Mỹ Nhân Ngây Thơ

Chương 22





 

Lúc này có rất nhiều người trên đường xem náo nhiệt, nếu công chúa An Khang đã nói như vậy rồi Tạ Thiếu Ly cũng chỉ có thể nể mặt nàng đứng dậy xuống xe.
Lâm Tư Niệm kéo Tạ Thiếu Ly lại, nói nhỏ: “Muội đi với huynh.”
Vừa đúng lúc nàng muốn xem thử vị đế cơ công khai nói ngưỡng mộ Tạ gia Thế tử rốt cuộc trông như thế nào.
Hai người một trước một sau xuống xe, Tạ Thiếu Ly cung tay làm lễ, hai tay Lâm Tư Niệm đặt ở ngực trái, quỳ gối hành lễ với công chúa An Khang.
An Khang nói ‘miễn lễ’, có cung nữ nhẹ nhàng vén hồng sa lên, để lộ ra nửa gương mặt trái xoan nhỏ bé của nàng.
Cũng là một cô nương xinh đẹp, chỉ là tuổi còn hơi nhỏ, ước chừng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt vẫn còn mang theo chút trẻ con nhưng lại luôn thích ra vẻ người lớn.  Lâm Tư Niệm không thèm để tâm đến tiểu cô nương này, nghĩ rằng nàng còn kém Giang Vũ Đồng xa lắm.
Nữ nhân chính là như vậy! Hai người nhìn nhau, mỗi người đều có thể nhìn thấy một tia xem thường và khinh bỉ trong mắt đối phương.
Ánh mắt An Khang ngang ngược kiêu ngạo tùy tiện đánh giá Lâm Tư Niệm, một lúc sau môi đỏ khẽ nhếch, cong thành một độ cong kiêu ngạo: “Đây là thê tử của Tiểu Tạ tướng quân sao?”
Lâm Tư Niệm híp mắt cười, vội nói: “Chính là thần phụ.”
An Khang nhíu mày. Nghe những nữ quyến kia nói, Tạ Thế tử cưới một nữ nhân diễm tục không có đầu óc, cả ngày chỉ biết bôi son trét phấn đầy mặt, lại là một người què, như thế làm sao bảo nàng có thể nuốt trôi cục tức này?
Nàng tốt xấu gì cũng đường đường là đế cơ, em ruột của Thái tử, tuy không phải đứa nhỏ được thánh thượng sủng ái nhất, nhưng từ nhỏ cũng đã muốn gió được gió muốn mưa được mưa, có chổ nào khôbg bằng con gái của tên tam tính gia nô kia chứ!?

An Khang âm thầm nắm chặt tay, móng tay sắc nhọn dường như muốn đâm vào da thịt, nàng ngoài cười trong không cười nói: “Nghe nói Tiểu Tạ phu nhân thích nhất là nữ trang châu báu, mấy ngày trước lúc ở yến tiệc còn trang điểm vô cùng lộng lẫy, hôm nay sao lại mộc mạc đơn sơ như vậy? Tạ phủ là một nơi có phúc khí, chỉ là phần phúc khí này chưa hẳn mọi nữ nhân đều có thể hưởng được.”
Công chúa An Khang nói bóng nói gió, là một nhân vật chua ngoa khắc nghiệt giống y chang huynh của nàng, chỉ có điều Thái tử còn giả vờ bày ra một gương mặt vui vẻ thân thiện, còn vị An Khang này đến cười một cái cũng lười giả, cả người chính là một tiểu cô nương được chiều hư, nói chuyện không thèm kiêng kỵ điều gì.
Sắc mặt Tạ Thiếu Ly trầm lại. Vị An Khang này dám ở trước mặt y châm biếm thê tử y, thật là cho rằng quyền thế của Tạ gia chỉ là nhặt được ở trên đường thôi sao?
Lúc y không nói chuyện, ánh mắt lạnh như băng khiến An Khang bất giác cảm thấy một trận lạnh lẽo.
Lâm Tư Niệm nắm chặt ống tay áo của Tạ Thiếu Ly, lại giả vờ nịnh nọt nói với An Khang: “Đế cơ nói chí phải! Nếu như nói về phúc khí, ai có thể so với An Khang đế cơ đây chứ! Phúc phận làm hậu duệ của thiên hoàng, cũng không phải ai cũng có thể có được.”
