Mỹ Nhân Và Mã Nô

Chương 9




Bùi Cương không có ký ức trước mười ba hay mười bốn tuổi, nói chính xác, hắn không biết mình bao nhiêu tuổi vào thời điểm đó. Hắn không biết cha và mẹ mình là ai, và thậm chí không biết mình là ai. Lúc có ký ức tới bây giờ hắn đã được gọi là 87.

Đó là số thứ tự trong khu săn bắn khi hắn được mua.

Lần đầu tiên hắn bị làm con mồi cũng là vào năm đó. Trải qua sự tuyệt vọng của vực thẳm không đáy, và thậm chí sau khi bước vào cửa môn quan nhiều lần, thì mong muốn được sống cũng là một điều xa xỉ.

Cuộc sống như thế kéo dài trong vòng mười năm, và trừ hắn ra có thể chịu đựng sự tra tấn bất tận trong mười năm. Những người còn lại hoặc bị giết trong cuộc săn bắn, hoặc bị mắc kẹt trong khu vực săn bắn giết hại lẫn nhau để mua vui cho các công tử, con nhà quyền quý.

Cũng có người đã phát điên hoặc tự vẫn trong tuyệt vọng. Nhưng Bùi Cương vẫn mạnh mẽ sống sót.

Có lẽ đó là vì hắn không có trí nhớ, nên hắn muốn biết mình thực sự là ai, và muốn đi ra khỏi bãi săn để tìm thân thế của mình. Chính vì hai ý tưởng này mà nó đã giúp hắn có thể sống sót trong mười năm địa ngục cũng là lý do để hắn thoát khỏi đây.

Hắn bị thương rất nhiều, và cũng bước một chân vào quỷ môn quan nên hắn đã tê liệt với "đau đớn", và ở nơi săn bắn này, hắn chưa bao giờ thư giãn ngay cả khi ngủ, hắn chưa bao giờ giao hảo với ai nói chi đến tin tưởng.

Sau đó, có cuộc tạo phản, tên hôn quân bị bắt, tân đế lên ngôi và cải cách lại chế độ tiền triều, và thậm chí ra lệnh đóng toàn bộ các bãi săn, thả những nô lệ bị bắt làm con mồi.

Vì vậy, Bùi Cương đã có thể thoát khỏi nơi hắn bị giam trong mười năm.

Bùi Cương không biết gì về thế giới bên ngoài khu săn bắn. Đó cũng là vì khi hắn được mua lần thứ hai, hắn đã nhìn thấy nữ tử đẹp nhất trong đời. Nàng mỉm cười, đôi mắt sáng rực rỡ, nàng nổi bật trong khu chợ đen như là ánh sáng trong đêm tối.

Nụ cười đó hoàn toàn khác với mười năm đen tối của hắn, một nụ cười không bị nhiễm hồng trần, không phiền não.

Trong nháy mắt, Bùi Cương đã sinh ra một khao khát rất mạnh mẽ để có được. (ở đây là tác giả ghi, nên mình cũng không biết có ý gì)

"Tiểu thư, người làm sao vậy?" Tang Tang chạy theo thở hổn hển hỏi chủ tử của mình.

Tang Tang cảm thấy rằng chủ tử của mình rất kỳ lạ kể từ khi Đạp Liệt và Trục Tuyết bị hạ độc. Đột nhiên lại quan tâm đến một hạ nhân, lại còn đặt tên cho hắn nữa!

Ngoài việc quan tâm đến mã nô, tiểu thư thường hay ngồi một mình ngẩn ngơ. Cũng không biết nghĩ đến cái gì, mà mặt cũng đỏ lên như thoa phấn hồng.

Thấy mình đã đi xa, Ngọc Kiều thở phào nhẹ nhõm, thả cước bộ đi chậm lại.

"Ta cảm thấy bên ngoài nắng quá, nên đi nhanh chút thôi." Ngay cả mặt nàng dày đi nữa cũng không thể nói những gì mà nàng mơ thấy.

Sau khi trở về phòng, Tang Tang đi theo phía sau, nhắc nhở: "Tiểu thư nhiều ngày qua đối với mã nô có có phải quá để ý không?"

