Mỹ Nhân Bị Thương Chinh Phục Tinh Tế

Chương 142: C142: Khúc mắc




Biên dịch: Yên Hy

Vào đêm.

Thẩm Ngôn nằm ở khoang trị liệu nặng nề ngủ, chung quanh yên tĩnh không tiếng động, đến dụng cụ giám sát cũng chuyển tới hình thức im lặng, tránh phát ra chút tiếng vang.

Không gian phòng bệnh trung tâm rất lớn, tương đương với biệt thự một lầu, có phòng điều dưỡng, phòng nghỉ, khu phục hồi vân vân, cũng đủ mấy chục nhà điều trị bàn luận bệnh tình ngày đêm tại đây.

Rạng sáng, vốn nên là thời gian nghỉ ngơi, nhưng người đàn ông lại ở phòng điều dưỡng không rời đi, đứng trước khoang trị liệu, hàng mi dài rũ xuống, dùng ngón tay vuốt ve từng tấc vác khoang nửa trong suốt.

Bên trong là thanh niên dung mạo tinh xảo ngủ thật sự sâu, lông mi nhỏ dài nồng đậm che mí mắt, nhắm mắt lại hô hấp vững vàng, tựa như... Chưa bao giờ tỉnh lại.

Tâm Hạ Văn Xuyên đột nhiên run rẩy, khóe môi căng chặt, con ngươi đỏ sậm kia gắt gao nhìn chằm chằm thanh niên trong khoang trị liệu, một phút cũng không dời đi.

Nửa đêm, Thẩm Ngôn cảm giác cơ thể mình có điểm tê dại, nguyên do có thể vì trước đó đã nằm quá lâu.

Cậu nằm trong khoang trị liệu trở mình, lại nhạy cảm nhận thấy có một tia không đúng.

Giống như... Có người đang nhìn cậu.

Mắt tím bỗng chốc mở ra, Thẩm Ngôn ngồi thẳng người, liếc mắt một cái lập tức thấy được bóng người cao lớn đứng ngoài khoang trị liệu, biểu tình nháy mắt hoảng hốt.

"... Hạ Văn Xuyên?" Cậu nhẹ nhàng kêu tên đối phương.

Khoang trị liệu tự động mở ra, đèn tường bốn phía sáng lên, vầng sáng nhạt, phủ một tầng ấm áp lên mặt hai người.

Thẩm Ngôn nhìn lướt qua thời gian trên quang não, 3: 30 sáng.

Đã khuya rồi.

Người đàn ông khẽ trả lời.

Khuôn mặt góc cạnh tuấn mỹ của hắn ẩn nửa trong bóng tối, làm người thấy không rõ biểu tình.

Xem bộ dáng đối phương, không giống nửa đêm dậy rót nước hoặc đi toilet.

Chưa kể đến những thứ này đều có sẵn ở phòng điều dưỡng.

"Anh... Mãi đến hiện tại cũng chưa ngủ?" Thẩm Ngôn hỏi.

Đối phương chỉ im lặng nhìn cậu, môi mỏng mím chặt, ánh mắt tràn ngập tình cảm nặng nề áp lực.

Thẩm Ngôn suy nghĩ một chút đã hiểu ra nguyên nhân, trong lòng hơi chua xót: "Anh yên tâm, em đã tỉnh lại rồi. Buổi chiều còn làm kiểm tra toàn diện, tất cả số liệu đều bình thường."

"... Tôi biết." Hạ Văn Xuyên nhắm mắt, tiếng nói mát lạnh mang theo một tia run rẩy, "Tôi chỉ sợ... Đây là một giấc mộng."

Suốt mười năm trời, hắn đã vô số lần mơ thấy Thẩm Ngôn tỉnh, nhưng mỗi lần nhìn đều là thanh niên ngủ say khoang trị liệu.

Cậu cứ như vậy lẳng lặng nằm ở nơi đó, hai tròng mắt nhắm chặt, phảng phất vĩnh viễn đều sẽ không tỉnh lại.

Cho dù hắn dùng phương pháp gì, cho dù hắn khát vọng cỡ nào.


Toàn bộ hiện tại thật sự như đang mơ.

Một giấc mơ khiến hắn không muốn tỉnh lại.

