Mỹ Nhân Ngây Thơ

Chương 6





Trong thư phòng im lặng đến đáng sợ, Lâm Tư Niệm cũng cảm thấy sợ hãi, nghĩ hay là nên rời khỏi nơi thị phi này càng nhanh càng tốt. Ai ngờ còn chưa đi được hai bước thư phòng đằng sau rầm một tiếng mở ra, Lâm Tư Niệm bị doạ một trận nhanh chóng bám vào tường mới đứng vững.

Phụ tử Tạ gia một trước một sau bước ra khỏi thư phòng, sau khi nhìn rõ bóng dáng trong viện liền không khỏi sững sờ trong giây lát, không biết đoạn đối thoại lúc nãy nàng đã nghe được bao nhiêu rồi.

Tạ Thiếu Ly nhìn nàng, trong ánh mắt loé lên một tia bối rối.

Tạ Doãn hắng giọng, nói: “Tư Niệm, con đứng đây làm gì.”

Giọng nói giả vờ nhẹ nhàng của Tạ Doãn có chút không thích hợp. Lâm Tư Niệm biết ông có chút xấu hổ liền thở ra một hơi, quay người làm lễ rồi cười nói: “Lúc nãy con đi tham kiến Vương phi, đúng lúc đi qua đây.” Ngừng một lát, nàng có chút lo lắng hỏi: “Có phải đã làm phiền mọi người nghị sự rồi không?”

Ánh mắt nàng vô tư trong sáng, trong lời nói khéo léo thể hiện lúc nãy mình không nghe thấy gì. Thần sắc Tạ Doãn dịu lại, phất tay nói: “Không, không có.” Nói xong ông liền liếc khéo Tạ Thiếu Ly một cái. 

Tạ Thiếu Ly dửng dưng mà tránh đi tầm nhìn, ánh mắt chuyển đến từng đám rêu phong thưa thớt trên vách tường. Lâm Tư Niệm nhìn y cười, đôi mắt long lanh không có chút mờ mịt.

Thấy nàng quay người chuẩn bị bước đi, y liền nhanh chóng gọi nàng lại.

Lâm Tư Niệm tim đập loạn nhịp, có hơi kinh ngạc quay đầu lại nhìn y. Nàng có nằm mơ cũng không ngờ rằng Định Tây Vương Thế tử Tạ Thiếu Ly cao lãnh như băng sơn - thế mà lại chủ động gọi nàng.

Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của nàng, Tạ Thiếu Ly bất động thanh sắc rũ mi xuống, dùng âm thanh lãnh mạc như nước lặp lại lần nữa: “Ta đưa muội về.”


Tạ Doãn đồng ý gật đầu, vỗ vai nhi tử vô thanh truyền đến cho y động lực, lúc này mới yên tâm bước đi.

Lâm Tư Niệm hồi phục tinh thần, cười nhẹ với Tạ Thiếu Ly, lắc đầu nhẹ nhàng nói: “Không cần đâu, muội biết đường...”

Lời còn chưa dứt, Tạ Thiếu Ly đã bước đến gần nàng, thản nhiên nói: “Đi thôi.”

Ngữ khí của y bình tĩnh, Lâm Tư Niệm chỉ đành lặng lẽ đi theo đằng sau, ngơ ngẩn nhớ lại thời gian đẹp đẽ của bảy năm trước, dường như chưa từng cách xa.

Tạ Thiếu Ly cước bộ thả chậm, Lâm Tư Niệm càng đi lại càng có chút không được bình thường. 
“Sao, sao không vào trong hoa viên? Con đường kia hình như gần với đại sảnh hơn mà.”

Tầm mắt Tạ Thiếu Ly quét qua chân Lâm Tư Niệm một vòng, ánh mắt u ám: “Con đường kia rãi đầy sỏi.”

Lâm Tư Niệm dường như lập tức hiểu rõ ý của y, nhanh chóng đè nén tâm tình một lần nữa dậy sóng, trên mặt vẫn là nụ cười thường ngày, nói: “Đa tạ Thế tử quan tâm.”

