Mỹ Nhân Ngây Thơ

Chương 13





Thành hôn ngày thứ ba, theo lẽ nên trở về nhà vợ.

Lâm Tư Niệm nhìn xe ngựa chất đầy một đống thùng tơ lụa, lại gắng gượng lắng nghe quản gia đọc xong một lượt các loại lễ vật mới nói nhỏ với Tạ Thiếu Ly: “Không cần mang nhiều đồ vậy đâu, mẹ muội cũng dùng không hết.”

Có thể thấy được Tạ Thiếu Ly rất xem trọng việc gặp nhạc mẫu và anh vợ. Trong xe ngựa ngoài những tấm lụa tuyệt phẩm được ngự cống ra còn có rất nhiều bảo ngọc và thuốc quý đắt tiền. Nàng biết Tạ phủ không thiếu tiền, nhưng trong lòng vẫn có chút không yên, giống như vô duyên vô cớ nhận nhiều ân huệ từ người khác nhưng bản thân mình lại không biết nên báo đáp thế nào. 
Tạ Thiếu Ly tự động bỏ qua ý kiến của nàng, chỉ vén lên màn xe đỡ nàng vào.

Bánh xe chuyển động, Lâm Tư Niệm ngồi trong xe lắc trái lắc phải khó tránh khỏi đụng vào Tạ Thiếu Ly. Tạ Thiếu Ly bất động thanh sắc đưa tay ra khoác lên vai nàng, ôm một nửa người nàng vào lòng.

“Đừng để bị đụng.” Y mắt không nhìn nàng một cái, vẻ mặt nghiêm chính tìm một lý do đàng hoàng cho mình.

Lâm Tư Niệm không tự nhiên tựa vào lòng y, cảm thấy hơi buồn cười.

Có lẽ, Tạ Thiếu Ly cũng thích nàng, một chút mà thôi.

Xe ngựa rất nhanh đã đến Lâm phủ. Ước chừng hai ngày nữa sẽ mưa, lúc ngồi trên xe chân trái của Lâm Tự Niệm ẩn ẩn đau, lúc xuống xe chân liền mềm nhũn, loạng choạng như sắp ngã.

Tạ Thiếu Ly vờ như vô tình đỡ lấy nàng, thuận thế nắm lấy tay nàng.

Y nắm rất chặt, lòng bàn tay còn mang theo chút nóng ẩm như đang rất căng thẳng. Lâm Tư Niệm giãy dụa một lát nhưng cũng không thu tay về, chỉ có thể để y nắm đi.

Lâm phu nhân và Lâm Túc rất nhanh đã ra đón. Lâm phu nhân thấy con gái và con rể mười ngón tay đan chặt vào nhau bước đến, trong ánh mắt u buồn mệt mỏi của bà cuối cùng cũng hiện lên một chút ánh sáng, vui mừng không thôi. 


Lâm Tư Niệm nhìn thấy mẫu thân vui vẻ như vậy trong lại có chút không vui.
Nàng buồn bã nghĩ: Thì ra lúc xuống xa Tạ Thiếu Ly nắm tay mình như vậy là để diễn kịch trước mặt mẫu thân thôi sao?
Trong lòng nàng có chút mất mát, nhưng rất nhanh nàng đã điều chỉnh lại tâm tình, hít một hơi thật sâu rồi chạy bổ vào lòng mẫu thân. 

Lâm phu nhân xoa nhẹ đầu con gái, quở trách mắng: “Điều đã làm tân nương rồi sao lại còn giống như đứa trẻ vậy.” Lại nâng đầu nhìn Tạ Thiếu Ly: “Phi Phi vẫn còn ham chơi, mong Thế tử chăm sóc nó nhiều.”

Trong mắt Tạ Thiếu Ly hiện ra một dòng suối ấm áp. Y nhìn Lâm Tư Niệm, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân yên tâm, con sẽ đối xử tối với muội ấy.”

Nghe thấy tiếng ‘mẫu thân’ của y, trong lòng Lâm Phu Nhân liền mềm lại. Lâm Tư Niệm cũng có chút giật mình, suy nghĩ mung lung: Đây chắc là lời hứa hẹn thẳng thắn nhất trong đời này của Tạ Thiếu Ly.