"Hạ Văn Xuyên." Thẩm Ngôn chủ động nhích người vào trong, nhường ra một vị trí, mắt tím dưới ánh đèn chiếu rọi hết sức nhu hòa: "Anh lại đây ngủ cùng em, được không?"

"Như vậy anh có thể biết đây không phải mơ."

Khoang trị liệu một người nằm hai người đàn ông mặc kiểu Trung Hoa, có vẻ hơi chen chúc.

Hạ Văn Xuyên từ phía sau gắt gao ôm lấy vòng eo thon chắc của thanh niên, cảm nhận được thân thể sống động ấm áp trong ngực, khủng hoảng lẫn khoảng trống trong nội tâm cuối cùng cũng được lấp đầy.

Hắn chôn thật sâu cánh mũi cao thẳng vào sườn cổ đối phương, hít hà mùi hương riêng của Thẩm Ngôn.

"Ngủ đi." Thẩm Ngôn nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay hắn, nỗ lực điều chỉnh hô hấp mới không để cánh tay tựa kìm siết siết đau.

Cậu biết Hạ Văn Xuyên không cố ý.

Đối phương chỉ muốn xác nhận sự tồn tại của cậu quá mức mà thôi.

*

Ánh mặt trời sáng chiếu vào căn phòng, Thẩm Ngôn mở to mắt, trước tiên đã cảm giác được cánh tay đặt bên hông.

Cho dù ngủ rồi, cánh tay thon dài hữu lực của Hạ Văn Xuyên vẫn như cũ giữ chặt eo cậu, làm cậu di chuyển cũng không được.

Hô hấp đằng sau vững vàng đều đều, như đang ngủ rất sâu, ngay cả cậu tỉnh lại cũng không phát hiện.

Thẩm Ngôn có chút đau lòng nghĩ, đối phương hẳn thật lâu không nghỉ ngơi đàng hoàng.

Cậu khéo léo tránh thoáy khỏi cánh tay, xoay người đối mặt với đối phương.

Lại thấy chân mày người đàn ông nháy mắt nhăn lại, môi mỏng mím thành đường thành tắp, như bị đánh mất bảo vật, đến hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập.

Thanh niên đành phải bất đắc dĩ để hai cánh tay như sắt kia lần nữa vòng lên eo mình.

Cảm nhận được cơ thể ấm áp lẫn hơi thở quen thuộc trong lồng ngực, chân mày nhíu chặt của đối phương dần dần giãn ra, một lần nữa về lại giấc ngủ sâu.

Thẩm Ngôn ngước mắt, từ khoảng cách gần quan sát Hạ Văn Xuyên.

Lông mày của đối phương thẳng tắp, có chút sắc bén; lông mi rất dài, đen như lông quạ, không mảnh khảnh như cậu, nhiều thêm chút thô cứng.

Hàng mi dài dày phủ thành bóng dưới mí mắt hắn, đồng thời giấu đi màu đen nhàn nhạt dưới đáy mặt.

Ngũ quan hắn tuấn mỹ góc cạnh, hình dáng đường cong rõ ràng, cằm mang độ cong nhẹ, khiến chỉnh thể thành thục không ít.

Thẩm Ngôn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt sắc bén của hắn, tầm mắt dừng lại trên phần mắt màu xanh lá, dưới đáy lòng nhẹ nhàng thở dài.

Nhìn dáng vẻ, Hạ Văn Xuyên thật sự đã rất lâu không nghỉ ngơi đàng hoàng.

Nhìn dáng vẻ đối phương ngủ say, cậu thu tay, đem đầu dựa vào trên vai đối phương, cũng ngủ theo.


Lần nữa tỉnh lại, ánh mặt trời đã phủ kín toàn bộ phòng.

Cậu bị ôm vào một cái ôm nóng bỏng vững chắc, ngực hai người kề sát, gần như không còn kẽ hở.

"Hạ Văn Xuyên, anh tỉnh rồi sao?"

"Ừ." Giọng thanh lãnh của người đàn ông mang theo chút khàn, kéo theo lồng ngực sinh ra chấn động, làm lỗ tai tê tê dại dại, cảm giác khi kề sát càng thêm rõ ràng.

Đây là giấc ngủ ngon lành duy nhất đã nhiều năm Hạ Văn Xuyên mới có lại.

