Mỹ Nhân Nghi Tu

Chương 72




Bầu không khí trong bữa tiệc không sôi nổi như lúc nãy, đa số mọi người tụ tập xì xào bàn tán. Cho nên Kỷ Ngôn Tín và Thích Niên thì thầm cũng không làm người khác chú ý.

Chu Hân Hân vừa khều ốc vừa hỏi chủ biên về giá cả thị trường hiện nay, chợt bị người ta đáp lời, chị ta ngạc nhiên cắn thịt ốc. Hiển nhiên cũng nhận ra mình đường đột, cô gái đáp lời kia cười: "Chào chị, em là quản lý của Thiên Mộc."

Chu Hân Hân nuốt miếng ốc rồi liếc nhìn Thích Niên phía đối diện, hơi hơi gật đầu và nhanh chóng tìm kiếm tin tức có liên quan đến "Thiên Mộc" trong đầu.

"Công ty không lớn, có lẽ chị chưa từng nghe đâu, em chỉ đến đây để làm quen thôi." Đại khái hiểu rõ ý nghĩ của Chu Hân Hân, cô ta giới thiệu đơn giản về công ty Thiên Mộc: "Chính là người quản lý mà các chị hay nói."

Người quản lý là một cây cầu nối. Thông thường, phương thức làm việc là mua vào bản quyền với giá thấp, ví dụ như mua bản quyền điện ảnh giá 100 triệu, rồi báo giá cao hơn bán lại cho công ty điện ảnh. Có một loại khác, bên này xác định giá và điều kiện của người sở hữu bản quyền, sau đó giới thiệu cho công ty điện ảnh để kiếm một khoản chênh lệch lớn.

Chu Hân Hân sáng tỏ, bèn lấy khăn giấy xoa xoa ngón tay bóng nhẫy của mình, rồi mỉm cười khách sáo.

Bất kể là ai, đêm nay cũng thấy Diệp Trường An vô cùng có hứng thú với Thích Niên. Là một trong những công ty môi giới, Thiên Mộc đương nhiên sẽ không ngu đến mức cho rằng mình có thể bắt được đại diện tác phẩm của Thất Tể. Cô ta chỉ nói bóng nói gió để hỏi giá cả thị trường khởi đầu, ví dụ như báo giá bản quyền của họa sĩ này nọ.

Chu Hân Hân nghe cô ta nói, cô ta vào nghề này là do thích họa sĩ. Lúc đầu chị ta còn kiên nhẫn giải đáp, nhưng càng trò chuyện thì càng nhận ra cô gái này chẳng có tí EQ nào, bèn cắt ngang: "Em toàn nói chuyện thẳng thừng vậy hả?"

Cô gái kia hơi ngẩn ra, dường như không nhận ra Chu Hân Hân không vui, còn gật đầu vô cùng ngay thẳng: "Bình thường em toàn như thế cả."

Chu Hân Hân khẽ thở dài, oán thầm: "Lòng dạ ông chủ của các em cũng rộng rãi nhỉ."

Mãi đến khi ——

Cô gái kia thuận miệng thốt ra một câu: "Thất Tể nhà chị và Lộ Thanh Vũ của Vinh Phẩm có quan hệ tốt lắm hả?"

Vừa nuốt một miếng cá, Chu Hân Hân xém sặc, rồi quay lại nhìn cô gái kia với ánh mắt ngạc nhiên lẫn khiếp sợ: "Ai nói với em?"

Cô gái kia ngơ ngác: "Không tốt hả? Nhưng hồi trước lúc em kết bạn với Lộ Thanh Vũ trên weibo, cô ấy còn đề cử Thất Tể với em đó. Còn nói phong cách của Thất Tể hơi thiên Hàn Quốc, rất được thiếu nữ ưa thích..."

Chu Hân Hân càng nghe càng tối mặt: "Cô ta còn nói gì với em nữa?"

"Còn nói tác phẩm của Thất Tể thao tác tốt, trước đó chẳng phải có một bộ phim hot cải biên từ truyện tranh sao? Cô ấy còn đưa cho em vài chỗ của bộ phim, nói sửa đổi một chút là có thể dùng được." Đến cuối cùng, trong ánh mắt tràn ngập lửa giận ngùn ngụt của Chu Hân Hân, giọng nói của cô gái kia nhỏ đến nỗi không nghe được.

