Mỹ Nhân Hoàng Gia

Chương 94




Editor: Trà Xanh

Cẩm Y Vệ áp giải người bị bắt và vú già của tiểu Chu thị vào cung.

Bùi Chương đang ngồi trong chính điện của Minh Đức Cung. Đại nội quan dâng chén trà, Bùi Chương uống một ngụm và hơi ngẩn người.

Đại nội quan vội vàng nói: “Đây là trà hoa lài từ Phúc Kiến. Không biết có gì không ổn?”

Bùi Chương lắc đầu, tiếp tục uống trà. Đại nội quan bấy giờ mới nhớ, trà hoa lài hình như là loại trà Hoàng hậu nương nương thích nhất. Hắn thở dài, không nói gì nữa.

Nội thị ở bên ngoài bẩm báo, Phùng Miểu đưa tất cả những người bắt được đi vào.

“Hoàng thượng, thần phụng mệnh mai phục tại An Định Hầu phủ, quả nhiên phát hiện vú già này có hành vi lén lút. Tối nay bà hẹn gặp nhân tình, bị thần bắt tại chỗ. Theo lời vú già này, trước đây phu nhân của Quốc công sai bà hốt thuốc đều lấy từ tiệm thuốc của người này.”

Bùi Chương nói: “Các ngươi vất vả rồi. Tất cả lui ra đi.”

Phùng Miểu hành lễ lui xuống.

Bùi Chương nhìn vú già quỳ dưới đất đang run lẩy bẩy, rồi nhìn nam nhân quỳ thẳng tắp đang nhìn thẳng vào mình chẳng e sợ, hắn nói: “Các ngươi đã biết tội chưa?”

Vú già lớn giọng: “Xin Hoàng thượng tha mạng, cái đồ trời đánh này lợi dụng dân phụ, dân phụ không biết gì hết!”

Bùi Chương nhìn đại nội quan ra dấu, đại nội quan kéo vú già ra. Nam nhân quỳ bên cạnh không đổi sắc mặt, cứng rắn trả lời: “Xin hỏi tiểu dân làm sai điều gì?”

Bùi Chương nhếch khóe miệng: “Trẫm nên gọi ngươi là Hồ đại phu hay là kẻ pha chế hương liệu?”

Nam nhân ngạc nhiên, ngờ vực nhìn hoàng đế trên ngai vàng.

“Ngài…”

“Cảm thấy ngạc nhiên à?” Bùi Chương lấy bút lông từ ống đựng bút, chấm mực son, nói thẳng: “Ngự dược phòng thuộc về Thái Y Viện, nhưng ngoại trừ giám chế thuốc, những người có quan phẩm thấp hầu như không thể diện thánh, cho nên dễ dàng che dấu thân phận. Lúc đầu trẫm không chú ý tới ngươi. Ngươi bỏ hương liệu đặc biệt vào hương của các cung, hít vào lâu dài có thể làm cơ thể phi tần trở nên bị yếu và lạnh. Nhưng bản thân của hương liệu không độc, không dễ thấy, đốt lên không có dấu vết, cho nên chưa có lần nào bị phát hiện. Trang phi không thích dùng hương nên vô tình mang thai hài tử cho Trẫm. Sau khi nàng mang thai, do những hương liệu đó gây nôn nghén nên sai cung nhân không đốt hương, nhờ vậy mới giữ được hài tử. Nếu ngươi không tự cho mình là người thông minh, muốn giết người duy nhất có thể liên lụy tới ngươi, e là Trẫm không bắt được ngươi. Nói đi, ai sai khiến ngươi?”

Nam nhân ngoan cố nói: “Ai làm người nấy chịu, không có ai chỉ đạo!”

Bùi Chương ngước mắt nhìn hắn, đột nhiên đập bàn: “Không có ai sai khiến? Ngươi có thể tiếp cận vú già bên cạnh phu nhân của An Quốc Công, có thể mở hiệu thuốc nổi tiếng ở kinh thành chỉ trong vòng hai năm, còn có thể dùng một thân phận khác giữ chức vụ pha chế hương liệu trong ngự dược phòng, mánh khoé thành thạo như thế mà nói không có ai chỉ đạo? Ngươi hận Trẫm tận xương, muốn chặt đứt con nối dõi của Trẫm và giết Hoàng hậu, Trẫm và ngươi có ân oán gì?!”

