Mỹ Nhân Hoàng Gia

Chương 128




Editor: Trà Xanh

Bùi Duyên nhìn Thẩm Oanh, gương mặt nàng hàm súc và phong lưu như thơ.

“Sao nàng biết những chuyện này?” Hắn hỏi.

Hắn đã nhiều lần hỏi điểm mấu chốt, nhưng lần nào cũng bỏ qua vì lý do này nọ.

Đúng lúc này, gió đêm thổi tới, gió lùa qua khe cửa sổ vào phòng, thổi đến sau lưng Thẩm Oanh. Nàng rũ hàng mi vừa dài vừa dày, dưới ánh đèn lộ ra như một hình cắt xinh đẹp.

“Bởi vì ta chính là Gia Huệ hậu.”

Những chữ này nói không nặng không nhẹ nhưng đủ để Bùi Duyên nghe rõ ràng.

Trong phòng không có ai khác, ngay lập tức trở nên yên tĩnh. Bùi Duyên sửng sốt, vô thức hỏi: “Nàng nói gì?”

Thẩm Oanh biết có một ngày hai người phải đối mặt với vấn đề này, không thể né tránh nó. Đến hôm nay, không có gì phải giấu giếm, nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Bùi Duyên: “Ta chính là con gái của An Quốc Công, vợ cả của Bùi Chương. Ta vốn đã chết ở Trường Tín Cung, không biết vì sao tỉnh lại trong thân phận của Thẩm tam cô nương. Bùi Chương, Tạ Vân Lãng, thậm chí nữ quan bên cạnh ta đều biết thân phận của ta, vậy Hầu gia có hiểu không?”

Bùi Duyên ngơ ngẩn, nuốt nước miếng theo tiềm thức, trái cổ lên xuống. Sau đó hắn mở to mắt, đột nhiên đứng dậy, định nói “Vớ vẩn!”. Tuy nhiên, tự đáy lòng hắn lại hiểu rõ, đây là sự thật.

Bởi vì điều này có thể giải thích vì sao nàng xuất thân từ nhà nghèo nhưng có phong thái tiểu thư khuê các. Vì sao Tạ Vân Lãng nhiều lần nhắc nhở hắn phải cẩn thận với Bùi Chương, còn nguyện ý vứt bỏ thanh danh và địa vị của Tạ gia để giúp hắn. Vì sao Hoàng thượng chỉ gặp Thẩm Oanh vài lần mà nhất quyết bắt cóc nàng, thậm chí còn mang tiếng oan.

Thẩm Oanh nhìn phản ứng của Bùi Duyên thì biết hắn bị sốc nặng. Ai biết người bên gối của mình mượn xác hoàn hồn sẽ luôn kinh hãi. Huống chi, thân phận của Thẩm Oanh lại đặc biệt như vậy.

“Nàng là Hoàng hậu?” Giọng Bùi Duyên khàn đến mức nghẹn lại.

Thẩm Oanh gật đầu, thừa nhận một cách cởi mở. Dù hắn chấp nhận hay không thì sự thật là vậy, trốn tránh cũng vô dụng. Nếu sau này muốn sóng vai cùng nhau mười năm, vài chục năm, cần phải gỡ nút thắt này. Trước đây nàng không có suy nghĩ như vậy, cảm thấy ở cùng Bùi Duyên đến khi nào thì tính khi ấy, thậm chí tách ra cũng không sao. Nhưng hiện tại có Định nhi, hai người đang tính làm chuyện đại sự ảnh hưởng đến sinh tử nên không thể giấu giếm điều gì. Chỉ không biết hắn nghĩ ra sao.

“Ta vốn muốn nói với ngài từ lâu, nhưng chưa tìm được thời cơ thích hợp.” Thẩm Oanh thử giơ tay và nắm tay Bùi Duyên, “Ta xin lỗi.”

Bùi Duyên ngửa đầu cười khổ, đột nhiên rụt tay lại: “Nàng nghỉ ngơi đi, ta đi ra ngoài một chút.”

Thẩm Oanh sửng sốt, Bùi Duyên đã nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài. Nàng thu tay lại, hơi cảm giác mất mát, nửa khuôn mặt ẩn hiện dưới ngọn đèn dầu, phác họa một đường nét mơ hồ.

Khách điếm ở địa phương nhỏ vốn không có nhiều người. Vào ban đêm, khách điếm vừa tối vừa yên tĩnh, Bùi Duyên bẻ gãy đèn lồng trước cửa phòng và đi xuống thang lầu. Hắn hiện giờ đang rối bời, Thẩm Oanh đột ngột nói với hắn, nàng không phải là Thẩm tam cô nương mà có linh hồn của Gia Huệ hậu. Bản thân điều này đã là một điều khó tin, hắn không thể tiêu hóa được trong khoảng thời gian ngắn.

