Mỹ Nhân Hoàng Gia

Chương 97




Editor: Trà Xanh

Thẩm Dung sửng sốt trước hành động của Thẩm Oanh, nha hoàn Tiểu Đào bên cạnh nàng cảm thấy lạnh cả sống lưng. Lúc còn ở nhà, mỗi khi Tam cô nương thấy Nhị cô nương giống như chuột thấy mèo. Sau đó bị thương tỉnh lại thì tính tình thay đổi đáng kể, cũng từng cạnh tranh với cô nương, từ bao giờ lại thân thiết như vậy? Bất thường tức là có quỷ.

Dịch cô cô không hiểu cô nương nhà mình muốn làm gì, nghi ngờ nhìn nàng.

Thẩm Dung muốn đẩy Thẩm Oanh theo quán tính, Thẩm Oanh nói nhỏ vào tai nàng: “Ta đang có thai, nếu Nhị tỷ tỷ đẩy ta ra, lỡ như té xuống đất là không hay đâu.”

Thẩm Dung mở to mắt, cơ thể cứng đờ, không dám nhúc nhích. Đây chính là của Tĩnh Viễn Hầu, nàng làm gì có gan để xảy ra chuyện?

Thẩm Oanh quay lại nói với nữ quan: “Làm phiền cô cô, hai chị em chúng ta ngồi một xe trở về là được rồi.”

Nữ quan gật đầu, Thẩm Oanh kéo Thẩm Dung, thân mật leo lên xe ngựa.

Dịch cô cô còn ngơ ngẩn, vừa rồi ở trong hoàng cung, bà không dám nói cũng không dám nhìn lung tung, tim muốn vọt ra ngoài vì sợ mắc lỗi. Vừa thở phào nhẹ nhõm, thấy Thẩm Oanh leo lên xe ngựa của người khác, bà tựa như tỉnh mộng, vội vàng đi theo.

Trong xe ngựa nhỏ chen chúc bốn người, ngay cả ngựa kéo bên ngoài cũng hơi khó khăn, tốc độ không nhanh như lúc tới.

Ra khỏi hoàng cung, Thẩm Dung mới hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Thẩm Oanh nhìn sau tai nàng: “Cao Tử Tùng đánh tỷ phải không?” Nàng không gọi tỷ phu mà kêu thẳng tên. Trước đây nàng coi thường loại người như Cao Tử Tùng. Thân phận của nàng hiện giờ vốn nên thận trọng, nhưng dạo này được Bùi Duyên cưng chiều nên khôi phục tính tình lúc xưa.

Thẩm Dung sửng người, vô thức đưa tay che tai: “Ngươi nói nhảm gì đó? Ta bất cẩn nên đụng trúng!”

Thẩm Oanh hiểu rõ: “Nhị tỷ tỷ đừng giấu ta, sau tai của tỷ là dấu tay. Ngoài Cao Tử Tùng, người nào dám đánh tỷ ở Cao gia? Nếu là những chị em dâu của tỷ thì nói cho ta, ta giúp tỷ nghĩ cách trả đũa.”

Thẩm Dung ngây người nhìn Thẩm Oanh. Nàng ở Cao gia chịu nhiều thiệt thòi, về nhà khóc lóc kể lể, Tôn thị vừa bảo nàng không biết cố gắng, vừa muốn nàng chịu đựng, nói vạn lần không thể đắc tội Cao gia. Vì sao muốn nàng chịu đựng? Bởi vì Cao gia có vị các lão, nàng gả cao nên phải kém một bậc sao? Nàng không phục.

Lúc này nghe Thẩm Oanh muốn giúp nàng, nàng không khỏi hỏi ngược lại: “Vì sao muốn giúp ta?”

Thẩm Oanh chỉnh tay áo và nói: “Không vì gì cả, bởi vì chúng ta đều họ Thẩm. Bắt nạt tỷ cũng giống như bắt nạt ta.” Nàng luôn bênh vực người của mình, trước kia mỗi khi Thẩm Đồng và Thẩm Quang Tông bị bắt nạt liền chạy tới tìm nàng, nàng giúp bọn họ trả đũa, khiến cho đám tiểu đồng chơi chung đều sợ người của An Quốc Công phủ. Khi còn niên thiếu, tính tình nàng rất gan dạ, lên ngôi Hoàng hậu mới bớt lại.

Tiểu Đào thấy Thẩm Dung còn băn khoăn, nàng không nhịn được, nói với Thẩm Oanh: “Tam cô nương không biết đâu, cuộc sống của cô nương chúng ta không dễ dàng gì!”

“Tiểu Đào!” Thẩm Dung nhíu mày gọi nàng.

