Mỹ Nhân Phu Quân

Chương 121: Mỗi người đều có tâm bao che khuyết điểm




Kinh thành – Hoàng cung – Ngự thư phòng

Câu cửa miệng “Gần vua như gần cọp” nói rất đúng, giờ phút này thống lĩnh ngự lâm quân Thôi Lợi đang quỳ trên nền sàn của Ngự thư phòng, hắn là người thiết diện vô tư, khuôn mặt lúc nào cũng kính cẩn nghiêm túc lúc này lại tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy tràn khắp người.

Việc lần này hắn dĩ nhiên đã cố gắng hết sức, cũng không nghĩ đến đối phương lại biến hóa thần kỳ như vậy làm cho tất cả tâm huyết của hắn đều như nước chảy, hắn luôn luôn trì quân nghiêm cẩn, tận tâm thủ vệ Hoàng cung làm tròn trách nhiệm, mãn nguyện đắc ý, nhưng mà hàng năm đều thúc thủ vô sách trước những người giang hồ do tiểu vương gia Long Diệc Hân phái tới – hoàn toàn bó tay, không có biện pháp.

Hắn không có dự đoán được người nào đó xem ra quan minh lỗi lạc lại hành động tiểu nhân!

Nhưng mà hiện tại nói gì đi nữa thì cũng đã muộn rồi.

Chỉ cần người kia tiến vào Hoàng cung thì chính là do hắn thất trách, hắn nhớ rõ lời Hoàng thượng nói với hắn trước ngày sinh nhật của Hoàng hậu.

Lần này, hắn sợ khó bảo toàn được cái đầu của mình.

Mạng của hắn vốn chính là của Hoàng thượng, cho nên bây giờ Hoàng thượng có lấy đầu hắn thì hắn cũng không có một câu oán hận nào, chén cơm hắn là do Hoàng thượng ban cho, quân bảo thần chết thần không thể không chết.

“Thôi Lợi, ngươi đã biết tội chưa?”

Kiền Hoàng tràn ngập uy nghi, ngạo nghễ nhìn thần tử quỳ trước mặt, trong lòng tràn ngập ngũ vị tạp trần, Long Diệc Hân mặc dù làm cho hắn mất hết mặt mũi, không còn sót lại chút gì nhưng hắn thừa nhận thủ hạ của Long Diệc Hân toàn là những nhân tài, nếu hắn có thể sử dụng thì chắc chắn Đại Kiền sẽ thêm vững chắc, chỉ tiếc là những người đó đều giống tính tình của Long Diệc Hân, phải thu phục… nhưng nói thì luôn dễ hơn làm!!!

Thôi Lợi không phải không tốt, chỉ là dũng mãnh có thừa nhưng cơ trí không đủ, nhưng không thể không phủ nhận, Thôi Lợi quả thật cũng là một nhân tài, nếu chỉ vì việc hắn để lọt người của Long Diệc Hân vào Hoàng cung mà xử tội chết thì thật là đáng tiếc a. Kinh thành hoàng cung hiện nay rất yên ổn, nếu đem thống lĩnh ngự lâm quân chém sẽ khiến lòng người náo loạn, hắn cũng sẽ mất đi một viên đại tướng giỏi.

Nhưng mà, như trước đây hắn đã nói, cho nên hắn không thể không xử phạt Thôi Lợi.

“Thần, biết tội.”

Thôi Lợi dập đầu thật mạnh trên mặt đất, trong ngự thư phòng tràn ngập khí chất thấy chết không sờn.

Khóe môi Kiền hoàng hơi hơi cong lên, tâm tình trở nên tốt hơn rất nhiều.

“Tốt lắm, mặc dù lần này là lỗi của ngươi, nhưng trẫm niệm tình công lao ngươi thường ngày thủ vệ Hoàng cung rất tốt, nên miễn tử tội, nhưng không thể nào không phạt ngươi, nên hạ chức ngươi xuống làm phó thống lĩnh ngự lâm quân”

Thôi Lợi vừa nghe thánh ngôn phán quyết như thế, trong nháy mắt thì giật mình rồi mừng rỡ dập đầu tạ ơn, hô to vạn tuế.

Sai lầm lớn như vậy mà chỉ bị hạ một bậc, như thế đủ thấy Hoàng thượng đối với hắn rất coi trọng.

“Dạ”

Kiền hoàng than nhẹ một tiếng, trầm tư một lát, nhìn Thôi Lợi nói “trước tiên ngươi bắt tay xử lý chuyện tình một chút, qua vài ngày sau theo ta rời cung một chuyến”

Bây giờ đã qua sinh nhật Hoàng hậu, hắn cũng có thể đi tìm tên Long Diệc Hân kia để tâm sự!

Thôi Lợi ngẩn người, ra cung?

“Hoàng thượng, ngoài cung nguy hiểm, rất nguy hiểm —-“

Kiền Hoàng vừa nghe, ánh mắt rồng trừng lên, hiện ra uy nghi tột cùng.

“Chẳng lẽ Thôi ái khanh không bảo vệ được an toàn của trẫm?”