Nghe thấy hai chữ ‘Thế tử’ này, lông mày khí khái của Tạ Thiếu Ly nhẹ nhíu lại, dường như có điều bất mãn.

Lâm Tự Niệm cố ý thả chậm cước bộ, vô hình kéo dài khoảng cách với Tạ Thiếu Ly. Nàng không muốn đoán xem Tạ Thiếu Ly vì sao không vui, năm tháng đã xoá mờ đi sự gai góc trong nàng. Nàng đã không còn là tiểu cô nương vô tư trong sáng năm đó nữa. 
Nàng đang chìm đắm trong suy nghĩ, Tạ Thiếu Ly đột nhiên mở miệng phá tan sự im lặng: “Lúc nãy chuyện ở thư phòng, muội đều đã nghe thấy rồi phải không.”

Lâm Tư Niệm ngẩn người, vờ như không nghe thấy gì. Ánh mắt hời hợt chuyển sang hướng khác.

Không nhận được câu trả lời của nàng, Tạ Thiếu Ly liền đổi chủ đề, vẫn là câu nói ngắn ngọn xúc tích như trước: “Chân của muội, vẫn tốt chứ.”

Lâm Tư Niệm ngập ngừng một lát, bàn tay vô thức vuốt nhẹ vào vạt áo, bình tĩnh nói: “Vẫn vậy, rất tốt.”

Môi Tạ Thiếu Ly giật giật nhưng cũng không hỏi nhiều.

Lâm Tư Niệm lén nhìn y, phát hiện Tạ Thiếu Ly càng lớn càng có khí khái anh hùng. Khuôn mặt y vẫn tinh xảo lạnh lùng như trước, nhưng thời gian đã bào mòn đi nét non nớt của thiếu niên, thêm vài phần thành thục được thời gian trau chuốt, vẫn là bóng lưng thu hút tất cả ánh mắt của mọi người. 
Nghe nói danh môn khuê nữ muốn làm Thế tử phi nhiều đến nỗi có thể dẫm nát cửa Định Tây Vương phủ, nhưng y lại chẳng nhìn trúng ai.

Đi sau Tạ Thiếu Ly, Lâm Tư Niệm im lặng không nói, nam tử văn võ song toàn, tướng mạo xuất chúng như vậy chẳng trách năm đó nàng lại mê mẩn đến vậy. Điều đáng trách là nàng bây giờ vẫn còn vọng tưởng đến y.

Nghĩ đến đây, gò má nàng bất chợt đỏ lựng, ngượng ngùng ho lên vài tiếng.
Tạ Thiếu Ly ở phía trước nghe thấy liền lập tức đứng lại, ánh mắt lãnh mạc không chút tình cảm nhìn nàng: “Lạnh?”


Một chữ lời ít ý nhiều, khí thế phi phàm. Lâm Tư Niệm nhanh chóng xua tay, ánh mắt có hơi trốn tránh: “Không, không có không có.”

Tạ Thiếu Ly bình tĩnh thu hồi ánh mắt, chuyển hướng đến đài nước hoa sen bên cạnh, giọng nói vẫn cứ lãnh lẽo như cũ: “Nghỉ ngơi một lát rồi đi.”

Lâm Tư Niệm nhất thời dừng bước.

Tạ Thiếu Ly hàng năm luyện võ, cơ thể không phải cường tráng bình thường, mấy năm nay chưa từng mắc phải bệnh trạng gì, sao lại chỉ mới đi chưa đến một khắc đã mệt mỏi muốn nghỉ ngơi?

Xem ra trong lòng y vẫn còn áy náy chuyện của mình, bây giờ lại thêm chuyện của phụ thân. Nghĩ đến đây, nàng lén nhìn sắc mặt của Tạ Thiếu Ly một chút nhưng chẳng phát hiện được điều gì bất thường.