Một nhà đơn giản uống trà ăn điểm tâm, sau đó Lâm Túc cùng Tạ Thiếu Ly đến thư phòng, chắc là muốn bàn chuyện quốc sự. Lâm Phu Nhân thở dài một hơn, tay bóc vỏ hạt thông, nhìn nhi nữ vui vẻ nói: “Con giờ đã là Thế tử phi rồi, Túc nhi nhờ thế mà cũng nhẹ người đi không ít.”

Lâm Tư Niệm đang cầm một miếng bánh hoa quế từ từ cắn một miếng, bỉu môi nói: “Con làm Thế tử phi thì liên quan gì đến huynh trưởng đâu.”

“Nói gì đấy.” Lâm Phu Nhân đặt chén trà xuống, thở dài: “Huynh muội các con thật thà quá, chẳng lẽ hai đứa không thể giúp đỡ lẫn nhau sao?”
“Mẹ, sở dĩ Tạ gia từ bỏ liên hôn, cưới một đứa què không quyền không thế như con đây không phải là vì che giấu thực lực bảo hộ chính mình sao. Nếu như tiếp tục giúp Lâm gia, khó tránh khỏi sẽ bị gài bẫy tội danh kết bè kết cánh, thế chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?”

Lâm Tư Niệm phân tích rõ ràng như thế, thấy ánh mắt của mẫu thân càng ảm đạm, nàng lại không đành lòng, an ủi nói: “Mẹ cũng không cần gấp, huynh trưởng tài học uyên thông, chuyện công danh không phải là chuyện gì không thể, không cần thiết phải phụ tá cho Tạ phủ.”

Nghe nàng nói có lý, thần sắc Lâm Phu Nhân liền dịu lại, lông mày lại lần nữa hiện lên tia vui mừng, giơ ngón tay gõ vào trán Lâm Tư Niệm: “Mẹ chính là người bình thường, hy vọng con gái của mình không lo ăn lo uống là tốt rồi. Làm sao so được với sự thông minh của cha con hai người luôn nhìn thấu nhiều chuyện lợi hại như vậy.”

Lâm Tư Niệm cười nói: “Mẹ cần thông minh như vậy làm gì, chẳng phải đã có con và huynh trưởng bên cạnh bảo vệ mẹ rồi sao.”

“Con đó, ăn nói giống cha con như đúc.” Ánh mắt Lâm Phu Nhân trở nên ôn nhu, giống như có thể nhìn thấy bóng dáng của phu quân từ trong con gái mình, hồi lâu mới khẽ thở dài: “Tạ Thiếu Ly đối xử với con có tốt không? Con ban đêm ngủ luôn lộn xộn, có đá mất chăn không?”

“Tốt, không có.” Lâm Tư Niệm cười híp mắt trả lời.

Tạ Thiếu Ly tuy là không lạnh không nóng, nhưng ít nhất đối xử với nàng không tệ. Còn về chuyện có đá chăn hay không, Lâm Tư Niệm còn thực sự cảm thấy có chút kỳ lạ. Lúc trước nàng vừa tỉnh, thường thì cả người đang nằm vất vưởng bên mép giường, chăn cũng lăn xuống dưới đất. Nhưng từ khi thành hôn đến nay, mỗi ngày lúc nàng tỉnh giấc đều nằm quy quy cũ cũ trên giường, chăn gọn gàng đắp trên ngực, không hề có chút lộn xộn nào. 
Giống như có người nào đó cả đêm không ngủ, chuyên tâm canh chừng giúp nàng đắp lại chăn, một chút cũng không thấy lạnh.

Lâm Phu Nhân lại hỏi: “Mỗi ngày đều đến vấn an cha mẹ chồng, lễ nghĩa có chu toàn không?”

“Ngày thứ hai sau tân hôn có đến thỉnh an, Vương gia đã dẫn binh đi không thường về nhà, Vương phi cũng không muốn bọn con đến làm phiền bà thanh tu, số lần dâng điểm tâm sáng cũng không nhiều.” Lâm Tư Niệm thanh thật trả lời.