“Đến bây giờ, cô nương còn không dám nói? Dù sao trong nhà cũng không ai giúp được, nói cho Tam cô nương thì sao?” Tiểu Đào tràn đầy phẫn nộ, “Cô gia chúng ta có người thân mật ở Ca Nguyệt Phường! Lúc trước hắn đồng ý hôn nhân này là bởi vì Trang phi nương nương và ngài vào Tĩnh Viễn Hầu phủ. Sau khi cưới cô nương, chẳng thấy bóng dáng hắn ở đâu, hở chút là nặng mặt với cô nương. Cô nương nói với lão gia và phu nhân, bọn họ người thì không quan tâm, người thì nói cô nương không phải vợ hiền, những người khác thì càng khỏi nói. Tóm lại toàn bộ Cao gia đều không đứng về phía cô nương! Hôm nay cô gia lại muốn đi Ca Nguyệt Phường, cô nương ngăn không cho, hắn liền động thủ!”

Thẩm Dung cắn môi, nước mắt tràn ra. Từ nhỏ đến lớn, nàng được Tôn thị cưng chiều, chưa từng chịu oan ức như vậy. Nàng không biết cuộc sống như vậy bao giờ mới kết thúc. Trước đây nàng chạy về nhà, mẫu thân chỉ an ủi qua loa vài câu, không cho nàng ở lại qua đêm, đuổi nàng về.

“Ca Nguyệt Phường là nơi nào?” Thẩm Oanh hỏi.

Lúc này, Dịch cô cô ngồi bên cạnh trả lời: “Cô nương không biết rồi, Ca Nguyệt Phường là nơi phong lưu nổi tiếng vài năm nay ở kinh thành. Cô nương trong đó đều mua từ Giang Nam, mập ốm cao thấp đều có đủ. Hơn nữa các nàng không chỉ là kỹ nữ, còn có rất nhiều tài nghệ. Cầm kỳ thư họa, ca múa đánh cờ, muốn gì có nấy. Cho nên rất nhiều quan to và vương tôn công tử sẽ đến tham gia, rất nhiều người vung tiền như rác.”

Thẩm Oanh ở trong cung quá lâu, không biết kinh thành có một nơi thế này. Người có thể thành danh ở kinh thành nhất định đều có lai lịch. Thẩm Oanh cảm giác chuyện này không đơn giản.

“Nếu hắn đối với tỷ không tốt, vì sao tỷ không về nhà ở? Đại bá mẫu không giúp tỷ à?” Nàng quay lại chủ đề.

Nếu Thẩm Oanh không đề cập đến chuyện này thì không sao, nhắc tới khiến Thẩm Dung càng thêm tức giận: “Nương của ta chỉ biết kêu ta nhường nhịn, bà nói rằng đối phương là nhà cao cửa rộng, gia đình bình dân như chúng ta làm thê chính là được nâng đỡ, muốn ta một sự nhịn chín sự lành. Lúc đầu ta không cam lòng, nhưng có thể làm được gì? Phận nữ nhân vốn như thế, không phải do mình quyết định.”

Những người khác trên xe đều có chút thổn thức.

“Tỷ có cảm giác với Cao Tử Tùng không? Có ý định sống cả đời với hắn không?” Thẩm Oanh lại hỏi.

Đã nói đến mức này, Thẩm Dung không cần phải che dấu nữa, nàng lắc đầu: “Trước đây ta và hắn không quen biết, làm sao có cảm tình? Trước khi gả, nương ta nói hắn là người thành thật, chỉ có chút tật ở chân. Sau khi gả ta mới biết, sự thành thật đó là biểu hiện bề ngoài, hắn đã có người mình thích, bị người trong nhà ép cưới ta. Chỉ tiếc ta không phải là nam nhân, không thích cái này có thể đổi cái khác.”

“Vì sao không thể? Hòa li là được.” Thẩm Oanh nói.

Nàng nói xong, mọi người trong xe ngựa giật mình. Thật ra, ý nghĩ này đã tồn tại trong lòng Thẩm Oanh rất lâu rồi. Thời gian nàng đau bệnh ở Trường Tín Cung, có rất nhiều lần nàng định rời hoàng cung, rời Bùi Chương. Nhưng gia đình đế vương khác với bá tánh bình thường, bản thân nàng là Hoàng hậu, trừ phi bị Hoàng thượng phế đi, nếu không cả đời phải sống trong Trường Tín Cung. Nàng biết Bùi Chương sẽ không phế nàng, nàng là nhân chứng cho khoảng thời gian làm Lệ Vương của Bùi Chương, và cũng là người đại diện cho tất cả những người đã giúp Bùi Chương lên ngôi.

