Mỹ Nhân Áp Chế Tổng Tài Hung Tàn

Chương 215-216




Chương 215: Tình Cảm Gắn Bó (1)

Cứ như vậy bị người trắng trợn đùa bỡn một lần, Nghê Tranh xấu hổ, giận cùng hận trong phút chốc chiếm cứ tất cả, con mắt cô đột nhiên nhíu lại, bàn tay nâng cao, hướng gương mặt trắng nõn mềm mại của Tân Hoành đánh.

Tay đang ở trong không trung bị người giữ chặt.

Tân Hoành cản tay của cô, lại dùng lực hất ra, cười lạnh, “Nghê tiểu thư, là từ lúc nào thì Tiểu Tam có thể thẳng thắn ra tay như vậy?” *

“Trước tôi không cùng cô tức giận, không phải là bởi vì tôi sợ cô hoặc là bởi vì cô mà tự ti, đều không phải. Tôi chỉ là tôn trọng cô. Nhưng người muốn có được người khác tôn trọng, nhất định trước tiên phải hiểu được tự trọng. Nếu như ngay cả điều này cũng không hiểu, còn tự cho là đúng mà đi phá người khác, nói khó nghe một chút, đó chính là phạm tiện.”

“Cô!” Trên mặt Nghê Tranh không chống đỡ nổi quyến rũ xưa nay nữa, lúc này hung hăng nhìn chằm chằm Tân Hoành, trong mắt ác độc, giống như là muốn đem cô xé nát.

Tân Hoành liếc cô một cái, “Tôi có thể tha thứ trong tình yêu tranh đoạt cùng khiêu khích, nhưng, tôi thật sự nhìn không quen lấy chuyện lấy danh nghĩa tình yêu mà phạm tiện!”

Nghê Tranh đã bị Tân Hoành chọc giận đến thân thể khẽ run, nhưng cô lại hoàn toàn không tìm được lập trường phản bác.

Tân Hoành, bất luận như thế nào, cô cũng là vợ danh chính ngôn thuận của Dịch Tân. Mà Nghê Tranh, cái gì cũng không phải, vẫn còn muốn đi khiêu khích vợ người ta, cho là người phụ nữ kia ngày thường cười yếu ớt ưu nhã, liền đem cô trở thành trái hồng dễ mà bóp mềm, quay đầu lại, lại bị người giáo huấn không hề có lực đánh trả.

Cái này gọi là cái gì? Đây quả thật là gọi phạm tiện.

Người ta không cùng ngươi so đo, ngươi liền đem người ta trở thành hellokitty, cần phải bức người lên tiếng giáo huấn ngươi, không phải phạm tiện là cái gì? *

Tân Hoành nhàn nhạt nhìn Nghê Tranh mặt ác độc vặn vẹo, “Nghê tiểu thư, nếu như Dịch Tân thật sự yêu cô như vậy, lúc này sớm đã không còn chuyện gì của Tân Hoành, cô sao có thể ở chỗ này của tôi chịu uất ức? Nếu như mà tôi là cô, trước hết tôi sẽ để cho Dịch Tân cùng người phụ nữ khác ly hôn, sau đó, bất luận là trắng trợn khiêu khích hay là là vụng trộm phá hư, mới được tính là danh chính ngôn thuận!”

Tân Hoành lắc đầu một cái, cười một tiếng, “Cô thật sự là điên đảo thứ tự rồi!”

Tân Hoành nói xong, coi lại Nghê Tranh một cái, cười lạnh, xoay người rời đi.

Nghê Tranh đứng tại chỗ, nhìn Tân Hoành ưu nhã giơ tay lên, xe taxi lập tức dừng ở trước mặt cô, cô ngồi lên xe, tự nhiên rời đi.

Tay, nắm thật chặt thành quyền, móng tay bấm vào trong máu thịt thật đau. Nghê Tranh hung hăng cắn răng, nhìn hướng rời Tân Hoành rời khỏi, ánh mắt sắc bén, giống như là lưỡi dao sắc bén, tất cả hướng phía Tân Hoành bắn đi, không thấy máu thịt tuyệt không trở về.

Tân Hoành, tôi nhất định sẽ làm cho cô vì hôm nay phách lối phải trả giá thật lớn!

Thù hận có thể nhất hấp dẫn năng lượng tồn tại, Nghê Tranh đứng tại chỗ thật lâu, thậm chí đã quên duy trì hình tượng giờ phút này hình tượng. Lúc diện mạo cay nghiệt gương mặt vặn vẹo.