Không còn công kích tinh thần của xúc tua trung tâm, không còn cơn ác mộng Thẩm Ngôn không thể tỉnh lại, hơn nữa, giờ phút này hắn đang ôm người mình yêu sâu đậm, nội tâm được thỏa mãn tới tột đỉnh.

Khoảng cách hai người rất gần, Thẩm Ngôn cảm nhận được rõ ràng phản ứng của đối phương, mà cậu... Cũng tương tự.

Vì phòng ngừa lau súng cướp cò, hai người nhanh chóng từ khoang trị liệu đứng dậy đi rửa mặt.

Giữa trưa, nhóm điều trị tiến hành kiểm tra lần thứ hai cho cậu, xác định hết thảy số liệu bình thường.

Thẩm Ngôn đang mặc quần áo lại dưới sự trợ giúp của Hạ Văn Xuyên, Đỗ Nguyên Chu gõ cửa, quân ủng chạm vào tạo một kiểu chào quân đội tiêu chuẩn, "Ngài Quan Chỉ Huy."

Sau đó anh ta đem tầm mắt chuyển đến đến trên người thanh niên, "Ngài Nguyên Soái, cha mẹ ngài đã đã tới phòng nghỉ dưới lầu, muốn tới gặp ngài."

Thẩm Ngôn hơi sửng sốt, cậu tính khôi phục lại rồi mới thông báo cho người nhà, không nghĩ tới ——

Cậu nhìn về phía Hạ Văn Xuyên, đối phương gật đầu, "Là tôi báo cho họ tới, chú dì rất lo lắng cho em."

Hàng mi dài của Thẩm Ngôn run rẩy, tình cảm của cậu với ba mẹ mình rất phức tạp.

Trước năm tuổi, cậu xác thật lớn lên bên người cha mẹ.

Nhưng ba thường xuyên bận rộn công tác, mẹ cũng có sự nghiệp chính mình, cậu không thể giống gia đình bình thường thường xuyên ở cùng ba mẹ.

Sau năm tuổi, cậu được kiểm tra ra thiên phú cấp SSS, được Nguyên Soái Hạ Cảnh đơn độc lên kế hoạch huấn luyện, bảo mật với bên ngoài rất nghiêm khắc.

Huấn luyện tàn khốc gần như chiếm hết toàn bộ thời gian của cậu, cơ hội gặp ba mẹ càng hiếm, có đôi khi cả năm trời cũng không gặp mặt.

Ở năm cậu hai mươi tuổi, ba mẹ lại có một đứa con khác.

Có đôi khi Thẩm Ngôn cảm thấy bọn họ càng giống người một nhà, nhưng cậu lại chưa từng sinh ra tâm ghen ghét, bởi vì cậu biết bản thân đang gánh vác tương lai của toàn bộ tinh tế, là sứ mạng còn nặng nề hơn cả tình thân.

Đêm trước ngày tự bạo, cậu thậm chí còn cảm thấy cực kỳ may mắn bản thân còn một người em trai.

Bằng không, nửa đời sau của ba mẹ cậu khả năng sẽ sống ở vô tận thống khổ.

Suy nghĩ chỉ trong một cái chớp mắt, Thẩm Ngôn nhìn về phía Đỗ Nguyên Chu: "Phiền cậu dẫn họ tới đây."

Rất nhanh, vợ chồng Thẩm thị thông qua tầng tầng trạm kiểm soát, đi vào phòng bệnh trung tâm chỗ con trai.


"Ngôn Ngôn." Giọng mẹ Thẩm- Lâm Thục Ý phát run, tiến lên ôm lấy cậu, nước mắt làm ướt vạt áo trước ngực thanh niên.

Khuôn mặt Lâm Thục Ý xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, tuổi thoạt nhìn cùng lắm 30 tuổi, giá trị nhan sắc của Thẩm Ngôn phần lớn di truyền của bà.

Bà xuất thân từ gia đình thế gia thượng lưu hàng đầu, là chuẩn mực được yêu thích trong giới phu nhân, mỗi động tác đều lộ ra tao nhã, khác xa so với một gia đình quý tộc bình thường.

Trước mặt mọi người, Lâm Thục Ý luôn giữ thái độ nghiêm túc, chưa ai từng thấy dáng vẻ bà mất bình tĩnh.

