Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 231: Chân Chó Đáng Sợ




Biện Trường Không lần đầu tiên cảm nhận được uy áp đáng sợ như vậy, hắn đã rất lâu không cảm nhận được, đó là một loại cảm xúc chôn dấu sâu trong đáy lòng hắn.

Con rối người máy trước mặt mặc dù không có chân khí mênh mông khiến cho hắn cảm thấy không thể chống đỡ, nhưng loại cảm giác kiên cố, không thể địch nổi cũng hết sức mãnh liệt. Con rối này không khiến cho hắn cảm thấy cảm giác chân khí nghiền áp, nhưng về mặt khí thế, hắn vẫn kém hơn cục sắt này một bậc.

Đại Khảm Đao đột nhiên cắt xuống, chân khí trên trường mâu phảng phất như băng thiên đại tuyết gặp phải hỏa diễm cực nóng, khiến băng tuyết tiêu tan, căn bản không mang lại kinh sợ cho cục sắt này.

Cả người Biện Trường Không cũng vô cùng lạnh lẽo, bị một đao kia hù dọa khiến cả người phảng phất như rơi vào hầm băng.

Chân khí trong cơ thể cũng có chút vận chuyển khó khăn, đây quả thực là chuyện không thể tin được, nhưng hắn là bát phẩm Chiến Thần, cho dù trong Man Hoàng Tam Thần Điện cũng là tồn tại đứng đầu, vậy mà hắn lại sợ hãi.

Trường mâu bị đánh bay, hổ khẩu của Biện Trường Không phát ra đau nhức, cả người hắn cũng ngây dại, cảm giác kình phong đáng sợ gào thét thổi qua.

Phụt!

Một tiếng đao phong cắm vào thịt, vô cùng thanh thúy, làm cho cả người bất giác nổi da gà, bao trùm toàn thân.

Con rối mắt tím trước mặt có tốc độ kinh hồn, như một trận gió, cầm Đại Khảm Đao gào thét lướt qua người hắn.

Sau đó một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên từ phía sau hắn truyền đến.

Biện Trường Không cảm thấy bộ ngực như bị đè áp, thân hình khẽ run lên, không nhịn được kịch liệt hô hấp.

Trong hẻm nhỏ, vào giờ khắc này đột nhiên trở nên hết sức yên tĩnh.

Một vật nặng giống như quả bóng rơi xuống đất, kêu “bịch” một cái... Tâm thần mọi người đều run lên, sau đó sắc mặt tràn đầy sợ hãi nhìn phía sau  Biện Trường không, thân thể run rẩy.

Tiếng kêu thảm thiết đến nhanh, đi cũng nhanh, phảng phất giống như cổ họng đột nhiên bị người ta túm được, bỗng nhiên im bặt.

Biện Trường Không chậm rãi quay đầu, đôi mắt co rụt, toàn thân rùng mình.

Tiểu Bạch vặn vẹo cái cổ, quang hoa màu tím lóe lên, lột xác biến thành màu đỏ, lành lạnh, phảng phất giống như sát ý muốn khóa chặt thiên địa xung quanh, cũng theo biến chuyển quang hoa trong mắt mà tiêu tán.

Áp lực trong lòng mọi người đột nhiên ít đi, rất nhiều người bắt đầu kịch liệt hô hấp.

Có một thân ảnh khổng lồ đang qùy trước người Tiểu Bạch, da thịt trên thân thể cao lớn như cầu long giăng đầy, nhưng cái đầu của thân thể này lại bị người ta trực tiếp chặt đứt.

Máu tươi còn đang phun ra, mùi máu tươi nồng nặc khuếch tán trong hẻm nhỏ.

Đại Khảm Đao trong tay Tiểu Bạch trực tiếp biến hóa, sau đó khôi phục thành bàn tay người máy giống như quạt hương bồ, nó quay đầu, quang mang hồng sắc khóa chặt Biện Trường Không lúc này đang khiếp sợ có chút ngây dại.

Bát... Bát phẩm Chiến Thần... bị chém đầu dễ dàng như vậy sao?

Ở một góc Thanh Phong Đế Đô, một bát phẩm Chiến Thần... vẫn dễ dàng bỏ mạng?!

Nét mặt già nua của Biện Trường Không chợt run rẩy, cái lưng gù càng thêm còng xuống

Bỗng nhiên, cả người hắn cũng run lên, ngẩng đầu, đưa mắt nhìn hồng mang trong mắt rô bốt người máy.

Không có sát ý khiến cho hắn hoảng sợ, nhưng... cũng khiến cho lòng hắn có một loại dự cảm xấu.

- Kẻ nháo sự... cởi quần áo để thị chúng.

Trong mắt Tiểu Bạch hồng mang lại lóe lên, quét mắt nhìn thân thể Biện Trường Không, sau đó dõng dạc nói.

...

- Bộ lão bản, tại hạ thật sự rất cần quả Ngũ Văn Ngộ Đạo này, không biết có thể cầu được không?

Ánh mắt Mục Linh Phong rạng rỡ nhìn Bộ Phương, khí thế trên người vào giờ khắc này lại nổi lên, uy áp tu vi thất phẩm Chiến Thánh từ từ tràn ngập, áp bách về phía Bộ Phương.