“Đó cũng không...” An Khang đắc ý hất cằm lên, lập tức lại cảm thấy có gì không đúng: Lời này của Lâm Tư Niệm rõ ràng là ngoài khen nhưng lại thầm chê, chính là đang giễu cợt nàng tuy sinh trong một gia đình đế vương nhưng cũng không thể hưởng thụ được hồng phúc của đế vương!
Chân mày lá liễu Công chúa An Khang dựng lên, đang muốn nổi giận nhưng lại nhìn thấy Lâm Tư Niệm cười có chút ngu ngốc, không giống như đang hại người, còn cẩn thận kéo cánh tay Tạ Thiếu Ly làm nũng: “Phu quân, đế cơ đều nói rồi, ta không xinh đẹp như hôm đi dự yến tiệc sao!”
Tạ Thiếu Ly: “Xinh đẹp.”
Sắc mặt An Khang nhất thời xanh đỏ đan xen, lúc sau mới cắn răng trút giận xuống hạ nhân bên người, căm hận nói: “Còn dừng ở đây làm gì, nếu như làm lỡ thời gian của bổn cung, lúc đó sẽ hỏi tội các ngươi!”
Đồng la vang lên, xe của công chúa khởi giá, Lâm Tư Niệm còn đang kéo cánh táy Tạ Thiếu Ly diễn trò: “Phu quân, chúng ta đi mua chút phấn son trang sức đi! Trang điểm cho ta thật đẹp, được hông được hông?”
Công chúa An Khang ở trên xe giận đến cắn nát khăn trong tay, tức giận che tai nói: “Bổn cung ta thế mà lại thua một tên không biết điều đó sao!”
Trong lúc đó,  Tạ Thiếu Ly đang đứng trên đường nhìn Lâm Tư Niệm đang giả vờ khoa trương, khóe miệng nhự câu lên, nhỏ giọng nói: “Được.”
... Được?
Lâm Tư Niệm tỉnh lại từ kỹ năng diễn xuất xúc động lòng người của mình, ngốc lăng nhìn Tạ Thiếu Ly, trợn mắt hỏi: “Được cái gì? Là muội diễn tốt sao, có giống một người vợ khiếm nhã vô tri không?”
Tạ Thiếu Ly lắc đầu không nói.
Lâm Tư Niệm lén lè lưỡi, quay người muốn lên xe ngựa, Tạ Thiếu Ly liền đi đến, phân phó xa phu: “Đến khu đông đi.”
Khu đông? Lâm Tư Niệm hỏi: “Không về nhà sao?”
“Chút nữa hẳng về.” Tạ Thiếu Ly đang ngồi nghiêm chỉnh, ngọc diện không tỳ vết, giọng nói trong suốt nhiễm thêm chút độ ấm của nắng mai: “Dẫn muội đi mua son phấn đã.”
Cái gì?!
Lâm Tư Niệm nhanh chóng lắc tay: “Không không không, không cần đâu. Muội chỉ nói đại thôi, huynh không cần phải cho là thật, quá lãng phí ngân lượng rồi!”
Tạ Thiếu Ly nghiêm túc nói: “Tiêu tiền cho muội, không tính là lãng phí.”
Có chuyện gì vậy? Lâm Tư Niệm đỏ mặt ôm ngực: Y nghiêm túc nói những lời này, ngược lại càng làm chi người ta tim đập càng nhanh!
Vành tai Tạ Thiếu Ly cũng hơi phiếm hồng, không được tự nhiên mà quay đầu sang chỗ khác, giấu đầu hở đuôi nói: “Muội trang điểm thật đẹp thì Tạ phủ cũng nở mày nở mặt.”
Lâm Tư Niệm: ... Nửa câu sau không cần nói đâu, cám ơn.
Xe ngựa của Tạ phủ lượn một vòng ở các cửa hàng ở khu đông, hốt một đống lớn. Thưởng thức của Tạ Thiếu Ly cũng thật đặc biệt, cảm thấy tất cả thứ gì lấp lánh đều có thể khiến có nữ nhân vui, Lâm Tư Niệm nhìn một đống châu quang bảo khí trong phòng, nhất thời cảm chói đến cay cả mắt.

Được rồi, thực ra cũng có một chút xíu vui. Nàng chọn một đôi vòng ngọc không quá chói mắt đeo lên tay, rạo rực nghĩ: Tạm thời, cứ xem như Tạ Thiếu Ly tặng nàng tính vật định ước đầu tiên đi.