Hơn nữa, là một Hoàng hậu mà cam tâm làm thiếp cho hắn lâu như vậy. Nàng có đủ mọi chuyện với Bùi Chương và Tạ Vân Lãng, hắn giống như người ngoài cuộc.

Bùi Duyên ngồi ngoài cửa, hai tay ôm đầu, đột nhiên không biết nên đối mặt với Thẩm Oanh như thế nào.

Hắn ngồi trong bóng đêm rất lâu cho đến khi Thanh Phong tìm được và khoác áo choàng cho hắn: “Đã muộn rồi, sao gia không về phòng ngủ? Sáng mai còn phải lên đường.”

Bùi Duyên nhìn màn đêm bao la và nói: “Chưa muốn ngủ.”

Thanh Phong tưởng rằng hắn lo nghĩ tốn sức vì chuyện triều đình xuất binh nên an ủi: “Gia đừng lo, Thát Đát và Đại Nghiệp đã giao chiến nhiều lần trong nhiều năm qua, không phải Hoàng thượng nói đánh là có thể đánh được. Nhưng không biết vì sao Hoàng thượng lại mạo hiểm và làm trái lòng dân.”

“Hắn quá muốn chiến thắng. Hắn muốn chứng minh, hắn mới là hoàng đế của Đại Nghiệp.” Bùi Duyên nói. E rằng còn muốn truyền đạt đến Thẩm Oanh, hắn mới là người thắng cuộc. Nam nhân có loại trực giác, cho dù là đối thủ cũng có thể đoán được tâm tư của đối phương. Nếu đổi thành Bùi Duyên, biết được thê tử ban đầu của mình, nữ nhân trong lòng chẳng những còn sống mà còn theo một nam nhân khác, ngay cả hắn cũng không từ thủ đoạn.

Chẳng trách Bùi Chương một mực muốn hắn chết, vốn chỉ là hoàng đế kiêng kị tướng quân biên cương, hiện tại là có mối hận cướp thê tử.

Hắn thậm chí còn có cảm giác tội lỗi khi cứng rắn chia rẽ phu thê bọn họ. Hắn thích Thẩm Oanh, vì nàng, hắn có thể làm chuyện cả thiên hạ không tán thành là đi tranh giành ngôi vị hoàng đế. Nhưng nếu nàng vốn là Gia Huệ hậu, nàng chỉ cần trở lại bên cạnh Bùi Chương là có thể có được tất cả những gì thuộc về nàng, như vậy hành động của hắn còn có nghĩa gì? Nàng thanh cao như vậy, có lẽ không thích người liều lĩnh như hắn. Chỉ do lúc trước trời xui đất khiến phải vào hầu phủ, hiện giờ lại có Định nhi nên đành phải ở bên hắn phải không?

Bùi Duyên chưa bao giờ mất tự tin như lúc này. Hắn vốn cảm thấy Thẩm Oanh rất tốt, giống như một viên ngọc bị lãng quên, hắn đang cất giấu bảo bối vì sợ bị người khác phát hiện. Nhưng người ta chính là một viên ngọc sáng ngời, hắn càng cảm thấy mình không xứng với nàng.

“Thanh Phong.” Bùi Duyên gọi to.

“Dạ, Gia.” Thanh Phong nhanh chóng đáp lại. Hắn thấy đêm nay Gia ngoan ngoãn, chẳng lẽ cãi nhau với Thẩm di nương? Nhưng ban ngày thấy hai người ngọt ngào như mật, không nghe thấy tiếng cãi vã, sao đột nhiên tâm trạng của Gia trở nên chán nản như vậy? Như bị chuyện gì đả kích.

“Nếu ngươi chẳng may yêu thê tử của người khác thì sẽ làm sao?”

“Hở?” Thanh Phong gãi đầu, “Vấn đề này khó trả lời quá. Nếu nàng đã là thê tử của người khác, chắc ta chỉ biết nhìn từ xa.”

Bùi Duyên không nói lời nào.

Thanh Phong không biết hắn đang nghĩ gì, thử hỏi: “Có phải ngài thay lòng đổi dạ bị Thẩm di nương biết?”

Bùi Duyên lặng lẽ nhìn hắn.

“Thật không? Thẩm di nương xinh đẹp, tính tình tốt, còn một lòng một dạ với ngài. Gia, nữ nhân tốt như vậy rất khó tìm. Ngài không thể phụ bạc người ta.” Thanh Phong tận tình khuyên bảo.

Bùi Duyên giơ tay che mắt: “Ta muốn yên lặng một mình, ngươi đi ngủ đi.”