Nam nhân ngước mặt lên trời cười to hai tiếng, tự mình đứng lên: “Chúng ta có ân oán gì? Ngài ngồi trên cao, nhưng dưới chân ngài đầy rẫy xương trắng, đôi tay dính đẫm máu! Huynh trưởng, thúc bá, những người từng phản đối và bắt nạt ngài đều không có kết cục tốt. Những thần tử và phụ tá ủng hộ bọn họ cũng bị Cẩm Y Vệ tàn sát nhà cửa. Đêm khuya nằm mộng, ngài không sợ bọn họ đến đòi mạng sao!”

“To gan!” Đại nội quan quát to, đi đến dùng chân đá vào phía sau đầu gối của nam nhân, “Quỳ xuống!”

Nam nhân khuỵu xuống đất, vẫn cười lạnh, nghiến răng nói: “Thê tử và hài tử của ngài là bị chính ngài hại! Ngoài bản thân ta, trong mấy nghìn người ở hoàng thành to lớn này sẽ có người muốn báo thù, ngày đêm nguyền rủa ngài, tìm mọi cách giết ngài để báo thù cho người thân!”

“Kẻ này điên rồi, kéo xuống, mau kéo xuống!” Đại nội quan gọi bên ngoài.

Nội thị bước vào, bịt miệng kẻ nọ, chuẩn bị kéo hắn ra ngoài. Khóe mắt hắn muốn nứt ra, miệng bị bịt kín, nhưng vẫn tiếp tục phát ra âm thanh bị nghẹn.

“Chờ chút.” Bùi Chương lên tiếng.

Đại nội quan quay đầu nhìn hắn: “Hoàng thượng, người này miệng không sạch sẽ, ngài không cần phí lời với hắn. Hắn phạm vào tội lớn tày trời, trực tiếp giết là xong việc.”

Bùi Chương nhàn nhạt nói: “Ngươi nói cho Phùng Miểu, đừng để hắn chết, nghĩ cách cạy miệng hắn, hỏi ai là chủ sau lưng hắn.”

“Dạ” đại nội quan đáp, tự mình đi ra ngoài truyền lời.

Bùi Chương đứng dậy khỏi ngai vàng, vén rèm đi vào noãn các. Trên tấm thảm ở noãn các có một phụ nhân tóc tai rối bù đang ngồi, trên người vẫn còn trang phục hoa lệ. Bà nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, thấy Bùi Chương đi vào với vẻ mặt nghiêm nghị.

Phụ nhân này là tiểu Chu thị đã nhiều ngày chưa về nhà.

“Ngươi đã nghe rõ rồi chứ?” Bùi Chương ngồi trên giường đất, cúi đầu nhìn bà, “Vú già kia có nguồn gốc thế nào?”

Tiểu Chu thị đờ đẫn trả lời: “Bà ấy từng hầu hạ tỷ tỷ của ta. Sau khi ta vào phủ thì đến hầu hạ ta. Ta không biết bà qua lại với nam nhân kia từ lúc nào.”

Bùi Chương im lặng một lúc, dựa tay vào bàn dài: “Trẫm không muốn giết ngươi. Trẫm vốn tưởng rằng ngươi không biết gì, nhưng hôm đó ngươi gào rú trong thư phòng, nói rằng Quốc công bị trẫm ép chết, hóa ra ngươi biết gì đó. Ngươi nói rõ ràng những chuyện ngươi biết xem nào.”

Tiểu Chu thị vội lắc đầu. Bà hoàn toàn không biết hoàng đế đang nghĩ gì và muốn làm gì. Người này thật đáng sợ, lòng dạ thâm sâu ngoài sức tưởng tượng.

Bùi Chương quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, thanh âm xa xôi: “Ngươi không nói, vậy Trẫm sẽ nói. Quốc công cho rằng Trẫm bỏ bê Hoàng hậu để khống chế quyền lực trong tay ông nên tranh cãi với Trẫm. Ông thậm chí còn nói, ông có thể giúp Trẫm lên ngôi thì cũng có thể phế bỏ Trẫm. Trẫm nể mặt Hoàng hậu, kêu ông về nhà tự kiểm điểm, không muốn lấy mạng ông. Chính bản thân ông tự quyết định nhận lấy cái chết.”