Nàng ôm mặt lăn một vòng trên giường, rồi lại ôm chăn nằm thẳng, híp con mắt như vầng trăng khuyết nhìn màn đỏ trên đầu, trong lòng bắt đầu tính toán.
Vào đêm, Tạ Thiếu Ly tắm rửa xong trở về sương phòng, vừa vén bức rèm trong phòng ngủ lên liền ngây người.
Lâm Tư Niệm chỉ mang một bộ nội y thuần trắng, tóc dài xõa xuống eo, cúi đầu ngồi cạnh giường cười với y, cười đến gian trá như những con thú trong rừng, trong ánh đèn chập chờn, đuôi mắt hoa đào của nàng như câu mất hồn người.
Lâm Tư Niệm hôm nay có chút kỳ lạ. Tạ Thiếu Ly tâm thần căng thẳng, giống như bị một chiếc lông tơ quét qua, theo bản năng bước đến bên cạnh giường.
Đến gần còn có thể ngửi thấy mùi hoa thảo nhàn nhạt trên người Lâm Tư Niệm. Tạ Thiếu Ly toàn thân căng chặt, hô hấp có phần rối loạn.
Thấy y đến gần, Lâm Tư Niệm liền đứng dậy, ngửa đầu nhìn y cười. Sau đó, nàng hít môt hơi thật sâu, lấy hết dũng khí xoa nhẹ lên đai lưng của Tạ Thiếu Ly.
Con ngươi trong vắt nhưng lạnh lùng của Tạ Thiếu Ly nhiễm một chút mờ mịt, lẳng lặng  mặc cho Lâm Tư Niệm dùng đôi tay run rẩy của mình cởi đai lưng của y ra, sau đó là ngoại bào, trung y...
Lúc đầu ngón tay ấm áp chạm đến nội y, mặt Lâm Tư Niệm đã đỏ như son,  cho dù nàng xấu hổ đến đỏ mặt nhưng ánh mắt lại trong suốt vô tư không có chút sợ hãi, càng khiến nàng thêm kiều mị vạn lần.
Tạ Thiếu Ly đột nhiên hiểu nàng muốn làm gì.
Giống như đang hiến tế, nàng vô thanh ám thị y.
Bông nhiên Tạ Thiếu Ly nắm lấy ngón tay nàng, yết hầu chuyển động vài lần, thật lâu sau mới gian nan nói: “Không được...”
???!
Lâm Tư Niệm cứng đờ, trợn tròn mắt.
Tạ Thiếu Ly rũ mi, cố gắng đè ép xúc động đầy thú tính trong lòng xuống, sống chết nắm lấy tay Lâm Tư Niệm, giống như đang đưa ra một sự lựa chọn vô cùng khó khăn: “Tối nay, không được.”
Những vết roi trên lưng y còn đang sưng đỏ, là trừng phạt hôm trước phạm quân quy rời đi trước. Y không muốn triền miên với nàng bằng cơ thể thương tật mệt mỏi này, y sợ nàng nhin thấy sẽ ghét bỏ, sẽ sợ.
Nhưng Lâm Tư Niệm hiển nhiên là hiểu lầm y, nét thẹn thùng trên mặt dần dần tan biến, thật lâu sau mới hạ mi mắt, nhẹ nhàng “ờ” một tiếng.
Lâm Tư Niệm cười che giấu, nàng lúc này hoàn toàn quên mất kỹ xảo diễn tự nhiên thiên phú của mình, chỉ có thể miễn cưỡng cười một cái.
Nàng leo lên giường, lặng lẽ đắp kín chăn, đưa lưng về phía Tạ Thiếu Ly cuộn tròn người giả ngủ, bàn tay trong chăn không quên kéo ống quần, che đi vết sẹo dữ tợn trên đùi.
Tức quá...
Lâm Tư Niệm vùi đầu vào trong chăn bực bội nghĩ, chuyện của công chúa An Khang nàng còn chưa tiêu đâu, thật vất vả đến lấy lòng Tạ Thiếu Ly thế nhưng lại bị cự tuyệt một cách vô tình.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, bây giờ nàng chỉ còn lại một bụng xấu hổ, cùng với một tia thất vọng như có như không.
Tạ Thiếu Ly vẫn không muốn chạm vào nàng, còn không phải vì thương tật của nàng phát chán sao? Hừ, cũng không thèm nghĩ xem là ai hại nàng như thế này.