Nghe vậy, Lâm Phu Nhân thở dài nói: “Hài, đã hơn hai mươi năm rồi, trong lòng Vương phi vẫn không bị nhiễm bụi.”

Lâm Tư Niệm biết mẫu thân đang nói đến chuyện hai mươi năm trước, Định Tây Vương Tạ Doãn ỷ vào trong nhà có quyền thế mà cưỡng ép Vương phi gả vào Tạ phủ.

Dương thị trước khi gả vào Vương phủ đã có hôn ước với công tử nhà khác, hai người đều lưỡng tình tương duyệt. Lúc đó Tạ Doãn đang cưỡi ngựa dạo phố liền nhất kiến chung tình với Dương thị, sau đó hoành đao đoạt ái hủy đi đôi uyên ương kia.

Dương thị vì muốn bảo vệ tính mạng của người trong lòng mà ngậm nước mắt khuất phục, vội vàng gả vào Vương phủ.

Đã hơn hai mươi năm trôi qua, cho dù Tạ Doãn yêu thương lấy lòng như thế nào Dương thị vẫn không tha thứ cho ông, chỉ có thể dùng tu đạo làm lý do khóa bản thân vào trong một góc tiểu viện, xung quanh được vây lại bằng những bức tường trúc lãnh mạc.

Cho nên bảy năm trước, Tạ Thiếu Ly đứng trên cầu mới dùng vẻ mặt bi thương như vậy từ chối túi hương trong tay Lâm Tư Niệm.


“... Tình cảm cưỡng cầu mà có được thì có ý nghĩa gì?”

Sau này Lâm Tư Niệm mới hiểu được hàm ý của câu nói này. Tạ Thiếu Ly lúc đó muốn thông qua nàng để nói cho phụ mẫu mình nghe.

Nuốt xuống miếng bánh hoa quế mềm thơm ngon, Lâm Tư Niệm dùng khăn lau tay rồi nhìn quanh một vòng, không thấy ai ở bên cạnh, lúc này nàng mới ghé vào nói nhỏ vào tai Lâm Phu Nhân: “Mẹ, con có một vấn đề muốn thỉnh giáo người.”

Lâm Phu Nhân nhìn thấy vẻ mặt thần bí của nàng, sắc mặt cũng đọng lại: “Chuyện gì?”
“Chuyện là,” Lâm Tư Niệm ấp úng hồi lâu, dường như rất xấu hổ mở miệng: “...Phu thê lúc động phòng sẽ làm gì?”

Lâm Phu Nhân ngẩn người, không kịp hồi thần liền đứng dậy kinh ngạc nói: “Các con, còn chưa động phòng?”

“Xụy, xụy!” Lâm Tư Niệm xấu hổ nhảy lên, giơ tay muốn che miệng mẫu thân lại: “Mẹ nhỏ giọng thôi.”

Lâm Phu Nhân lấy tay con gái xuống, vừa giận vừa buồn cười, nghẹn cả nửa ngày mới nhấp một ngụm trà nguôi giận: “Nói xem, đây là sao?”

“Con cũng không biết, đêm tân hôn y kéo tay con, còn hôn con...” Lâm Tư Niệm cau mày, bộ dáng rất khổ não: “Nhưng ngày thứ hai tỉnh dậy lúc kính trà cho Vương phi, bà ấy lại bảo con và Thế tử còn chưa động phòng.”

Lâm Phu Nhân ngắt lời nàng: “Hai đứa có ngủ không?”

“Ngủ rồi.” Lâm Tư Niệm nhỏ giọng nói: “Chỉ là có hơi mất ngủ. Y còn lén kéo gối của con về phía mình vài phần, còn tưởng con không biết nữa cơ.”

Lâm Phu Nhân càng nghe càng thấy không đúng, sửng người một lúc mới hiểu được vấn đề ở đâu. Ngủ trong miệng nhi nữ, sợ là không phải chuyện ‘ngủ’ mà mình hiểu.

