Mỹ Nhân Phổ

Chương 125




Thái Tử Lệ vô cùng tiếc nuối khi nhìn thấy mấy thế gia Hán tộc có vẻ cũng không có ý tứ muốn xa cách Sấu Ngọc Trai, dù là sau khi hắn đã cố ý vô tình cho thấy ý muốn xa lánh Sấu Ngọc Trai. Hắn đành phải mang theo nhóm huân quý Tiên Bi cùng nhau bước đến chào hỏi, không hề ngoài ý muốn, hắn cảm giác được ánh mắt quỷ dị của Vương Lâm và Thôi Duy, nhưng khi nhìn kỹ lại, ánh mắt hai người kia tựa hồ cũng không có bất luận chỗ nào không thỏa đáng.


Từ lần ăn mệt đó, vị Thái Tử điện hạ này khi đối mặt với Sấu Ngọc Trai đã ấm áp hơn nhiều, ứng đối khách sáo hàn huyên xong, hắn ra vẻ lơ đãng mà đem đề tài đưa tới điểm mấu chốt dẫn đến mâu thuẫn.


"Hôm nay, anh hùng tài tuấn kiệt xuất nhất Bắc Ngụy ta tề tụ một đường, nghe nói Họa Cốt tiên sinh bắt đầu chuẩn bị xếp hạng Phong Vân bảng, không biết người ngồi ở đây có ai bước lên hàng đầu không?"


Lưu Dục quét mắt nhìn một vòng tất cả mọi người ở đây, mấy vị kia bắt đầu nâng cái cằm huân quý, dùng tư thái thập phần kiệt ngạo khinh bỉ liếc hắn và Tống Dật, ánh mắt kia như nhìn thằng hề.


Bạt Bạt Cẩm Li đã từng dùng loại ánh mắt này nhìn Tống Dật nhưng giờ đã cực kỳ biết điều mà ở một bên yên lặng uống trà.


Thái Tử Lệ không có hảo ý mà nhìn bọn họ, hắn đã coi như là ôn hòa thủ lễ, đám thế gia này, đều thờ phụng chuyện ngồi trên lưng ngựa giành thiên hạ, Sấu Ngọc Trai càng biết ăn nói, càng chọc cho bọn hắn phản cảm, nếu còn để đám người tự cho là thân phận cao quý bọn họ bị người khác mang thân phận không cao quý bằng đè đầu trên Phong Vân bảng, đừng nói mặt mũi bọn họ không chịu được, gia tộc cũng sẽ mất hết mặt mũi.


Kỳ Lân đài dám xếp hạng Phong Vân bảng theo ý mình, hắn liền có biện pháp khơi mào nội chiến trong đám thế gia công huân, nói vậy vị trên ngôi hoàng đế kia, vì đại cục, cũng không chấp nhận được Sấu Ngọc Trai, đến lúc đó, Sấu Ngọc Trai này còn không phải mặc cho hắn xoa tròn bóp bẹp hay sao?


Thái Tử Lệ nghĩ đến rất tốt đẹp, đang chờ Lưu Dục cũng như lần trước dùng lý do《 Kinh Hoa Lục 》 bất vị thân gì gì đó ra lừa dối đám con cháu huân quý này, ai ngờ, Lưu Dục sờ cằm một cái, nói: "Chư vị đều là nhân trung long phượng, công huân cái thế......"


A? Bắt đầu quỳ liếm con cháu huân quý? Cái này thì có tác dụng gì! Những người trước giờ đã quen được quỳ liếm chỉ xem thường hắn thêm mà thôi.


Mấy vị huân quý đều lộ ra biểu tình ý vị thâm trường, phảng phất như đang chờ thời cơ đem Sấu Ngọc Trai ra dẫm bẹp.


