Mỹ Nhân Phổ

Chương 15: Tặng quân Thiên Điệp Cúc




Chuyện Tống Dật thông đồng Lưu Dục, quả thực làm cho Lý Mật khó lòng phòng bị, Sấu Ngọc Trai chỉ là bị bao vây một ngày mà thôi, vì cái gì vừa bỏ lệnh cấm thì toàn bộ thế giới đều thay đổi. Tiểu dê con hắn tỉ mỉ nuôi nấng cứ te te mà tự động đưa đến miệng sói xám như vậy.


Lý Mật nhìn người vừa đem bản thân mình tỉ mỉ trang điểm một phen rồi đứng trước gương đồng chiếu tới chiếu lui kia, châm chọc nói: "Cho dù ngươi có trang điểm cho mình thành thiên nữ hạ phàm, vị kia cũng không có khả năng liếc ngươi một cái nào."


Tống Dật mị mị mắt, cười nói: "Biết cái gì gọi là chân thành đến sắt đá cũng phải mòn không? Ngươi không cần hâm mộ, hâm mộ cũng hâm mộ không tới."


Miệng đầy ghét bỏ, Lý Mật tức giận đến ruột quặn đau.


Lần đầu tiên tới cửa, Tống Dật sao có thể tay không mà đi, nàng không biết từ nơi nào hô biến ra một chậu Thiên Điệp Cúc, tung tăng đi đến Tư Lệ Đài, từ thời khắc đi vào đại môn kia, đã bị vô số tiểu đồ lệ toàn phương vị vô góc chết bu lại nhìn.


Đám tiểu đồ lệ vây xem cũng rất tinh tế chu đáo, đôi tay cũng không để không, trong tay không phải cầm kiếm thì trên eo cũng dắt đao, người bình thường nhìn đến một đám nhân viên chiến đấu võ trang hạng nặng đen nghìn ngịt như vậy, đã sớm bị dọa đến tè ra quần. Tống Dật chẳng những không bị dọa, thậm chí còn không tính là cố gắng chống cự giả vờ, ngược lại phi thường tùy ý tự nhiên mà cong mắt cười, nói một tiếng "Mới tới lần đầu, xin chỉ giáo nhiều hơn." Làm cho cả đám người đang hừng hực khí thế nháy mắt tắt ngóm hết bảy phần, loại cảm giác cường quyền đánh vào bông này làm cho bọn họ có chút gắng gượng không nổi nữa.


Tào Mạt thấy tình hình như vậy, cảm thấy gặp phải đối thủ khó chơi, lại thấy bồn Thiên Điệp Cúc kia, cảm thấy thật hoảng hốt a. Nếu nhớ không lầm, vị Tống tiên sinh theo đuổi điện hạ nhà bọn họ kia mỗi ngày đưa tới đều là hoa cúc, mà vị này, hình như...người khác cũng gọi nàng là Tống tiên sinh?


Đây...không phải là trùng hợp đi?


Khả năng cả hắn cũng có thể nghĩ đến, Dự Vương sao có thể không nghĩ ra, Dự Vương vậy mà lại đồng ý cho nàng tới Tư Lệ Đài.


Trong lòng Tào Mạt có cảm giác kỳ cục giống như cải trắng mình tôn sùng là trân bảo thuý ngọc đã bị một con lợn rừng con chưa đủ lông đủ cánh ủi đi.


Kết quả là, Tống Dật chẳng những không gặp được Lưu Dục, còn bị Tào Mạt việc công xử theo phép công mà hỏi hết từ sinh nhật quê quán hỏi đến xu hướng giới tính.


Nàng ngồi một chỗ ngó nghiêng khắp nơi, hừ cũng chưa hừ một tiếng, phảng phất như hoàn toàn không nghe thấy người này đang nói cái gì, Tào Mạt vẫn luôn nâng bút lông, tay cứng đờ đến bắt đầu phát run, cứng rắn không rơi xuống một nét nào.


"Tống cô nương nếu muốn vào Tư Lệ Đài, bình thường đều cần phải đăng ký kỹ càng tỉ mỉ."


Tống Dật mặt mày cong cong, cười nói: "Ta có nói qua muốn vào Tư Lệ Đài sao? Lần này, là Tư Lệ giáo úy các ngươi hu tôn hàng quý đích thân mời ta phá án giúp các ngươi."