Gần tai, đột nhiên thổi một tiếng còi, “Píppp—”

Cô cả kinh thân hình chấn động, rồi sau đó, ánh mắt oán độc rơi vào chiếc xe trước mắt.

Cửa số thủy tinh màu trà chậm rãi hạ xuống, ánh mắt của cô cứng đờ, chợt cực nhanh đổi thành cười khẽ. Nụ cười này không gần không xa, đắn đo vừa lúc.

“Nghiêu thiếu, thật là trùng hợp.”

Chỗ tài xế ngồi người đàn ông hướng về phía cô cười một tiếng, “Không phải khéo, là tôi cố ý ở chỗ này chờ cô.”

Trong nội tâm vui vẻ, không vì cái gì khác, chỉ vì cô là người phụ nữ, chỉ vì cô có thể hấp dẫn một người đàn ông ưu tú phí tâm tư đòi cô hoan tâm, bất luận người nọ cô còn chưa phải yêu, tóm lại đó là món đáng giá khiến cô vui mừng.

Cô khẽ mỉm cười, cười không nói.

Người đàn ông anh tuấn nghiêng người đem cửa xe vì cô mở ra, đôi mắt hẹp dài đào hoa nhìn cô, “Lên xe.”

Nghê Tranh nhìn hắn, ý định hơi đổi, gật đầu, đi lên.

Nghê Tranh ngồi ở ghế cạnh tài xế, nhìn xe đi tới, trong lòng hơi kinh ngạc.

Người đàn ông bên cạnh thậm chí không nhìn cô, liền cười, “Buổi tối 7 giờ, đại sảnh âm nhạc B thị, Nghê Tranh độc tấu.”

“Anh biết?”

“Tôi chỉ là muốn cho cô biết, cõi đời này cũng không phải chỉ có Dịch Tân đàn ông.” Dịch Phong Nghiêu nói xong, ánh mắt từ phía trước dời đi, ý vị sâu xa nói nhìn người phụ nữ bên cạnh một cái.

Nghê Tranh nhất thời trong tim phức tạp, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, không nói nhiều nữa.

Trong lời Dịch Phong Nghiêu nói ám hiệu, cô nghe hiểu được. Thay vì nói trên đời cũng không chỉ Dịch Tân là đàn ông, cõi đời này cũng không chỉ dịch tân có thể cho Nghê Tranh thứ cô cần, thí dụ như, trước mắt thì có một, Dịch Phong Nghiêu. Chỉ cần cô nguyện ý, thì ra là cô khổ sở truy tìm lại cầu xin mà không được, rốt cuộc lại có thật dễ dàng.

Một mặt là cực hạn dụ hoặc, một mặt là nhiều năm kiên trì, không, thay vì nói là kiên trì, không bằng nói, đối với người đàn ông này, cô không có biện pháp tin tưởng. Vì vậy, tâm, rất mâu thuẫn.

Nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới người đàn ông kia thủ đoạn cùng tuyệt tình, còn có mới vừa rồi lại lần nữa bị Tân Hoành làm uất ức. Tâm hung ác, trong nháy mắt liền có phương hướng.

Lúc này cô chợt cười một tiếng, mặt mày khẽ cong, hướng về phía người đàn ông bên cạnh, “Như vậy Nghiêu thiếu, tối nay có thể nể mặt, nghe một cuộc trình diễn của Nghê Tranh hay không?”

Khóe môi người đàn ông nâng lên, đem xe dừng ở cửa hội trường, lúc này mới quay đầu nhìn cô, lại đột nhiên đem mặt nghiêng lại gần. Nghê Tranh theo bản năng lui về phía sau, né tránh. Hắn liền không hề đuổi sát, chỉ nói, “Mỹ nữ nhớ thương, là vinh hạnh của tôi.”

Nghê Tranh nhe răng cười một tiếng, có mấy phần ngây thơ dụ hoặc.

Dịch Phong Nghiêu lại đột nhiên nói, “Cô xuống xe trước, tôi có một cú điện thoại, sau đó đi vào tìm cô.”

Nghê Tranh gật đầu.

Bóng dáng người phụ nữ biến mất ngay trước mắt, Dịch Phong Nghiêu ý cười trong nháy mắt nhiều bôi nhẹ trào, nhưng là nhiều hơn lại là phong lưu không kềm chế được.

Miễn cưỡng ấn số điện thoại, mới vừa tiếp điện thoại, thậm chí không đợi đối phương nói chuyện, hắn đã nói nhanh, “Gọi cậu ta tự mình nói chuyện với tôi.”

Đối phương hơi phần, rõ ràng do dự, sau đó vẫn là thuận ý của hắn.

