cho Tân Hoành một lần hoài nghi mình tới đây là tới nộp đơn làm quan to của đất nước.

Ở trong ấn tượng của cô, phụ tá chính là làm việc vặt , nói đến chính là một phụ tá thứ hai. Lúc cô nộp lý lịch sơ lược cũng đã chú ý tới rồi, chức vị tốt, như cái gì mà chủ quản Tổng giám a công việc béo bở như loại đó vừa nhìn là biết sẽ có rất nhiều người cạnh tranh, cô yên lặng đi đường vòng. Không nghĩ, chọn chỗ này vẫn có nhiều như vậy người.

Cô có chút bất đắc dĩ ngồi xuống.

Đợi ước chừng hơn nửa canh giờ mới đến lượt cô, người phỏng vấn thậm chí có năm vị, trường hợp rất là chính thức.

Giữa bọn họ là một phụ nữ, tóc búi sơ thành búi tóc lão luyện, trang dung tinh xảo, không nhìn ra bất kỳ tỳ vết nào, cũng nhìn không ra tuổi, thế nhưng ánh mắt, Tân Hoành suy đoán một chút, chắc là cùng tuổi với Điền Tĩnh.

Tân Hoành ngồi xuống, hướng về phía mấy người phỏng vấn khẽ mỉm cười.

Người phụ nữ ở giữa nhìn lý lịch sơ lược của Tân Hoành, hỏi, “Tân tiểu thư tư lịch không tệ, tốt nghiệp đại học B chỉ là hai năm, cũng đã làm ba năm đã đi làm, tôi có thể hỏi tại sao cô đột nhiên muốn tới hưởng ứng lệnh triệu tập chức vị này sao?”

Buồn bực

Lại là cái vấn đề này. . . Bọn họ rốt cuộc đang hoài nghi cái gì? Sợ cô là bởi vì tiếng xấu rõ ràng bị đá lên đường nghiệp hay sao?

Tân Hoành nói: “Bởi vì muốn làm một công việc chính thức một chút.”

“Ý của cô là, quốc tế hội nghị không đủ chính thức?” Bên cạnh người phụ nữ ấy một người đàn ông trung niên mang mắt kiếng hỏi.

Tân Hoành lắc đầu, “Không, ý của tôi là, muốn sáng chín chiều năm, mỗi một ngày trong thời gian cố định đều có công việc.”

Người phụ nữ hỏi, “Cô biết chức vị này, tiền lương cũng không phải là cao sao? Một tháng tiền lương cũng không bằng cô qua một cuộc hội nghị.”

“Tôi hiểu rõ.”

“Vậy cô biết chức vị này trong công việc làm gì sao?”

Tân Hoành suy nghĩ một chút, mặc dù ở trên mạng cô xem qua các loại miêu tả, trí nhớ cô cũng rất tốt, cũng nhớ, nhưng lúc này thật sự là cô không mở được cánh cửa kia đem lời đường hoàng ra ngoài.

Cuối cùng, cô định bỏ qua, trực tiếp trả lời, “Tôi hiểu rõ, làm việc vặt.”

Thứ nhất phụ tá có lẽ còn có thể làm bên kỹ thuật, nhưng phụ tá thứ hai. Ở trong ấn tượng của Tân Hoành, phụ tá thứ hai chính là người mua cà phê, phát tài liệu thôi.

Mặc dù là như vậy, nhưng giọng điệu cứng rắn vừa ra khỏi miệng, liền thấy năm vị trước mắt mặt đều cứng ngắc.

Trong lòng Tân Hoành thở dài, xem ra cô phải trở về chờ báo cáo rồi.

Nhưng không ngờ, đối phương còn chưa kịp để cho cô mở miệng, ngược lại điện thoại của cô lại vang lên. Cô rất ít khi có điện thoại, kể từ khi rời khỏi người nọ, rất nhiều ngày, trừ để cho cô đi phỏng vấn, không có người nào liên lạc với cô. Cho nên cô cũng không có phí tâm tắt máy trước khi vào.

Lúc này lại vang lên, cô lúng túng cực kỳ.

Cuống quít lấy ra, vốn tính nhấn tắt, lại thấy số trên màn ảnh thì thân thể cứng đờ, sững sờ tại chỗ, ngón tay không nhúc nhích được.

