Mỹ Nhân Phổ

Chương 75: Tự thiêu




"Ngươi...ngươi sẽ không thật sự giết ta đi?" Thanh Nữ sợ hãi nhìn Tống Dật. Hôm nay là kỳ hạn cuối cùng, nhưng người kia cũng không xuất hiện.


Tống Dật rất là ưu ái nàng ta, giữa bụi hoa dựng thẳng một cây cọc gỗ, đem Thanh Nữ trói lên trên cọc gỗ, một bên ngắm hoa, một bên phẩm trà, bộ dáng thập phần nhàn nhã tự tại. Làm gì có ý muốn giết người? Cả Thanh Nữ cũng bắt đầu nghĩ theo hướng ăn may, "Ngươi sẽ không giết ta chứ?"


Tống Dật xốc mí mắt lên nhìn nàng ta, thần sắc thập phần sung sướng, "Sắp đến buổi trưa, theo Họa Bổn, những họa sư đó là chết trong bụi hoa vào buổi trưa, trăm hoa héo tàn trong ngọn lửa, như phượng hoàng niết bàn. Kiểu chết này rất xứng với gương mặt kia của ngươi."


Thanh Nữ run lẩy bẩy.


Thu dọn trà cụ, Ngọc Châu bưng lên hai cái bình một lớn một nhỏ được đậy kín, Tống Dật mở cái bình lớn ra, một mùi gay mũi tỏa ra. Tống Dật tự mình nâng cái bình kia lên, đi đến trước mặt Thanh Nữ, dùng bàn chải chấm một chút, quơ quơ trước mắt Thanh Nữ. Thanh Nữ lộ vẻ sợ hãi, theo bản năng rụt ra sau, đáng tiếc, thân mình bị trói, nàng ta có thể trốn đi đâu.


"Thấy quen không? Thoạt nhìn có phải rất giống mật ong không?"


Thanh Nữ sợ tới mức run lên, không dám nói lời nào.


"Đây là dầu hỏa luyện chế ra từ đá núi, không bật lửa kỳ thật cũng sẽ không cháy. Đem loại dầu hỏa này tẩm hết toàn thân ngươi, thì cũng giống như sữa bò, xoa dịu đủ cho làn da của ngươi dễ chịu, chờ bôi hết lên rồi, lại tô bạch lân lên. Mặc dù cuối mùa thu này trời có hơi lạnh lẽo, nhưng nhiệt độ cơ thể của ngươi sẽ không quá thấp, chỉ cần hơi nóng lên một chút, bạch lân kia sẽ lập tức bốc cháy, lửa ăn vào dầu hỏa trên làn da ngươi, đến lúc đó, ngươi liền thành phượng hoàng dục hỏa, niết bàn trọng sinh!"


Mồ hôi lạnh trên trán nàng ta theo từng câu của Tống Dật mà nhỏ rào rào xuống, cặp mắt câu hồn nhiếp phách kia, giờ đã trở nên vặn vẹo.


"Ngươi...ngươi dám! Ngươi đây là vận dụng tư hình! Giết người là phạm pháp! Ngươi ta bất quá đều là thứ dân, ngươi cho rằng ngươi thoát được sao?"


"Không, ngươi sai rồi! Ta lại không giết người, ta bất quá là giúp Tư Lệ Đài tra tấn bức cung thôi. Ngươi nếu thành thật khai ra âm mưu của các ngươi, đương nhiên không cần chịu nỗi khổ da thịt này, nếu không......" Tống Dật nhìn thoáng qua tiểu Đào Đào, híp mắt cười, "...ta nghĩ người của Tư Lệ Đài chắc là rất vui lòng dùng thử phương pháp hỏi cung mới này một lần."


Trên mặt Thanh Nữ đã hoàn toàn không còn huyết sắc, nàng ta biết, Tống Dật không phải nói giỡn, mà những người của Tư Lệ Đài thật sự dung túng nàng làm như vậy.


