Mỹ Nhân, Chúng Ta Đến Tú Ân Ái Đi

Chương 25: Văn phòng play cùng mời hôn lễ




Bên ngoài thư ký đã kết thúc công việc tan tầm, Lâm Hạ vòng tới vòng lui không chịu đi về, nhìn bên này một cái nhìn bên kia một cái, thậm chí định đến chỗ Nhạc Phổ trực tiếp lấy thiết kế nhân vật mang về làm ngay, mắt Tần Nhạc tràn đầy ý cười cũng không nói phá.

Đợi đến bóng đêm bên ngoài dần dần dày đặc, lúc kim giờ chầm chậm nhích về phía mười giờ, Lâm Hạ rốt cuộc không tìm được cớ gì nữa. Lẳng lặng khóa trái cửa lại.

Dưới ánh mắt có chút trêu tức của Tần Nhạc, Lâm Hạ ngồi lên trên bàn làm việc, chặn tầm mắt nhìn máy tính của Tần Nhạc…

… Vị dâu tây nhàn nhạt còn lưu lại trong không khí, Tần Nhạc ôm người yêu đã kiệt sức lên nằm trên sô pha rộng rãi: “Hạ Hạ, trước ngủ một lát, anh dọn dẹp đồ đạc, rồi chúng ta về nhà.” Quần áo nhăn nhúm trên người Lâm Hạ thể hiện rõ ràng tính kịch liệt của trận chiến vừa rồi.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Tần Nhạc sợ làm ồn Lâm Hạ nhanh tay nhanh chân nghe điện, hạ giọng: “Xin chào.”

Bên kia dừng một chút: “Em trai, là chị.”

Tần Nhạc lúc này mới nhìn nhìn số điện thoại trên màn hình: “Chị.”

“Làm ồn các em hả?”

“Không có, chị, có chuyện gì sao?”

Bên kia dường như thở dài, sau đó bắt đầu ôn chuyện: “Hôm qua chị nhìn thấy em với Lâm Hạ trong cửa hàng.”

Tần Nhạc sửng sốt: “Vậy sao?”

Tần Tư ngược lại thả lỏng không thiếu: “Anh rể của em nói tình cảm của em với Lâm Hạ rất tốt, bảo chị yên tâm đi.”

Tần Nhạc nghĩ tới người đàn ông đứng bên cạnh hỏi về thủ tục áo cưới giúp vị hôn thê kia, cũng không khỏi mỉm cười: “Trùng hợp như vậy.”

“Chị muốn kết hôn sao? Chúc mừng chị.”

Tần Tư dường như có chút ý kiến với cách nói chuyện xa cách như vậy của hắn, nhưng cũng biết đây là nghiệt do bọn họ gây ra, cuối cùng chỉ nói: “Ừ, muốn mời em đến hôn lễ của chị, ngay tháng sau.” Dừng một chút lại nói: “Nếu thuận tiện mà nói, cũng mời Lâm Hạ cùng đến đi.”

Tần Nhạc nhíu mày: “Đây là ai nói?”

“Đương nhiên là chị nói, hôn lễ của chị muốn mời ai chị còn không làm chủ được sao?” Thanh âm của Tần Tư khôi phục sự tự tin vốn có trêu ghẹo nói.

Nhưng Tần Nhạc lại biết điều này có nghĩa là mẹ Tần vẫn không lui bước như cũ, nhéo nhéo sống mũi: “Chị, em sẽ đến.”

“Anh rể đối xử tốt với chị không?”

“Ừ, không tệ, một người đàn ông tốt, có kiên nhẫn tính tình lại tốt.”

Tần Nhạc gật gật đầu, đại khái đoán được hẳn là anh rể ở rể nhà bọn họ, nhưng mà ngày đó nhìn người đàn ông kia, ánh mắt ngay thẳng, chắc không phải là người để ý loại chuyện này.

Hai người tán gẫu vài câu về chuyện nhà, rồi cúp điện thoại, hai người vốn không tính đặc biệt thân thiết, mới trước đây Tần Tư là công chúa nhỏ của cả nhà, luôn có cảm giác ưu việt hơn hắn, nhưng Tần Tư sau khi lên đại học bị mối tình đầu ngoại tình, Tần Nhạc năm đó còn học trung học chỉnh tên đó một trận, sau đó hai người mới tính là phá băng, chờ sau khi Tần Tư tiếp quản công ty, hắn đề xuất mấy cái biện pháp giúp Tần Tư giải quyết mấy tên cáo già trong công ty, hai người lúc này mới quen thuộc hơn một chút.

Tần Nhạc cúp điện thoại đứng sau cửa sổ thủy tinh sát đất, nhìn phố đêm, ngựa xe như nước, ánh đèn mờ ảo, có loại phiền muộn khó tả, nghĩ đến lời nói của Tần Tư trong điện thoại, Tần Nhạc quay đầu nhìn Lâm Hạ cuộn người ngoan ngoãn ngủ trên sô pha, một cảm giác ấm áp cùng thỏa mãn tràn ra từ trong tim.

“Hạ Hạ.” Tần Nhạc nửa quỳ gối ở trước sofa hôn lên trán y.

“… Ưm?”

“Chúng ta về nhà.” Tần Nhạc dùng chăn bế người lên bước đi.

Lâm Hạ cảm thấy hơi xấu hổ, cọ cọ mặt vào lồng ngực nam nhân, quyết định thôi miên chính mình đã ngủ an tâm chui vào kén.

***

“Cho nên? Anh cứ như vậy không đi?!” Một cô gái sơn móng tay đỏ thẫm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vỗ bàn.

