Mỹ Nhân Như Họa

Chương 62




Editor: trang bubble ^^ 

Bị hôn rồi, Thẩm Họa chỉ có thể đấm đấm hắn, buồn bực cũng là hắn lừa gạt mình hát điệu hát dân gian. Tiêu Dịch chỉ thấp giọng cười khẽ, cố ý lắc lư nàng, Thẩm Họa kinh hãi chỉ đành phải càng thêm leo lên ôm cổ của hắn, mặt cũng dán kề mặt rồi. Hễ mà nàng muốn ngửa thân thể ra sau kéo ra khoảng cách, Tiêu Dịch chính là không nghe theo, chỉ lắc lư nàng càng thêm kịch liệt.

Thẩm Họa cắn răng hận không thể gặm một cái ở trên bả vai hắn, có điều ở kia đều ướt đẫm dù sao vẫn không tiện xuống miệng.

Bên tai tiếng mưa rơi vang rào rào, gương mặt Thẩm Họa nóng lên đỏ bừng bừng, chỉ có thể dời đi chú ý nhìn một chút hạt mưa lớn chừng hạt đậu tung tóe dọc theo trên ô. Trên sườn mặt Tiêu Dịch đã dính giọt nước chảy xuôi, cũng không biết là mồ hôi hay là nước mưa, theo đường cong cương nghị gương mặt lại chảy vào đến giữa cổ trong vạt áo. Nàng mặc của áo khoác hắn, trên người hắn chỉ một món trang phục đơn bạc thấm ướt mảng lớn, trước ngực đột nhiên lộ ra hoa văn bắp thịt dường như chỉ cần cúi mắt là có thể nhìn thấy một chút.

Tiêu Dịch liếc thấy ánh mắt tiểu biểu muội nhìn chằm chằm lồng ngực mình, khóe miệng nhẹ nhàng, mặc dù đi vẫn chậm rãi từng bước như cũ, nhưng tâm tình vui sướng hơn nhiều, về phần chảy chút máu này tính là gì? Vì Họa Nhi, hắn cam tâm tình nguyện chảy, vì nàng ép khô máu tinh cũng đồng ý.

Thấm thoát, cõng miếng "Đậu hũ mềm" trắng nõn này đã đến nông hộ, Tiêu tướng quân còn chưa chưa hết thòm thèm. Trương đại nương của gia đình nông dân nhận mười lượng bạc Cầu Dũng, động viên cả nhà, ân cần kêu người vào nhà, lại bảo khuê nữ đi đun chút nước nóng, hầm chút canh gừng cho mấy vị khách quý trừ bỏ khí lạnh, về phần lão già đã đi giết gà mẹ rồi.

Tiêu Dịch nhìn trên đất đều là nước bùn, trực tiếp cõng người đến trong nhà mới bằng lòng để xuống. Thẩm Họa buộc áo khoác đứng dậy, mặt Trương đại nương tươi cười cầm bộ quần áo sạch sẽ lại, "Phu nhân, đây là áo của nữ nhi ta, tuy kiểu dáng không thể so với trên người các ngươi mặc được, ngược lại nhẹ nhàng sảng khoái, dùng nước nóng lau thân thể một chút rồi thay đổi đi."

Bà liếc mắt nhìn một nam nhân khác, trong lòng cảm thán vị phu nhân này thật là một người có phúc lớn, nhi tử, tướng công đều lớn lên cực tốt, nhìn người kia mới vừa rồi quan tâm nhiệt tình, còn có giầy thêu sạch bóng kia, sợ là cưng một mạch đấy, chính là vừa cười nói: "Gian phòng này đã thu dọn xong, cho hai vị quý nhân ở."

Thẩm Họa biết đại nương đã hiểu lầm rồi, vừa định há mồm nói có thể chen chúc một gian phòng với cô nương của các ngài ngủ một giấc hay không. Tiêu Dịch giành trước trầm giọng nói câu cám ơn, trong nháy mắt quan hệ hai người bọn họ bị hiểu lầm đã định chắc.

Nàng trừng mắt một cái, Tiêu Dịch vẫn không quan tâm lắm, ngược lại càng như người chồng tốt dịu dàng quan tâm, "Làm phiền đại nương giúp nội nhân (vợ) thay áo, ta đi bên kia xem một chút."