“Cô nương, gia đình giàu có không dễ hòa li” Dịch cô cô nhịn không được nên nói, “Đừng nói chuyện này có liên quan đến thể diện từng người, của hồi môn của Nhị cô nương và sính lễ mà Cao gia lúc trước đưa đến đều không phân biệt được. Hơn nữa sau này Nhị cô nương phải làm sao? Có thể không dám ngẩng đầu làm người. Đại lão gia và đại phu nhân khẳng định sẽ không đồng ý.”

Thẩm Oanh liếc nhìn Thẩm Dung, nàng rũ mắt, không nói gì. Đối với nữ tử bình thường, gả chồng là chuyện chỉ có một lần trong đời. Dù gả sai, các nàng cũng không có can đảm từ bỏ cuộc sống ban đầu. Họ hàng, hàng xóm sẽ chỉ trích và nói xấu sau lưng. Người bình thường không có dũng khí như vậy.

“Nếu tỷ không dám hòa li, vậy chỉ có thể sống cho tốt ở Cao gia, nghĩ biện pháp lấy lòng trượng phu, hoặc củng cố địa vị của mình. Không có tình cảm, có thể phấn đấu chuyện khác, ví như thể diện.” Thẩm Oanh tiếp tục nói.

Ánh mắt Thẩm Dung sáng lên một chút, thấy Thẩm Oanh nói rõ ràng có lý, nghĩ lại nàng vào hầu phủ chỉ mấy tháng đã được cưng chiều như vậy, tất nhiên có chút thủ đoạn, nên vội vàng hỏi: “Ta phải làm sao?”

“Trước tiên, tỷ phải hiểu Cao Tử Tùng cần gì. Nếu tỷ có thứ mà hắn cần, hắn tự nhiên sẽ quay lại bên cạnh tỷ. Hơn nữa nếu hắn có chuyện muốn dựa vào tỷ, mà tỷ có thể thỏa mãn hắn, cho dù hắn không thiệt tình thích tỷ cũng phải tôn trọng vị trí chính thê này. Đám nữ nhân ong bướm bên ngoài không thể uy hiếp được tỷ.”

Thẩm Dung ngồi gần Thẩm Oanh hơn, khiêm tốn thỉnh giáo nàng.

Xe ngựa đến trước cửa hầu phủ lúc nào chẳng hay. Hầu phủ ở gần hoàng thành, Cao gia thì xa hơn, cho nên nội thị đưa Thẩm Oanh về trước. Thẩm Oanh xuống xe ngựa, Thẩm Dung ở phía sau nói: “Tam muội muội, hôm khác ta đến thăm ngươi. Hôm nay nói chuyện chưa xong thì khi khác chúng ta từ từ nói.”

Thẩm Oanh quay lại mỉm cười, dặn dò nàng cẩn thận trên đường, rồi đi vào với Dịch cô cô.

Sau khi vào cửa, Dịch cô cô mới hỏi: “Sao cô nương lại tốt bụng nghĩ kế giúp Nhị cô nương vậy. Trước đây đại phòng vì cuộc hôn nhân này mà kiêu căng ngạo mạn, khinh thường cô nương, cảm thấy một người đắc đạo gà chó lên trời(*). Đại công tử đậu tiến sĩ là nhờ Nhị cô nương gả vào Cao gia. Hiện giờ Nhị cô nương không hạnh phúc, đại phòng mới ngăn không cho nàng nói ra, sợ mất thể diện.”

“Tuy nói vậy, chẳng phải Cao gia thấy Thẩm gia chúng ta không có thế, cho nên mới để Cao Tử Tùng bắt nạt Nhị tỷ tỷ?” Thẩm Oanh nhàn nhạt nói, “Ta không phải người hào phóng, xóa bỏ những hiềm khích trước đây với Nhị tỷ tỷ. Ta chỉ không muốn nàng bị người Cao gia ức hiếp. Gia đình thanh cao, thư hương thế gia cái gì. Thực tế chỉ là tiểu nhân ích kỷ hoang đàng.”

Dịch cô cô cảm thấy lời Thẩm Oanh không đơn giản chỉ là đang nói về Cao Tử Tùng.

“Ngươi sai người đi hỏi nương ta, xem vụ án trong cung có tin tức gì không. Ngoài ra, điều tra xem Ca Nguyệt Phường có lai lịch gì.”

Dịch cô cô khó hiểu: “Sao đột nhiên cô nương muốn điều tra nơi đó?”

“Vừa nãy ngươi nói Ca Nguyệt Phường tụ tập quyền quý trong kinh thành, ngươi biết điều này có nghĩa gì không? Những kẻ đó ôm người đẹp trong lòng, không kín miệng được, chuyện gì cũng nói ra. Chủ nhân Ca Nguyệt Phường không cần ra khỏi cửa cũng có thể biết chuyện lớn chuyện nhỏ trong kinh thành, còn có thể dễ dàng nắm nhược điểm của quyền quý. Chúng ta không cần giúp Hầu gia để ý nhân vật như vậy sao?”