Sống lưng Tạ Thiếu Ly thẳng tắp, hai tay đặt lên đầu gối, im lặng không nói một lời. Lâm Tư Niệm nhìn y một hồi liền cảm thấy vô cùng nhàm chán.

Nàng hết nhìn đông lại nhìn tây, thấy trong đài nước có rất nhiều đài sen múp máp liền nhanh chóng tìm được niềm vui, thích thú mà vươn ra ngoài lan can, nhỏ giọng nói: “Đài sen kìa.”

Nói xong nàng liền thò nửa người ra ngoài lan can, lại vươn tay múa máy một hồi nhưng vẫn không thể với tới.

Nhảy từ lan can xuống, Lâm Tư Niệm vừa quay người đã chạm vào ánh mắt lạnh băng của Tạ Thiếu Ly, lảo đảo một cái thiếu chút nữa đã ngã vào lòng Tạ Thiếu Ly.

Lâm Tư Niệm có chút mất tự nhiên, nhưng nhớ lại những chuyện lúc nhỏ liền hướng Tạ Thiếu Ly nở một nụ cười, mắt cong thành một vầng trăng khuyết.

Tạ Thiếu Ly tránh đi đường nhìn.

Hai người dừng lại ở tiểu đình ngồi khá lâu, Tạ Thiếu Ly đến vạt áo cũng không mảy may phe phẩy. Lâm Tư Niệm nhìn dung nhan tuấn tú lạnh như băng trước mặt, lặng lẽ nuốt lời muốn nói vào bụng. Không biết qua bao lâu, ánh sáng xung quanh tối dần, Lâm Tư Niệm mới âm thầm kêu khổ. Dung nhan tuấn lãng tinh xảo đến đâu cũng không thể thành cơm ăn được. Bụng nàng liền không tự chủ kêu lên một tiếng. 
Khóe miệng Tạ Thiếu Ly đối diện lóe lên một nụ cười một lát rồi biến mất, đứng dậy nhẹ giọng nói với nàng: “Đi thôi.”

Giọng nói của y trong trẻo như tiếng suối, Lâm Tư Niệm nhanh chóng đứng dậy, chân trái ngồi một lúc lâu giờ đứng dậy có chút khó khăn, nhất thời lảo đảo suýt nữa ngã xuống.

Tạ Thiếu Ly nâng tay đỡ lấy nàng, trước khi nàng thu hồi ánh mắt kinh ngạc liền lặng lẽ buông tay, không hề bận tâm nói: “Chậm chút.”

Lúc Lâm Tư Niệm trở về phòng thì trời đã tối. Lâm phu nhân liền đứng dậy khỏi ghế, tiến lên đón nói: “Sao lại đi lâu như vậy? Vương phi có nói gì không?”

“Vương phi nhờ con hỏi thăm mẹ.” Lâm Tư Niệm ngồi trên băng ghế, xoa cái chân đang đau nhức của mình, cả người hết sức mệt mỏi. Thị tỳ dâng trà nóng lên, nàng nhanh chóng uống hết mới cho thị tỳ lui xuống, nhỏ giọng nói với Lâm phu nhân: “Mẹ, con nhất định phải làm nghĩa nữ của Định Tây Vương sao?”

Trong đầu dường như lại vang vọng lời nói lạnh tanh của Tạ Thiếu Ly ở hậu viện: Ai cũng được, chỉ có muội ấy là không thể.

Lâm Tư Niệm bĩu môi. Bảy năm trước lúc tay chân nàng vẫn còn khỏe mạnh, Tạ Thiếu Ly đã không xem nàng ra gì, bây giờ nàng đã trở nên như vậy, Tạ Thiếu Ly tự nhiên càng không thích thì sao lại có thể nhận nàng làm muội muội chứ? Sau này nếu thực sự trở thành người Tạ gia rồi, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nàng thật không biết làm sao đối mặt với Tạ Thiếu Ly.
Lâm phu nhân vắt khăn nóng đem qua, quan tâm thoa lên vết sẹo nhỏ trên chân của nàng, nửa quỳ xoa tóc Lâm Tư Niệm, dịu dàng nói: “Phi Phi, đây là chuyện tốt, mẹ không có lý do nào từ chối Vương gia.”