Nhưng nàng ta càng rõ ràng, nếu nói ra, tất nhiên là chết, nếu không nói, nói không chừng còn có chút hy vọng. Nàng ta nhìn ra bên ngoài, người kia có thể xuất hiện hay không? Hiện tại, chỉ có nàng ta mới có thể cứu mình.


"Ừm, rất tốt, xem ra ngươi đây là ôm quyết tâm chịu chết. Vậy thì kiên nhẫn một chút, bất quá là lửa đốt mà thôi, đau một chút là xong, chưa chắc sẽ thật sự đem ngươi hóa thành tro tàn."


Dứt lời, Tống Dật rất không khách khí mà cầm lấy bàn chải bắt đầu chà dầu hỏa lên người Thanh Nữ, từ trên trán, từng chút một, cả ngọn tóc cũng bôi đến đặc biệt cẩn thận.


Vừa chà vừa cường điệu nói: "Chà cho đều đều một chút, đến lúc đó bốc lửa lên mới đẹp được, ngươi nói có phải hay không?"


Thanh Nữ cắn chặt môi, thân thể run như cầy sấy.


"Nàng sẽ không thật sự thiêu chết Thanh Nữ đi?" Trên một ban công cách đó không xa, Triệu Trọng Dương nhìn đến nỗi tiểu tâm can có chút nhảy nhót, Tôn Triều Hồng ngồi trên cửa sổ, thưởng thức hành động kỳ ba của tên biến thái kia. Vì cái gì mà cả chuyện huyết tinh khủng bố như giết người nàng cũng có thể làm đến độ phong nhã như vậy? Ngươi nhìn cái bàn chải chỏ kia mà xem, phảng phất như đang tô vẽ một bức tranh tuyệt đẹp, Tôn Triều Hồng tin tưởng mỗi cái lỗ chân long của Thanh Nữ đều bị nàng kia tinh tế chu đáo mà chiếu cố hết, mặc dù là đã cách một lớp quần áo.


Đằng sau bọn họ, Lưu Dục đang đánh cờ với Triệu Thành.


Bắt đầu từ hôm Thôi Chân chết bất đắc kỳ tử, Kinh Triệu Doãn cùng Tư Lệ Đài liền liên thủ tìm kiếm tung tích của hắc y nữ tử, nhưng một chút tin tức cũng không có. Điều này có thể chứng tỏ một vấn đề khác, nàng kia biết thay đổi ngoại hình, ẩn vào giữa mấy chục vạn dân của Thái Khang Thành, chẳng khác nào biển rộng tìm kim, căn bản không có dấu vết để tìm.


"Ngươi cảm thấy chiêu này của Tống Dật hữu dụng không?"


"Nàng ta nhất định sẽ đến."


Lưu Dục kiên định bất di mà thả một quân cờ xuống. Triệu Thành nhìn hắn, nói đến khẳng định như vậy, chẳng lẽ hắn biết nàng kia? Hay là, đúng như lời Lư Quân Mạch, Hắc Vô Thường kia chính là Dự Vương phi?


Triệu Thành có một chút kích động, Dự Vương phi, đó chính là Dự Vương phi a!


Ném quân cờ đi, Triệu Thành đứng dậy, nghiêm trang nói: "Chúng ta hay là tra thử xem có người dịch dung tiến vào, cướp Thanh Nữ đi hay không."


Bên kia, Tống Dật bôi giọt dầu hỏa cuối cùng lên ngón tay Thanh Nữ. Thanh Nữ nắm chặt tay, quần áo đơn bạc ướt át, cũng không biết là dầu hỏa chưa khô hay là mồ hôi lạnh của nàng ta, cả người nàng ta đều sắp hư thoát, toàn bộ phản kháng đều căn cứ vào bản năng, được một chút lý trí còn sót lại chống chọi.