Tay Tào Mạt run lên, bút lông rơi trên giấy, vẩy ra một mảnh mực đen, hắn tự nhận là người có tu dưỡng rất tốt, nhưng đối mặt với tình cảnh này, muốn nổi bão quá phải làm sao bây giờ?


Nín lặng sau một lúc lâu, hắn mới nén giận, hỏi: "Tống cô nương thật sự là đồ đệ của Họa Cốt tiên sinh?"


"Cái này là đương nhiên."


"Thôi được, nếu là Tống cô nương thật sự có thể phá án này, Tào Mạt ngày sau chắc chắn tự mình vì ngươi bưng trà rót nước để tạ tội hôm nay mạo phạm."


Tống Dật đứng dậy, tâm tình rất tốt, nhắc nhở: "Ngày sau gì kia, Tào đại nhân nhớ là nhất định phải dâng hương tắm gội, đừng có đào hố phân rồi tới tạ tội."


Toàn bộ Tư Lệ Đài, Tào Mạt tuyệt đối là nho nhã điển phạm, chưa bao giờ giống loại vũ phu một thân mồ hôi thúi rình cả người dơ dáy còn không tự biết như Triệu Trọng Dương, gia hỏa không có mắt nhìn này vậy mà còn ngại hắn ở dơ?


Tào Mạt thiếu chút nữa liền rút kíp nổ, nhưng Tống Dật chạy trốn nhanh, chưa cho hắn cơ hội nổi bão, hắn dùng sức đè ép hỏa khí trong lòng, trong lúc lơ đãng nhìn đến trong kẽ móng tay có nhét một thứ màu trắng không dễ nhìn thấy, lấy ra nhìn kỹ, thần sắc đại biến, đây...hình như là cào ra từ trên xí trù*, nhưng hắn thề, tấm xí trù hắn thủ sẵn kia tuyệt đối là đồ mới, không hề lây dính quá một tia dơ bẩn. Còn nữa, ta đã rửa tay, chỉ là ngươi tới quá trùng hợp, đây không phải là chưa kịp rửa kỹ liền tới gặp ngươi sao?


Nhưng hiện tại muốn biện giải hiển nhiên đã không kịp nữa, Tào Mạt cảm thấy, có lẽ hắn nên sửa lại thói quen ngồi nhà xí tự hỏi vấn đề, hoặc là, sửa lại thói quen khi tự hỏi vấn đề lại theo bản năng thưởng thức đồ vật.


Lưu Dục từ trong cung trở về, đã là chuyện của một canh giờ sau. Lâm triều kết thúc, vị huynh trưởng hoàng đế kia liền lôi hắn đến Ngự Thư Phòng hỏi một chút chuyện Ngô gia, đã trì hoãn một chút thời gian.


Tào Mạt ân cần ra đón, thuận miệng đề cập chuyện Tống Dật đã đến.


"Nàng cái gì cũng chưa nói, cứ như vậy mà đi rồi?" rất là không giống tác phong của vị này a. Tối hôm qua hắn nghĩ lại, Họa Cốt tiên sinh đoạt án của Kinh Triệu Doãn không phải một lần hai lần, trước giờ không hề tiết lộ kỹ xảo họa khắc cốt ra ngoài, nhưng cố tình lần trước nàng lại làm như vậy, mục đích còn không phải là muốn cho hắn chú ý sao? Theo lý thì tiểu sắc lang dốc sức rốt cuộc thành công tiếp cận được hắn, chẳng lẽ không nên đu đeo bu bám nhìn chằm chằm không bỏ như ruồi bọ bu thịt sao? Chuyện này khẳng định là có tính toán khác bên trong!


Tào Mạt nhìn sắc mặt đạm mạt hơi hiện vẻ quỷ dị của điện hạ nhà mình, trong lòng sợ hãi.


Tư Lệ Đài phá án trước giờ không để nữ tử tham dự, mặc dù là con Mẫu Dạ Xoa bên Kinh Triệu Doãn kia, nhưng Tống Dật là ngoại lệ, hay là Tư châu đại nhân của chúng ta có ý gì đặc biệt đối với Tống Dật?


Nghĩ đến đây, Tào Mạt đổ mồ hôi như mưa, sẽ không là......


Không, tuyệt đối không có khả năng, mắt điện hạ nhà hắn sao có thể què quặt như vậy?