Lâm Phu Nhân cười ra nước mắt vỗ vào ót Lâm Tư Niệm, “Ta sao lại có thể sinh ra một nha đầu ngốc như con chứ! Đến chuyện giường chiếu cũng không rõ thì sau này làm sao có thể giữ được trái tim của Tạ Thiếu Ly chứ?”

Lâm Tư Niệm ăn đau ôm lấy ót, ánh mắt mù mịt vừa ngỡ ngàng vừa tò mò. Nàng thật sự không hiểu, thành hôn thôi làm gì mà phiền toái đến vậy.

“Thôi được rồi, cũng là do sơ sẩy của mẹ luôn xấu hổ không dám nói nên chưa từng dạy con những việc này.” Lâm Phu Nhân vẫy tay với Lâm Tư Niệm, cười nói: “Ghé tai qua đây, nghe cho rõ.”

Nói xong, Lâm Phu Nhân nói nhỏ bên tai nữ nhi, cứ như đang giảng dạy một bài học quý giá, truyền thụ ‘những chuyện’ giữa nam nữ. Lâm Tư Niệm càng nghe mặt càng đỏ, đỉnh đầu như có một làn khói xanh đang bốc lên.

Nghe đến những lời cuối, nàng thực sự nhìn không nổi nữa, bưng lấy đôi gò má đang ửng đỏ nhảy dựng lên, liều mạng lắc đầu: “Không nghe nữa không nghe nữa! Con không muốn học những thứ này! Cái này quá... quá...”

Nàng ấp úng cả nửa ngày, giống như con đà điểu rụt đầu vào trong cánh, muốn khóc: “... Quá bẩn thỉu rồi! Con cảm thấy bản thân mình sẽ bị bôi đen mất!”

Lâm Phu Nhân dở khóc dở cười, đưa tay ra muốn trấn an nàng, ai ngờ Lâm Tư Niệm đột nhiên ngẩng gương mặt đang đỏ như tôm luộc lên, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn mẫu thân: “Nói như vậy, mẹ cũng cùng với cha làm những chuyện bẩn thỉu như vậy, mới sinh ra con và huynh trưởng sao!”

Lâm Phu Nhân suýt chút nữa đã bị nàng làm tức chết. Cánh tay đang giơ lên giữa không trung chuyển đến nắm lấy lỗ tai đang đỏ như máu của nàng, cười mắng: “Nói bậy bạ cái gì đó! m dương hòa hợp, đó là chuyện thường tình, có gì mà phải xấu hổ chứ!”

“Con còn tưởng chỉ cần hôn một cái là có thể sinh con rồi!” Lâm Tư Niệm bắt đầu hoài nghi cuộc đời hai mươi năm trước của mình, vừa kinh sợ vừa xấu hổ mà thốt lên: “Sớm biết như vậy con đã không thành hôn rồi! Làm một cô nương già cả đời tốt biết bao...”

Lời còn chưa dứt đã thấy Tạ Thiếu Ly và Lâm Túc sóng vai đứng ở cửa.

Nét đỏ ửng trên mặt Lâm Tư Niệm biến mất trong nháy mắt. Nói vậy câu nói “Sớm biết như vậy con đã không thành hôn rồi” ban nãy Tạ Thiếu Ly cũng nghe thấy rồi.


Lâm Phu Nhân nhất thời cũng có chút ngượng, mấy người cứ đứng vậy mà ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta.

Cũng may Lâm Túc xem như bình tĩnh, ho nhẹ một tiếng đánh gãy bầu không khí im lặng này: “Mẫu thân, Thế tử và Thế tử phi chắc cũng nên về phủ rồi.”

“Nhanh vậy à.” Lâm Phu Nhân ngạc nhiên: “Không ở lại dùng cơm trưa sao?”

Giọng nói của Tạ Thiếu Ly trong trẻo nhưng lạnh lùng, có nề nếp cung kính nói: “Tết Trung thu, đêm nay sẽ có yến tiệc, tiểu tế cùng phu nhân muốn trở về phủ trước để chuẩn bị dự tiệc nên sẽ không ở lại dùng cơm. Lần sau lại đến làm phiền mẫu thân.”