Điện thoại rất nhanh bị một người khác cầm lên, người trước sau như một lãnh khốc, “Cậu tốt nhất có chuyện.”

Bên môi nâng lên nụ cười tà ác, Dịch Phong Nghiêu nói: “Tôi không có chuyện gì, chính là người phụ nữ của cậu có chuyện mà thôi.”

 

Chương 216: Tình Cảm Gắn Bó (2)

“Tôi liền nói cho cậu biết một tiếng, cậu đã không nhịn được như vậy, vậy tôi không quấy rầy.” Dịch Phong Nghiêu nói xong, trong giọng nói rõ ràng là muốn cúp điện thoại.

“Cậu dám!” Hai chữ, cơ hồ từ kẽ răng rít ra.

****

Sau khi Tân Hoành về nhà tiện tay đem túi ném một cái, cả người ngồi phịch ở trên ghế sa lon, mở trừng hai mắt, vô hồn mà nhìn trần nhà. *

Lúc mắng người rất lẽ thẳng khí hùng, thật là có khí thế như vậy hay không, cũng chỉ có mình mới biết.

Không có.

Tân Hoành tự giễu cười, nhớ lại hành động lúc trước chính mình cũng cảm thấy mất thể diện. Đã đến cửa cũng không dám tiến thêm một bước!

Cũng không có mất thể diện bao lâu, lại có người đang gõ cửa.

Hôm nay, người thứ ba. . .

Hôm nay thật là một ngày tốt lành, trong nháy mắt, Tân Hoành nghĩ, có phải phòng này phong thủy có vấn đề hay không? Nếu không, vậy là cái gì khiến mọi người có thể tập trung một ngày cùng tới nơi này?

Chỉ là giờ phút này, cô đối với khách không có hứng thú, vẫn như cũ ngồi phịch ở trên ghế sa lon, không động đậy.

Tiếng chuông cửa cũng không dừng lại mà vẫn vang lên , rõ ràng đang kháng nghị cô lười biếng. Trong lòng cô thấy phiền, đã sinh giận, đột nhiên đứng dậy, đi tới, một tay giữ lấy cửa kéo ra.

“Lăn tăn cái gì. . .”

Còn chưa nói hết chữ đành bị ngăn ở trong cổ họng, Tân Hoành cứng đờ, sững sờ nhìn người đàn ông ngoài cửa, lại đột nhiên cả người không thể nhúc nhích.

Anh. . . Dịch tân.

Rồi sau đó, đột nhiên phản ứng kịp, tay dùng sức đóng cửa lại.

Buồn bực

Lại bị sức mạnh lớn hơn cản trở, Dịch Tân đem tay chặn cửa, ngăn cô đem anh vứt bỏ ở ngoài cửa.

Anh thẳng tắp nhìn cô, giờ phút này ánh mắt, tham lam lại mê luyến. Anh nghĩ, chắc cùng 1 con sói không có khác nhau.

Cô không nhúc nhích được, cắn môi, hơi giận, “Anh đã nói không đến quấy rầy tôi đấy!”

Anh giống như không có nghe được, chỉ là khàn giọng hỏi, “Nghe nói em tới nhìn anh?”

Tân Hoành cứng lại, cắn răng, “Tôi đi thăm bệnh nhân, anh như vậy, giống như bệnh nhân sao?”

Dứt lời, trên tay đột nhiên căng thẳng, đã bị anh dùng lực bắt được, lại bị anh mang tới trước ngực của anh, thoáng chốc, dưới bàn tay là trái tim có lực đập theo tiết tấu của anh. Khoảng cách như vậy, quá gần, tựa như cô và anh đến nay còn là hai người yêu nhau không rời, cô cả kinh, giống như là bị cái gì nóng bỏng chạm đến, rút tay ra ngoài.

Nhưng chỉ lại bị anh nắm chặt hơn, âm thanh của anh trầm thấp lại cấp thiết, “Nơi này, bệnh rất nặng.”

Trên tay, dùng lại không ra nửa phần sức lực. Cô bỏ qua, nhìn anh, hốc mắt đột nhiên cảm thấy chua xót.

Mà anh, vẫn nóng bỏng nhìn cô, không có một tia buông lỏng, “Vốn là em ở nơi này đã mọc rễ, hiện tại anh lại không thể không để cho em rời đi. Mà anh, cũng chỉ có thể lưu lại trái tim của mình không hoàn chỉnh. Trái tim không hoàn chỉnh, có phải là không có cách cứu?”

