Mỹ Nhân Phổ

Chương 47: Vô chứng chi tội




Ngu Hiếu Khanh nhìn phụ thân mình, đứng ngồi không yên. Độc tố trên người hắn tuy đã trừ, nhưng thương tổn tàn lưu cũng chưa hoàn toàn khôi phục, so với thân thể suy yếu khó chịu, làm hắn khó thừa nhận hơn chính là độc đến từ tinh thần.


Bộ dáng phụ thân rất trấn định, tư thế bưng trà uống nước không nghiêng không lệch, khi lật sách cũng không nhanh không chậm, bên người trầm hương lượn lờ, biểu lộ thanh nhàn như bình thường.


Đúng vậy, sau khi ông ta tức giận xé bỏ bức tranh kia, lại giống như cao tăng thiền định, ngồi ngay ngắn ở đây, trên mặt nhìn không ra một chút khác thường.


"Phụ thân?" Ngu Hiếu Khanh cẩn thận tới gần, cung cung kính kính mà đứng trước bàn, đánh giá phụ thân mình, với ý định từ biểu hiện của ông ta đào ra manh mối.


"Chuyện kia có phải là sự thật hay không?" Ngu Hiếu Khanh lấy hết can đảm, phụ thân ở trong lòng hắn giống như một tòa núi lớn, cao lớn như thần thánh, đứng nguy nga sừng sững, cản trở hết thảy mưa gió có thể ăn mòn Ngu gia, ai cũng không lay ngã được. Rõ ràng ngọn núi này vẫn còn, hắn lại tựa hồ nhìn thấy nó bắt đầu sụp đổ từ bên trong, điều này làm cho hắn thấy bất an cùng sợ hãi mà không có lý do.


Ngu Thái buông sách, ánh mắt nhìn qua đặc biệt bình tĩnh, "Đương nhiên không phải. Văn Thành quận chúa có thành kiến với Ngu gia, đây là sự thật không thể chối cãi, lần này nàng vì ta mà bị hạch tội, hoàng thất không có khả năng sống chết mặc bây. Hoàng Thượng đã sớm muốn tước binh quyền của vi phụ, Lư Quân Mạch đối với Trung úy quân như hổ rình mồi, bất kỳ ai trong bọn họ cũng có khả năng làm ra chuyện này để hãm hại vi phụ."


Những lời này, bao gồm cả biểu hiện bình tĩnh tự nhiên của Ngu Thái giờ phút này, bằng tốc độ cực nhanh truyền hết toàn bộ Trung úy quân, cũng đều truyền vào tai của những thuộc hạ cũ của Vương - Ngu đó. Có vài người tự mình an ủi, nói Ngu Thái lòng đầy căm phẫn (chính xác là tức muốn hộc máu) xé bỏ bức họa kia, hẳn là xuất phát từ phẫn nộ đối với việc này đi, tuyệt đối không phải vì chột dạ hay vội vã hủy thi diệt tích.


Ngu Thái nhìn thoáng qua tướng sĩ Trung úy quân đang bất động thanh sắc trao đổi nhau ngoài cửa phòng, lại liếc nhìn Ngu Hiếu Khanh một cái, lộ ra vẻ từ phụ quan ái, "Thân thể của ngươi đã tốt, thù này, vi phụ nhất định sẽ giúp ngươi báo!"


Ngu Hiếu Khanh ngơ ngác, báo thù sao? Đối phó với Văn Thành quận chúa?


"Thân thể hài nhi đã khôi phục, chuyện Văn Thành quận chúa, hài nhi không muốn truy cứu."


"Ngươi ——"


"Phụ thân đừng bực, nghe hài nhi nói hết. Văn Thành quận chúa tuy hồ đồ đối với hài nhi hạ độc, nhưng cuối cùng nàng cũng không xuống tay. Chúng ta buông tha Văn Thành quận chúa, nói không chừng Lưu Tống hoàng thất sẽ càng thêm coi trọng Ngu gia." Suy nghĩ thật sự của hắn cũng không phải vậy, giờ phút này nghĩ lại, cách hành xử của Văn Thành quận chúa thực sự làm hắn thất vọng buồn lòng, nhưng loại hành vi không tiếc bại hoại danh tiết của mình cũng phải kéo hắn vào địa ngục, nói theo cách nào đó, thế nhưng làm hắn có chút cao hứng. Như vậy, nàng cùng hắn liền bị trói vào với nhau. Danh tiết của Văn Thành quận chúa bại hoại là vì hắn, thì trên đời này chỉ có hắn mới có thể tiếp nhận nàng cứu vớt nàng, lần đầu tiên, hắn cảm thấy mình quan trọng đối với nàng như vậy.