Nàng không nhịn được nghĩ bậy, trong đầu lộn xộn thành một đống. Tạ Thiếu Ly thối tắt nến liền leo lên giường, nằm cách nàng nửa cánh tay.
Lâm Tư Niệm càng tức giận.

Người này, người này sao lại như vậy được? Y hại một thiếu nữ vô tri... không, trái tim của tiểu phụ vô tri, cũng không biết đường an ủi chút sao?
Biết như vậy thì đã dùng túi thơm của mẹ góp vui rồi, bá vương ngạnh thượng cung cũng tốt!
Tạ Thiếu Ly nhìn bóng lưng của Lâm Tư Niệm, y biết Lâm Tư Niệm thẹn quá hóa giận rồi, muốn đến an ủi nhưng lại không biết phải nói như thế nào, chỉ có thể khô khan nói: “Hai ngày nữa, được không.”
Được được được... cái quỷ, loại chuyện này còn phải tình ngày lành tháng tốt sao!
Lâm Tư Niệm thực sự tức chết rồi. Trong bóng tối, hai người duy trì sự trầm mặc quỷ dị.
Không biết qua bao lâu, Lâm Tư Niệm cảm thấy hỏi thở đều đặn của người sau lưng, nghĩ: Y ngủ rồi sao?
Nàng tức giận đạp chăn, giả vờ lật người lăn một vòng trên giường, vừa hay lại lăn vào lòng Tạ Thiếu Ly. Nàng giả vờ đang ngủ say, thỏa mãn mà rúc vào lòng Tạ Thiếu Ly.
Lồng ngực y rắn chăc ấm áp, còn có mùi thuốc nhè nhẹ, chắc là bị thương chổ nào.
Tim Lâm Tư Niệm thắt lại, mở miệng muốn hỏi nhưng lại nhớ đến bây giờ mình đang giả ngủ, chỉ có thể gắng gượng nhịn xuống.
Nàng nhắm mắt, đang mơ màng, nàng cảm giác tay Tạ Thiếu Ly khẽ động, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng.
Giống như đang bảo vệ một bảo vật dễ vỡ, như đang bắt lấy giấc mộng mỏng manh. Sau đó, một nụ hôn nhẹ như cánh ve rơi xuống trên trán nàng.
Lông mi Lâm Tư Niệm khẽ rung, khóe miệng nhịn không được hơi nhếch lên.
Khó có được một ngày nắng đẹp như hôm nay, mùi ẩm thấp trong không khí cũng dần tan biến nhường chổ cho nắng thu ấp ám.
Sáng sớm Tạ Thiếu Ly đã vào cung đi tuần, Lâm Tư Niệm đang ở trong phủ chăm bón thảo dược, liền nhìn thấy có hạ nhân đến báo: “Kim Lăng quận vương và Giang cô nương đến rồi.”
Vừa nghe thấy tên Giang Vũ Đồng, Lâm Tư Niệm liền vui vẻ, vội vứt đi gáo tưới nước gỗ trong tay chạy đến đại sảnh, mặt mày hớn hở nói: “Vừa hay muội ở một mình đang chán chết, Giang tỷ tỷ đến thật đúng lúc!”
“Còn không phải sao, Lâm An ta chỉ quen biết một người con gái là muội, khiến ta nhớ muốn chết!” Giang Vũ Đồng mang một thân võ bào màu trắng, mái tóc đen nhánh được buộc lên, trang điểm như nam tử. Nàng phất tay đuổi Triệu Anh đang dán bên người, mới kéo tay Lâm Tư Niệm vào khoảng trống trong tiền viện.
Hai người đang tập bắn cung chợt thấy có hạ nhân đến báo: “Phu nhân, ngoài cửa có một vị Tiêu công tử cầu kiến.”
Tiêu Hận Thủy sao? Đệ ấy đến làm gì?
Lâm Tư Niệm ngạc nhiên: “Mời y vào viện đi.”
Hạ nhân nhận lệnh thối lui, chỉ lát sau Tiêu Hận Thủy đã ôm một đống quà vào, cười nói với Lâm Tư Niệm: “Sư tỷ đại hôn, ta không kịp đến tặng quà mừng, hôm nay đến đây mong sư tỷ không ghét bỏ.”
Nói xong, mắt hắn thoáng nhìn Giang Vũ Đồng đang bắn cung bên cạnh, nhất thời ngẩn người.