Tiểu Chu thị trừng to mắt, nhìn nam nhân trước mặt ngồi trên cao, biểu tình có chút cô đơn.

“Ngươi hiểu rõ phải không? Mẫu thân Gia Gia chết thế nào? Khi nàng còn nhỏ, vì sao mắt bị thương?” Bùi Chương nhàn nhạt nói.

Tiểu Chu thị run rẩy cả người, nằm rạp trên mặt đất.

“Khi còn trẻ, ngươi ganh tị với mẫu thân của Gia Gia, tìm đủ cách gần gũi với Quốc công. Khi mẫu thân Gia Gia bị bệnh nặng, bà biết ngươi và Quốc công dan díu nên tức giận đến chết. Gia Gia chịu tang mẫu thân nên không vui, không muốn gần gũi với ngươi. Vào tết thượng nguyên của năm nọ, ngươi dẫn nàng đi ra ngoài xem hoa đăng, một cửa hàng hoa đăng đột nhiên bốc cháy, ngươi ích kỷ chạy trốn trước, nàng bị mắc kẹt ở bên trong. Sau nhờ có Quốc công tới kịp, liều chết xông vào đám cháy ôm nàng ra. Nàng còn nhỏ nên quên nhiều thứ, nhưng không có nghĩa là những việc này không tồn tại.”

Tiểu Chu thị nhắm mắt, nói không nên lời.

“Sau khi Quốc công bị Trẫm phạt còn cố ý bảo ngươi tặng nho vào cung để truyền tin cho Gia Gia, nhưng bị Trẫm phát hiện trước. Trẫm đã nói tất cả chuyện năm đó cho Quốc công, yêu cầu ông tự giải quyết. Ông tự thẹn, không còn mặt mũi nào đối mặt với nữ nhi mới tự sát. Ngươi cho rằng đã giúp Trẫm giữ bí mật cái chết của Quốc công. Không ngờ là Trẫm đã giữ thể diện cho hai người các ngươi với Gia Gia!”

Tiểu Chu thị không nói được lời nào, chỉ liên tục dập trán xuống đất: “Thần phụ đáng chết!”

“Con người sống trên đời này sao có thể hoàn toàn vô tâm? Trẫm cưng chiều Trang phi, liên tục nạp người mới vào hậu cung vì củng cố ngôi vị hoàng đế. Từ một hoàng tử không có gốc rễ, để được như hôm nay, Trẫm phải nhẫn nại ẩn mình, chịu bao đau khổ hơn người thường, làm sao sẵn lòng từ bỏ? Trẫm không để người khác suy đoán sở thích của mình vì bảo vệ Gia Gia, không muốn nàng trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích, nên chỉ có thể xa lánh nàng, lạnh nhạt với nàng. Trẫm không từ chối mình là người không hoàn mỹ. Nhưng nếu đổi lại là các ngươi ngồi ở vị trí của Trẫm, thì sẽ chọn thế nào? Ngươi nói xem!”

Nói đến lúc sau, Bùi Chương có chút cuồng loạn, tựa như muốn trút bỏ những cảm xúc giấu kín trong lòng nhiều năm qua. Tiểu Chu thị rụt cổ, suýt nữa cho rằng hắn muốn giết mình.

“Nể mặt Hoàng hậu, Trẫm tạm thời thả ngươi. Ngươi tự giải quyết tốt chuyện sau này.” Bùi Chương đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.

Rèm được vén lên, trở lại chính điện, hắn trông lạnh lùng tựa như những cảm xúc chân thật vừa rồi ở noãn các chỉ là diễn kịch. Đại nội quan đi đến nói với hắn: “Hoàng thượng, đã giao người cho Chỉ Huy Sứ.”

“Trẫm có cảm giác, một trong những huynh đệ của Trẫm có khả năng không chết. Hắn ẩn nấp ở nơi Trẫm không nhìn thấy, chờ cơ hội để ra tay.”

Đại nội quan giật mình, ớn lạnh cả sống lưng: “Hoàng thượng, làm sao có khả năng này? Năm đó ngoại trừ Vĩnh Vương và Định Vương bị kết án và chết trên đường lưu đày, ngài tận mắt nhìn thấy những hoàng tử khác chết.”