Vừa thấy mặt rồng tức giận, Thôi Lợi vội vàng đồng ý.

“Thần tuân chỉ”

Kiền hoàng khẽ gật đầu, hắn ta phải bắt buộc vâng theo mà thôi.

Đang muốn bảo hắn ta lui ra, tự mình suy nghĩ một kế hoạch đến Lạc Dương hoàn hảo thì thái giám bên ngoài ngự thư phòng hô to:

“Thành quận Vương gia, Khúc hàn lâm yết kiến ——”

Đôi mày rậm khẽ nhếch lên, trong mắt hắn hiện ra một tia khó hiểu rồi nhanh chóng biến hóa kỳ lạ.

Bọn họ đến đây?!

Thật đúng lúc!

Hắn còn đang ngại lần này chỉ có hắn và Thôi Lợi đến Lạc Dương sẽ buồn tẻ, nếu có hai người này đi cùng có lẽ sẽ sôi động hơn, thật ngoài kết quả mong muốn.

“Ngô hoàng vạn tuế!”

Thành quận vương gia tuy đầu đã đầy tóc bạc nhưng vẫn phong độ như đang ở tuổi trung niên cùng Khúc hàn lâm quỳ gối song song trên đất.

“Long ái khanh, Khúc ái khanh mau mau đứng lên.”

Kiền Hoàng bày tỏ thái độ hồ hởi, nhiệt tình chào đón,

“Tạ ơn vạn tuế!”

Hai miệng một lời, sau đó đều tự động đứng dậy tách ra hai bên.

“Hai vị ái khanh cùng nhau đến đây, ắt hẳn là có việc gì sao?”

Kiền hoàng vừa mĩm cười tủm tỉm vừa hỏi, kỳ thật bọn họ không cần nói thì hắn cũng biết, hai người này chắc hẳn là vì chuyện Long Diệc Hân dâng hạ lễ trong buổi sinh nhật Hoàng hậu mà đến đây, hàng năm vào lúc này bọn họ đều tranh cãi với nhau một trận.

“Thần khởi bẩm vạn tuế, nghiệt tử của Long lão nhân cư công nhiên đại náo vào ngày sinh nhật của Hoàng hậu, coi rẻ thánh nhan, thỉnh Ngô hoàng bắt giữ, lấy quốc pháp xử trí”

Khúc Hàn Lâm lời lẽ tràn đầy chính nghĩa bẩm tấu.

Hừ! Dám hưu nữ nhi bảo bối của ông, xem ông làm thế nào chỉnh xú tiểu tử Long Diệc Hân kia.

Quốc pháp xử trí?

Sắc mặt Kiền hoàng có chút cổ quái, hắn nhìn biểu hiện của Khúc hàn lâm, nếu lão biết con gái mình hiện tại đang ở cùng nghiệt tử của Long lão nhân không biết sẽ như thế nào đây nha, hắn vô cùng muốn biết!

“Tiểu bạch kiểm, ngươi cần phải hiểu rõ, người đại náo trong buổi thọ yến không phải là con ta”

Thành quận vương gia tỏ vẻ hèn mọn, phải cáo trạng trước, không có bằng chứng để chứng minh Diệc Hân có ở hiện trường, lão già kia nói con trai lão như thế chính là vu cáo nha.

“Nhưng mọi người đều biết rõ ràng, người đó là người do Long Diệc Hân phái tới”

Từ Hoàng thượng trên cao cho đến thần dân phía dưới, ai không biết người đại náo buổi thọ yến chính là người do xú tiểu tử Long Diệc Hân kia phái tới, Long lão nhân nghĩ muốn thoát tội sao, không có khả năng đó đâu!

Thành lão quận vương nghe nói vậy, thì lầm bầm trong miệng, cười lạnh.

Còn không phải vì Long gia ông hưu nữ nhi của lão già này sao, bây giờ định nhằm vào con trai yêu dấu của ông sao, ông sao có thể để cho lão tiểu bạch kiểm này bôi đen con trai yêu dấu của ông được.

“Ngươi có chứng cớ chứng minh người đó là do Diệc Hân ta phái tới không?”

Cho dù thiên hạ đều biết thì như thế nào, lấy chứng cớ ra mới nói chuyện thuyết phục được!

“Ngươi?”

Phong độ của Khúc hàn lâm bị Thành quận vương gia đè bẹp, ngẫm cũng thiệt là lạ, tuy rằng người trong thiên hạ đều biết người đại náo buổi thọ yến là do Long Diệc Hân phái tới, nhưng không có ai có chứng cớ để chứng minh được điều này, chỉ cần điểm ấy thì ông cũng không khỏi không bội phục xú tiểu tử kia, nếu không phải là chính hắn đã hưu con gái bảo bối của ông, có lẽ ông sẽ yêu thích hắn. Nhưng mà, mọi chuyện đều là nếu, trên thực tế xú tiểu tử kia đã hưu con gái yêu của ông, cho nên, dù hắn có lợi hại đến cỡ nào thì cũng là kẻ địch của Khúc Minh Thành ông.