Cô ta hoảng sợ nhìn Chu Hân Hân, có hơi căng thẳng: "Em nói sai hả?"

"À." Chu Hân Hân cười lạnh, vỗ vỗ vai cô gái kia: "Không đâu, chị còn muốn cảm ơn em đã nói cho chị biết chuyện này."

Dứt lời, chị ta nhìn chòng chọc Lộ Thanh Vũ đang nói cười vui vẻ, hai tay nắm chặt.

Giao thiệp ở giới điện ảnh của Chu Hân Hân năm nay mới vừa phát triển, năng lực có hạn. Nghiêm túc mà nói, chị ta có thể bước vào cái vòng này, đều dựa vào Thích Niên. Thích Niên không thích viết dàn ý cốt truyện, không thích phân tích thị trường. Đối với cô, vẽ tranh giống như một thế giới nhỏ xuất hiện trong cuộc đời của mình. Cô chia sẻ câu chuyện do mình tạo ra cho fans và thế giới này. Không gây thị phi, cũng không phê bình người khác, tự đắc vênh váo.

Do tính cách này nên mọi hạng mục đều phát triển thuận theo tự nhiên, hai năm trước khi chưa có khái niệm IP*, phim ảnh của truyện tranh ở trong nước rất ít được quan tâm. Hai năm gần đây, IP cải biên ngày càng hot, làm cho số lượng người liên hệ Thích Niên mua bản quyền ngày càng nhiều. Thích Niên mượn cớ mình không hiểu gì cả, ném qua cho Chu Hân Hân, vì thế chị ta mới bất ngờ bước vào lĩnh vực mới này.

*IP: intellectual property – sở hữ trí tuệ, bao gồm quyền sáng chế phát minh, nhãn hiệu, quyền tác giả, bản quyền. Ở đây nói về IP điện ảnh, chỉ cần lấy bản quyền phim ảnh cải biên thành phim thì đều gọi là IP điện ảnh.

Sau khi đăng tải "Mỹ nhân nghi tu", sự nổi tiếng của Thích Niên tăng vọt, rất nhiều người muốn ký bản quyền với cô. Từ chối mấy công ty trông có vẻ không đáng tin xong, có lời đồn nói bản quyền "Mỹ nhân nghi tu" của Thích Niên không đáng tiền, bởi vì vẽ theo một bộ manhua chuyển thể hot, là copy paste. Nhưng khi đó không ít công ty điện ảnh liên hệ với Chu Hân Hân, nhất là có phòng làm việc của Diệp Trường An nên chị ta cũng không suy nghĩ nhiều. Thì ra...chân tướng của chuyện đó lại là thế này.

Chu Hân Hân ôm lấy cô gái chuẩn bị đi vệ sinh, cười vô cùng hiền lành lương thiện: "Em cho chị bản ghi chép cuộc nói chuyện với Lộ Thanh Vũ được không?"

Sắc mặt cô gái kia không tốt, lắc đầu chống cự.

"Vậy đi." Chu Hân Hân gõ bàn, nhỏ giọng thương lượng: "Em mở cuộc đối thoại đó ra, thừa dịp em đi vệ sinh, chị sẽ động vào điện thoại của em, cho nên không có liên quan gì đến em cả. Chẳng phải em nói có thích một họa sĩ sao? Bất luận là ai, trong vòng một tháng chị sẽ gửi cho em chữ ký tay của người đó, được không?"

Năm phút sau.

Chu Hân Hân đen mặt cất điện thoại, hung hăng đi đến chỗ trống bên cạnh Lộ Thanh Vũ và đặt mông ngồi xuống. Lúc quay đầu đối mặt với biểu tình lạnh nhạt ngưng trệ của Lộ Thanh Vũ, Chu Hân Hân nở nụ cười tiêu chuẩn hé tám cái răng, nâng ly về phía cô ta: "Có việc xin hỏi cô Lộ."

Âm thanh không cao không thấp ấy, làm một nửa số người chú ý nhìn sang.

