Mỹ Nhân Nghi Tu

Chương 74




Chu Hân Hân xuống khỏi xe của chủ biên với vành mắt đỏ ửng. Từ khách sạn Thịnh Viễn đến khách sạn Chu Hân Hân ở mất nửa tiếng, chị ta phải yên lặng nghe người đàn ông không phải sếp trực tiếp này răn dạy. Lúc đầu chị ta còn không phục lắm, muốn phản bác giải thích, chờ lên weibo xong, biết tính quan trọng của chuyện này xong, có muốn khóc cũng không khóc được.

Ở thời đại này, thứ truyền đi nhanh nhất chính là tin tức.

Chu Hân Hân ủ rũ cúi đầu nhấn nút thang máy rồi tựa vào cánh cửa lạnh như băng, suy nghĩ về những câu chủ biên vừa nói: “Em biết trong giới phim ảnh đánh giá Lộ Thanh Vũ thế nào không? Rằng có lẽ cô ta không phải một tác giả truyện tranh xuất sắc, nhưng lại là một người trong nghề hợp quy cách, cô ta giỏi lợi dụng mọi tài nguyên có lợi để đạt được mục đích của mình.”

Chị ta thở dài nặng nề, hối hận muốn cắn lưỡi.

Về phòng, Chu Hân Hân cởi áo khoác ném lên giường rồi lấy laptop trong vali ra, khởi động máy và lên mạng. Hồi nãy trên xe chỉ nhìn sơ qua weibo hai lần, bây giờ mới có thể ngồi xuống xem kĩ bài post của diễn đàn Mạn Hội.

Cuộc gặp mặt ngẳn ngủi của Thích Niên và Lộ Thanh Vũ tại hội đặt hàng sách báo buổi chiều vẫn bị người ta chụp được. Khoảng cách hơi xa, hình cũng chỉ chụp được sườn mặt, cộng thêm người chụp điều chỉnh tiêu cự nên cũng không rõ nét.

Tiêu đề bài viết rất khoa trương —— “Bạn cũ ngày xưa kẻ địch ngày nay, bốn năm trôi lại lại đứng cùng nhau”.

Chu Hân Hân đọc từng bình luận từng bình luận, vô thức cắn chặt môi.

Từ cảm khái ban đầu “Không ai có ảnh rõ hơn à”, “Dù là chiều cao hay trang phục cũng đều phù hợp với phong cách ngọt ngào như tác phẩm của cô ấy, chỉ tiếc là không thể nhìn rõ mặt, nhưng vẫn nhìn ra được là một tác giả xinh đẹp” đến “Thì ra Thất Tể và Lộ Thanh Vũ là bạn cũ” và “Tôi đến phổ cập chuyện đã xảy ra bốn năm trước đây”. Cứ như vậy, chuyện đã xảy ra bốn năm trước nay lại ùa về, tiến vào tầm mắt của mọi người.

Chu Hân Hân đăng ký weibo, rồi tìm ba chữ “Lộ Thanh Vũ”.

Y như chủ biên dự đoán, quả nhiên Lộ Thanh Vũ không bỏ qua đề tài hấp dẫn như vậy.

Buổi chiều thì phát một trạng thái:

Lộ Thanh Vũ: Gặp lại người vốn tưởng sẽ chẳng bao giờ gặp nữa… Bốn năm có thể thay đổi một người rất nhiều. Tôi hoài niệm, cũng thổn thức, đời người trăm vẻ, mỗi người bình an.

Hình ảnh là cái hình của bài đăng trên diễn đàn Mạn Hội.

1056 chia sẻ, 3789…bình luận.

Trạng thái thứ hai mới đăng không bao lâu.

Lộ Thanh Vũ: Bốn năm trước, bởi vì vấn đề lập trường, tôi chọn im lặng và tha thứ. Cho nên lúc trên bàn cơm, bị người nào đó không quan tâm trường hợp, không phân biệt nguyên do mà chất vấn tôi, nó vô lý đến nực cười. Có một khoảnh khắc, thật sự không muốn niệm tình xưa. Bốn năm rồi, bạn nên học cách trưởng thành, học cách đối mặt, chịu trách nhiệm với việc mình đã làm, chứ không phải vẫn sống trong thế giới của mình, mãi mãi không hiểu rõ sự thật, sống như một trò hề.

Chu Hân Hân nhìn những bài chia sẻ, lại nhìn bài đăng của Thích Niên dừng ở mấy ngày trước, viền mắt chua xót phát đau. Câu nói cuối cùng của chủ biên lúc trên xe giống như giọt nước tràn ly*, làm tâm trạng của chị ta hoàn toàn sụp đổ.

*Câu gốc: 压垮骆驼的最後一根稻草,đây là một câu thành ngữ, trongtiếng Anh là The straw that breaks the camel’s back, tương tự câu giọt nước tràn ly trong tiếng Việt. Ý chỉ một người đã gánh vác quá nhiều, chỉ cần thêm một chuyện nhỏ nữa cũng đủ làm họ suy sụp.