Đây là muốn tống cổ hắn đi.

Thanh Phong còn muốn nói thêm nhưng thấy Bùi Duyên không muốn nhiều lời, hắn đứng dậy rời đi. Hắn cảm thấy kỳ quái, trên đường đi không thấy Hầu gia tiếp xúc với nữ nhân khác, sao tâm tư thay đổi đột ngột vậy?

Bùi Duyên ngồi suy nghĩ cả đêm. Cho đến khi trời tờ mờ sáng, chủ quán và tiểu nhị thức dậy, nhìn thấy một bóng đen như ngọn núi ngồi ở cổng lớn thì suýt hết hồn. Nếu là nửa đêm, thế nào cũng sợ đến ngất xỉu.

“Quan khách, ngài dậy sớm vậy?” Chủ quán cười hỏi.

Bùi Duyên nhìn sắc trắng nhô lên từ phía chân trời, đột ngột đứng dậy khiến chủ quán và tiểu nhị sợ hãi. Bọn họ lùi một bước, nhìn Bùi Duyên sải bước lên lầu, hai người nhìn nhau.

Thẩm Oanh cũng nằm trên giường thao thức cả đêm. Nghe tiếng mở cửa, biết Bùi Duyên đã trở lại nên vội nhắm mắt giả vờ ngủ.

Hình bóng đó mau chóng đến mép giường, bất chấp tất cả ôm nàng lên.

Thẩm Oanh giật mình: “Ngài làm gì vậy?”

Hắn lặng lẽ khoác áo choàng lên người nàng, trực tiếp ôm nàng xuống lầu, ra hậu viện dắt ngựa và bế nàng lên.

Thẩm Oanh không biết cưỡi ngựa, hai tay ấn vào yên, nhìn Bùi Duyên đầy khó hiểu. Bùi Duyên xoay người lên ngựa, hét một tiếng, con ngựa bắt đầu chạy như điên.

Thẩm Oanh không biết hắn muốn đưa mình đi đâu. Trời còn chưa sáng hẳn, con đường nhỏ ở nông thôn rất yên tĩnh. Bốn phía ngập tràn một lớp sương mù, không khí vẫn còn ẩm ướt. Bùi Duyên chạy như điên thẳng đến đường nối có vài thương nhân và người đi đường. Hắn xuống ngựa, ôm Thẩm Oanh xuống và đặt ở ven đường.

Thẩm Oanh bị xóc nên dạ dày rất khó chịu, sau khi xuống đất mới hỏi: “Ngài rốt cuộc muốn làm gì?”

“Con đường này có thể quay lại kinh thành.” Bùi Duyên nhìn nàng, trong mắt toàn tơ máu, “Bây giờ nàng quay về có thể lấy lại tất cả những thứ thuộc về nàng. Ta coi như chưa từng quen nàng, ta sẽ dẫn Định nhi tìm một chỗ để sống ẩn dật cả đời. Ta cam đoan với nàng sẽ không tìm mẹ kế cho bé, cả đời này chỉ có bé là hài tử duy nhất.”

Thẩm Oanh nhìn Bùi Duyên khó hiểu, hắn quay đầu, thanh âm càng khàn như tiếng vọng trong giếng cạn: “Trước đây ta không biết nên chưa từng cho nàng cơ hội lựa chọn. Nàng đi đi, ta chỉ có thể làm được như vậy.”

Thẩm Oanh vừa tức giận vừa buồn cười, châm chọc nói: “Ngài suy nghĩ cả đêm mới đưa ra kết luận này? Ngài cảm thấy ta luyến tiếc địa vị Hoàng hậu và muốn trở lại bên cạnh Bùi Chương à?”

“Những thứ đó vốn thuộc về nàng, Hoàng thượng nhất định sẽ trả hết mọi thứ cho nàng. Bây giờ hắn làm những việc hoàn toàn mất lý trí là để cho nàng xem! Hắn rất quan tâm đến nàng! Vì vậy nàng không cần đi theo ta chịu khổ, thậm chí có thể mất mạng!” Bùi Duyên nhắm mắt, giọng nói rầu rĩ, “Nàng và hắn làm phu thê nhiều năm, không thể hoàn toàn buông tay phải không?”

“Ngài muốn ta đi phải không?” Thẩm Oanh lại hỏi.

Bùi Duyên không khỏi liếc nhìn Thẩm Oanh. Nàng là một mỹ nhân xuất chúng, đôi mắt như làn sóng mùa thu, phong thái bất phàm và dịu dàng. Đã bao lần ôm nàng vào lòng, hắn đều cảm tạ ông trời đã cho hắn nữ nhân này. Cuộc sống của hắn nhờ vậy trở nên sống động và có ý nghĩa.