Thích Niên đã cầm túi chuẩn bị về, nghe vậy, nhìn vẻ mặt không tốt của Chu Hân Hân thì bèn cau mày ngồi xuống. Lúc trước còn nhắc cô cẩn thận Lộ Thanh Vũ giở trò, sắp kết thúc yên lành rồi... Sao Chu Hân Hân lại tự đâm đầu vào họng súng thế? Cô quay đầu nhìn chủ biên đầy thắc mắc, thấy vẻ mặt anh ta cũng không rõ, bèn nhìn chai rượu chỗ Chu Hân Hân.

Không uống bao nhiêu... Bỏ qua khả năng say rượu nổi điên.

Cũng không phải kỳ kinh nguyệt... Cũng bỏ qua khả năng tìm người đánh nhau vì cáu gắt.

Còn một giải thích hợp lý chính là bị kích thích, cho nên đơn giả chỉ muốn đi đòi lại. Nhiều lúc, khi đối mặt với Lộ Thanh Vũ, Chu Hân Hân còn không lý trí bằng cô.

Phát hiện Thích Niên đột ngột không vui, cánh tay của Kỷ Ngôn Tín khoác trên thành ghế nhẹ nhàng kéo gáy cô. Chờ cô quay đầu sang, anh mới hỏi nhỏ: "Sao vậy?"

"Nói ra dài lắm." Thích Niên thở dài, cẩn thận che giấu ưu tư trong mắt, cầm tay anh: "Chờ thêm chút nữa, chỉ một chút nữa thôi!"

Bàn tay ấm ấm nóng nóng, quấn quít lấy nhau, còn có thể thấp thoáng bắt được nhịp tim đập trên cổ tay cô. Từng nhịp từng nhịp, tiết tấu rõ ràng.

Kỷ Ngôn Tín nhìn ngón tay trắng ngần mảnh mai của cô một lúc lâu, mới "ừ" đáp trả: "Trễ rồi, về không được thì ở đây mướn phòng cũng không sao."

Tâm trạng nặng nề của Thích Niên còn chưa phát tán được mấy giây đã bị một câu của Kỷ Ngôn Tín đánh nát...

Ngã xuống đất không dậy nổi.

Bị kích thích tạm thời nên Chu Hân Hân mới ngồi ở đây, còn chưa kịp nghĩ đến việc thoái lui, chị ta đột nhiên nhớ lại hình ảnh Thích Niên kiềm chế nhẫn nhịn hồi chiều. Đầu óc nóng lên, Chu Hân Hân lập tức có thêm can đảm mắng chửi Lộ Thanh Vũ.

Lộ Thanh Vũ biết người tới không có ý tốt, trước tiên tỏ ra khiêm tốn, liếc nhìn Thích Niên, cười cười: "Chị là biên tập của Thất Tể à? Có vấn đề gì, chị nói đi."

Chu Hân Hân cân nhắc một chút, nói: "Lấy một ví dụ không quá thỏa đáng lắm, như mở cửa buôn bán coi trọng vấn đề giữ chữ tín, đối với người kinh doanh, giữ chữ tín luôn đặt lên hàng đầu. Qua đó, danh tiếng đối với tác giả cũng như mặt tiền cửa hàng, cô cảm thấy, ác ý bôi nhọ danh tiếng tác giả có phải là chuyện thiếu đạo đức hay không?"

Lộ Thanh Vũ nhìn chị ta không chút tránh né, cười nhẹ: "Chị đang nói tôi ác ý bôi nhọ danh tiếng Thất Tể ư?"

Chu Hân Hân còn chưa kịp trả lời, Lộ Thanh Vũ lại cười nhẹ, mặc dù nói nhỏ, nhưng những người vểnh tai lên nghe sao có thể không nghe rõ câu hỏi ngược lại của cô ta: "Cô ta còn danh tiếng gì đáng nói hả?"

Cái giọng châm biếm đó, làm Chu Hân Hân tức đến nỗi huyết áp tăng vọt. Ngón tay nắm ly rượu căng lên, vô cùng kiềm nén để không hất rượu lên mặt cô ta.

Mi tâm của Kỷ Ngôn Tín cau lại, nhìn Lộ Thanh Vũ cười vô cùng xinh đẹp, ánh mắt anh đột nhiên trở nên lạnh lùng. Kỷ Ngôn Tín vừa phát động khí tức "người lạ chớ gần", nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống, không hiểu sao làm người ta cảm thấy phát rét.