"Tống cô nương đích xác cái gì cũng chưa nói, nhưng có mang tới cho điện hạ một chậu hoa cúc."


Theo hướng Tào Mạt chỉ, Lưu Dục nhìn thấy bồn Thiên Điệp Cúc được đặt trước án, ánh mắt tối sầm lại. Ánh mắt kia phi thường kỳ quái, nói là thích, lại kẹp một chút oán giận, nói không thích, giữa mày như lộ ra một tia luyến tiếc. Như là một món đồ ưa thích bị thứ gì dơ dáy dính lên, bỏ thì đau lòng, không bỏ lại bực bội.


"Nếu không, ta gọi người ném bồn hoa này đi?" Tào Mạt chân thành kiến nghị.


Lưu Dục không trả lời, mà là đi đến bên chậu hoa cẩn thận đánh giá. Tào Mạt cũng nhìn qua, cảm thấy có chút không nỡ nhìn thẳng, Tống Dật này tặng hoa thì tặng hoa, vì cái gì không vặt sạch sẽ mớ cỏ dại trong chậu hoa đi, mặc dù chỉ có một cọng nhưng cũng rất chói mắt đó biết không?


Hắn đang muốn duỗi tay nhổ đi, lại bị Lưu Dục ngăn lại, ngược lại tự mình động thủ nhổ cọng cỏ kia lên. Bùn đất rất mềm xốp, nhánh cỏ không bị đứt ra, lại kéo theo một thứ, nhìn kỹ là một cái ống trúc nhỏ.


Không hề ngoài ý muốn, trong ống trúc nhỏ cất giấu một tờ giấy, chữ bên trên: núi Tây Minh rạch La Tử, Trình Thu Thủy.


Tống Dật không có khả năng vô duyên vô cớ lưu lại một cái manh mối như vậy, manh mối này tất nhiên có quan hệ đến vụ án Ngô Thượng Thanh. Nếu thật sự có quan hệ, Ngô Ung có thể đã biết hay không?


"Chuẩn bị xuất phát!"


Núi Tây Minh, cách Thái Khang Thành không hơn mười dặm, thời tiền triều vẫn là vùng núi tương đối hẻo lánh, nhưng đến triều Đại Tống, vì để ổn định triều đình cách cục, bá tánh có thể an cư lạc nghiệp, thế gia đại tộc quây đất chiếm ruộng cũng đã bị ngăn chặn, núi Tây Minh rốt cuộc là vùng đất trọng yếu của kinh đô và vùng lân cận, muốn không phát triển cũng khó.


Quan đạo nối thẳng đến chân núi Tây Minh, mà rạch La Tử ở trong núi, dựa núi gần sông, phong cảnh tú lệ, phong thuỷ cũng không tồi, mấy năm trước có vài thương nhân tu sửa một ít trang viên khách điếm, chuyên cung cấp nơi nghỉ chân cho người đến đạp thanh, bởi vì có chỗ tiện lợi như vậy, mỗi khi đến hè nóng bức, người vào núi tránh nóng nhiều hơn.


Tin tức của Tư Lệ Đài phi thường linh thông, Lưu Dục bên này vừa đến quán trà dưới chân núi ngồi xuống, bên kia liền có tiểu đồ lệ ra roi thúc ngựa chạy đến, cầm một cuốn bản thảo đưa cho Triệu Trọng Dương, Triệu Trọng Dương tự mình dâng đến tay Lưu Dục.


Đây là tư liệu Lưu Dục sai Tào Mạt tra khi ra cửa, quả nhiên, Ngô gia không có ruộng đất ở núi Tây Minh, nhưng có người có, là Đỗ Thu Nương, hơn nữa thời gian còn không đến nửa năm. Dựa theo nơi đăng ký ruộng đất, Lưu Dục mang người tức khắc chạy đến, còn chưa đến nơi, đã từ xa nhìn thấy một đám hắc y nhân vác trường đao đang đuổi giết hai người một lớn một nhỏ, đứa nhỏ là khất cái quần áo rách nát, người lớn nghiễm nhiên là nữ tử mặc bộ xiêm y màu thủy lam.


Bọn họ từ trên cao nhìn xuống, thấy rõ ràng tình thế phía dưới, Tống Dật đang lôi kéo tiểu khất cái trốn đông trốn tây, mấy tên hắc y nhân đột nhiên mất đi mục tiêu, tìm kiếm khắp nơi.