Ngũ phẩm Chiến Vương, ở trong mắt thất phẩm Chiến Thánh cũng không khác gì con kiến hôi, thất phẩm Chiến Thánh chỉ cần thả ra uy áp chân khí, ngũ phẩm Chiến Vương sẽ chỉ như chó chết quỳ trên mặt đất, đây chính là chênh lệch thực lực.

Mặc dù trong lòng Mục Linh Phong cho rằng làm như vậy rất không tốt, nhưng bỗng nhiên hắn rất muốn nhìn thấy hình ảnh Bộ lão bản kiêu ngạo giống như chó gục trên mặt đất.

Thử nghĩ đến hình ảnh đó đã cảm thấy rất thú vị,

Trong lòng rất kích động!

Giờ phút này lực lượng thủ hộ tiểu điếm đang ở bên ngoài bị bát phẩm Chiến Thần dây dưa, mặc dù không biết kết quả như thế nào, nhưng nếu bát phẩm Chiến Thần xuất thủ, không cần suy nghĩ cũng biết kết quả như thế nào, huống chi phía ngoài không chỉ có một bát phẩm Chiến Thần....

- Ngươi đang uy hiếp ta sao?

Tâm thần Bộ Phương thu hồi từ trong nhiệm vụ Hệ Thống, nhìn trên người Mục Linh Phong tràn ngập chân khí, từng bước nhích tới gần hắn.

Giờ phút này trên khuôn mặt nho nhã của Mục Linh Phong toát ra một loại không có hảo ý, ánh mắt... có chút cổ quái.

Gục xuống đi…chẳng lẽ uy áp của ta buông thả không đủ?

Mục Linh Phong bước ra một bước, ánh mắt nhìn Bộ Phương có chút nghi hoặc, nhất thời chấn động, trong lòng bất giác thầm nghĩ.

Hắn lại bước ra một bước, uy áp trên người Mục Linh Phong một lần nữa tăng thêm một phần, loại uy áp này cho dù là lục phẩm Chiến Hoàng cũng sẽ không chịu nổi, đừng nói chi là Chiến Vương.

Bộ Phương chớp mắt, nhìn Mục Linh Phong đang nghẹn đỏ mặt, chậm rãi nhích tới gần hắn, tròng mắt nhất thời trợn lên, tên này... có phải bị ngốc hay không?

Tại sao hắn không gục xuống? Tại sao dưới uy áp của ta hắn còn có thể trấn định như thế? Không thể nào!

Tròng mắt Mục Linh Phong co rụt, rốt cục xác định uy áp của mình căn bản không cách nào làm cho Bộ Phương khuất phục, trong con ngươi cũng toát ra một tia tàn nhẫn.

Nếu hắn đã lựa chọn xuất thủ với Bộ lão bản... Vậy thì không phải sợ gì nữa.

Ầm!

Mục Linh Phong không thi triển uy áp nữa, tay nhấc lên, chân khí cổ động, một tay chộp tới hướng Bộ Phương.

- Bộ lão bản, đắc tội rồi! Quả Ngũ Văn Ngộ Đạo chính là liên quan đến cơ duyên của tại hạ, tại hạ không thể buông tha!

Mục Linh Phong lạnh lùng nói.

Nơi xa Âu Dương Tiểu Nghệ đã sớm bị uy áp kinh khủng của Mục Linh Phong hù dọa lui về phía sau, nao núng ở góc tường có cây Ngộ Đạo, có cây Ngộ Đạo che chở, uy áp của Mục Linh Phong sẽ hạ ảnh hưởng tới nàng xuống mức nhỏ nhất.

Âu Dương Tiểu Nghệ lo lắng nhìn Bộ Phương, lão bản thối... có thể chết hay không?

Người trước mặt này... thoáng cái lại trở mặt như vậy, quả thực quá ghê tởm!

Bộ Phương căn bản không sợ hãi bất kỳ uy áp nào, cho nên hắn không bị uy áp của Mục Linh Phong ảnh hưởng.

Nhưng thấy Mục Linh Phong động thủ với hắn, chân mày hắn cũng nhíu lại.

Tu vi hiện tại của hắn mặc dù đã tăng lên không ít, nhưng muốn đối phó với thất phẩm Chiến Thánh... vẫn còn kém hơn rất nhiều.

Giờ phút này Tiểu Bạch đang bị quấn phía ngoài... Về phần con chó lười kia? A, chó lười!

Bộ Phương nhếch mắt, nhìn thấy một chú chó nện bước ưu nhã như mèo chậm rãi đi về phía hắn.

Trong con ngươi Mục Linh Phong tràn đầy khoái ý, chỉ cần bắt được Bộ lão bản, làm chủ cửa hàng, quả Ngũ Văn Ngộ Đạo đương nhiên sẽ thuộc về hắn, sau khi dùng quả Ngũ Văn Ngộ Đạo, hắn có thể bước vào cảnh giới bát phẩm Chiến Thần rồi!