Đại nương hâm mộ lên tiếng, thúc giục Thẩm Họa vào phòng, khuê nữ xách nước nóng vào tới, cùng nhau giúp Trương đại nương. Trong ngày thường, Thẩm Họa cũng không thích để cho người ta hầu hạ, chỉ là Trương đại nương thu tiền mười hai lượng bạc, người nhà nông chính là thành thật, ân cần vắt khăn muốn giúp Thẩm Họa chà lưng.

Rốt cuộc là không quen, Thẩm Họa kiên trì tự mình làm, hai mẹ con mới ngại ngùng rời khỏi. Hơi nước nóng hổi bốc hơi lên từ chậu gỗ, trong nhà nông không có cái thùng tắm, khăn chà lau thân thể cũng có chút thô ráp, nàng nhẹ nhàng thấm ướt thân thể. Lúc đụng phải ngực, Thẩm Họa nghĩ đến đủ loại trong mưa kia, lưng rộng rãi cứng rắn, cơ ngực trước ngực kia bền chắc mà to lớn, lại nghĩ đến hắn len lén hôn đôi môi của nàng, lại nóng mặt lần nữa.

Tiếng vang nước mưa vỗ vào mặt đất, trong nháy mắt lại khiến Thẩm Họa trở nên phiền muộn trong lòng, thậm chí nói là trở nên hoảng loạn. Nàng không thích loại cảm giác hiện tại này lắm, giống như hãm sâu vào vũng bùn gì đó, biết rõ không thể vào, lại vẫn cố tình cười đi tới.

Thẩm Họa lắc đầu một cái, tự giễu cười một tiếng, suy nghĩ lung tung gì chứ......

Tiêu Dịch là trưởng tử của Hầu phủ, Hầu phủ sẽ không muốn một nữ cô nhi không quyền không thế, lão phu nhân cũng sẽ không thích, mà trên người Tiêu Dịch lại có quá nhiều bí mật, nàng lại không biết gì hết.

Không hiểu tại sao hắn yêu thích mình, nếu không phải bởi vì nguyên phối An Nguyệt Thiền, lại sẽ là cái gì? Tại sao Tiêu Dịch nhất định không chịu nói? Mà nàng mới tới Hầu phủ chỉ vì muốn tìm một nơi dựa vào, mới bằng mọi cách thuận theo Tiêu Dịch. Hôm nay, nàng lại vô tình bắt đầu loại cảm giác rất lưu luyến dư vị này, quả thật có chút buồn cười. Huống chi, nàng còn để cho người ta đến Hầu phủ cầu hôn.

Thẩm Họa đắp khăn lông nóng lên trên mặt, gương mặt nóng bỏng ban nãy hòa làm một thể với khăn lông nóng, lại dần dần theo khăn lông bốc hơi hết khí nóng, hơi lạnh xuống một chút, lòng của Thẩm Họa cũng dần dần trở nên bình thản.

Biểu ca chỉ có thể là biểu ca, cuối cùng không phải là phu quân của nàng, hơn nữa trong kinh thành, nàng còn thiếu Tống Tử Quận một câu trả lời chắc chắn.

Lau xong thân thể, mặc xong quần áo, Thẩm Họa bèn kêu Trương đại nương len lén nói tình cảnh của mình, cũng coi như là nói thật. Chỉ nói đó là biểu ca, cũng chỉ là sợ dọc đường bất tiện, che giấu tai mắt người mới đóng vai vợ chồng. Trương đại nương nghe xong tràn đầy kinh ngạc, ngược lại hiểu rõ, bèn bảo khuê nữ đến phòng của nàng lại thu dọn ra một bộ đệm trải.

Lúc này, Tiêu Dịch đang bưng canh gừng tới cho tiểu biểu muội uống, Thẩm Họa biểu hiện không hề khác thường thuận theo uống thấy đáy, chỉ là nói ít một chút. Nghĩ cũng phải, mấy ngày liên tục lên đường mệt mỏi, lại thêm trời mưa, một cô nương gia như nàng đi theo hắn chịu khổ ở bên ngoài, Tiêu Dịch lập tức lại đau lòng, ôm nàng vào trong ngực, vuốt ve lưng của nàng. Thẩm Họa cũng nghĩ hôm nay là một đêm cuối cùng, nhớ đến loại cảm giác này, trở tay vòng chắc. Tiêu Dịch cảm nhận sự thay đổi của tay như ngó sen kia, trong nội tâm run lên, lại hôn mấy cái ở trên tóc nàng.