Tống Dật vứt bình đi, rất hứng thú mà nhìn nàng ta, "Bây giờ mở miệng còn kịp. Ta từ trước đến nay nhân từ, tuyệt đối sẽ không làm mỹ nhân vô tội như ngươi bị hại."


Liễu Nhi mà nàng biết chưa bao giờ là cái xương cứng, sở dĩ không khai ra, chỉ có thể nói rõ kẻ làm chủ sau lưng nàng ta có thủ đoạn còn đáng sợ hơn. Mặc dù có Tư Lệ Đài, nàng ta cũng không tin mình có thể được bảo vệ.


Tống Dật cảm thấy, bản thân biểu hiện chắc là còn chưa đủ. Vì thế nàng gọi người lấy tới một vại dầu hỏa, đồng thời còn có một con gà, hơn nữa còn là gà sống.


Tống Dật nhìn nhìn con gà màu trắng nhỏ giống như ý thức được nguy hiểm mà hấp hối giãy giụa, lại nhìn thoáng qua Tiết Đào, nói: "Ta không sát sinh."


Tiết Đào dứt khoát tiếp nhận gà và dầu hỏa, dựa theo bộ dạng Tống Dật vừa rồi, đem dầu hỏa từng chút từng chút mà bôi đều lên mình con gà, chờ dầu hỏa bôi tốt lên mình gà, lại bôi lên bạch lân, rồi thuận tay ném nó vào một cái lồng sắt chừng ba thước vuông, nhìn con gà kia không ngừng giãy giụa, đang giãy giụa, đột nhiên bốc cháy, vì thế nó giãy giụa càng kịch liệt, thế lửa càng lớn, tiếng kêu thảm thiết chói tai cùng với mùi lông chim bị đốt trụi ập vào mặt, làm người không rét mà run.


Thanh Nữ sợ tới mức suýt nữa ngất xỉu, môi cắn ra máu, chảy từ trong mặt nạ ra, Tống Dật săn sóc mà lau đi cho nàng ta. Bưng lên vại dầu hỏa còn dư lại kia, chuẩn bị bôi tiếp cho Thanh Nữ.


"Ngươi...ngươi không phải đã bôi qua một lần rồi sao?"


"Một lần không đủ, nếu chỉ đem ngươi đốt thành Vô Thường cô nương kia, chẳng phải là sống không bằng chết? Muốn thiêu vẫn là thiêu đến sạch sẽ một chút mới được, cả ngũ tạng lục phủ đều hóa thành than cốc thì chết cũng thống khoái một chút."


Đúng lúc này, mạch máu của con gà đang giãy giụa kia bể ra, máu tươi phun ra, nó sụp ngã xuống đất, tiếng kêu thảm thiết rốt cuộc ngưng hẳn, nhưng vẫn run rẩy không tiếng động trong ngọn lửa phừng phừng lại càng làm người sởn tóc gáy. Mùi thịt gà bay ra, nhưng chỉ làm người cảm thấy ghê tởm.


Thanh Nữ trừng mắt, tay bị trói chặt bấu mạnh vào cọc gỗ, móng tay chảy máu cũng không phát hiện.


"Người mà, cuối cùng cũng chết, là chết sạch sẽ xinh đẹp mới tốt, hay là chết thống khổ bất kham xấu xí ghê tởm mới tốt, kỳ thật là có thể lựa chọn. Ngươi là người thông minh, nên biết chọn như thế nào."


Tống Dật vẫn cười tủm tỉm mà nhìn nàng ta, vẫn ôn hòa như vậy, nhưng Thanh Nữ lại như thấy được ác ma trong địa ngục, phòng tuyến tâm lý xây thật cao trước đó lập tức bị đánh tan, trong mắt nàng ta lộ ra màu tro tàn.


Người đã quen thẩm vấn người khác cũng nhìn ra được, Thanh Nữ sắp nhả ra. Lại ngay vào lúc này, Vô Thường Nữ tới, đạp một trận gió, từ trên trời giáng xuống, giống như ma nữ phi thiên đột nhiên giáng trần, mang đến hàn ý lạnh lẽo.