"Công huân lớn nhỏ, nhân phẩm tài năng, tại hạ tạm thời vô pháp xếp ra cái ưu khuyết đẳng cấp, nếu mấy vị thực sự có hứng thú, không bằng, chúng ta tỷ thí ba trận, một luận võ công, hai so văn tài, ba so bài binh bố trận. Chỉ cần thắng quá tại hạ, liền lên Phong Vân bảng, hơn nữa sẽ xếp vào ba hạng đầu tiên, như thế nào?"


Những người này cũng không hiếm lạ cái gì mà Phong Vân bảng, dù sao bọn họ cũng là quý tộc, gia thế có nghĩa là đã quyết định thân phận quyền thế. Nhưng tỷ thí hàng thật giá thật, thì sẽ không có ai cam nguyện rơi xuống thế hạ phong!


Cùng Họa Cốt tiên sinh so mà thôi, ai sợ?


"Vậy để Hạ Lâu Gia ta trước đánh giá một chút võ công của Họa Cốt tiên sinh!"


Hạ Lâu Gia, em vợ của Thái Tử Lệ, đúng là đang ở giai đoạn huyết khí phương cương. Vừa ra tràng liền rất có tư thế đem Lưu Dục chém rớt xuống ngựa.


Khí thế tuy mạnh, có điều người hơi xấu, Tống Dật dứt khoát ngồi một bên yên lặng cắn hạt dưa, không chú ý tới vị trí bên cạnh vừa lúc là của Khâu Mục Lâm Nhĩ Khuynh. Nhĩ Khuynh cũng đang ngồi cắn, nhìn thấy mấy ngón tay thon dài như điêu khắc bằng ngọc thạch của nàng cực kỳ tự nhiên mà thò vào trong cái đĩa bên cạnh hắn, ánh mắt hung dữ liền quét qua.


Bọn họ là kẻ thù đi?


Hẳn là vậy đi?


Tên hỗn đản này như thế nào lại không biết tốt xấu như vậy? Ai cho nàng ngồi đây?


Khâu Mục Lâm Nhĩ Khuynh đem nàng nhìn rồi lại nhìn, nếu bỏ đi, cảm thấy mình khí thế kém cỏi, nếu không đi, lại cảm thấy thật con mẹ nó ghét bỏ. Hắn đang cứng đờ ngồi đó, quay đầu nhìn, gia hỏa kia quả thực coi như hắn không tồn tại, không ngừng cắn hạt dưa của hắn, còn ăn điểm tâm của hắn, hoàn toàn không coi ai ra gì, so sánh ra, làm hắn càng thêm bực bội, vì thế hắn lấy hết can đảm, liếc xéo qua, khinh bỉ nói: "Ta không thích ngồi cùng tịch với nữ nhân!"


Tống Dật quay đầu lại cười tủm tỉm nhìn hắn, "Ta hiện tại là nam nhân!"


Trán Khâu Mục Lâm Nhĩ Khuynh nổi gân xanh, người này sao có thể vô sỉ như thế?


Không phải những người thích vũ văn lộng mặc đều tự cho là phong nhã, cử chỉ phong lưu sao? Như thế nào lại nảy sinh ra một đóa kỳ ba như vậy?


Trong nháy mắt kia, hắn không còn khẩu vị nữa, gương mặt tuấn tú tức đến tím ngắt, dứt khoát chỉ nhìn tỷ thí bên kia.


Hạ Lâu Gia đã lên sân khấu, Họa Cốt tiên sinh kia lại ngồi xuống một bên, mang tư thế xem kịch vui, những người khác có chút ngốc, Hạ Lâu Gia cười lạnh: "Chẳng lẽ là tiên sinh sợ rồi sao?"


"Quy củ của Kỳ Lân Đài, muốn động thủ với ta, trước hết nhìn xem mình có tư cách hay không." Lưu Dục vỗ tay một cái, trong viện từ đâu đó toát ra một người.


"Tiểu Đào Đào, vẫn xinh trai như vậy!" Tống Dật tấm tắc tán thưởng.


Những người khác đều tròn mắt, ai con mẹ nó nói cho ta, người này là từ đâu toát ra? Bọn họ thập phần chắc chắn là người này trước đó căn bản không có tồn tại!