Chuông điện thoại di động ở trong phòng phỏng vấn vang dội, năm người phỏng vấn sắc mặt không được tốt, người phụ nữ ở trung tâm nhướng mày, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: “Tân tiểu thư, cần chúng tôi đi ra ngoài sao?”

Lúc này Tân Hoành mới cả kinh hồi hồn, quay đầu, nhìn thấy năm vẻ mặt khinh bỉ, vội nói, “Thật xin lỗi thật xin lỗi, hiện tại tôi liền rời đi.”

Nói xong, như chạy trốn chạy ra ngoài.

Chỉ là ra cửa, điện thoại di động của cô cũng vẫn vang lên như cũ, lại rước lấy hoặc kinh ngạc hoặc đồng tình hoặc ánh mắt khinh thường của người phỏng vấn khác.

Tân Hoành thầm cười khổ, nhanh chóng hướng thang máy đi tới. Lúc này chung quanh không có ai, tha phương mới vừa độc ác, đem điện thoại theo như đoạn.

Đó là số di động cá nhân.

Nội tâm vốn không an tĩnh lại càng thêm địa chấn kịch liệt.

Tân Hoành tự giễu cười một tiếng, bấm thang máy xuống lầu.

Mới ra khỏi cao ốc, liền nhìn thấy người ở phía trước đang canh chừng cô thì lòng lại chìm xuống.

Không né tránh, trực tiếp đi lên phía trước, lạnh nhạt nói, “Anh ta thế nhưng phái cậu theo dõi tôi!”

Người đàn ông chờ Tân Hoành ở cao ốc đi ra, một thân nghiêm cẩn, là Nguyên Thâm.

Hắn hướng về phía Tân Hoành khẽ vuốt cằm, nói: “Thiếu phu nhân hiểu lầm, Tân thiếu cũng không để cho tôi tới quấy rầy ngài, là tôi tự mình tới. Cậu ấy cũng không biết, bởi vì này lúc cậu ấy đang ở bệnh viện, mới vừa rồi gọi điện thoại cho ngài cũng là tôi.”

Tân Hoành nghe được Nguyên Thâm nói hai chữ bệnh viện, trong lòng quýnh lên, gần như hỏi ra khỏi miệng, anh ấy thế nào? Lại như cũ chỉ nắm thật chặt quả đấm, tránh qua người đàn ông ở trước mắt, thẳng tránh ra.

Lại nhanh chóng bị người cản trở.

Động tác của Nguyên Thâm cực nhanh, ngăn Tân Hoành lại liền nói, “Thiếu phu nhân, đi xem cậu ấy một chút thôi. Cậu ấy uống quá nhiều rượu, xuất huyết dạ dày.”

Không nói được tại sao, vốn tưởng rằng đối với anh, cái ý niệm gì cô cũng không để lại rồi, nhưng nghe nói anh bị xuất huyết dạ dày thì tâm lại co rút rất đau.

“Xuất huyết dạ dày.” Cô cố ý nói lại lần nữa, cố ý không để mình nhỏ giọng, không biết là vì nói cho Nguyên Thâm nghe, hay là nói cho mình nghe, “Đi tìm Phong Dương đi, không phải là bệnh nặng gì, cũng không khó giải quyết. Nếu thật sự khó giải quyết, tôi cũng không phải bác sỹ, không có tôi có thể giúp một tay.”

Tân Hoành mặt không thay đổi muốn đi ra, rồi lại lần nữa bị Nguyên Thâm ngăn trở.

Lần đầu tiên, Nguyên Thâm đem tất cả chán ghét với Tân Hoành thể hiện ra, hung ác nói, “Tân Hoành, cô có tim hay không! Tân thiếu đối với cô như vậy, cô không những không biết quý trọng, còn một lần lại một lần không cảm kích, hiện tại cậu ấy chỉ vì cô uống đến xuất huyết dạ dày, cô dám nói ra lời như thế, cô thật là vô tình vô nghĩa!”

Tân Hoành cười lạnh, liếc về hướng Nguyên Thâm, “Là tôi làm cho anh ta có lòng với tôi sao? Tôi có được lựa chọn sao? Từ khi vừa mới bắt đầu, chính là anh ta buộc tôi đấy! Tâm ý của Tân thiếu quá cao quý rồi, Tân Hoành không với cao nổi, cậu để cho anh ta sớm ngày lấy lại đi!”

“Cô!”