“Quỷ kế đa đoan, âm hiểm giả dối, trong mắt không có trưởng bối, coi rẻ Hoàng quyền, không hổ là con trai do Long lão nhân dạy dỗ!”

“Ngươi cho là con gái của ngươi tốt lắm sao? Quỷ kế đa đoan, hành vi tùy hứng, đó mới là trong mắt không có trưởng bối”

Thành quận vương gia thấy Khúc lão chửi bới con trai yêu dấu mình thì cơn tức cũng trào dậy nên cũng lên tiếng chửi lại, tuy rằng ông thực lòng thích tiểu nha đầu hoạt bát Khúc Lưu Vân kia, cũng tuy rằng trước đây ông từng hoài nghi không biết đứa con gái của Khúc lão có tính toán chi li, không phân biệt được tốt xấu như lão già đó không.

“Nữ nhi của ta là người ôn nhu thục nữ, người gặp người thích”

Khụ!

Nói đến ôn nhu thục nữ thì ngay cả Khúc hàn lâm còn cảm thấy có chút xấu hổ, chứ đừng nói đến người hiểu biết rõ ràng con gái ông, ông không gần đứa con gái này từ nhỏ, đến khi gặp lại thì mới phát hiện tiểu nha đầu này đã bị nhạc phụ đại nhân của ông giáo dưỡng thành một người hoàn toàn theo ý của nhạc phụ ông, làm cho ông hối hận việc năm đó đã đồng ý để cho nhạc phụ ông mang nha đầu ấy đi, dạy dỗ trở thành một quái thai, nhưng mà quái thai thì mặc quái thai, mặc kệ như thế nào thì không ai có thể đụng đến con gái yêu của ông.

Kiền hoàng mắc nghẹn một thời gian thật dài, giờ nhịn không được phá lên cười.

Nghĩ đến nữ thần y tiêu sái, Khúc đại tiểu thư, nghĩa muội Tiêu Dao công chúa của hắn thật sự là không có biện pháp nào, không thể nào, không cách nào có thể đem bốn chữ ôn nhu thục nữ diễn tả nàng được, Khúc hàn lâm thiệt có óc khôi hài trời ban, thật sự làm cho hắn mở rộng tầm mắt!

Thành quận vương gia thì càng nghĩ càng không rõ nữ tử tiêu sái sinh động kia có nữa điểm nào là ôn nhu thục nữ đâu, suy nghĩ này không phải là ảo tưởng sao, tính tình của nha đầu ấy còn kém ôn nhu thục nữ cả vạn dặm đó nha!

Càng ngày ông càng hoài nghi lão tiểu bạch kiểm kia có suy nghĩ thật không bình thường, sao ông không biết con gái Khúc lão là nữ tử ôn nhu hiền thục???

Thôi Lợi đứng ở một bên khuôn mặt vặn vẹo thật khó coi, Tiêu Dao công chúa là người ôn nhu hiền thục sao hắn không biết gì hết!

Khúc hàn lâm nhìn thấy phản ứng của bọn họ thì khuôn mặt già nua bỗng nhiên đỏ bừng, con gái ông kém như vậy sao???

Tuy rằng con gái ông không giống như các tiểu thư khuê phòng bình thường nhưng mà cũng có những điểm đáng yêu vô cùng!!!

“Khụ khụ, tuy rằng Vân nhi nhà ta có chút hoạt bát nhưng vẫn có thể xem là một thục nữ”

Tiếp theo, ông lại nói:

“Xú tiểu tử Long Diệc Hân không biết thưởng thức, vi phạm thánh ý hưu con gái của ta, thật không thể nào tha thứ!”

Thành quận vương gia nghe xong cũng không hiểu, không phải con gái lão bắt ông viết hưu thư mình sao, không chút dính dáng đến Long gia nhà ông, đang muốn phản bác vài câu thì lúc này Hoàng đế mở miệng.

“Hai vị ái khanh đừng tức giận, có lẽ nên cùng trẫm đi ra ngoài dạo cơn tức kia sẽ hạ xuống không chừng”

“Hoàng Thượng?”

“Bệ hạ?”

Hai người họ vừa mới nghe được đề nghị của Hoàng đế bệ hạ thì lập tức phản ứng.

Kiền hoàng híp mắt lại, thản nhiên nói:

“Gần đây tâm tình của trẫm phiền muộn, cho nên muốn đi đến Lạc Dương một chút, không biết hai vị ái khanh có muốn cùng trẩm đi đến đấy một chuyến không?”

Hoàng thượng đã mở miệng, bọn họ là thần tử thì có đạo lý nào cho phép họ cự tuyệt đâu, tất nhiên phải đồng ý.

Hai người họ đều biết thánh ý thật khó phỏng đoán, chuyến đi đến Lạc Dương lần này cũng không phải đơn giản như lời Hoàng thượng nói.

Trong lòng Thành quận vương gia âm thầm suy đoán, Lạc Dương kia chính là địa bàn của Long Diệc Hân a.