Mọi người trong lúc nhất thời thế nhưng lại không có phản ứng, Tống Dật nhìn nhìn trời, lại nhìn nhìn trên người nàng ta, cao như vậy, chắc là có dây treo, nhưng nàng lại không phát hiện được.


Thấy nàng ta, thần kinh căng chặt của Thanh Nữ rốt cuộc đứt, nước mắt ào ạt chảy ra. Triệu Trọng Dương, Tôn Triều Hồng cơ hồ đồng thời nhảy xuống khỏi ban công, đồ lệ đông đảo trong hoa viên đều xúm lại đây, ngăn chặn toàn bộ đường lui của Vô Thường Nữ.


Nón sa đen phất phơ, không ai thấy được biểu tình lúc này của nàng ta.


"Các ngươi chắc sẽ không cho rằng ta là hung thủ giết người kia đi? Vì bức ta xuất hiện, còn dùng ý đồ lạm sát kẻ vô tội, việc này tựa hồ có tổn hại đến danh dự của Tư Lệ Đài và Kinh Triệu Doãn."


Thanh âm lạo xạo giống như gió cát mài qua màng nhĩ, xao xát đến thần kinh đau.


Lưu Dục cùng Triệu Thành đi vào vòng vây, Lưu Dục không chút khách khí mà dùng kiếm hất nón sa của nàng ta ra, dưới nón sa là một cái mặt nạ màu đen, tuy mặt nạ che lại mặt, nhưng mà, phần cổ lại lộ ra, da thịt nơi đó rõ ràng là đã từng bị lửa nóng đốt phỏng, phảng phất như chứng tỏ làn da toàn thân nàng ta cũng sẽ rất kinh khủng.


Dự Vương phi dùng lửa tự thiêu, đây không phải thật sự là nàng đi? Triệu Thành không nỡ nhìn thẳng, dứt khoát nhìn Lưu Dục, so sánh ra, giờ phút này khuôn mặt tuấn tú của Lưu Dục thuận mắt chưa từng thấy.


Nếu chính chủ cũng đã lên sân khấu, Tống Dật thối lui ra ngoài, nhàn nhã mà uống trà, Lưu Dục đại khái cũng rất muốn thấy cả người đi? Dù gì cũng đã từng cùng sinh cùng tử mấy năm, tình nghĩa này, Vương Tĩnh Xu nhu nhược luôn được người bảo hộ bên trong tường đồng vách sắt kia sao có thể so.


Hiển nhiên Tôn Triều Hồng cũng bị kích thích luôn rồi, đến đòi một ly trà an ủi, nhỏ giọng hỏi: "Nàng ta có phải là Dự Vương phi trong truyền thuyết hay không?"


Dự Vương phi sao? Ha hả......


"Ngươi tin nàng ta là thì nàng ta là, ngươi không tin, thì nàng ta liền không phải."


"Có ý tứ gì?"


Tống Dật không đáp, Tôn Triều Hồng đành phải bắt chước Triệu Thành nhìn thẳng Lưu Dục.


Giờ phút này biểu tình của Lưu Dục làm cho bọn họ nhìn không ra một chút gợi ý tình tiết câu chuyện nào, chỉ nghe hắn nói: "Ngươi nói ngươi không phải hung thủ, vậy vì sao ngươi biết người khác sẽ chết, còn là chết bằng kiểu gì."


Hắc y nữ tử không kiêu ngạo không siểm nịnh, thong thả ung dung thi lễ, "Ta chỉ là biết xem bói, có thể biết trước chuyện tai họa."


Xem bói?


"Hắc Vô Thường này, có chút ý tứ." Tống Dật đang uống trà đột nhiên cười nói. Tôn Triều Hồng nhìn kiểu gì cũng nhìn không ra rốt cuộc là có ý tứ chỗ nào. Ai đi tin mấy thứ quỷ quỷ thần thần đó?