"Ngây thơ!" Ngu Thái quát lớn, đè ép cơn giận không thể tiêu tan, thêm cảm giác buồn bực hận sắt không thành thép. Bỏ sách xuống, phân phó: "Đem quan tướng Trung úy quân gọi hết tới, vi phụ có chuyện muốn nói."


Ngang nhiên đối mặt với đồn đãi vớ vẩn, rất nhiều người đều phải bội phục dũng khí của Ngu Thái. Trung úy quân có ba Đô úy tám Giáo úy, tám người trong số đó là thuộc hạ cũ của Vương - Ngu, ngoại trừ Kinh phụ Đô úy là Ngu Hiếu Khanh, còn có hai gã Giáo úy là ông ta đích thân đề bạt lên, là những người không có quan hệ với thuộc hạ cũ của Vương - Ngu.


Nói cách khác, nếu tội danh của ông ta được chứng thực, Trung úy quân sẽ hoàn toàn thoát khỏi khống chế của ông ta, trước kia ông ta là dựa vào những người này để ngồi vững địa vị cao như hôm nay, thậm chí dám chống đối lại hoàng thất Lưu Tống, hiện giờ, họ là những người ông ta kiêng kị nhất.


Mọi người đến đông đủ, Ngu Thái đi thẳng vào vấn đề, ông ta lại không tận sức biểu thị mình trong sạch ra sao, bởi vì chỉ nói khơi khơi thì ngoại trừ có vẻ chột dạ, cũng không có chút giá trị thực tế nào. Ông ta chỉ nói, "Chuyện tranh chữ, chư vị hẳn là đều nghe nói đi?"


Một mảnh im lặng.


"Tội danh bị vu khống, bản tướng quân sẽ không nhận. Chư tướng nếu trong lòng có nghi ngờ, cứ đi tra thoải mái, tra ra chứng cứ Ngu Thái phạm tội, muốn giết muốn xẻo thì cứ việc!"


Thân là Chấp Kim Ngô lại nói đến mức này, ai còn có thể nói gì nữa?


Tả phụ Đô úy Vương Cường lo lắng sốt ruột mà ra cửa, không quay lại chỗ ở của mình, mà là vào phòng Lư Quân Mạch, vừa thò đầu vào liền hỏi: "Có phải ngươi làm hay không?"


Một khắc trước Lư Quân Mạch còn khiếp sợ đến đánh đổ một chén cháo, một khắc sau liền mang lên một dạng thế ngoại cao nhân trước mặt Vương Cường, mắt liếc xéo qua, muốn bình tĩnh bao nhiêu thì bình tĩnh bấy nhiêu, rất có khí thế dù có thiên quân vạn mã giết đến trước mặt ta vẫn lù lù bất động.


"Nói chuyện!" Vương Cường trợn mắt giận dữ, buồn bực đọng lại trong lòng yêu cầu cấp bách một chỗ phát tiết.


Lư Quân Mạch chưa bao giờ là người săn sóc, đặc biệt là đối với mấy tên tháo hán này.


"Ngươi cảm thấy ta có trình độ văn thải này? Có họa kỹ này?"


Vương Cường: "......"


Đối mặt tên hỗn đản này, Vương Cường vậy mà không còn lời nào để nói, cứ một ly tiếp một ly mà uống trà, thỉnh thoảng lấy mắt liếc hắn, cũng không nói lời nào, thẳng đến khi đem ấm trà thị tỳ bưng tới uống đến không còn một giọt, lúc này mới phẫn uất mà rời đi.


Vương Cường chân trước vừa đi, Lư Quân Mạch liền xì hơi, vội vã đi tìm Lưu Dục. Lưu Dục đang luyện tranh chữ, hiển nhiên, việc này cũng tạo cho hắn chấn động không nhỏ, cần thiết dùng cách này để bình tâm tĩnh khí, lúc này đến phiên Lư Quân Mạch yên lặng uống một hồ trà lạnh an ủi.


"Ngươi cảm thấy việc này là sự thật?" Thấy Lưu Dục để bút xuống, Lư Quân Mạch vội vàng hỏi.


"Ngu gia có hiềm nghi."


Trong trận doanh của Vương Đại Tư Mã, Ngu Hạo và con trai Ngu Cẩn bởi vì quan hệ với Vương phu nhân Ngu Chỉ Lan, chiếm địa vị không nhỏ, mà Ngu Thái lúc ấy tuy rằng cũng coi như ở dưới trướng Vương Ôn, nhưng ông ta chỉ giữ một chức thủ vệ nhàn tản tại kinh đô. Sở dĩ không ai hoài nghi ông ta, thứ nhất, bởi vì chức vụ của ông ta không tiếp xúc được với loại tin tức cơ mật cao như phiên thiết nguyên mã, thứ hai, ông ta làm người từ luôn trượng nghĩa, danh tiếng rất tốt, đương nhiên không có ai hoài nghi ông ta sẽ làm ra chuyện tán tận thiên lương cỡ này.