Thẩm Họa nói hôm nay muốn đến phòng cô nương của đại nương ngủ, mặc dù Tiêu Dịch có hơi không vui, nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Hắn cũng rất muốn ôm tiểu biểu muội ngủ, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc. Lại nói hôm nay hắn chảy máu khá nhiều, nếu chảy nữa sợ rằng sẽ không kiềm chế được hút một chút máu từ trên người tiểu biểu muội tới đây.

Đợi đêm khuya yên tĩnh, Cầu Dũng cũng đang chần chừ, sao tướng quân không ngủ chung với biểu tiểu thư. Điểm này khiến trong lòng Cầu Dũng hết sức khó hiểu, rõ ràng thấy hai người cũng ấp ấp ôm ôm rồi, tướng quân nhà hắn lại máu nóng sục sôi, dù sao cũng nên có chút động tĩnh mới đúng. Trong quân doanh những kẻ không có lão bà luôn tụ tập ở chung một chỗ nghe kẻ có lão bà nói các loại kinh nghiệm, ví như không thành thân lại muốn gạo sống nấu chín này. Thật sự là có một cảm thụ đặc biệt! Hạt ngô lộn một vòng trong đất, lúa mạch nuôi một đợt trong ruộng vân vân, tình chàng ý thiếp, hán tử chân chính nên như vậy, tục lễ gì đó đều không để ý.

Cầu Dũng ngồi ở hành lang hỏi Dục Ca Nhi gặm đùi gà mái, "Tiểu công tử, tướng quân chúng ta bình thường vừa thấy biểu tiểu thư cứ túng quẫn như vậy, trang@d#d#l#q#d@bubble tiến triển quá chậm? Nếu là ta khẳng định sẽ...... Như vậy...... Sau đó...... Dù sao không phải là như bây giờ." 

Dục Ca Nhi ăn đùi gà thơm ngào ngạt, miệng đầy mỡ, "Cái gì là túng quẫn? Có thể ăn sao? Ăn ngon không?"

"Tiểu công tử cứ gặm đùi gà đi." Cầu Dũng sờ sờ đầu Dục Ca Nhi, bản thân ỉu xìu trước, hắn sốt ruột thay Tướng quân bọn họ nha.

"Tới đây." Đỉnh đầu đột nhiên vang lên tiếng, khiến Cầu Dũng giật mình một cái.

"Tướng...... Tướng quân." Đêm khuya yên tĩnh, hắn không ngờ Tiêu tướng quân còn chưa ngủ, hơn nữa hắn mới vừa nói cái gì, hắn nói Tướng quân túng quẫn? Tiêu Dịch thân thể thẳng tắp đi ở phía trước, Cầu Dũng đi theo phía sau, cho đến một chỗ vắng vẻ, Tiêu tướng quân mới lạnh giọng nói: "Nói đi."

"Nói...... Nói gì? Mạt tướng sai rồi, mạt tướng không nên ở sau lưng ghét bỏ Tướng quân và biểu tiểu thư tiến triển quá chậm, không nên bàn luận thị phi của tướng quân, không nên nói Tướng quân túng quẫn...... Mạt tướng......" Cầu Dũng khóc không ra nước mắt, đổ một mạch ra hết.

"Túng quẫn?" Tiêu Dịch nhướng đuôi lông mày lên, chậm rãi phun ra một từ này, gương mặt đông lạnh đột nhiên nở nụ cười nhạt nhẽo, Cầu Dũng vừa ngẩng đầu thì thấy vẻ mặt như vậy, trong lòng biết xong rồi.

Cuộc chiến này đi qua, khóe miệng Cầu Dũng sưng một mảng tím bầm lấy tay nhẹ nhàng đụng vào lau vết máu, đánh nhau công bằng giữa nam nhân cái gì, rõ ràng là ăn hiếp hắn hết mà.