Bùi Chương ngồi xuống, hai tay đặt trên thành ghế: “Không tận mắt nhìn thấy, có thể không phải sự thật. Lệnh Cẩm Y Vệ điều tra kỹ.”

Thẩm Oanh đi trên đường hơn nửa tháng, đi rồi dừng, dừng xong lại đi, cuối cùng về tới kinh thành. Nàng dừng chân ở biệt viện ngoại thành, hạ nhân ở đây đã được Bùi Duyên dặn dò trước nên không dám nói gì. Nàng để Hồng Lăng và Lục La thu dọn đồ, nhờ Dịch cô cô đi mời Trần thị đến, sẵn tiện thăm dò tin tức trong thành.

Thẩm Oanh tranh thủ ngủ một giấc thật ngon.

Khi nàng tỉnh lại, hoàng hôn đã buông xuống, Trần thị ngồi ở mép giường, gương mặt hiền hòa.

“Nương.” Thẩm Oanh định nhổm dậy.

Trần thị đè vai nàng: “Không sao, con cứ nằm. Nhìn con nè, người đang mang thai mà gầy hơn trước. Không biết Hầu gia chăm con kiểu gì.”

Lâm ma ma bưng canh gà hầm bước vào, đưa cho Thẩm Oanh: “Cô nương mau uống khi canh còn ấm.”

Trần thị nhận canh gà và nói: “Để nương đút cho con.”

Thẩm Oanh thật sự không thèm ăn, nhưng không muốn phụ lòng Trần thị. Ai ngờ canh gà vừa đến miệng, nàng nghe mùi thì lập tức nôn ra.

Trần thị vội vàng sai Lâm ma ma đem đi.

“Thai nghén nghiêm trọng đến vậy à?” Trần thị vuốt lưng Thẩm Oanh nói, “Người xưa có câu, nam hài hành hạ nương. Thai này chắc là nam.”

Thẩm Oanh vuốt ngực: “Nương, lời người xưa không phải lúc nào cũng đúng. Con ăn ít, sáng nào ngủ dậy cũng nôn, không phải Hầu gia chăm sóc không kỹ, tại đứa nhỏ này nghịch quá.”

Trần thị cười và nói: “Hay là nương ở lại chăm sóc con vài ngày? Nhìn bộ dạng con thế này, nương không yên tâm quay về.”

Thẩm Oanh lắc đầu: “Con đến đây trước vì muốn gặp nương hỏi vài chuyện. Sau đó vẫn phải về hầu phủ. Trong thành thỉnh đại phu tiện hơn, ăn mặc chi phí cũng tốt hơn ở đây.”

Trần thị thấy có lý, gật đầu: “Con muốn hỏi gì?”

“Con nghe nói, lão phu nhân của An Định Hầu phủ bị Hoàng thượng giết phải không?” Thẩm Oanh nắm cánh tay Trần thị hỏi.

Trần thị nói: “Không có. Lúc trước có người đồn bà giết tiên Hoàng hậu nên bị Hoàng thượng tử hình. Sau đó Hoàng thượng hình như bắt được hung thủ, bà được thả ra. Nhưng sau đó, cửa chính của An Định Hầu phủ luôn đóng chặt, ngay cả An Định Hầu cũng không ra ngoài chơi bời lêu lỏng nữa.”

“Hung thủ là ai?” Thẩm Oanh hỏi với giọng căng thẳng.

Trần thị thấy lạ, sao nàng lại quan tâm đến vấn đề này như thế, nhưng vẫn kiên nhẫn đáp: “Hình như là một người pha chế hương liệu của ngự dược phòng, cụ thể cũng không rõ lắm. Chúng ta là bình dân áo vải, làm sao quan tâm đến chuyện hoàng gia được.”

“Nương, người giúp con điều tra chuyện này rõ ràng nha, rất quan trọng.” Thẩm Oanh nghiêm túc nói.

“Gia Gia, vì sao con…”

Thẩm Oanh nhắm mắt: “Nương đừng hỏi, giúp con nhé.”

Nữ nhi có ý chí lớn, lại có mang, Trần thị không muốn trái ý nàng nên đồng ý. Bà và Lâm ma ma ngồi chơi một lúc, Thẩm Oanh kêu Dịch cô cô đưa họ về.