Nhưng hắn đến trễ quá nhiều năm, nàng và Bùi Chương là đôi phu thê từ hoạn nạn đến lúc sở hữu thiên hạ, càng có nền tảng tình cảm bền chặt. Làm sao hắn có thể so sánh được, hắn không biết tự lượng sức mình đến thế.

Nàng là một nữ tử lương thiện, chẳng qua không đành lòng tổn thương hắn, lại nể mặt Định nhi nên mới ở cùng hắn.

“Hay là nàng muốn dẫn Định nhi đi theo?” Giọng điệu Bùi Duyên có chút khẩn cầu, “Ta chỉ có Định nhi, nàng để bé lại cho ta làm kỷ niệm. Dù sao hoàng đế cũng không muốn đứa nhỏ này.”

Thẩm Oanh nhìn nam nhân trước mặt nàng từ trước đến nay uy phong lẫm liệt, khi thì dịu dàng khi thì vô lại, lúc này suy sụp giống như bờ đê bị lũ lụt cuốn trôi. Thật ra nàng cũng không biết hắn tốt ở điểm nào. Dù sao thời gian hai người ở chung không dài nhưng nàng cảm thấy kiên định và yên tâm khi ở bên hắn.

Sau khi trải qua những thăng trầm của cuộc đời, nàng đã sớm phát hiện, cuộc sống là những gì bình dị trong tầm tay mới gọi là người yêu.

Nàng mỉm cười, đi thẳng đến trước mặt Bùi Duyên, dang tay ôm eo hắn, cả người dựa vào ngực hắn.

Bùi Duyên ngẩn người, cúi đầu nhìn vòng lông tơ trắng trên mũ áo choàng của nàng.

“Định nhi là con của chúng ta, bé sẽ không rời chàng, ta cũng sẽ không. Ta đã từng buông không được quá khứ, còn cảm thấy mình là con gái của An Quốc Công, là Hoàng hậu của Bùi Chương, cũng đau khổ giãy giụa một khoảng thời gian. Nhưng hiện giờ ta chỉ là Thẩm Oanh, là nữ nhân của chàng và là mẫu thân của Định nhi.” Thẩm Oanh ngẩng đầu nhìn Bùi Duyên, “Ta là người vô gia cư, sự yên bình trong tâm là nhà của ta. Chàng chính là nhà của ta.”

Nàng nói chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi chữ đều đánh trúng tim Bùi Duyên. Sự đau khổ rối rắm cả đêm của hắn biến thành trò cười. Lòng hắn như một nồi lẩu sôi sục nước nóng, ào ạt trào ra ngoài. Hắn vòng tay dưới nách Thẩm Oanh, nâng nàng lên cao xoay vòng vui mừng như một hài tử.

Thẩm Oanh ôm vai hắn lẩm bẩm: “Ta chóng mặt, chàng mau thả ta xuống! Mới sáng sớm chàng đã nổi điên, chút nữa Định nhi tỉnh dậy không thấy cha mẹ sẽ khóc.”

Bùi Duyên hiện tại giống như Phạm Tiến trúng cử, nghe đến Định nhi mới sực tỉnh, vội liên tục gật đầu, ôm Thẩm Oanh lên ngựa phi nhanh về.

Tội nghiệp Định nhi không thấy cha mẹ đâu cả. Khi Dịch cô cô ẵm bé đi tìm Thẩm Oanh mới phát hiện ban ngày mà cửa phòng đóng chặt nên hiểu ý ôm Định nhi về lại phòng mình.

Định nhi chu cái miệng nhỏ, nhìn Dịch cô cô đầy bất lực, bộ dạng muốn uống sữa.

Dịch cô cô vuốt đầu bé: “Ca nhi ngoan, ma ma đến thôn gần đây tìm bà vú cho bé nha. Hôm nay chúng ta đại khái đi không được.”

Tiểu Định nhi cái hiểu cái không.

Vài năm sau, Hoàng trưởng tử điện hạ phát hiện buổi sáng mình đến thỉnh an mẫu hậu, cung nhân của Trường Tín Cung đều đứng bên ngoài, cửa cung đóng chặt là biết tối hôm qua phụ hoàng đáng ghét lại ngủ ở đây.

Đương nhiên, đây là chuyện sau này.



Phạm Tiến trúng cử: Phạm Tiến tham gia khoa cử bị trượt nhiều lần, nhà lại nghèo rớt mồng tơi, mãi đến hơn năm mươi tuổi rốt cuộc cũng đã trúng cử. Phạm Tiến nghe thấy vậy vui mừng khôn xiết, vui quá thành ra hóa điên.