Cảnh giới bát phẩm là một khoảng cách khổng lồ, là cảnh giới hắn nằm mơ cũng muốn đạt tới, chỉ cần trở thành bát phẩm Chiến Thần, vậy thì hắn cũng sẽ nổi danh trong số những người cạnh tranh của Man Hoang Tam Thần Điện, trở thành người thừa kế tương lai của thần điện!

Ha ha ha!

Những thứ này đều sắp sửa được thực hiện!

Giờ phút này Mục Linh Phong thật sự thống khoái muốn cười lớn.

Nhưng sau một khắc, trong tầm mắt của hắn, một con chó đen bước đi như mèo xông vào, chắn trước mặt hắn, con chó kia ngẩng đầu lên, khẽ nhếch miệng, ngáp một cái.

- Một con chó đi như mèo là tình huống này sao? Một con chó cũng muốn ngăn cản ta?

Mục Linh Phong chê cười.

Một móng vuốt mang theo ba động chân khí đáng sợ, muốn ngay lập tức xuyên thủng con chó.

Nhưng khi còn cách con chó kia mấy bước chân, miếng ngọc phù trên ngực hắn đột nhiên nóng lên, cảm giác như bị đốt cháy khiến cho hắn trong nháy mắt cảm nhận được một cổ nguy cơ mãnh liệt xuyên qua toàn thân.

Ngọc phù lóe lên hào quang, một đạo thân ảnh hỏa hồng sắc từ trong ngọc phù lao ra, xuất hiện trên bầu trời tiểu điếm.

Thân thể Hỏa Sư cao lớn trong nháy mắt chiếm cứ phần lớn không gian tiểu điếm, khiến cho tiểu điếm nhỏ hẹp trở nên có chút chật chội.

Tiểu Hắc nhìn Hỏa Sư xuất hiện trên đầu nó, miệng chó nhếch lên, khinh thường hừ nhẹ một tiếng, bàn chân chó giơ lên, đánh tới hướng Hỏa Sư dữ tợn, mang theo tâm tình bạo ngược.

Hỏa Sư là Linh Thú cấp bảy, vô cùng bạo ngược, lực chiến đấu hết sức cường hãn, đột nhiên xuất hiện như vậy, sau đó đập xuống, mang theo gió tanh đáng sợ, làm cho lòng người kinh hãi.

Cho dù là Bộ Phương trong lòng cũng kinh hãi, bị hù dọa hết hồn.

- Tiểu Hỏa?

Thân thể Mục Linh Phong lui về sau một bước, không biết tại sao Hỏa Sư trong Ngự Thú Phù lại đột nhiên xuất hiện.

Nhưng... sau một khắc, hắn một lần nữa ngây dại.

Một tiếng sư rống cuồng bạo vang dội, nhưng trong sư rống cũng mang theo hoảng sợ và rên rỉ vô hạn.

Ầm!

Một tiếng nổ vang, trong con mắt sợ hãi của Mục Linh Phong, con Hỏa Sư kia trực tiếp phát nổ, hóa thành thịt vụn đầy trời, bắn ra xung quanh.

Rầm rầm.

Huyết dịch nóng hổi đúc thành thân thể Mục Linh Phong, nhưng vào giờ khắc này trái tim của hắn bỗng chốc trở nên lạnh như băng.

Thịt vụn và máu rơi xung quanh tiểu điếm, chậm rãi hóa thành bụi bay, sau đó tiêu tán không thấy.

Một con Hỏa Sư cấp bảy lại thất bại hoàn toàn dưới móng vuốt của một con chó mực bước đi như mèo, vô cùng phong tao.

Tiểu điếm... vẫn còn một lá bài tẩy, thì ra tin đồn trong tiểu điếm tồn tại một linh thú Chí Tôn là sự thật!

Tiểu Hắc buông bàn chân chó, thản nhiên liếc nhìn Mục Linh Phong lúc này đã đứng không vững, trực tiếp ngã ngồi xuống đất, bị hù dọa đến cả người phát run, lỗ mũi khẽ nhăn lại.

Khóe miệng Bộ Phương nhếch lên, sờ sờ lên bộ lông mềm mại không dính chút bụi bặm của Tiểu Hắc, xoay người đi tới hướng quả Ngũ Văn Ngộ Đạo.

Cũng không thèm nhìn lại Mục Linh Phong đã bị một móng vuốt của Tiểu Hắc dọa cho sụp đổ.

Vẻ lạnh lùng của Bộ Phương khiến Mục Linh Phong cảm thấy tuyệt vọng, bởi vì... điều này ý nghĩa Bộ Phương sẽ không để ý đến sống chết của hắn, mà hắn sắp sửa đối mặt với... một con chó chí tôn đáng sợ!

Quả thực làm người ta quá tuyệt vọng, nhưng tất cả những điều này đều là Mục Linh Phong tự làm tự chịu.

Con chó đen khẽ gầm gừ, hàm răng trắng toát hiện ra, nhìn theo bóng lưng Bộ Phương, rầm rì một tiếng, bàn chân chó một lần nữa giơ lên.

Mục tiêu lần này chính là Mục Linh Phong tựa hồ đã khiếp sợ đến sụp đổ.