Tân Hoành lẳng lặng nhìn Nguyên Thâm trên trán hiện ra gân xanh cùng sự phẫn nộ trong mắt, một khắc kia, cô cũng không sợ, ngược lại rất nhàn hạ thoải mái suy nghĩ, hắn sẽ không ra tay. Nếu quả thật ra tay, cô nên yên lặng hay là nên đi tìm người nọ đòi công đạo?

Cô nghĩ như vậy, liền bật cười. Lại chọc cho người đàn ông trước mắt vốn giận dữ càng thêm phát điên, thậm chí Tân Hoành có thể nghe được tiếng khớp xương vang dội.

Cô lại bình tĩnh đứng tại chỗ, nhìn Nguyên Thâm.

Cũng may Nguyên Thâm làm việc còn đúng mực, thật sự không có ra tay với cô, chỉ là mù quáng, hung hăng cảnh cáo nói, “Tốt nhất đời này cô cũng đừng muốn lại đi trêu chọc cậu ấy!”

Nói xong, để lại dùng ánh mắt căm hận, liền nóng nảy xoay người rời đi.

Tân Hoành đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng tức giận của Nguyên Thâm, trong mắt hoàn toàn mất đi thần thái.

Đời này. . .

Sẽ rất gian nan sao?

>>>>>>>>>>>>… …<<<<<<<<<<<<

Bệnh viện.

Nguyên Thâm rón rén tiến vào phòng bệnh, trên giường bệnh người đàn ông vốn là nhắm hai mắt lúc này đột nhiên mở mắt ra, nhìn hắn một cái. Lòng Nguyên Thâm trong nhất thời như có cảm giác bị nhìn người nhìn thấu.

Lại nghe cho anh hỏi, “Thế nào, cô ấy không chịu tới?”

Nguyên Thâm lòng lạnh lẽo. Hắn rõ ràng là thừa dịp lúc anh ngủ thời để đi ra, cũng đã rất cẩn thận không có lộ ra bất kỳ đầu mối, người này thế nhưng vẫn có thể liếc một cái liền nhìn thấu hắn.

“Tôi nhớ là trước lần thứ nhất liền nói cho cậu, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa. Là cậu chưa từng đem lời nói của tôi để ở trong lòng, thật sao?”

Nguyên Thâm vội nói, “Thật xin lỗi, Tân thiếu, tôi cũng không có đi làm khó thiếu phu nhân, tôi chỉ nói cho cô ấy biết, cậu bị bệnh.”

Nguyên Thâm nói xong, một hồi lâu, trong không khí không có âm thanh gì. Trong phòng lúc này có ba người, Dịch Tân, Nguyên Thâm, vì Phong Dương đang kiểm tra cho Dịch Tân, cũng không có ai nói chuyện.

Hồi lâu, chỉ nghe Dịch Tân nhàn nhạt hỏi, “Cô ấy nói gì rồi hả?”

Nguyên Thâm do dự nhìn Phong Dương một cái, Phong Dương nhíu mày thật chặt.

Nguyên Thâm lòng lạnh lẽo, giống như sự thật trả lời Dịch Tân.

Lời vô tình kia Nguyên Thâm không đành lòng. Nhưng Nguyên Thâm cũng mâu thuẫn hi vọng Dịch Tân có thể sớm ngày nhận rõ sự vô tình của người phụ nữ kia, trong lòng có chuẩn bị, liền sẽ không uổng sự thật lòng bỏ ra.

Nhất là Tân Hoành, cô ta không đáng giá!

Nhưng không ngờ, Dịch Tân nghe cũng không có tức giận, ngược lại nhẹ nhàng cười một tiếng, phất phất tay, “Các cậu đi ra ngoài trước đi.”

Nguyên Thâm muốn nói lại thôi, Phong Dương thản nhiên nhìn hắn một cái, ý bảo hắn rời đi.

Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại một mình anh. Quả đấm nắm quá chặt, ống tiêm cắm trên mu bàn tay dồn lại một đoạn máu lớn.

Nụ cười trên khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông cơ hồ vặn vẹo. Trong nụ cười đó, hỗn tạp quá nhiều, tuyệt vọng, đau lòng, vô lực, còn có cuồng loạn.