“Em cảm thấy Thất Tể bị đối xử không công bằng, cảm thấy thật sự bị vùi dập, cho nên em uất ức và oan uổng thay cô ấy. Vậy em có từng suy nghĩ, bây giờ em không chỉ là bạn, là biên tập của Thất Tể, mà em còn là nhân viên của Mạn Thảo, hành vi thiếu lý trí này sẽ làm công ty gánh vác thay em. Trước tiên không nói đến việc Lộ Thanh Vũ có phải rời khỏi văn hóa Vinh Phẩm hay không, chỉ cần hợp đồng chưa hết hạn, Vinh Phẩm vẫn là hậu thuẫn của Lộ Thanh Vũ. Mà Thất Tể chịu ảnh hưởng của việc tối nay, hình tượng bị tổn hại, công ty nào còn có thể nâng cô ấy như Mạn Thảo lúc ban đầu? Hợp đồng giữa cô ấy và studio của Diệp Trường An còn có thể đàm phán không? Em suy nghĩ cho kĩ đi.”

Cũng trong lúc đó.

Thích Niên khóc lóc xong mệt mỏi thiếp đi, Kỷ Ngôn Tín bế cô lên giường, rồi khuỵu một chân ngồi bên cạnh cởi áo khoác cho cô. Thích Niên ngủ chưa sâu, việc cởi áo khoác đã làm mất hết kiên nhẫn của cô, bèn chui vào lòng Kỷ Ngôn Tín, khàn khàn lẩm bẩm: “Đừng nhúc nhích”.

Kỷ Ngôn Tín chợt khựng lại, đỡ gáy cô dựa sát vào vai mình, hơi cúi đầu, môi dán vào tai Thích Niên rồi nhẹ nhàng dỗ dành: “Không nhúc nhích, anh chờ em ngủ rồi mới đi.”

Có lẽ nghe thấy lời Kỷ Ngôn Tín nói, Thích Niên dụi dụi đầu trên vai anh như mèo con, sau đó ngủ say. Sợ cô lạnh, Kỷ Ngôn Tín lấy áo khoác của cô phủ lên đầu vai một lúc. Nghe tiếng thở của cô dần dần ổn định, anh mới men theo tay cô vòng ra phía sau, nhẹ nhàng thả lỏng mười ngón tay đan vào nhau.

Cho tới bây giờ, đêm nay mới xem là nhìn rõ cô.

Quen nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh thấy cô khóc thảm đến thế. Vừa khóc vừa kể cho anh chuyện năm đó, làm sao quen Lộ Thanh Vũ, làm sao bị cô ta tính kế, mang tiếng xấu. Khóc tròn một tiếng, dỗ kiểu gì cũng không dừng.

Kỷ Ngôn Tín vuốt ve vành tai nóng bỏng của Thích Niên, cúi đầu nhìn gương mặt đáng thương đầy vệt nước mắt. Ngồi một lúc, anh đi vào nhà vệ sinh vắt khăn ấm lau mặt cho cô. Khi treo khăn xong, điện thoại trong túi áo khoác của Thích Niên rung không ngừng. Người vừa ngủ không lâu rung rung lông mi, trông có vẻ sắp bị đánh thức.

Kỷ Ngôn Tín dứt khoát lấy ra, nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình thì chợt đau đầu.

Là ba Thích gọi tới, không thể nhận, không thể cúp cũng không thể khóa máy.

Thả điện thoại trên ghế salon ở phòng khách, sau mười bảy cuộc điện thoại, rốt cuộc ba Thích kết thúc bằng một tin nhắn: “Mẹ con ướp cánh gà ngâm tiêu cho con rồi đó, ba để trong ngăn tủ, con nhớ ăn. Ngoài ra, nghe hàng xóm của con nói tối qua con đi cả đêm không về, chuẩn bị giải thích cho hợp lý, không thì về nhà quỳ lên điều khiển.”

Kỷ Ngôn Tín nhìn chằm chằm tin nhắn ngắn ấy vài lần, đẩy mi tâm rồi thở dài một hơi.

Cả đêm không về.

Giải thích hợp lý…

Lý do đến nhà rất đầy đủ rồi, không phải sao?

——

Thích Niên ngủ cũng không yên, quá nửa đêm thì mơ thấy một giấc mộng kỳ quái. Từ khi còn bé đến thời kì thiếu nữ, mơ thấy hồi nhỏ cãi nhau với Lý Việt vì cô làm hư món đồ chơi yêu thích của cậu, mơ thấy bốn năm trước cô bị mang tiếng xấu, mơ thấy bốn năm cô xa thành phố Z đến thành phố J học, xảy ra mâu thuẫn với bạn cùng phòng, cuối cùng ra ngoài ở riêng…

Cô còn mơ thấy Lý Việt chê cô xen vào việc của người khác, cô bèn vội vàng chạy ra khỏi quán lẩu, lại chạy vào trong một cái cầu thang không có cửa ra. Thích Niên hoảng loạn gọi điện thoại cho Kỷ Ngôn Tín để xin giúp đỡ thì chỉ nghe được hai chữ lạnh như băng: “Biến đi.”