Lâm Hạ uống đồ uống gật gật đầu.

“Sao anh lại không đi chứ? Nếu là em em sẽ tát bốp bốp bốp vào mặt những người lúc trước nói hai anh nhất định sẽ chia tay.”

Cô gái trước mặt Lâm Hạ son môi đỏ rực, dáng người lồi lõm khiêu khích, ngồi cùng một chỗ cùng Lâm Hạ, một rực rỡ một lạnh nhạt, lại đều là người đẹp khó gặp, khách hàng tới lui đều không khỏi liếc mắt nhìn một cái.

Lâm Hạ cười nhẹ: “Được rồi, đã sắp gả cho người ta rồi mà còn hấp tấp bộp chộp như vậy.”

Cô gái phồng miệng có chút đáng yêu lại ngang ngạnh: “Hắn không ghét bỏ là được.” Trong lời nói lại để lộ ra sự đắc ý.

Lâm Hạ nheo mắt cười nhẹ, như vậy rất tốt, so với bộ dáng không muốn sống lúc mới xuất viện biết được chuyện xảy ra trên người mình, Nhạc Kỳ hiện tại hiển nhiên sống được rất vui vẻ.

Nhạc Kỳ lại không định bỏ qua y: “Anh nói xem anh nghĩ như thế nào, có chị của anh ấy làm chỗ dựa, cơ hội tốt như vậy không đi biểu thị chủ quyền công khai, anh không sợ mấy con ong bướm kia ăn tươi nuốt sống người đàn ông nhà anh hả?”

Lâm Hạ một tay chống cằm, trên mặt hoàn toàn thoải mái: “Chuyện chung thân đại sự của một người con gái tương đối quan trọng, một đời chỉ có một ngày như vậy, anh không nên đi thêm ngột ngạt cho gia đình bọn họ.”

Huống chi, chuyện nhà Tần Nhạc không đơn giản như Nhạc Kỳ suy nghĩ vậy, ngăn cách nhiều như thế không phải nói xóa bỏ thì xóa bỏ. Lâm Hạ chính mình không có gia đình, y không muốn khiến Tần Nhạc giống như mình, trái lo phải nghĩ cuối cùng vẫn khéo léo từ chối ý tốt của Tần Tư.

Lâm Hạ nói với Tần Nhạc y có hẹn trước với Nhạc Kỳ rồi nên không đi, nam nhân cũng không nói thêm cái gì, chỉ bảo y chú ý an toàn.

Nhạc Kỳ kêu rên một tiếng, cũng không hề dây dưa với y: “Chị đây chỉ là có một khoảng thời gian không chú ý nhị thứ nguyên, sao lại loạn thành cái dạng này rồi.” Tuy rằng cô không làm kịch một khoảng thời gian, nhưng thỉnh thoảng vẫn lén bình luận leo lầu. Quãng thời gian trước cô được cầu hôn, hưng phấn quá, cái gì cũng không quản, đăng ký lớp nấu ăn gì đó, lớp như thế nào làm một người vợ tốt người mẹ tốt linh tinh lang tang. Vị hôn phu bất đắc dĩ, cuối cùng thấy cô thích cũng tùy ý cô. Kết quả đợi đến lúc cô quay trở lại trên mạng thì phát hiện, khuê mật tốt của mình vậy mà bị kháp tới mức kia.

Nghĩ đến đây liền nghiến răng nghiến lợi: “Anh nên nói cho em biết, bà đây thân kinh bách chiến kháp tụi nó thành bụi bặm hết!” Kết quả đợi đến lúc cô biết được, hai người đều lui giới, quả thực không đã ghiền gì hết.

Lâm Hạ bật cười nói: “Khí chất khí chất, Tần Nhạc cũng không để bọn họ được lợi.” Ít nhất Độc Chước cũng thấp thỏm một đoạn thời gian, Tần Nhạc tặng cho máy tính của cậu ta một ít món quà nhỏ, cũng khiến cậu ta cảm thụ một chút cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm.

“Ai, lãng phí một tiểu thuyết hay như vậy, đó là tiểu thuyết năm đó đưa bà đây bước chân vào cửa hủ đó ngao ngao!!” Nhạc Kỳ không hình tượng nằm dài trên bàn.

Lâm Hạ nghĩ nghĩ, tỏ vẻ đồng ý, tuy rằng kỳ thứ nhất đã phát kịch, nhưng xảy ra nhiều chuyện như vậy, người chú ý chất lượng kịch truyền thanh ban đầu cũng đã ít lại càng ít, hơn nữa chất lượng kịch này tính thật ra cũng không tốt bao nhiêu.

Nhạc Kỳ đột nhiên mắt sáng lên: “Ý, em có thể đi tìm tác giả xin trao quyền một lần nữa, làm lại.”

Lâm Hạ cười, quả thật là ý kiến hay, nhưng mà như vậy ở mặt cốt truyện phải tốn đầu óc một chút.

Nhạc Kỳ nói làm liền làm, cầm ra một tờ giấy cùng Lâm Hạ hai người thảo luận sắp xếp cốt truyện, phân phối nhân viên.

Cô gái nhỏ rất có ý tưởng, cô quyết định kể cốt truyện phần sau trước, dùng phương pháp hồi tưởng kể ngược lại nội dung kịch phía trước, nhưng mà như vậy tình cảm càng lộ vẻ bi tráng hơn, chẳng qua phải trải qua sự đồng ý của tác giả.

Lâm Hạ đề cử vài người cho cô, nhưng mà trong đầu đã bắt đầu thả hồn đi nơi khác, cũng không biết Tần Nhạc bên kia thế nào…