Giọng nói của anh trầm thấp, từng chữ từng câu rơi vào trong tai cô, đột nhiên cô cảm thấy thân thể giống như là bị cái gì kéo lại, sau đó không động đậy được, thậm chí là ý thức, cũng bị kéo lại, chỉ ở một nháy mắt lâm vào hỗn độn, đi tới không được, lui về phía sau cũng không được.

“Tân Hoành, để cho anh cùng em ở bên nhau, có được hay không? Nếu như không thể như cũ, như vậy ít nhất, không cần bài xích anh tới gặp em. . .”

“Em muốn cái gì anh đều có thể cho em, chỉ cần em nói, anh nhất định cho em thậm chí là tự do. Chỉ cần em có thể để cho anh ngày ngày nhìn em, nhìn thấy em ở trong tầm mắt anh. . .”

Theo mỗi lời qnh nói, lòng của cô liền chua xót nhiều thêm một phần. Thật cho là, cũng sớm đã đối với anh chết tâm; nhưng ai tới nói cho cô biết, chết lòng tại sao còn có thể bởi vì lời nói anh gần như cầu xin thương xót lời này mà khổ sở, không chịu nổi ánh mắt của anh mà đau nhức?

Đau nhức làm sao dừng lại nữa là tim? Không biết từ lúc nào, cặp mắt đau nhức đến khống chế không được, rồi sau đó, tầm mắt hư ảo mơ hồ.

Thần trí hồ đồ, cũng không biết là bởi vì dạng tâm tình gì, cả thân thể của cô quả thật đã sớm không thể phản ứng, chỉ có thể bị anh ôm thật chặt vào ngực.

Anh cúi đầu, êm ái mà thương tiếc hôn vào tóc cô, mặt mày, liên tục không ngừng, miên miên mật mật.

“Không cần nữa giận anh rồi. . .”

“Để cho anh cùng em cùng nhau, để cho anh yêu em. . .”

“Tân Hoành, tha thứ cho anh. . .”

Lời thì thầm từ miệng bật ngoài, một đường, từ gương mặt của cô đến môi của cô. Anh khẽ nhắm mắt lại, môi sờ nhẹ đến môi mềm mại của cô, mang theo cẩn thận cùng thử dò xét. Cô không có tránh ra, trong lòng anh vui mừng trong nháy mắt đột nhiên kịch liệt, sau đó, hôn, liền không thể đơn thuần nữa, tình yêu say đắm biểu đạt bằng phương thức kịch liệt nhất.

Đem lấy thân thể nhỏ nhắn của cô gần như hoàn toàn cài vào ngực của mình, anh vội vàng mút cắn cánh môi của cô, như còn chưa đủ, đầu lưỡi dùng sức, liền len vào trong miệng của cô. Tham lam ở nơi ấm áp ướt mềm cuồng tứ quét qua, cũng không biết thoả mãn hút lấy nước miếng của cô. Còn chưa đủ, cuốn qua cái lưỡi thơm, trêu chọc, hướng dẫn, mang theo cô cùng anh triền miên.

Anh vừa gấp gáp vừa vội vã, rốt cuộc cô không nhịn được nhẹ nhàng thở dốc ra tiếng.

Tiếng rên rỉ thật thấp này kích thích hơn anh, anh mở mắt ra, ôm cô vào cửa, trên đùi đá một cái, liền đem cửa đóng lại. Anh xoay người, đè cô ở trên tường, vừa vội cấp thiết thiết hôn.

Tân Hoành chỉ cảm thấy thân thể hỗn độn, chua xót, đau khổ, quấn lại uốn lượn, gần như đem thân thể cô bức đến nổ tung. Cả người vô lực, liền xương cũng mềm, chỉ có thể bị anh nâng, mặc anh dư đoạt.

Cảm giác ấm áp, giống như là xuyên thấu thời gian khắc sâu vào trí nhớ, trong thân thể có loại bản năng, trí nhớ một khi bị hướng dẫn, đáp lại, lại qua đại não.

Cho đến trước ngực bị vết chai bàn tay vừa nặng vừa nhẹ nắn bóp, thần trí trong nháy mắt thanh tỉnh cô nghe được âm thanh yếu ớt của mình, “Không…không được như vậy.”

Âm thanh kia quá bạc nhược, ngay sau đó liền bị giọng nói khàn đục của người đàn ông áp chế, “Ngoan, em cũng nhớ.”

Cô mơ mơ màng màng, đang suy nghĩ tình huống bây giờ, nhưng trong đại não một điểm ánh sáng cuối cùng cũng càng ngày càng yếu, cô chỉ có thể dùng sức đi tìm.