Nhưng mà những thứ này chỉ là bề ngoài mà thôi. Ngu Thái người này lòng dạ thâm sâu, hơn nữa loại lòng dạ này được che giấu dưới lớp vỏ táo bạo, thuộc về hai thái cực trái ngược. Nói cách khác, ngươi tin ông ta là người có tính cách táo bạo, thì sẽ mặc nhiên cho rằng người này ngay thẳng, không tàng tư, cũng như hôm nay ông ta dám ở trước mặt mấy Trung úy quân đó nói thẳng là họ có thể tra xét ông ta, nhưng kỳ thật là ngược lại, điểm này không ai rõ ràng hơn Lưu Dục một Tư Lệ giáo úy vẫn luôn nuôi ý định chặt đứt căn cơ quyền lục của Ngu thị nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp.


Ngu Thái là thứ đệ của Ngu Hạo, có mẫu thân là một ca cơ, đã bệnh chết khi ông ta còn rất nhỏ. Ông ta từ nhỏ đã trầm mặc ít lời, làm nhiều hơn nói, Ngu Hạo cho rằng ông ta là sự trợ giúp đắc lực, mới có thể đem người vẫn luôn bị xa lánh ở Ngu thị này đẩy ra trước, để ông ta bộc lộ tài năng.


Cho tới giờ, ông ta luôn là bào đệ thân tín của Ngu Hạo, Ngu Hạo tin ông ta giao trọng trách cho ông ta, nếu ông ta có tâm muốn lấy được phiên thiết nguyên mã từ Ngu Hạo hoặc Ngu Cẩn, tiết lộ quân báo, không phải không có khả năng.


Nhưng, đây cũng chỉ là hiềm nghi mà thôi.


Có thể lấy được phiên thiết mã cũng có thể thành công bán đứng Vương Tư Mã, rất nhiều người cũng có thể làm được, tỷ như Lư Tốn phụ thân của Lư Quân Mạch, tỷ như Vương Xán phụ thân Vương Cường, lại tỷ như Triệu Sâm phụ thân của Triệu Quân, những người này đều là những phụ tá gia tướng đắc lực trong trung tâm quân đội của Vương Tư Mã.


Chẳng qua, Vương Xán cùng Triệu Sâm khi chiến tuyến phía bắc tan tác, đã chết trận sa trường, Lư Tốn cùng Ngu Hạo may mắn không chết, ai có hiềm nghi lớn hơn, liền không cần nói cũng biết.


So với người phải dùng đủ đường mới có thể lấy được phiên thiết quân mã như Ngu Thái, đương nhiên Lư Tốn và Ngu Hạo có hiềm nghi lớn hơn.


Ngu Hạo đưa cả nhà lên hình đài tự sát, có người nói là Ngu Hạo hổ thẹn với trời đất, cộng thêm hôn quân tiền triều lúc này còn khen ngợi Ngu Hạo có công vặn ngã Vương gia, tích cực cung cấp chứng cứ phạm tội gì đó, cứ như vậy mà bức cả nhà họ vào tuyệt lộ, cũng làm càng nhiều người cảm thấy Ngu Hạo làm lộ phiên thiết nguyên mã quân báo không thể thoái thác tội của mình, mặc kệ là có tâm hay là vô tình.


Một nhà Ngu Hạo đã chết, lời đồn đãi mới ngừng, nhưng cũng không có nghĩa oan khuất của bọn họ được rửa sạch hoàn toàn. Nếu là vô tâm tiết lộ bị hôn quân tiền triều lợi dụng, vậy bọn họ xứng đáng bị chôn cùng với Vương Tư Mã nhất tộc.


Vương Xán Triệu sâm chết trận, Ngu Hạo tự sát, hãn tướng dưới trướng của Vương Tư Mã chỉ còn một mình Lư Tốn, ông ta chẳng những thống lĩnh thiên hạ binh mã, được tôn làm Đại tướng quân, còn được phong hầu cấp đất, trở thành một trong những người được lợi lớn nhất từ chuyện Vương gia diệt vong. Đương nhiên sẽ có người hoài nghi nhà bọn họ không sạch sẽ, đặc biệt là quan hệ giữa Lư gia cùng hoàng thất Lưu Tống khá tốt, có vài âm mưu luận liền nẩy mầm trong tối, mặc kệ là thế gia đại tộc, hay là cựu thần tiền triều cũng vậy, đám người này luôn có ý muốn rắp tâm hại người, e sợ thiên hạ không loạn.