Thái Tử phủ được thủ vệ nghiêm ngặt, hắn là như thế nào mà trà trộn vào?


Khâu Mục Lâm Nhĩ Khuynh theo bản năng mà đem ánh mắt cầu giải thích chuyển qua Tống Dật người ngồi gần hắn nhất vẫn còn đang cảm thán về vẻ ngoài của Tiết Đào kia, lúc này mới phát hiện, khay hạt dưa cùng điểm tâm của mình không biết khi nào đã bị gia hỏa mặt dày vô sỉ này sinh sôi kéo xa khỏi chỗ của hắn.


Tống Dật cũng nhạy bén mà cảm giác được ánh mắt cổ quái của hắn, quay đầu nhìn qua, một đôi mắt to cong thành hình trăng non, "Đừng nhỏ mọn như vậy được không? Tuy ta cảm thấy chuyện Nhĩ Dung tướng quân bị đâm có quan hệ với Thái Tử, bất quá Thái Tử hắn không đến mức ở ngay trong phủ hắn mà động tay động chân với đồ ăn của ngươi, nhưng hắn lại có thể động tay chân trong đồ ăn của ta, ta đây cũng là để cho chắc ăn mà thôi!"


Tống Dật đem sự nghiệp kéo bè kéo cánh của nàng dứt khoát kiên quyết mà tiến hành cho đến cùng. Đôi mắt nhấp nháy nhấp nháy, nhìn chằm chằm mặt Nhĩ Khuynh, xem phản ứng của hắn, rất kỳ quái, khi nàng nói đến đoạn Khâu Mục Lâm Nhĩ Dung bị đâm, vị này thế nhưng không lộ ra một tia khiếp sợ nào. Ngược lại vẫn nhìn chằm chằm hai cái khay trước mặt nàng, rất không có phong độ mà đoạt lại.


Tống Dật híp híp mắt, vươn móng vuốt, yên lặng mà đem hai cái khay kia kéo kéo về phía mình, Khâu Mục Lâm Nhĩ Khuynh trước giờ còn chưa gặp qua ai dám giành ăn với hắn, tim giống như bị móng mèo hung hăng cào vài cái, cả người đều nhột nhạt.


Hắn liền gắt gao nhìn thẳng mấy cái móng vuốt kia của Tống Dật, nhưng không nghĩ tới, càng nhìn chằm chằm càng cảm thấy đẹp, một người vô sỉ như vậy, nói không chừng con mẹ nó thật đúng là cái mỹ nhân, việc này quả thực còn tởm hơn so với ăn phải ruồi bọ.


Hắn không giành nữa, thật sự thân là nam nhân cũng làm không nổi chuyện vô sỉ như giành ăn với nữ nhân như vậy. Tống Dật đem khay đặt ở giữa bàn trà, rồi không động thủ nữa, thật ra ấy mà, nàng là người rất hiểu lý lẽ.


Hạ Lâu Gia là người đầu tiên nhảy ra, không chỉ bởi vì hắn có quan hệ thông gia cạp váy với Thái Tử Lệ, còn bởi vì hắn ở trong đám con cháu huân quý, thật sự được coi như là cao thủ, hơn nữa có chút tuổi trẻ khí thịnh, tranh cường háo thắng, tất nhiên cũng rất nguyện ý xung phong.


Nhưng cao thủ này lại không chịu nổi ba kiếm của Tiết Đào.


Không phải nói chênh lệch võ công của bọn họ thực sự lớn như vậy, mà là hắn nghĩ quá nhiều, một lòng muốn dạy dỗ đám hề Sấu Ngọc Trai này một chút, kết quả khí thế còn chưa khai, trường kiếm của Tiết Đào đã để trên cổ họng hắn, cảm giác mũi kiếm lạnh lẽo dính lên cổ dị thường khủng bố, song đao trong tay hắn giơ lên cao, xấu hổ khó coi mà cương cứng ở giữa không trung.