Thích Niên nhếch môi, bị đủ loại ánh mắt tò mò hoặc dò xét nhìn chằm chằm, làm cô vừa khó chịu cũng vừa ngượng ngùng.

Ngay lúc Chu Hân Hân đang tự hỏi, có cần lấy hình ảnh cuộc nói chuyện đó ra đập vào mặt Lộ Thanh Vũ không, một giọng nói lạnh lẽo đến lãnh đạm ung dung vang lên: "Tại sao không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô ấy?" Giọng nói rất trầm, ẩn chứa một sự áp bức, khiến người ta không thể không khuất phục.

Lộ Thanh Vũ vừa quay đầu đã chạm vào tầm mắt dửng dưng của Kỷ Ngôn Tín, lạnh nhạt, sâu sắc như giếng cổ, càng không gợn sóng lại càng nguy hiểm. Cô ta giật mình, có cảm giác bị ép đến nỗi khó thở, âm thầm hoảng sợ xong, cô ta thoáng suy nghĩ rồi trả lời: "Là vô cùng thiếu đạo đức."

Kỷ Ngôn Tín nắm tay Thích Niên để lên đầu gối mình rồi cúi đầu xuống, giống như không thèm để ý bầu không khí cứng ngắc ấy, mà chỉ chăm chú quan sát ngón tay của cô. Bàn tay của Thích Niên rất mảnh mai, khớp xương rõ rệt, hài hòa cân xứng. Móng tay cắt gọn gàng, sáng bóng, khuyết điểm duy nhất có lẽ là vết trăng khuyết trắng bệch nho nhỏ, ngón áp út và ngón út không hề có tí hình trăng khuyết nào.

Anh nhíu mày, âm thầm tức giận nhìn chằm chằm Thích Niên.

Thích Niên còn đang cảm động, nhưng khi nhận được ánh mắt không vui của anh, cô lại chẳng hiểu làm sao. Cô lơ ngơ nhớ lại xem mình đã làm gì chọc anh không vui thì Kỷ Ngôn Tín chậm rãi hỏi một câu: "Vậy ban nãy cô làm thế dù vô căn cứ, có được xem là thiếu đạo đức không?"

Lộ Thanh Vũ bị ánh mắt uy hiếp của anh nhìn đến nỗi không nói lên lời, câu "Mấy năm trước chuyện Thất Tể sao chép của tôi mọi người đều biết, tôi nói cô ta không có danh tiếng là tôi sai à" quanh quẩn ở cửa miệng mấy lần vẫn không thể nói ra.

Lộ Thanh Vũ khó chịu bèn uống một hớp rượu để đỡ khô họng, tự trấn định trong giây lát, biết không thể lấy đá chọi đá với người đàn ông này, cô ta rất biết điều mà khẽ xin lỗi: "Xin lỗi, là tôi vô ý."

Kỷ Ngôn Tín thờ ơ.

Từ trước đến nay, anh không có kiên nhẫn để đối phó với phụ nữ, nhưng khoảnh khắc cô cúi đầu ấy thật sự nhức mắt, anh không nỡ để cô bị bắt nạt bị chế giễu bị nghi ngờ vô căn cứ, cho nên mới chen vào. Dễ dàng nghe thấy lời xin lỗi như vậy, thật đúng là không có chút cảm giác thành tựu nào.

Trong sự im lặng đầy gượng gạo, Thích Niên cười dịu dàng nhìn Kỷ Ngôn Tín, dùng đầu ngón tay cào nhẹ vào mu bàn tay anh, nói chuyện như không có ai xung quanh: "Không còn sớm nữa, chúng ta đi trước đi?"

Kỷ Ngôn Tín không nói gì, chỉ đứng dậy theo cô. Một giây sau, chợt nghe thấy Thích Niên nói năng không hề khách sáo: "Vẫn không trả lời là do cảm thấy không cần thiết... Nhưng bây giờ mới nhận ra, sự im lặng của tôi sẽ bị cho là cam chịu, nhượng bộ. Cho nên mấy năm nay, cô mới có thể yên tâm thoải mái lấy dáng vẻ của người bị hại mà tùy ý bôi nhọ tôi. Câu vô ý hời hợt đấy của cô, nếu như dồn sức, có phải lại ép tôi xóa nick tự sát như bốn năm trước đây?"

"Lộ Thanh Vũ, cô vẫn tự cho là đúng như thế."