Anh biết Nguyên Thâm sẽ đi tìm cô, anh không có ngăn cản, trong lòng riêng, không phải là không mơ hồ đang mong đợi cô đau lòng anh như trước? Hi vọng cô có thể cho anh gặp lại một lần. Anh cam kết với cô, trừ phi cô chủ động tới nhìn anh, nếu không, anh tuyệt đối không quấy rầy cô.

Nhưng cô mới vừa đi ra khỏi tầm mắt của anh, anh liền hối hận. Hối hận phát điên, muốn gặp cô, muôn ôm cô. Mỗi một lần muốn cô, mỗi một phần nhớ nhung, đều đem anh hành hạ đến gần như hỏng mất, muốn cô, nhưng không làm gì được, mâu thuẫn xé rách thần kinh, làm cho anh đau đớn không thể chịu được.

Uống rượu, say chết, vì cô. Mà cô lại hình như đã sớm thôi nhớ nhung đối với anh.

Cuối cùng anh thả cô, cũng không có nguyên nhân khác, chỉ là bởi vì yêu cô. Cô nói đúng, nếu quả như thật yêu đến cực hạn, nguyện ý dùng tính mạng đi yêu, như vậy, liền sẽ không keo kiệt cho cô tự do.

Hay là tại cô ngồi ở trong tuyết, khi hôn Tuyết Điêu một khắc kia, anh đột nhiên hiểu.

Đối với người phụ nữ anh dùng sinh mạng để yêu, anh nguyện ý cho cô tất cả, bao gồm tự do.

Anh để cho cô rời đi, là bởi vì yêu cô; nhưng hình như, cô rời đi anh cũng là bởi vì đối với anh đã không còn yêu nữa.

Kết luận làm đau lòng người cỡ nào!

Giơ tay lên che đi mệt mỏi trên mặt.

Tân Hoành, em nói đúng, đây chính là báo ứng của anh.

Anh nhắm hai mắt lại trong ống tiêm, tất cả đều là máu tươi, một đoạn thật dài, đã đẩy vào trong lọ thuốc.

****

Tương tự thất bại của ngày thứ nhất phỏng vấn, liên tiếp hai ngày, Tân Hoành không tiếp tục ra khỏi cửa. Có điện thoại tới thông báo cô đi phỏng vấn, vừa bắt đầu đối phương sẽ lễ phép hỏi cô, “Mới tiểu thư ngày XX có rảnh hay không tới XX phỏng vấn?” Tân Hoành sẽ đáp, “Xin lỗi, ngày đó tôi không có rảnh.”

Sau đó, hai bên tự mình cúp điện thoại.

Sau đó Tân Hoành phiền, liền trực tiếp tắt điện thoại di động, chỉ là vừa mới vừa tắt máy, lại nhanh chóng mở lên lần nữa. Chính cô cũng không biết là vì cái gì, điện thoại di động không liên quan, với cô mà nói gần như đã không có sự khác biệt, có điện thoại gọi, cô cũng là trực tiếp nhấn tắt. Lại mở điện thoại di động như cũ, cô không biết, cô vì chờ cái gì.

Chỉ là, cô ước chừng biết nguyên nhân mình không muốn ra khỏi cửa. Mặc dù có chút hoang đường, nhưng đúng là cô đang sợ, cô không yên lòng như vậy sẽ không cẩn thận liền đi tới bệnh viện.

Cứ như vậy qua hai ngày, chuông cửa lại đột nhiên vang lên.

Âm thanh kia, bởi vì quá mức xa lạ, lại làm cô sợ hết hồn.

Nơi này, là nơi cô ở trước đây, từ xưa tới nay chưa từng có ai đã tới. Bất luận là hai năm trước, còn là hai năm sau.

Cô do dự mà đi đến cạnh cửa, thông qua mắt mèo, khi nhìn rõ người ngoài cửa thì càng thêm kinh ngạc.

Mở cửa ra, người tới hướng về phía cô dịu dàng và từ ái cười một tiếng.

Trong lòng cô nghi ngờ, hỏi, “Ngài không phải đi Paris rồi sao? Đúng rồi, ngài làm sao biết nơi này?”

Ông lão đứng ngoài cửa, chính là người tháng trước ở phi trường cô từng gặp mặt một lần Cố Viễn Chi.

Lúc này trên mặt ông cũng hơi kinh ngạc, chỉ là lại có nụ cười nhiều hơn nụ nhìn Tân Hoành, “Lời này ta nên hỏi con, làm sao con có thể ở nơi này?”