Thích Niên mướt mồ hôi giật mình tỉnh dậy, vừa mở mắt ra thì bị ánh mặt trời làm chói mắt phải nhắm lại ngay lập tức, đầu óc choáng váng mơ hồ, những ký ức đứt quãng dần dần ùa về…

Tối qua có phải cô đã làm chuyện gì…không đẹp đẽ lắm phải không?

Thích Niên ôm mặt chui vào chăn, đá chân lung tung.

A!!!

Không còn mặt mũi để gặp người khác nữa!

Cô cô cô cô…Sao cô khóc lâu vậy chứ!

Lưu Hạ luôn chê bai dáng vẻ khi khóc của cô rất xấu, tuy rằng tối qua tắt đèn, nhưng bây giờ cô đang nằm trên giường, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết là Kỷ Ngôn Tín bế cô lên giường…

Đợi đã!

Thích Niên biến sắc, vén chăn lên xem quần áo của mình. Chỉ cởi áo khoác thôi… Nhất thời cô cũng không thể nói rõ là mất mát hay là may mắn nhiều hơn.

Cô thở dài, tìm điện thoại bên gối để xem thời gian.

Mới tám giờ, còn sớm.

Có cần nhắn tin hỏi thăm Kỷ Ngôn Tín không? Như tối qua mấy giờ về, ngủ có ngon không, có muốn cùng nhau ăn sáng không. Còn nữa, cô có làm chuyện gì khiến anh không muốn nhớ lại đến hết đời hay không…

Suy nghĩ đủ đường, rồi Thích Niên mới thấy con số 17 dưới góc trái điện thoại, chứng kiến số cuộc gọi bền bỉ của ba Thích, không hiểu sao tâm lý của cô có chút vi diệu. Thông thường khi không gọi được, ba Thích sẽ để lại tin nhắn cho cô. Thích Niên còn đang tò mò sao không thấy nhắc nhở tin nhắn chưa đọc, vừa mở ra xem…lập tức vươn mình ngồi dậy, tỉnh táo trong nháy mắt.

Thích Niên thay đồ, vội vàng đánh răng rửa mặt rồi mở cửa phòng ngủ. Còn chưa kịp phản ứng, một con chó lớn nhiệt tình nhào tới trước mặt cô. Do trở tay không kịp, Thích Niên phải lùi lại hai bước và dựa vào tường mới có thể đỡ được cơ thể Thất Bảo.

Một người một chó, mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu.

Tiếp theo, Thất Bảo bị Kỷ Ngôn Tín xách xuống, rồi bị anh dùng ánh mắt quét qua một bên. Sau đó anh quay lại nghiêm túc nhìn Thích Niên, mãi đến khi Thích Niên sắp chui vào khe tường, anh mới dời mắt. Vừa thả ống tay áo, Kỷ Ngôn Tín vừa hỏi: “Máy giặt hư bao lâu rồi?”

Thích Niên còn đang sững sờ, nhất thời không bắt kịp suy nghĩ của anh. “Hả” một cái, nghe anh hỏi lại lần nữa mới trả lời: “Một tuần rồi, cho nên hôm qua ba em mới đến.” Nhưng hình như đã quên mất chuyện sửa máy giặt.

Kỷ Ngôn Tín ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo cô tới ngồi ăn cơm.

Nhìn bữa sáng phong phú trên bàn cơm, Thích Niên ngẩn tò te, cô hoàn toàn quên mất xấu hổ, ngồi xuống hỏi: “Anh làm hả?”

Kỷ Ngôn Tín nhìn cô, lạnh nhạt trả lời: “Trong tủ lạnh của em chẳng có gì, sao mà làm?”

Thích Niên đỏ mặt, “à” một cái rồi cầm đũa lên, gắp vào chén Kỷ Ngôn Tín nửa miếng bánh quẩy: “Tối hôm qua mấy giờ anh về?”

Kỷ Ngôn Tín nhấp một ngụm sữa đậu nành, không nhìn Thất Bảo với vẻ mặt đói khát ngồi cạnh bàn, mà gắp cho Thích Niên một cái tiểu long bao nóng hổi: “Quá muộn, cho nên không về.”

Tiểu long bao mà Thích Niên vừa đưa đến bên miệng rơi xuống bàn, còn cô thì tròn mắt nhìn anh.

Người kia vẫn tỏ ra dửng dưng, ánh mắt nhìn cô ngay thẳng như đang nói: Có gì không đúng?

Được rồi.

Thích Niên lại gắp tiểu long bao lên, chưa kịp đưa vào miệng thì chợt nghe Kỷ Ngôn Tín nói mập mờ: “Không hỏi xem anh ngủ ở đâu à?”

Tay Thích Niên run lên, cảm thấy im lặng thì tốt hơn. Vừa quyết tâm giả điếc, lại nghe anh “hừm” một cái, tốc độ thong thả, nhả chữ rõ ràng: “Đến giờ tay vẫn còn tê.”

“Bộp” một tiếng, Thích Niên chỉ nghe thấy bánh bao thơm mùi thịt rơi xuống đất, bị Thất Bảo chui dưới gầm bàn nuốt trọn, sau đó liếm mũi chưa thỏa mãn.

Gâu!

Gâu gâu gâu!