Nhưng giờ phút này bà đã sớm khóc không thành tiếng, nước mắt chảy đầy mặt, tiếng khóc tê tâm liệt phế, ngón tay dùng sức bắt lấy cánh tay Thẩm Ngôn, toàn thân đều đang run rẩy.

"Ngôn Ngôn, con rốt cuộc cũng tỉnh, rốt cuộc cũng tỉnh......"

Thân thể Thẩm Ngôn cứng đờ, mắt tím mang theo vài phần không biết làm sao, cậu vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được tình cảm mãnh liệt đến vậy của mẹ.

Trong ấn tượng, dáng vẻ đối phương vĩnh viễn hoàn mỹ, đến dao động biểu cảm đều rất ít.

Thẩm Ngôn rũ mắt bỗng thấy được vài sợi tóc trắng ẩn hiện trên đầu mẹ Thẩm, trái tim như bị kim hung hăng đâm vào, hốc mắt ửng đỏ vươn hai tay ôm lại đối phương, dùng tay nhẹ nhàng vỗ về sống lưng run rẩy của bà.

Tại đây giây phút, cậu rõ ràng cảm nhận được tình cảm nồng đậm đến từ ba mẹ, chút khúc mắc giấu dưới đáy lòng trước đây vào lúc này hoàn toàn tan thành mây khói.

Thẩm Ngôn biết, bọn họ thương mình.

Vậy đã đủ rồi.

Gia chủ Thẩm thị ở giới kinh doanh luôn không có địch thủ cũng đang cố gắng áp chế cảm xúc nội tâm mãnh liệt,

Luôn luôn ở thương chính hai giới không hề địch thủ Thẩm thị gia chủ cũng liều mạng áp chế nội tâm mãnh liệt cảm xúc, trong mắt đựng đầy nước mắt.

Thẩm Ngôn là đứa con ông lấy làm tự hào từ trước đến nay, cũng là đứa làm ông áy náy nhất.

Khi còn nhỏ không có nhiều thời gian ở cùng con, sau khi lớn lên gặp mặt càng khó, vốn tưởng rằng chờ đến khi chiến tranh kết thúc có thể đền bù, không nghĩ tới lại đợi được tin con trai cùng chết chung với Vua Dị Thú.

Tại lúc đó, ông cảm giác bầu trời phải sụp đổ, máu tươi phun ra, hôn mê trong khoang trị liệu suốt ba ngày.

Nếu không phải Hạ Văn Xuyên mang về phần tàn tinh thần thể của Thẩm Ngôn, ông thật sự không biết phải sống như thế nào.

Chờ đến cảm xúc ổn định lại, Thẩm Dục Thành nhìn về phía ngài Quan Chỉ Huy tối cao của Đế Quốc, một lần nữa nói lời cảm ơn chân thành.

Nếu không có hắn trợ giúp, con trai bọn họ căn bản không thể trở về.

Suốt mười năm qua, đối phương bỏ ra quá nhiều công sức.

Nếu còn không nhìn ra tình cảm hắn đối với Thẩm Ngôn, vậy thì họ đã sống quá uổng phí.

Nhân lúc Hạ Văn Xuyên đi rót nước, Lâm Thục Ý giơ tay sờ sờ trán Thẩm Ngôn, thử nói: "Ngôn Ngôn, con có thể tỉnh lại ít nhiều cũng nhờ có ngài Quan Chỉ Huy, tâm ý của hắn con hẳn đã biết, vậy con......"

Sợ con trai hiểu lầm, bà lập tức bổ sung: "Cho dù con có quyết định gì thì ba mẹ đều ủng hộ con, nhưng phải nói rõ ràng với đối phương trước. Đến lúc đó dù cho chúng ta táng gia bại sản, cũng sẽ trả hết ân tình cho ngài ngài Quan Chỉ Huy."

Gia đình thượng lưu đứng đầu, toàn bộ tài sản Thẩm thị ngót nghét ở mức trăm tỷ, hơn nữa tích lũy nhân mạch, tài nguyên,... cũng đủ bồi thường chi phí chữa bệnh cùng những thứ khác mười năm qua.

Lúc ấy Thẩm Dục Thành cũng từng nói muốn gánh vác toàn bộ chi phí, nhưng đối phương khăng khăng không nhận.