Hiển nhiên Lưu Dục cùng Triệu Thành cũng tuyệt đối không tin.


"Dự Vương điện hạ nếu không tin, có thể bắt ta lại, rồi nhìn xem, người bị tiên đoán tử vong kia có thể thoát được khỏi kiếp nạn lần này hay không!"


Lời này nói ra làm mọi người tinh thần chấn động, Lưu Dục liếc mắt nhìn Triệu Thành một cái, Triệu Thành rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào Vô Thường Nữ, "Nói như vậy, cô nương nguyện ý báo ra người sắp bị hại kia là ai sao?"


Việc này lại quá ngoài ý muốn. Dựa theo kinh nghiệm phá án trước đây, đại bút tích như vậy tuyệt đối không có khả năng dễ dàng trá ra, nhưng vị này thoạt nhìn lại quá mức phối hợp.


"Nếu ta nói ra, có phải liền có thể rửa sạch hiềm nghi về ta hay không?"


"Cái đó thì còn xem người chúng ta bắt được có phải đồng lõa của ngươi hay không."


"Đây là trời phạt, đương nhiên sẽ không có đồng lõa gì. Tường Hòa phường thành Bắc, Tần phủ, các ngươi còn hai canh giờ."


Thấy Lưu Dục sắp mang đám người Triệu Trọng Dương đi, Tống Dật cũng thu thập một chút, chuẩn bị đi theo sau. Bên kia Thanh Nữ hốt hoảng, "Ta...ta làm sao bây giờ?" Trên người nàng ta đều là dầu hỏa, dù cho không bôi bạch lân, rủi tên hỗn đản nào đó không cẩn thận quăng đến cái mồi lửa, cũng có thể làm nàng ta táng thân trong biển lửa.


Tống Dật quay đầu, tầm mắt đảo qua Vô Thường Nữ, mặt nạ che kín cả khuôn mặt nàng ta, cả đôi mắt cũng tối om, thật sự nhìn không ra cảm xúc gì, vì thế nàng lại nhìn Thanh Nữ, nói: "Đó là mật ong, rất dễ chịu."


Thanh Nữ ngốc, vội vã phản bác: "Ngươi đừng chơi ta, mật ong ta chẳng lẽ không ngửi được?"


Tống Dật trợn trắng mắt, ghét nhất người nào không tin nàng, "Ngươi nếm thử thì chẳng phải sẽ biết sao? Ta chỉ là bỏ thêm vài thứ vào mật ong. Bằng không, mật ong sền sệt như vậy làm sao có thể làm ướt quần áo ngươi, làm dễ chịu da thịt ngươi!" Còn bày ra biểu tình ta-là-vì-tốt-cho-ngươi-mà-ngươi-không-cảm-kích.


Các đồ lệ ghé mắt, bọn họ đã thật sự cho rằng đó là dầu hỏa. Hoá ra trước đó làm đến kinh tâm động phách như vậy, chỉ để hù dọa người mà thôi?!


Lại nhìn Vô Thường Nữ đến phút cuối mới chạy tới, giờ này còn đi nốc ly trà lạnh an ủi, hiển nhiên cũng bị Tống Dật dọa sợ không nhẹ.


Tống Dật vỗ mông chạy lấy người, Tôn Triều Hồng chen tới, hỏi nàng, "Ngươi cứ như vậy mà tin là Hắc Vô Thường sẽ bị ngươi trá cho lòi ra? Lỡ nàng ta nhìn ra thủ pháp của ngươi, chẳng phải là thất bại trong gang tấc sao?"


"Nàng ta nhìn ra hay không nhìn ra không quan trọng, chỉ cần có thể hù được Thanh Nữ là được. Nàng ta tuyệt đối sẽ không dung túng để Thanh Nữ tiết lộ cơ mật." Còn về tánh mạng của Thanh Nữ, trời biết nàng có để ý hay không. Loại nữ nhân máu lạnh này, sợ là cái gì cũng có thể dứt bỏ được.