Cầu Dũng ngồi chồm hổm trên mặt đất nói lảm nhảm, "Tướng quân, ngài xuống tay quá nặng, ngày mai gương mặt này của ta còn gặp người thế nào."

Tiêu Dịch hừ lạnh một tiếng, bụng dưới vốn nén một ngọn lửa thiêu đốt vẫn lẻn lên lồng ngực đến ngủ cũng không yên, thế nào cũng phải hoạt động gân cốt mới có thể tiêu lửa, Cầu Dũng lại cứ đụng vào trên lưỡi thương.

Có điều Tiêu tướng quân bị Cầu Dũng nói cũng không phải là chuyện túng quẫn mới vừa rồi. Cầu Dũng là thuộc hạ trung thành của hắn, Phó tướng đắc lực, hắn có thay đổi gì Tiêu Dịch thấy rõ ràng. Nhất là Cầu Dũng cảm thấy làm chuyện sai lầm thì gương mặt đó có thể biểu hiện chừng mấy ngày, giống như viết lớn: ta sai rồi, mau tới hỏi ta một chút xảy ra chuyện gì?

Cầu Dũng hậu tri hậu giác hiểu ra ý, trong lòng lập tức hệt như một khối đá lớn rơi xuống đất. Rốt cuộc tướng quân tới hỏi hắn rồi, Cầu Dũng có loại cảm giác mừng đến phát khóc, "Tướng quân, mạt tướng không để ý tốt cái miệng, đã nói cho biểu tiểu thư chuyện tiểu công tử không phải con trai ruột của ngài, hơn nữa còn nói năm đó ngài cưới tiểu thư An gia là vì tiểu công tử. Mạt tướng cam nguyện chịu phạt."

Tiêu Dịch chỉ híp mắt phượng một cái, cũng không nhiều lời trách cứ lời Cầu Dũng nói, có điều trừng phạt vẫn phải có, "Tối nay đi bổ một tháng củi khô cho nhà người ta, bổ không xong không cho ngủ."

Cầu Dũng lập tức lĩnh mệnh, rất nhanh bèn đi lần lượt giơ búa bổ củi rồi.

Tiêu Dịch từ từ dạo bước đến trong phòng Tiểu Biểu Muội ngủ, nhìn cửa sổ, hoàn toàn đen như mực, không hề có ánh sáng, càng như trái tim của hắn bây giờ. Hắn luôn không muốn nhiều lời, là không muốn để Thẩm Họa gánh chịu cái gì, một khi nói ra thân thế của Dục Ca Nhi, nhất định sẽ dính dáng tới thân thế của Họa Nhi, nàng là nhị tiểu thư thất lạc nhiều năm của Tạ gia, là dì của Dục Ca Nhi. 

Nhưng hiện nay Tạ gia bị chém đầu cả nhà, gánh lấy ô danh phản quốc, Tạ gia tan tành như vậy, Tạ gia tràn đầy Huyết Hải Thâm Cừu để một cô gái nhỏ yếu như Thẩm Họa gánh chịu thế nào. Quan trọng hơn là một khi thân phận của nàng bị người có lòng lợi dụng, hậu quả kia khó mà lường được, hắn tình nguyện nàng chỉ biết mình là tiểu thư Thẩm gia ở Hàng Châu Giang Nam, một nữ cô nhi bình thường.

Nhưng hiện nay sợ là không dối gạt được, trong lòng Tiêu Dịch rõ ràng, biểu muội là tâm tư lung linh cỡ nào. Lúc hắn không ở Kinh Thành, đã đoán ra Họa Nhi sẽ gặp mặt Lãnh Nguyệt, theo tâm tính của nàng ta tất nhiên sẽ dẫn dắt Họa Nhi đi điều tra. Lúc ám vệ đưa tới tin tức, Tiêu Dịch hận không thể bay trở về giết Lãnh Nguyệt.

Có một số việc có lẽ nên nói cho nàng biết, trở về Kinh Thành, hắn sẽ nói cho nàng biết đầu đuôi. Chỉ cần có hắn ở đấy, Tạ gia sẽ có tương lai, nàng chỉ cần yên tâm sống ở bên cạnh hắn.

Hắn sẽ che chở nàng, thương yêu nàng, không để cho nàng chịu mảy may tổn thương.