Đúng rồi, tối nay hoàng thượng thiết yến, chỉ mở tiệc chiêu đãi mấy vương hầu khá có quyền thế đến dự, cũng cho phép dẫn theo nữ quyến đến cùng. Tạ Thiếu Ly thân là Định Tây Vương Thế tử kiêm tướng quân được Kim ngô sắc phong tự nhiên cũng sẽ nằm trong nhóm được mời.

Sự xấu hổ của Lâm Tư Niệm cũng dần tan đi, trong đầu bây giờ đều là làm sao phát huy tác dụng của bản thân trong lần đi dự yến tiệc này.

Lâm Phu Nhân biết vậy, lưu luyến không rời mắt khỏi nữ nhi: “Đã như vậy thì ta cũng không ép các con lưu lại nữa. Xin Thế tử hãy dừng một lát, ta có đồ muốn đưa cho Phi Phi.”

Tạ Thiếu Ly hơi ngẩng đầu, bày ra tư thế cứ tự nhiên.

Lâm Tư Niệm tỉnh tỉnh mê mê bị kéo vào phòng trong, thấy mấu thân lấy ra vài vị dược thơm từ trong tủ thuốc gói thành vài túi thơm rồi đưa cho nàng, dặn dò: “Con cầm lấy cái này, mỗi ngày đặt ở bên gối của Tạ Thiếu Ly, nhớ chưa?”

“Đây là gì vậy?” Lâm Tư Niệm cầm túi thơm lên ngửi: “Xạ hương, hoa nhài, hoa hồng, long diên hương...”

Lâm Phu Nhân không quên bổ sung: “Lúc cần thiếu thì dùng thức ăn bổ sung, như rau hẹ, máu hươi thịt hươu...”

“Điều là thứ thúc tình?” Con ngươi Lâm Tư Niệm đảo một vòng, dường như hiểu được điều gì, khuôn mặt trắng nõn nhanh chóng đỏ ửng, trả lại túi hương cho mẫu thân: “Con không cần!”

“Cầm lấy!” Lâm Phu Nhân cương quyết, lại bỏ mấy túi hương kia vào tay Lâm Tư Niệm rồi dùng ánh mắt cảnh cáo nàng không được từ chối.

Tạ Thiếu Ly đang đứng bên cạnh xe ngựa, đằng sau là đường phố cổ nhưng sạch sẽ ở Lâm An, ánh mắt như đang tràn đầy nắng thu, tuấn mỹ đến kinh tâm động phách. Nhìn thấy Lâm Tư Niệm đang cầm một túi vải nhỏ, cúi đầu đỏ mặt bước đến, y liền nhỏ giọng hỏi: “Muội sao vậy, mặt rất đỏ.”

Nói xong y đưa tay muốn chạm vào mặt Lâm Tư Niệm nhưng lại bị nàng tránh đi.

Lâm Tư Niệm bây giờ căn bản không dám nhìn thẳng vào mặt y, úp úp mở mở nói một tiếng không sao, liền nhanh chóng chuồn lên xe ngựa nhanh như một làn khói, đầu óc dường như đã rơi đâu dưới đất rồi. 

Vừa nghĩ đến Tạ Thiếu Ly băng thanh ngọc khiết phải làm những chuyện như vậy với một đứa què như mình, Lâm Tư Niệm liền xấu hổ đến muốn đâm đầu vào tường. Tạ Thiếu Ly, một nhân vật cao lãnh như vậy, tự nhiên chỉ được nhìn từ xa thôi chứ không được chạm vào, sao lại có thể bị một nữ nhân tầm thường như mình vấy bẩn được!

Quá tội lỗi rồi...

Lâm Tư Niệm không thể kiềm chế được đắm chìm trong sự tự trách, hoàn toàn không để ý đến Tạ Thiếu Ly bên cạnh sớm đã hiểu lầm ý của nàng, có chút cô đơn thu tay lại, sắc mặt trở nên càng lạnh lùng hơn.