Đại khái là phát hiện dị động nơi bọn họ ẩn thân, mấy người chậm rãi tới gần, hai người lại co rúc vào không dám động, đột nhiên một móng vuốt duỗi vào, nắm cổ tiểu khất cái, nhấc cả người hắn lên.


Lưu Dục liền thấy tiểu hỗn đản tay trói gà không chặt kia trực tiếp nhặt một cục đá xông tới, một cây đao thuận lợi chém về phía nàng.


Tống Dật cảm thấy mình sắp xong đời, ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, thân mình loại xoay một cái 180 độ, lưỡi dao bổ tới mặt bị trật đi, đồng thời kiếm quang lóe lên, trường đao theo tiếng mà gãy.


Hắc y nhân thấy tình thế không ổn, bỏ người mà chạy.


Tình thế nháy mắt nghịch chuyển, Tống Dật treo tòn teng trên móng vuốt của nam nhân, thân thể nhỏ bé bị gió núi thổi lạnh căm căm. Lưu Dục trường thân ngọc lập, cũng không vì một tay giơ cao nâng đồ nặng mà ảnh hưởng phong tư ngọc thụ lâm phong của hắn, phảng phất như giờ phút này trong tay hắn xách không phải là một nữ tử thành niên, mà là một con mèo con chưa dứt sữa, còn rất nhàn hạ dùng đôi mắt liếc xéo nàng, đối với bộ dạng chật vật của nàng rất là hưởng thụ.


Tống Dật rất muốn trợn trắng mắt biểu đạt mình bất mãn, nhưng tốt xấu gì người này cũng đã cứu nàng, lại tuấn tiếu như vậy, nàng tạm thời tha thứ hắn cao lãnh khinh mạn, trong tư thế bị treo lên vẫn chắp tay nói: "Đa tạ Dự Vương cứu giúp, tiểu nữ tử thân vô vật dư thừa, ân cứu mạng tự nhiên lấy thân báo đáp."


Lời này nói rất nghiêm túc bản khắc, nhịp điệu vững vàng không gợn sóng. Lưu Dục cứ như vậy mà bị người khinh khinh phiêu phiêu đùa giỡn, móng vuốt nâng người ta như có một vạn con kiến bò lên, bỗng dưng buông lỏng, Tống Dật rốt cuộc ổn định vững chắc mà rơi xuống đất, phủi phủi quần áo, rất có phong độ mỉm cười nhìn mỹ nhân trước mắt. Ánh mắt này, tư thái này, y như một tên ăn chơi trác táng đang nhìn một thiếu nữ nhà lành, không khí rất kỳ cục.


Nhưng Dự Vương điện hạ tôn quý vô cùng của chúng ta lại dữ dội cường đại, có thể cứng rắn làm lơ hoàn toàn thái độ kỳ cục kia của nàng, chỉ nói: "Nơi này có cái gì, đáng giá cho các ngươi bị đuổi giết?"


Gió núi phất qua mái tóc dài hơi rối của Tống Dật, có một sợi tóc vừa lúc cào quá chóp mũi Lưu Dục, tê ngứa thẳng tới đáy lòng. Khóe miệng Tống Dật hơi nhếch lên, nói: "Ta nghĩ, ta đã tìm được nguyên nhân chân chính làm Đỗ Thu Nương bị diệt khẩu."


Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn "Một giấc ngủ đến tự nhiên tỉnh" địa lôi cùng dinh dưỡng dịch, sao sao


Editor chú giải *xí trù: là một thẻ tre, trúc hoặc gỗ nhỏ được chẻ mỏng ra, dùng để chùi 'did', sau khi chùi 'did' thì dùng nước sạch rửa lại để tái sử dụng. Theo nghiên cứu của một học giả người Anh, Trung Quốc là nước sớm nhất dùng giấy để chùi 'did', nhưng thời cổ giấy rất đắt đỏ, văn nhân nhã sĩ phản đối cách dùng này, ngay cả giấy đã viết chữ cũng không được vì họ rất tôn trọng chữ nghĩa, nên trừ gia đình cực kỳ quyền quý, đa số người đều dùng 'xí trù', 'xí trù' được dùng ở Trung Quốc, Ấn Độ và Nhật Bản cổ đại...ừm...Lão có chút ko tưởng tượng nổi cách dùng, người xưa thật là thần kỳ...