Mỹ Nhân Áp Chế Tổng Tài Hung Tàn

Chương 71-72




Chương 71: Chọn Rể (1)

Chiếc xe xa hoa đi trên đường đến khu nhà cao cấp.

Trong xe tràn ngập hơi ấm, nhưng Tân Hoành lại vẫn là toàn thân bọc kín mít, dù có chút nóng bức, cô vẫn không dám nói, hai tay quy củ đặt ở trên đùi, có chút đứng ngồi không yên.Thật cẩn thận nghiêng đầu xem người cạnh nhìn gương mặt người đàn ông căng cứng, cảm thán.

Lúc Dịch Tân nhìn thấy cô, ánh mắt cười như không cười nhìn qua cô và Trầm Ngôn nắm tay, lại không có biểu tình gì, cô biết, anh tức giận, rất tức giận. Vội vàng bỏ tay Trầm Ngôn ra, vừa rồi bối rối mới bị Trầm Ngôn giữ chặt . Tiến lên, cánh tay ôm lấy cánh tay anh, muốn nói, lại thấy anh cúi đầu liếc cô một cái, liền im lặng.

Cái nhìn kia, người ở ngoài nhìn thì thấy dịu dàng, cô lại chỉ cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Sợ tới mức không dám nói cái gì, chỉ ngoan ngoãn cúi đầu, mặc anh kéo cô lên xe.

“Anh đừng tức giận…” Cô suy nghĩ mãi, rốt cục có chút do dự muốn mở miệng, anh lại ngắt lời cô.

“Em nói thêm câu nữa, anh sẽ xử lý hắn!”

Giọng nói của anh có chút ác độc, rõ ràng thanh âm cũng không lớn, nhưng lại làm cho cô không rét mà run.

Nàng vội vàng uất ức ngậm miệng, đôi mắt trong suốt vô tội nhìn anh. Anh cũng nhìn cô chằm chằm, chỉ là giờ phút này, không có một chút thương tiếc nào, mắt nheo lại, như muốn nhìn xuyên qua cô.

Lúc này cô nhìn như bệnh nặng, sắc mặt tái nhợt, mũi lại hồng hồng , thậm chí có chút xước da, cô thường không biết thương tiếc chính mình, cầm khăn tay liền bịt mũi hắt hơi.

Khăn quàng cổ thậm chí muốn bao quanh che cả môi của cô, áo bành màu nâu nhạt bằng nhung đem thân thể mảnh khảnh bao lại. Cô như vậy, rõ ràng chẳng có một chút quyến rũ nào, thậm chí càng giống một đứa trẻ, anh lại cứ cảm nhận thật hấp dẫn! Hấp dẫn? Cô không chỉ hấp dẫn anh, mà còn hấp dẫn cả Trầm Ngôn, những hai mươi năm!

Không, ánh mắt người đàn ông kia nhìn cô không chút nào giấu giếm! Cho dù cô đã gả cho anh, cô vẫn hấp dẫn người đàn ông khác như cũ!

“Bọn anh là hai người trong thế giới, cho tới bây giờ chỉ có hai người bọn anh, cho dù anh là Dịch Tân, cũng không can thiệp được!”

“Anh lại cứng rắn quá rồi, anh cũng không thể bỏ đi duyên phận từ nhỏ a!”

Từ nhỏ sao? Đúng vậy a, nghe nói, trước đây Du Tiểu Nghi nhìn trúng Trầm Ngôn, trong phòng sinh liền đem Tân Hoành giao cho người đàn ông kia!

Trầm Ngôn, là do Du Tiểu Nghi chọn vị hôn phu cho Tân Hoành; sau đó, Trầm Ngôn, yêu thương Tân Hoành hai mươi năm. Tay gắt gao nắm thành quyền, trong xe vốn là yên lặng lại trở nên lạnh lẽo, thậm chí có thể nghe được tiếng khớp xương răng rắc vang lên.

Tân hoành cảm thấy run lên bần bật, cũng không đợi Dịch Tân nói, vội vàng run rẩy giải thích, “Tối hôm qua em đánh hắn, hôm nay đi cùng hắn là muốn nói tiếng xin lỗi.”

Giải thích, sao trong điện thoại không thể nói, đã bị bệnh còn muốn đi? Giải thích, cần nắm tay thân mật như vậy sao? Anh nhìn nàng rất lâu, rốt cục, khóe môi xẹt qua tia cười, cười nhạo, “Như vậy, sau này Tân Hoành không cần cùng hắn gặp mặt rồi.”

Giọng nói của anh như ra lệnh không có chút tôn trọng và tín nhiệm nào với cô. Nhưng Tân Hoành, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

Cô nghĩ, không muốn anh gặp Trầm Ngôn mới đúng. Mà Dịch Tân nghĩ là nàng nên là cô không muốn anh làm gì người đàn ông kia nên mới không chút do dự thuận theo, làm cho lòng anh càng lạnh hơn. Anh dùng người đàn ông kia ép cô thuận theo, cô lại không chút do dự.