Tôn Triều Hồng thẳng cho đến giờ phút này mới hiểu được ý tứ chân chính của lần bố cục này. Triệu Thành nghe được cuộc trò chuyện đằng sau, cũng rốt cuộc minh bạch vì sao Lưu Dục lại chắc chắn Vô Thường nữ sẽ xuất hiện như thế.


Hắn nhìn kỹ mặt Lưu Dục, hỏi: "Hắc Vô Thường kia rốt cuộc có phải Dự Vương phi hay không?"


Lưu Dục sửng sốt, "Nàng ta sao có thể xứng?" Ngữ khí hơi có chút khinh thường.


Triệu Thành cảm thấy mình đại khái là lại suy nghĩ nhiều rồi.


Tường Hòa phường ở thành Bắc, nhà họ Tần chỉ có ba hộ, mà người đạt đến mức vị cực nhân thần trong Họa Bổn lại chỉ có một vị, Tần Thương. Vị này chính là cái toàn diện mãng phu, chữ to không biết mấy chữ, lúc khai quốc có công theo vua, được phá cách đề bạt thành Uy Vũ tướng quân, tòng tam phẩm, coi như là quan to phất lên nhanh.


Nhưng hai hộ khác cũng có chức quan, Lưu Dục không dám bất cẩn, phân công nhân thủ, từng người lẻn vào, âm thầm quan sát, có ý đồ đem cái gọi là đồng lõa kia một lưới bắt hết.


Lưu Dục mới vừa phòng qua tường viện, vừa quay đầu lại, khuôn mặt nhỏ của Tống Dật liền đụng vào ngực hắn. Hắn chợt có cảm giác chỗ nàng đụng phải có chút tê dại.


Trên đầu tường, Tôn Triều Hồng vừa đem Tống Dật ném qua, lại quay đầu lại đi xách cổ Triệu Thành. Lưu Dục cũng không biết là nổi lên tâm tư gì, túm Tống Dật một cái rồi ẩn nấp, làm cho hai người kia khi mò mẫm lại đây, đã không thấy ai.


Tần Thương không ở trong phòng ngủ, quan sát khắp nơi, mới phát hiện hắn giờ phút này đang ngủ trưa ở chỗ của một thị thiếp.


Thê tử của Tần Thương là hắn cưới trước khi phất lên, dân đen tầm thường, không có tư sắc, cũng không có tài văn thải gì đáng khen, sau khi Tần Thương công thành danh toại, liền lục tục nạp tám phòng tiểu thiếp. Việc này cực kỳ hiếm thấy trong đám thế gia đại tộc thích chú ý phong bình.


Tần gia vốn cũng không phải là quý tộc nhà cao cửa rộng ngàn năm truyền thừa gì, chuẩn xác mà nói, Tần Thương là một tên trọc phú, không có học thức tu dưỡng gì, nhưng là một nam nhân rất có dã tâm, vừa đắc chí, có được quyền thế liền ngồi hưởng mỹ nhân. Đáng tiếc con người hắn cực độ phóng túng, lại yêu thích thuật luyện đan tu hành thải âm bổ dương, tám phòng thị thiếp, không thể hiểu được cứ bệnh bệnh chết chết, nữ tử đàng hoàng làm gì mà nguyện ý chui vào cái ổ hổ lang này, hiện giờ tiểu thiếp duy nhất này nghe nói là một nhạc cơ trong Cổ Nguyệt phường, cũng không biết nàng ta có thủ đoạn gì, thế nhưng chịu đựng được thói cường thủ hào đoạt của Tần Thương, đến giờ vô bệnh vô tai.


Tống Dật ở ngoài cửa sổ nhìn trộm một lúc lâu, Tần Thương quả nhiên là đang ngủ, vị mỹ thiếp kia ở một bên nâng tay ngọc thêm hương, hết thảy cũng không có chỗ nào cổ quái.


Đồ