Ngọc Kiều ngồi xuống. Vì nắng nóng mùa hè, nàng cầm chiếc quạt tròn bên cạnh và thở một hơi nhẹ, tâm tư cũng hơi đổi.

Nàng cũng cảm thấy rằng mình mấy ngày gần đây bị tên mã nô ảnh hưởng. Trong thâm tâm, nàng đang thầm khuyên mình phải vững vàng. Khi nàng nhìn thấy hắn, những hình ảnh mây mưa của nàng với hắn cứ như có đôi chân chạy vào tâm trí nàng.

Nàng là hoàng khuê đại nữ, những hình ảnh khó coi này cứ nằm trong tâm trí nàng. Quan trọng hơn, người đàn ông trong hình ảnh đó đứng trước mặt nàng. Hỏi thử làm sao nàng bình tĩnh được?

Rốt cuộc cũng vì nàng có da mặt mỏng, nhưng làm thế nào để có thể luyện da mặt dày lên được đây?

Sau khi suy nghĩ, nàng ảo não bỏ cuộc. Bởi vì đơn giản là không có cách nào để bình tĩnh trước tên mã nô đó.

Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy chán nản, cho nên cảm giác ngày càng nóng, tay cầm quạt bất giác nhanh lên.

Tang Tang nhìn vẻ mặt cau có và đau khổ của tiểu thư, nói: "Tiểu thư hay người đừng để tên mã nô làm hộ vệ đi."

Ngọc Kiều: "Ta đã quyết định thì sẽ không thay đổi, cũng không phải vì ta để ý hắn? Nhưng đó là vì hắn đã gián tiếp hại chết Trục Tuyết và Đạp Liệt, ta còn cảm thấy tức giận trong lòng. Để hắn bên cạnh ta để ta có thể quan sát và nhào nặn hắn."

Đây là một cái cớ tốt, nếu không phải từ miệng mình nói ra, có thể nàng cũng đã tin.

Tang Tang có chút không tin: "Hồi nãy ở ngoài sân tiểu thư không nói như vậy."

Nàng không nhớ rõ những gì mình vừa nói. Ngọc kiều lầm bầm: "Ta có nói cái gì sao? Ngay cả khi ta nói gì. Điều đó không đúng."

"Tiểu thư.. tiểu thư lúc ở ngoài sân nói với hắn là sẽ không truy cứu chuyện hạ độc nữa, chẳng lẽ tiểu thư định lật lọng?"

Ngọc Kiều nhún vai, nhấp môi cười. Nụ cười có chút mệt mỏi.

Nàng chắc chắn muốn bỏ qua hiềm khích và không truy cứu nhưng không phải là nàng đối với hắn mà phải hắn đối với nàng có chịu bỏ qua hay không.

Dường như nhớ ra điều gì đó, Ngọc kiều hơi nhíu mày hỏi Tang Tang: "Đợi đã, cái tên ta đặt cho hắn không dễ nghe hay sao?"

Tang Tang gật đầu và nói một cách thành thật: "Dễ nghe.".

Ngọc Kiều ngoắc tay kêu Tang Tang lại gần.

Tang Tang nghe lời cúi đầu xuống, nàng cầm quạt gõ lên đầu nha hoàn mình.

Đột nhiên bị gõ, Tang Tang "Tê" một tiếng, ôm đầu ủy khuất nói: "Tại sao tiểu thư lại đánh nô tỳ?"

"Ta đánh ngươi vì giúp ngươi có trí nhớ tốt, nếu tên dễ nghe tại sao còn gọi hắn là mã nô, sau này ngươi hãy gọi tên không thì gọi là Bùi hộ vệ. Dù gì hắn cũng là hộ vệ của ta, ngươi cứ một tiếng mã nô, hai tiếng mã nô nếu để người ta nghe thấy thì sẽ chê cười. Ngoài ra, ngươi đi nói với quản sự sau này thông báo với hạ nhân đều kêu hắn là Bùi hộ vệ, và hãy tăng tiền lương của hắn lên."

Những an bài này cũng coi như cho hắn một tình nghĩa đầu tiên.