 

Chương 72: Chọn Rể (2)

Quản gia ra cửa đón lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Dịch Tân ngầm quyết định hôm nay từ lời nói đến việc làm đều phải thật cẩn thận, ánh mắt lại không nhịn được, có chút bất đắc liếc về phía thiếu phu nhân.

Rõ ràng, lúc ra ngoài thiếu phu nhân nói tới chỗ thiếu gia lúc đó rất vui vẻ, vì sao bây giờ?

Tân Hoành bất đắc dĩ kéo khóe môi, bởi vì nàng là Ô Nha Chủy a…(ko hiểu) Quản gia cung kính đứng trước Dịch Tân hơi hơi cúi đầu.

“Phong thiếu gia cùng Tang tiểu thư tới thăm thiếu phu nhân, đang chờ ở đại sảnh.”

“Ừhm.”

Dịch Tân hừ khẽ, đáp lại một tiếng rồi bước đi.

Tân hoành yên lặng đứng ở tại chỗ, nhìn tay trống không của mình. Anh, anh thế nào còn đang tức giận a?

Phong Dương cùng Tang Nhuế thật sự thích ứng trong mọi tình cảnh, hoàn toàn không có coi mình như khách, không hề ngại ngồi trên sofa xem tivi, gặp Dịch Tân về, hơn nữa sắc mặt còn không tốt, hai người lúc này mới thức thời tắt TV đi.

Tang Nhuế đang muốn hỏi Dịch Tân, Tân Hoành đâu, vừa muốn mở miệng, mắt nhìn thấy người phụ nữ tròn vo đang đi vào, nhất thời chuyển hướng mở miệng nói.

“Hoành Hoành, cậu mang thai rồi hả?”

Tân Hoành nhất thời sững sờ đứng tại chỗ. Cô chỉ là ăn mặc giữ ấm một chút, cần nói như vậy sao? Hơn nữa, Tang Nhuế cũng không phải lần đầu tiên thấy cô như vậy!

Tang Nhuế quả thật là hiểu Tân Hoành, biết cô thân thể không tốt, mỗi lần bị cảm đều có thể nghiêm trọng đến oanh oanh liệt liệt, phải tốn thời gian hơn nửa tháng mới khỏi.

Tân Hoành trước kia cũng hay bao người thành một cục như vậy, Tang Nhuế ban đầu hơi sợ, nhưng đến bây giờ sớm đã quen rồi. Nhưng, người được bọc tròn lại được một người đàn ông ôm vào trong ngực. Tang Nhuế là người thông minh lanh lợi, hỏi như vậy, chẳng qua chỉ là thăm dò.

Quả nhiên, Tân Hoành đầu đầy hắc tuyến, người đàn ông của cô gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ, ngồi thẳng lên trên ghế sofa, sắc mặt không đổi.

Tang Nhuế quay đầu, hơi bất đắc dĩ nhìn chồng mình, xem, Dịch Tân lại bắt nạt Hoành Hoành rồi…

Phong Dương nheo mắt lại, nhìn Dịch Tân lạnh lùng, lại nhìn Tân Hoành nhăn mặt, có vẻ đăm chiêu. Tang Nhuế đôi mắt đẹp chuyển vòng, liền kéo Tân Hoành qua, “Nếu không có mang thai, theo giúp tớ ra ngoài mua đồ đi, bạn xem quần áo đã bọc kín như vậy, không cần lãng phí công sức a!”

Tân Hoành còn không kịp nói chuyện, đã bị Tang Nhuế mạnh mẽ kéo ra ngoài.

Trong lòng lại cảm thán…

Kỳ thật cô cũng không muốn mang theo bệnh mà ra ngoài, vì sao tất cả mọi

người đều cho rằng cô rất muốn giống như…

Một cánh tay quen thuộc ấm áp đột nhiên giữ lấy tay cô, Tân Hoành ngẩng đầu, thấy Dịch Tân đã đứng ngăn trước mặt bọn cô, lạnh lùng nhìn Tang Nhuế.

“Đi tìm Phong Dương đi.”

Lại nhìn về phía cô, “Em, lên lầu nghỉ ngơi!”

Tân Hoành lần này cảm thấy rất thoả mãn, ngoan ngoãn tránh tay của Tang Nhuế, mặc anh nắm tay cô lên lầu.

Gương mặt anh vẫn lạnh lùng, dù anh nắm tay cô, nắm thật sự căng thẳng. Tân Hoành thoáng yên lòng, lại đột nhiên nghĩ đến phải giải thích với Tang Nhuế, quay đầu, đã thấy Tang Nhuế đang đứng ở đó, cười đến gian trá, thậm chí lại vẫn trừng mắt nhìn cô.