Không khí trong nháy mắt ngưng lại. Thiếu niên thắng trận tỷ thí, mặt bình tĩnh không gợn sóng, rất đạm nhiên trấn định, phảng phất như chuyện này bất quá là chuyện nhỏ không tốn sức, hoàn toàn không đáng để hắn dao động cảm xúc.


Cái này đã kích thích nghiêm trọng đến trái tim kiêu ngạo của đám con cháu huân quý.


Lưu Dục thì coi như không thấy, còn đang cúi đầu gạt bã trà, thẳng cho đến khi Lư Hách ngồi bên cạnh hắn ho nhẹ một tiếng, hắn mới giống như phát hiện tầm mắt mọi người đang cố ý vô tình mà nhìn mình.


Hạ Lâu Gia không nhận thua, Tiết Đào tất nhiên sẽ không thu kiếm, mà người duy nhất có thể ra lệnh cho Tiết Đào thu kiếm lại làm như không thấy, tất cả mọi người cảm thấy, Họa Cốt tiên sinh tuyệt đối là cố ý.


Lưu Dục thong thả ung dung buông chung trà, thở dài nói: "Nhanh như vậy liền kết thúc? Cái này không giống như là bản lĩnh của Hạ Lâu thị a."


Mặt Hạ Lâu Gia xanh tím, "Ta bất quá là không cẩn thận, bị chơi xấu, đấu lại một ván, ta tất nhiên sẽ cho các ngươi kiến thức một chút cái gì mới thật sự là song đao Hạ Lâu Gia!"


Lưu Dục gật gật đầu, "Tiết Đào, vậy tái chiến một ván đi."


Tiết Đào nghe lệnh thu kiếm, không ai kêu bắt đầu, ánh mắt Hạ Lâu Gia tối sầm lại, song đao vừa rồi giơ lên cũng không thu lại, mà chém luôn về phía Tiết Đào. Ngay khi tất cả mọi người cho rằng Tiết Đào sắp huyết bắn đương trường, song đao dừng lại, kiếm trong tay Tiết Đào không biết khi nào lại ra khỏi vỏ, lại lần nữa gác lên cổ họng Hạ Lâu Gia, mà giờ phút này song đao kia còn cách mặt Tiết Đào ít nhất mười tấc.


"Ván thứ hai." Tiết Đào dùng một giọng điệu lãnh đạm lại hờ hững nói, phảng phất như đã mất sạch hứng thú với cái trò nhàm chán này.


Trán Hạ Lâu Gia túa mồ hôi lạnh, người khác có lẽ không biết, hắn lại rất rõ ràng, mới vừa rồi khi thân thể hắn nhào qua, hắn thiếu chút nữa liền huyết bắn đương trường. Nếu không phải Tiết Đào còn cố ý lui về sau hai bước, người bên ngoài nhìn, thì hai bước này là để tránh né công kích, chỉ có chính hắn biết, là thân thể của mình không dừng lại, nếu là Tiết Đào không lùi, mũi kiếm kia giờ phút này đã đâm thủng cổ họng của hắn.


Sắc mặt Hạ Lâu Gia khó coi tới cực điểm, trong nháy mắt kia, tôn nghiêm quý tộc của hắn đã bị một tên tiểu bụi đời không biết nơi nào toát ra chà đạp đến một chút cũng không dư thừa.


Chính hắn lui ra phía sau, thu hồi song đao, xoay người kết thúc.


Tiết Đào thu kiếm, tay ấn vỏ kiếm, yên lặng mà đứng tại chỗ, chờ đợi đối thủ tiếp theo khiêu chiến.


Tất cả mọi người đã hiểu Hạ Lâu Gia là thua như thế nào, kiếm của Tiết Đào nhanh đến mức như là lừa gạt người. Nhưng dù là vậy, kiếm của Tiết Đào vẫn kích thích nhiệt huyết của đám người này, đối thủ ngàn năm một thuở như vậy, dù sao mọi người cũng là thua, không sợ mất mặt. Liên tục bốn người, không một ai chiếm thượng phong. Cuối cùng ngay cả Bạt Bạt Cẩm Li không tính toán lên sân khấu cũng lên lượn một vòng, kết quả cũng không có dấu hiệu thắng, nhưng hắn đã là người so chiêu dài nhất dưới tay Tiết Đào.