Nhìn thấy mẫu thân thoáng lo lắng nhìn mình, Lâm Tư Niệm lại chưng ra mặt cười, kéo mẫu thân lên ngồi với mình, ôm bà nói: “Mẹ, con chỉ nói vậy thôi, mẹ đừng để ý.”

Lâm phu nhân vẫn không an tâm, lấy tay áo che miệng, nói nhỏ bên tai Lâm Tư Niệm: “Thế tử có phải đã làm gì khiến con không vui không? Dù sao thì bảy năm trước...”

Còn chưa nói xong liền nhìn thấy một lão bà ăn mặc cầu kỳ bước vào cửa, Lâm phu nhân chỉ có thể dừng lại câu chuyện. Lão bà kia quỳ gối hành lễ, nở một nụ cười nói với hai mẹ con Lâm gia: “Phu nhân, Lâm cô nương, Vương gia mời vị vào đại sảnh dùng tiệc.” 

Lúc Lâm Tư Niệm theo mẫu thân đến đại sảnh, Định Tây Vương và Vương phi đã an vị, Tạ Thiếu Ly thay một bộ thường phục hoa văn đen tối đang đứng một bên, đầu tóc được buộc gọn gàng, môi mỏng mím lại, đợi sau khi Lâm phu nhân và Lâm Tư Niệm ngồi vào chổ y mới vén áo ngồi xuống án kỷ trước mặt Lâm Tư Niệm.

Các thị tỳ bưng thau đồng và khăn lên, Lâm Tư Niệm đoan trang ngồi vào án kỷ của mình, theo khuôn phép mà rửa tay, sau đó nghe Tạ Doãn ra lệnh, mọi người trong bữa mới lần lượt cầm đũa lên gắp thức ăn.

Một bữa cơm ăn đến yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng chén đũa va chạm vào nhau. Tạ Doãn là người trong quân đội, sau khi ăn nhanh chóng ăn xong liền buông bát đũa, vừa lau tay vừa nói với Lâm phu nhân: “Đệ muội, có một việc bản vương thực sự có chút khó mở lời.”

Nhìn thấy Tạ Doãn một mặt nghiêm nghị, mọi người đang dùng bữa liền buông xuống bát đũa, kính cẩn đợi Tạ Doãn nói. Lâm Tư Niệm nâng đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy bàn tay đang gắp thức ăn của Tạ Thiếu Ly dừng lại.

Lâm phu nhân ngồi đoan chính, cười nói: “Vương gia cứ nói đừng ngại.”

Tạ Doãn hai tay đặt trên đầu gối, cân nhắc một phen, trầm giọng nói: “Bản vương và khuyển tử sau khi bàn bạc chuyện nhận lệnh ái làm nghĩa nữ, chỉ là có chút thay đổi...”

Nghe chuyện có liên quan đến mình, Lâm Tư Niệm nhanh chóng dựng thẳng lỗ tai.

Lời nói của Tạ Doãn chỉ nói được một nửa, nhưng Lâm phu nhân dường như đã hiểu được chuyện gì, đại khái là Tạ Thiếu Ly không đồng ý chuyện Tạ Thiếu Ly làm muội muội. Nghĩ đến đây, Lâm phu nhân có chút thất vọng, nhưng trên mặt lại cố gắng thả lỏng: “Vương gia không nên tự trách. Ta xuất thân hèn mọn, Phi Phi cũng là bạc mệnh, không xứng với sự yêu thương của Vương gia...”

“Không không,” Tạ Doãn nghiêm mặt giải thích: “Bản vương không có ý đó, chỉ là cảm thấy so với chuyện nhận lệnh ái làm nghĩa nữ, chi bằng cưới nó vào phủ làm con dâu.” 

“...”

Cái gì?!

Lâm Tư Niệm có chút mung lông. Con dâu? Vợ ai? Tạ Thiếu Ly?