Dịch cô cô chợt nhận ra: “Ta lập tức đi làm.”

Nữ quan trở lại Kiêm Gia Cung. Hôm nay Từ Hành cố gắng tiếp đãi khách nên hơi mệt mỏi, đang nằm nghiêng trên giường đất nghỉ ngơi trong noãn các. Nàng thấy nữ quan trở về, nhẹ giọng hỏi: “Mọi người đi hết rồi?”

Nữ quan gật đầu, giúp Từ Hành rót một chén nước, đưa cho nàng: “Sức khỏe nương nương không tốt, nên nghỉ ngơi nhiều. Không cần vội vã gặp khách.”

Từ Hành nhận chén nước, ngồi dậy nói: “Ta chỉ tò mò, Hoàng thượng chủ động quan tâm biểu muội của ta, đương nhiên ta muốn gặp đối phương. Có lẽ sau này sẽ không chỉ là biểu muội.”

Nữ quan giật mình: “Lời này của nương nương có ý gì?”

Từ Hành cúi đầu uống nước, đợi cổ họng dễ chịu mới nói: “Ngươi không hiểu Hoàng thượng, hắn là người giấu chuyện rất kín kẽ. Một khi hắn để ý tới người hoặc vật nào đó, đều sẽ không có lý do. Phụ thân nói, lúc Hoàng thượng ở Tây Bắc, vốn muốn bắt Tĩnh Viễn Hầu để buộc tội. Biểu muội này của ta xuất hiện, không biết nói gì với Hoàng thượng, Hoàng thượng liền thả Tĩnh Viễn Hầu.”

“Ý nương nương là, Tam cô nương có bản lĩnh khiến Hoàng thượng đổi ý?”

Từ Hành cười nhàn nhạt: “Ngươi xem Tam biểu muội này, xinh đẹp lại dịu dàng, nhìn thoáng qua là có thể nắm được trọng điểm trong lời nói của người khác, hoàn toàn không giống tiểu cô nương ở tuổi này. Nhị biểu muội kia ở trước mặt nàng tựa như khối gỗ. Hơn nữa Tĩnh Viễn Hầu là ai? Nổi tiếng không gần nữ sắc, công tư phân minh. Nha đầu này vào phủ chỉ vài tháng đã có thể khiến Tĩnh Viễn Hầu đưa nàng đi Tây Bắc. Ngươi nói nàng có vượt trội hơn người khác hay không?”

Nữ quan gật đầu: “Nghe nương nương nói vậy, Tam cô nương này không đơn giản. Nhưng tiếp xúc với nàng lại không cảm thấy nàng là người mưu kế.”

“Đây là đại trí giả ngu. Người thông minh biết che giấu góc cạnh của mình, giống Hoàng thượng lúc trước, và cũng giống Gia Huệ hậu. Ta vẫn cho rằng Gia Huệ hậu không thông minh, nhưng nàng không phải không thông minh, chỉ không để lộ ra mà thôi. Lúc trước ta phái Diệp tiệp dư tiếp cận nàng, nàng biết nhưng không từ chối, còn đối xử tốt với Diệp tiệp dư, gần như khiến Diệp tiệp dư bán mạng cho nàng. Nếu không phải vì Hoàng thượng cố ý thiên vị ta, nàng lại hết hy vọng với Hoàng Thượng, ta có lẽ không phải là đối thủ của nàng.”

Từ Hành chưa bao giờ nói những lời này trước đây. Nàng cho rằng, Gia Huệ hậu đã chết, người duy nhất có thể uy hiếp đến địa vị của nàng trong hoàng cung không còn nữa. Nhưng hiện giờ lại có một nữ tử trùng tên trùng họ với Gia Huệ hậu, thậm chí tính tình có chút tương tự xuất hiện. Điều này dễ dàng gợi lên sự quan tâm và lòng áy náy của Hoàng thượng.

“Vậy ngươi có thể hiểu được, vì sao ta nói tiền đồ tương lai của nàng không có giới hạn. Nàng là nữ nhân của Tĩnh Viễn Hầu, chỉ cần Hoàng thượng muốn, ai có thể ngăn được? Công công tiền triều còn đoạt con dâu, danh chính ngôn thuận đưa vào cung. Hơn nữa không phải tiên đế đã làm chuyện tương tự hay sao? Tính tình của Hoàng thượng giống tiên đế nhất.”

Nữ quan rùng mình, im lặng như ve sầu mùa đông.



(*) một người đắc đạo gà chó lên trời: ý chỉ một người làm quan thì những ai có quan hệ với người đó đều được nhờ. Vì vậy câu này là châm chọc những người dựa vào quyền thế mà thăng quan phát tài.