Từ trên đài bước xuống, hắn hỏi Lưu Dục: "Có người thắng qua hắn chưa?"


Lưu Dục ra vẻ suy nghĩ sâu xa mà sờ sờ cằm, "Luận về tốc độ, không có ai qua hắn, nhưng nếu nói về công lực ngang nhau, thật ra có một người!"


Tất cả mọi người trừng lớn mắt, nếu có thể mời chào một thanh khoái kiếm cỡ như vậy, vô luận là trên chiến trường hay là sát thủ hay là hộ vệ, đều là đòn sát thủ mạnh nhất.


"Là ai?" Đây là vấn đề tất cả mọi người đều muốn hỏi.


"Tên người này, ta nghĩ chư vị ở đây chưa chắc muốn nghe."


"Chắc không phải là người của Sấu Ngọc Trai ngươi đi?"


"Đương nhiên không phải. Kỳ thật, hắn là người Bắc Nguỵ, còn có xuất thân hiển hách!"


"Ý...... ai a? Ta như thế nào lại không biết?"


Thái Tử Lệ đột nhiên nghĩ đến một người, vừa định ngăn lại, Lưu Dục đã nhanh hơn hắn một bước, nói: "Chính là hoàng tử Phật Li. Lấy công lực của hắn, muốn giết một người, đại khái chỉ một nhát kiếm, đối phương còn chưa có cảm giác, cổ cũng đã bị chặt đứt. Ngày ấy, cần gì phái cung tiễn thủ, thực sự dư thừa a!"


Lúc này không ai dám nói tiếp. Thái Tử Lệ hơi thở lạnh xuống, Họa Cốt tiên sinh này rõ ràng là cố ý.


Trước khi Diêu Quỳnh bại lộ, rất nhiều người đều hoài nghi là hắn an bài những cung tiễn thủ đó, Diêu Quỳnh thật vất vả dùng chính mạng mình bãi bình những nghi ngờ kia, giờ phút này lại bị nhắc tới, khó tránh khỏi không làm người lại lần nữa sinh ra hoài nghi.


"Có lẽ, hắn bất quá là không muốn làm dơ tay mình thôi." Thái Tử Lệ gian nan tìm cớ.


Lưu Dục không tỏ ý kiến.


Vương Lâm, Thôi Duy cùng Khâu Mục Lâm Nhĩ Khuynh đều ý vị không rõ mà liếc mắt nhìn Thái Tử Lệ một cái, cả người đóng giữ sáu trấn trong đám huân quý cũng nhìn hắn một cái, Thái Tử Lệ cảm thấy lưng có chút tê dại, hận ý dành cho Sấu Ngọc Trai càng thêm mãnh liệt.


Hồi thứ hai đấu văn. Con cháu thế gia Hán tộc yêu thích cái này, Tống Dật lại không hảo, đặc biệt là mớ luận đạo huyền diệu khó giải thích đó, nàng quả thực cảm thấy trước mắt như có một đám mây đen bay qua bay lại, cuối cùng thế nhưng dựa vào bên cạnh ngủ gục. Khâu Mục Lâm Nhĩ Khuynh nhìn rồi lại nhìn, khóe miệng nàng có một tia chất lỏng khả nghi a, thật sự làm cho người ghét bỏ.


Càng nhìn càng con mẹ nó chướng mắt, móng vuốt đều phát ngứa làm sao bây giờ? Cuối cùng hắn rốt cuộc không nhịn xuống, vươn tay ra.