"Con thích anh ấy." Giữa mắt tím Thẩm Ngôn đẩy ra ý cười, "Rất thích."

Không phải cảm kích hoặc thứ khác, mà là tình cảm cực nóng tản ra từ đáy lòng.

Cậu tin tưởng Hạ Văn Xuyên cũng giống vậy.


Ba Thẩm mẹ Thẩm lòng đầy vui mừng rời đi.

Trước khi đi Thẩm Ngôn hỏi họ: "Thẩm Tử Du đâu rồi? Có thời gian có thể dẫn thằng bé lại đây."

"Ngôn Ngôn, con... Không ngại sao?" Hai người cẩn thận hỏi, sợ làm con trai lớn không vui.

"Không ngại."

"Vậy thì tốt quá. Tử Du đặc biệt sùng bái con, khoảng thời gian trước bởi vì bạn học nói bậy con còn đánh một trận với người ta, làm người ta nằm trên giường ba ngày không dậy nổi, bản thân cũng thiếu chút nữa nhập viện."

Thần sắc Thẩm Ngôn có chút hoảng hốt, không nghĩ tới em trai chỉ mới gặp vài lần sẽ bảo vệ mình như thế.

Cậu cười nhạt: "Xem ra thực lực nó không tồi."

Có lẽ có em trai, cũng không phải chuyện xấu.

*

Mấy ngày sau Thẩm Ngôn lục tục gặp rất nhiều người.

Quân sĩ thuộc Quân đoàn số tám được cậu chữa khỏi, thiếu tá, trung tá, đại tá, thiếu tướng, trung tướng,...... Bên trong có không ít gương mặt quen thuộc.

Nhưng ấn tượng Thẩm Ngôn với bọn họ chỉ giới hạn tiếp xúc khi chữa trị, chưa từng nghĩ tới bọn họ sẽ không màng tất cả để đi cứu cậu.

Mà toàn bộ những người này đều tự nguyện.

Khi bọn họ nhìn thấy Thẩm Ngôn, mỗi người đều kích động vạn phần, trong mắt tràn ngập sùng bái, ngưỡng mộ, còn có... yêu thích.

"Thiếu tướng Ứng Bác Thần tới."

Nghe thấy cái tên này, chân mày ngài Quan Chỉ Huy lập tức nhíu lại, cả người tản ra khí lạnh mãnh liệt.

Trong quá trình hai người gặp mặt ngắn ngủi, hắn vẫn luôn gắt gao nắm lấy tay thanh niên không bỏ, thậm chí lúc đối phương còn chưa kịp đóng cửa lại, nụ hôn tràn ngập dục vọng chiếm hữu đã đè lên.

Anh ta hẳn thấy được rồi.

Hạ Văn Xuyên rũ mắt khẽ hôn lên cánh môi màu hồng nhạt của Thẩm Ngôn, nhanh chóng không còn suy nghĩ đến mấy vấn đề này, mà đắm chìm trong khoái cảm giữa răng môi.

"Đại tá Hàn Duệ cũng tới gặp Nguyên Soái."

Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Văn Xuyên lạnh xuống, cảm giác áp bách dày đặc như mây đen đè xuống: "Sắc trời đã tối, Nguyên Soái nên nghỉ ngơi."

Thiếu tá trực ban: "......."

Lúc này mới 3 giờ chiều, Nguyên Soái đã phải nghỉ ngơi sao?

Này, lý do này không khỏi cũng quá gượng ép rồi.

Nhưng cậu chàng không có can đảm phản bác ngài Quan Chỉ Huy, chỉ phải cúi đầu lâu mồ hôi lạnh, khóc không ra nước mắt.

Thẩm Ngôn nắm lấy ngón tay thon dài lành lạnh của đối phương, hôn lên khóe môi hắn một cái, khuôn mặt lạnh của Hạ Văn Xuyên lập tức mềm lại, hô hấp hơi dồn dập, đảo khách thành chủ muốn hôn cậu, lại bị thanh niên cản.

"Buổi tối lại... Em......"

Câu nói kế tiếp Thiếu tá không nghe rõ, nhưng đã có thể đoán được có ý gì, bên tai có chút đỏ lên.

Thì ra ngài Quan Chỉ Huy và Nguyên soái Thẩm Ngôn thật là một đôi.

Hai người xác thật rất xứng đôi.