Lư Tốn buồn bực mà chết, cùng những việc này không phải không có quan hệ, cứ nhìn thái độ đám thuộc hạ cũ của hai nhà Vương – Ngu đối đãi với Lư Quân Mạch là biết được một chút. Bọn họ thà ủng hộ Ngu Thái người vốn dĩ không có bao nhiêu quan hệ với bọn họ, cũng sẽ không để Lư Quân Mạch tiếp quản Trung úy quân.


"Nếu thật sự có thể bắt được kẻ đầu sỏ gây tội kia, mặc kệ là ai, phụ thân trên trời có linh thiêng cũng có thể an giấc ngàn thu." Lư Quân Mạch thở dài. Thở dài xong, lại không nghe Lưu Dục nói tiếp, Lư Quân Mạch có chút bất an, rốt cuộc nói ra nghi ngờ trong lòng, "Chẳng lẽ lúc này, không phải là thời điểm Tư Lệ Đài nhúng tay sao? Thừa lúc quân tâm trong Trung úy quân bất ổn, đem Ngu Thái vặn ngã hoàn toàn!" Vốn dĩ nên gió cuốn mây tan mà tóm lấy Ngu Thái, hắn lại ở chỗ này nhàn nhã vẽ tranh, điểm này làm Lư Quân Mạch thật sự ngoài ý muốn.


"Ngươi, quá ngây thơ rồi!"


Lư Quân Mạch: "......"


"Tư Lệ Đài nếu giờ phút này gấp không chờ nổi mà nhảy vào, chẳng khác nào thừa nhận đây là Tư Lệ Đài bố cục, ý đồ muốn làm tan rã thế lực của Trung úy quân. Trước đó đã có hành vi của Văn Thành quận chúa, bây giờ Tư Lệ Đài tùy tiện xuất động, chỉ làm Ngu Thái có cơ hội chứng thực Tư Lệ Đài âm mưu, đối với thế cục có hại không có lợi."


Lư Quân Mạch hồ đồ, "Chẳng lẽ, ngươi cũng không có nắm chắc sẽ vặn ngã được ông ta?"


Lưu Dục rất không muốn thừa nhận chuyện này, chỉ nói: "Những lời Ngu Thái nói hôm nay trước mặt các tướng lãnh của Trung úy quân ngươi nghe nói chưa? Tội danh vu khống, ông ta sẽ không nhận. Dám để cho Trung úy quân đích thân đi tra, ngươi cho rằng, thật sự có thể tra được chứng cứ?"


"Không có chứng cứ sao?"


Lưu Dục gật đầu.


Chuyện từ mười năm trước, toàn bộ tâm phúc của hai nhà Vương - Ngu đều đã chết thất thất bát bát, cả đầu sỏ gây tội là hoàng đế tiền triều cũng đã bị tru diệt. Nếu thực sự có chứng cứ lưu lại, Ngu Thái sao còn có thể cười cho tới hôm nay? Chỉ sợ, tội danh này dù là có thật, cũng chỉ có một mình ông ta biết. Những người liên quan, những đồ vật liên quan, đã sớm không còn ở nhân thế.


Điểm này, chính là chỗ khó giải quyết nhất của vụ án này.


Nếu là đổi thành người khác đổi qua thân phận khác, hắn tùy tiện tìm cái lỗ hổng là có thể tóm gọn toàn bộ thế lực của Ngu Thái, nhưng Trung úy quân mấy năm nay kiêu ngạo thì kiêu ngạo, nhưng thật đúng là không có nhược điểm, cả quân chính Từ Kính Ngôn được xếp vào trong đó cũng tìm không ra lỗ hổng nào có thể chui được.


"Ngươi sẽ không cứ như vậy mà buông tha cơ hội quá tốt này đi? Còn có người vẽ bức tranh chữ kia nữa, hắn khẳng định biết cái gì đi? Tư Lệ Đài cũng tra không ra?"


"Ta đang đợi."


"Đợi cái gì?"


"Cái này ngươi không cần biết, chúng ta hình như chưa bao giờ là minh hữu, ta với ngươi, cũng không thân."


Lư Quân Mạch: "......"


Lưu Dục tin tưởng Tống Dật tung chiêu này ra, nhất định có hậu chiêu. Không có chứng cứ, làm sao để bắt một con cáo già cúi đầu nhận tội?


Giờ phút này hắn phi thường chờ mong hậu chiêu của nàng. Lần này, sẽ là cái gì chứ?


Lời editor: chòi má, tiểu Dục dỗi tình địch kìa, không thân? Không thân???? Hai đứa gặp nhau còn nhiều hơn tiểu Dục gặp vương phi của mình, Lão thực sự cảm thấy tổn thương dùm cho lừa con Mạch Mạch