Nhưng ngón tay càng tới gần, hắn càng nhìn rõ ràng mạt nước miếng cùng với cái miệng anh đào nho nhỏ kia, móng vuốt theo bản năng mà chậm lại, đôi mắt trừng trừng không chớp, trái tim đang chẳng hiểu sao mà tăng tốc, hắn cơ hồ không cảm giác được thanh âm bên ngoài, trong mắt chỉ có hình ảnh này, trong tai chỉ có tiếng hít thở vững vàng của tiểu hồ ly tinh kia, thậm chí có người tới gần hắn cũng chưa ý thức được.


Một bàn tay to đã vươn ra lau khô khóe miệng của Tống Dật trước hắn, thuận tiện sửa cho cổ nàng thẳng lại, Tống Dật cũng tỉnh. Móng vuốt duỗi ra nửa đường của Khâu Mục Lâm Nhĩ Khuynh yên lặng mà dừng trên mâm điểm tâm, nhéo lên một khối, hung hăng cắn một ngụm, thời điểm nuốt xuống mới cảm giác cổ họng khô đến mức hắn nuốt không trôi.


"Mệt thì về ngủ." Lưu Dục nói.


Tống Dật nốc một ngụm trà lạnh, cong mắt cười nói: "Không mệt."


Khâu Mục Lâm Nhĩ Khuynh kinh ngạc phát hiện, đều là cười, Tống Dật cười với Họa Cốt tiên sinh, nhìn như không xán lạn, ánh mắt lại không giống nhau, rốt cuộc khác nhau chỗ nào, hắn nhất thời không nghĩ ra, thẳng cho đến khi Tống Dật lại cho hắn một nụ cười tủm tỉm.


Nụ cười này giảo hoạt, trêu chọc, phảng phất như đang nhìn một món đồ đáng giá nghiền ngẫm.


So sánh ra, hắn mới ý thức được, ánh mắt Tống Dật nhìn Họa Cốt tiên sinh có một tia nhu tình mật ý không nói nên lời, không rõ ràng, không nùng liệt, không sâu không cạn, cứ ôn nhu lưu luyến như vậy.


Mẹ nó!


Khâu Mục Lâm Nhĩ Khuynh ở trong lòng hung hăng thóa mạ một tiếng, mắng ai hắn cũng không biết.


Hành động này của Lưu Dục cũng rơi vào mắt Thái Tử Lệ, Thái Tử Lệ đột nhiên híp mắt, hay là...Tống Dật mới là nhược điểm của Họa Cốt tiên sinh?


Văn đấu là Lưu Dục tự mình ra trận, không ai luận qua hắn.


Khi hồi thứ ba mở màn, Thái Tử Lệ thấy Khâu Mục Lâm Nhĩ Khuynh có vẻ rất không thích Tống Dật, rời khỏi chỗ ngồi, hắn liền bưng điểm tâm đi qua. Cẩm Li cùng Thác Bạt Hồn lập tức chú ý tới, hai người này khi văn đấu vẫn luôn ngồi từ chỗ rất xa, mắt lạnh mà nhìn. Thực không khéo, Cẩm Li như nhìn thấy Thái Tử Lệ vẩy thứ gì đó vào trong đĩa điểm tâm kia.


Vừa thấy hắn tới gần Tống Dật, Cẩm Li liền mất bình tĩnh. Cuối cùng đến phiên hắn làm anh hùng cứu mỹ nhân, đoái công chuộc tội! Hắn xoa tay hầm hè, nhất định phải đem tội nghiệt lần trước không cẩn thận làm Tống Dật bị thương mà chuộc lại, liền bất động thanh sắc nhích qua bên này, ý đồ trước khi Tống Dật rơi vào tay giặc, đem nàng giải cứu ra.


"Tống tiên sinh có vẻ rất thích ăn cái này." Thái Tử Lệ đi qua, rất tự nhiên đến gần Tống Dật.


Tống Dật thấy hắn bưng đồ tới, cười: "Đồ Thái Tử điện hạ thân thủ bưng tới, Tống Dật tiêu thụ không nổi!"


"Vào Thái Tử phủ là khách của ta, Tống tiên sinh đương